Đối phương nhiều lần tìm cách làm khó Thẩm Chiêu Chiêu, mà cô vì thương mẹ Thư Nhiễm đã bỏ ra nhiều tiền nên không muốn gây chuyện ở trường, cố gắng chịu đựng.
Không ngờ đối phương lại thật sự coi cô như một quả hồng mềm, lúc nào cũng muốn bóp một cái.
Là cô chiều người ta quá rồi!
Đối phương bị Thẩm Chiêu Chiêu công kích đến ngẩn người, sau khi hồi thần thì lao về phía cô, nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, tôi quyết chiến với cậu!"
Cô nàng muốn con nhóc này im miệng lại, nhất định phải xé nát miệng cô.
"Lên đi!"
Thẩm Chiêu Chiêu xắn tay áo nói: "Nói cho cậu biết, tôi đã tiêm phòng bệnh dại rồi, cậu nghĩ tôi sẽ sợ cậu à?”
Tuy nhiên, cuối cùng hai người không đánh nhau, đối phương đã bị Diệp Vi An giữ lại.
Diệp Vi An liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào nhà ăn, kịp thời kéo tay cô gái bên cạnh, khuyên cô nàng: "Chúng ta là bạn cùng lớp, có gì thì nói cho rõ ràng."
"Tớ không có gì để nói với cậu ta cả." Cô gái nghiến răng nói.
Diệp Vi An nhíu mày, trong lòng có chút chán ghét, cảm thấy đối phương có hơi ngu ngốc, ngay cả việc cãi nhau cũng thua, chỉ biết tức giận mà không làm được gì, lại còn vì bị chửi vài câu mà đánh mất lý trí.
Nhưng cô ta lại nói: "Tớ biết cậu đang tức giận, nhưng không cần phải làm lớn chuyện, đây là nhà ăn của trường, cậu muốn bị ghi vào sổ sao?”
“Nhưng cậu ta thật quá đáng."
Trên mặt cô gái đó thoáng hiện vẻ bất mãn, ánh mắt nhìn Thẩm Chiêu Chiêu giống như có độc.
"Được rồi, mọi người đều lùi lại một bước, chuyện này coi như đã giải quyết xong." Diệp Vi An nói.
Tuy cô gái không cam tâm nhưng trong lòng cũng có chút lo lắng. Suy cho cùng, không phải ai cũng như Diệp Trăn, có thể coi thường nội quy và kỷ luật của nhà trường, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nhìn Thẩm Chiêu Chiêu.
Thẩm Chiêu Chiêu có chút kinh ngạc khi thấy Diệp Vi An đứng ra nói.
Nhưng nghĩ đến hình tượng mà cô ta xây dựng, cũng không có gì là lạ.
Trước đây, cô nghĩ rằng Diệp Vi An xinh đẹp, thông minh, ấm áp và rộng lượng, nhưng giờ nhìn lại, xem ra cô ta chỉ cố tình thể hiện mà thôi.
Quả thật, những người giống nhau sẽ tụ tập với nhau, cô ta chơi với một đám người ngu ngơ và xấu tính. Nếu thực sự là một người tốt thì sao cô ta có thể chơi với những người đó?
Giờ đây, có vẻ cô ta đang lợi dụng sự châm chọc của đám người này để thể hiện sự dịu dàng và rộng lượng của chính mình.
Đúng là có mưu kế sâu xa.
Có lẽ sau này cô nên tránh xa cô ta một chút.
Ngay lúc Thẩm Chiêu Chiêu đang nghĩ xem sau này nên làm cách nào để tránh xa cô ta thì Diệp Vi An ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn cô: "Chiêu Chiêu, Phi Phi là người hay nói thẳng, không có ác ý gì đâu, cậu đừng để tâm nhé."
Hoá ra đối phương chỉ nói thẳng, còn mình thì phải nhượng bộ.
Thẩm Chiêu Chiêu vốn tưởng rằng mình đã nhìn thấu bộ mặt thật của đối phương, lúc này, nghe từng câu từng chữ cô ta nói, cô cảm thấy chỗ nào cũng có hàm ý sâu xa.
Nhưng mà, chỉ là giả vờ thôi mà, cô cũng có thể làm được.
Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: “Được rồi, nể mặt cậu, tớ sẽ không so đo với cậu ấy. Nhưng nói thẳng thì nói thẳng, nói cho cùng thì cậu ấy cũng chỉ là người không có não, làm bạn với một người như vậy, có lẽ cậu rất mệt mỏi phải không?"
Bị mắng là không có não, Mạnh Phi Nhi lại tức đến mức muốn g.i.ế.c người.
Nhưng chính Diệp Vi An là người nói từ "nói thẳng" trước. Có phải cô ta cũng nghĩ như vậy về cô nàng không?
LattesTeam
Thương cho mình thường xuyên ủng hộ cô ta, thì ra trong mắt đối phương, cô nàng chỉ là một người không có não.
Diệp Vi An không ngờ Thẩm Chiêu Chiêu sẽ phản công lại, cô ta sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt của Mạnh Phi Nhi.
Biết đối phương đã nghe thấm lời Thẩm Chiêu Chiêu nói, trong lòng không khỏi dâng lên chút tức giận.