Diệp Vi An không ngờ Thẩm Chiêu Chiêu sẽ phản công lại, cô ta sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn ánh mắt của Mạnh Phi Nhi.
Biết đối phương đã nghe thấm lời Thẩm Chiêu Chiêu nói, trong lòng không khỏi dâng lên chút tức giận.
LattesTeam
Vừa thầm mắng đối phương là đồ ngốc, dễ bị người khác kích động, cô ta vừa nói: “Không, tớ nói "cậu ấy nói thẳng" là ý chỉ cậu ấy có suy nghĩ đơn giản, không có ý xấu, chứ không phải cậu ấy không có não."
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía Mạnh Phi Nhi, vẻ mặt như đã hiểu: "Cậu không cần giải thích đâu, tớ hiểu mà!"
Câu nói này khiến Diệp Vi An cảm thấy mình đang cố biện minh cho bản thân mà không có hiệu quả.
Biểu cảm trên mặt Mạnh Phi Nhi càng thêm khó coi.
Diệp Vi An:......
Mẹ kiếp, con bé này đúng là có vấn đề!
Diệp Vi An tức đến nỗi muốn bùng nổ, nhưng lại không thể phát tác.
Cô ta chỉ có thể gượng cười: "Chiêu Chiêu, cậu đừng đùa nữa!”
Thẩm Chiêu Chiêu không có hứng đùa với bọn họ, nhưng thấy nụ cười trên mặt Diệp Vi An sắp không thể duy trì nổi, cô lại muốn xem đối phương có thể tiếp tục giả vờ được bao lâu, không muốn nhanh chóng xé bỏ mặt nạ nên cố gắng nhịn lại.
Tuy nhiên, màn phát biểu một tràng dài của cô đã khiến nhiều người trong nhà choáng váng.
Kỹ năng cãi nhau của cô đúng là ấn tượng.
"Người vừa rồi, thật sự là Chiêu Chiêu sao? Ngầu quá đi!" Chu Hoài Vũ phải mất một lúc mới hoàn hồn sau cú sốc.
Thịnh Trử Ý nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu, khóe môi hơi nhếch lên.
Cô gái này, từ nhỏ đến lớn, thật sự không thay đổi chút nào.
Cô có thể ăn gì cũng được, trừ ăn thiệt, không ai có thể lấy được gì từ cô, kể cả một xu.
Lúc này, những người xung quanh Diệp Vi An cũng nhìn thấy đám người Thịnh Trử Ý, đặc biệt là Mạnh Phi Nhi, người vừa cãi nhau với Thẩm Chiêu Chiêu, ánh mắt không khỏi lóe lên.
Cô nàng dám nói những lời đó với Thẩm Chiêu Chiêu, nhưng lại không dám nói trước mặt Thịnh Trử Ý.
Chu Hoài Vũ đi tới trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu, miệng gần như kéo đến tận mang tai, vẻ mặt ngưỡng mộ: "Ngầu quá, em gái Chiêu Chiêu, tớ nghĩ sau này phải gọi cậu là chị Chiêu Chiêu mới đúng!"
"Không cầu, cứ gọi tớ là Chiêu Chiêu đi!" Chị Chiêu Chiêu, sao nghe kỳ quặc thế?
"Được!" Chu Hoài Vũ cười lớn, phớt lờ Mạnh Phi Nhi bên cạnh đang nhăn mặt, "Chiêu Chiêu, cậu chính là người đầu tiên mà tớ thấy chỉ cần dùng miệng là đã có thể khiến người khác tức điên. Quá đỉnh!"
"Cảm ơn cảm ơn! Lần sau nếu cậu muốn cãi nhau với ai thì nhớ tìm tớ nhé! Tớ đảm bảo sẽ giúp cậu làm cho người ta khóc." Thẩm Chiêu Chiêu kiêu ngạo nói.
Cãi nhau là sở trường của cô, từ người lớn đến trẻ con, chỉ cần dám gây sự với cô, bất kể là ai thì cũng sẽ bị cô mắng cho một trận.
Ai cũng là lần đầu làm người, vậy tại sao cô phải nhường người ta?
Cô sẽ không chiều chuộng những thói hư tật xấu đó.
Phải cho họ biết rằng cô không phải là người dễ bị bắt nạt, để họ không dám thường xuyên chèn ép cô.
Con cóc ghẻ nằm trên mu bàn chân, không cắn nhưng khiến người ta khó chịu.
"Cứ quyết định như vậy nhé!" Hai người nhất trí với nhau.
Thậm chí Chu Hoài Vũ đã bắt đầu suy nghĩ, lần sau nên tìm ai để cãi nhau.
"À, tớ vừa nghe nói Diệp Trăn gây khó dễ cho cậu? Cô gái đó đúng là kẻ điên, cậu tránh xa cậu ta ra một chút, nếu cậu ta phát điên, ngay cả hiệu trưởng cũng chưa chắc có thể làm gì được cậu ta." Thấy đối phương đồng ý giúp mình cãi nhau, Chu Hoài Vũ đặc biệt nhắc nhở cô.
"Tại sao?" Thẩm Chiêu Chiêu tò mò hỏi.
Chẳng lẽ thế lực nhà họ Diệp thật sự rất lớn sao? Vậy, nếu sau này gặp phải Diệp Vi An, cô có phải giữ mình một chút không?