Chu Hoài Vũ nhướng mày nói: "Còn vì sao nữa? Người ta nói người ngang ngược sợ kẻ liều lĩnh, mà kẻ liều lĩnh lại sợ người không màng sống chết, cô gái kia có vẻ không được thông minh cho lắm, nhỡ cậu ta liều lĩnh làm tổn thương cậu thì sao?"
"Đã hiểu!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu.
Không phải chỉ dựa vào thế lực để áp bức người khác.
Chu Hoài Vũ nhìn Thịnh Trử Ý ở phía sau, nói: "Nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, cô gái kia tuy điên nhưng chỉ bắt nạt người khác công khai, sẽ không lén lút ra tay, cậu cứ ở gần anh Ý, tớ nghĩ đối phương sẽ kiềm chế hơn trước mặt anh ấy."
Thôi thôi!
Nếu không phải vì người nào đó, cô đã không trở thành mục tiêu của họ.
Cô cảm thấy tránh xa đối phương mới là cách an toàn nhất!
Biểu cảm trên khuôn mặt cô gái quá rõ ràng, mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể hiểu được.
Tất cả đều tò mò nhìn về phía Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý cũng hiểu được ẩn ý trong biểu cảm của cô, sắc mặt không khỏi tối lại.
LattesTeam
Nhưng không thể phủ nhận rằng, rắc rối lần này thật sự là do mình gây ra cho cô.
Nghĩ đến đây, anh không khỏi cau mày, sau đó đổi chủ đề: “Ăn gì đây?”
"Nghe nói trên tầng hai của nhà ăn mới mở một quán lẩu cay, nguyên liệu vừa cay vừa ngon, rất tuyệt, đi không?" Chỉ cần nhắc đến đồ ăn, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức tươi tỉnh trở lại.
Kể từ khi chuyển đến trường Cửu Trung, điều khiến Thẩm Chiêu Chiêu hạnh phúc nhất chính là nhà ăn ở đây. Có đồ ăn Trung Quốc, đồ ăn phương Tây, còn có cả nhà hàng đặc sắc. Ở đây, mỗi ngày cô đều có thể ăn những món khác nhau, các đầu bếp chế biến chúng rất ngon, hạn chế duy nhất là giá cả hơi cao.
"Đi đi đi....." Một nhóm người cùng nhau đi lên tầng hai.
Thẩm Chiêu Chiêu nhìn bảng thực đơn, một lúc lâu sau vẫn không biết chọn món gì.
Những người khác đều đã gọi món xong, thấy cô vẫn chưa quyết định xong, Thịnh Trử Ý đứng sau hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Chiêu Chiêu có vẻ phân vân: “Muốn ăn cả hai thì phải làm sao?”
Chu Hoài Vũ vừa mới gọi món, nghe vậy thì quay đầu lại, nói: "Có gì khó đâu, cậu và anh Ý mỗi người gọi một món, hai người ăn cùng nhau là được mà."
Đúng là một người thông minh!
Ánh mắt Thẩm Chiêu Chiêu không khỏi sáng lên, ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý: “Thích vị gì?”
Thẩm Chiêu Chiêu vội vàng nói: "Tiêu xanh và cay tê."
Thịnh Trử Ý lập tức đi gọi món.
Chu Hoài Vũ nhìn về phía Thịnh Trử Ý, nháy mắt với Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ phát hiện từ khi cậu đến, khẩu vị của anh Ý cũng đã thay đổi, bình thường khi ăn cùng bọn tớ, anh ấy không bao giờ ăn những thứ này."
Thịnh Trử Ý thích ăn nhạt, còn Thẩm Chiêu Chiêu lại thích ăn đậm. Khi hai người ăn cùng nhau, Thịnh Trử Ý thường chiều theo sở thích của Thẩm Chiêu Chiêu.
Đến nỗi Thẩm Chiêu Chiêu đã quen với việc đó, chỉ khi được Chu Hoài Vũ nhắc mới nhớ ra. Thấy Thịnh Trử Ý gọi món xong, cô lên tiếng: "Thật ra, anh có thể gọi món anh thích, không cần phải chiều em đâu."
Thịnh Trử Ý nói: "Không sao, đối với anh, ăn gì cũng vậy." Anh không quan trọng việc ăn uống, đồ ăn chỉ là để lấp đầy bụng mà thôi.
Ăn xong, cả nhóm đi mua đồ uống.
Vừa khéo gặp lại Diệp Trăn và những người khác.
Diệp Trăn nhìn thấy Thịnh Trử Ý thì mừng rỡ, còn chưa kịp bước tới, cô ấy đã thấy Thẩm Chiêu Chiêu ở bên cạnh, vẻ mặt lập tức không vui nói: “Không phải cậu đã hứa sẽ tránh xa cậu ấy sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu: “Nếu tớ nói bọn tớ chỉ tình cờ gặp nhau, cậu có tin không?”
Diệp Trăn nhíu mày: Trông cô ấy dễ lừa như vậy sao?
"Chị Trăn, cậu ta lại lừa chị đó." Cô gái bên cạnh nói.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải không phải, oan cho tớ quá." Được rồi, cô lừa người ta thật, nhưng cô không thừa nhận đấy.