Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.
"Cậu..." Người kia trừng mắt nhìn cô, "Chị Trăn, đừng tin cậu ta, rõ ràng cô gái này đang nói dối."
Diệp Trăn không để ý tới đối phương, mà quay sang nhìn Thịnh Trử Ý: "Cậu thích cậu ấy?”
Thịnh Trử Ý không trả lời, chỉ nhìn cô ấy rồi nói: "Cậu muốn làm gì?"
Nghe vậy, Diệp Trăn không những không tức giận mà còn nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Xem ra cậu thật sự thích cậu ấy."
Ngay lúc Thẩm Chiêu Chiêu cho rằng đối phương sẽ gây khó dễ cho mình thì thấy đối phương nhìn mình một cái, sau đó nói: "Dù tôi cũng không thích cậu, nhưng để cậu được lợi vẫn tốt hơn là để con nhỏ đáng ghét kia được lợi." Nói xong, cô ấy quay người rời đi.
Thế thôi à?
Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt, cả đám người đi theo Diệp Trăn cũng ngẩn ngơ, ngay cả đám Chu Hoài Vũ cũng nghệt mặt.
Mọi người nhìn nhau đầy ngạc nhiên.
Tại sao diễn biến này lại không giống như mọi người dự đoán?
Thẩm Chiêu Chiêu hồi thần, chớp mắt, quay đầu hỏi: "Chỉ có vậy thôi á?"
Xem ra tin đồn là sự thật, người này thực sự nói thích Thịnh Trử Ý chỉ để đấu với Diệp Vi An.
Cô lại nhìn Thịnh Trử Ý một cái.
"Em đang nhìn anh bằng ánh mắt gì vậy?” Quen nhau lâu như vậy, Thịnh Trử Ý lập tức nhận ra cô không có ý tốt.
Quả nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu nói: “Xem ra sức hút của anh cũng không lớn đến vậy nhỉ? Cuối cùng em cũng tìm được một người không thích anh.”
"Em vui đến vậy sao?" Thịnh Trử Ý bất đắc dĩ nói.
Anh không phải là tiền tệ, làm sao có thể được tất cả mọi người yêu thích?
"Chỉ là em thấy bất ngờ thôi!" Vừa rồi cô còn lo lắng đối phương sẽ bị kích động rồi động tay động chân với mình, nhưng cuối cùng đối phương lại bỏ đi.
“Nhưng mà, tại sao vừa rồi anh không phủ nhận?”
Thịnh Trử Ý cụp mắt nhìn cô: “Phủ nhận điều gì?”
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu ấy vừa nghĩ anh thích em, sao anh không phủ nhận?”
"Phủ nhận rồi thì sao? Để cậu ấy tiếp tục quấy rầy em?" Thịnh Trử Ý hỏi lại.
Hình như cũng có lý!
Hoá ra người này đang dùng mình làm lá chắn.
"Vậy nếu cậu ấy thực sự thích anh, không chịu từ bỏ thì sao?"
"Thẩm Chiêu Chiêu, tình huống như vậy cũng không nhiều lắm đâu."
"Ý của anh là gì?" Thẩm Chiêu Chiêu vẫn chưa hiểu.
Thịnh Trử Ý nhìn cô nói: "Anh không thích cậu ấy, cũng sẽ không thích cậu ấy, dù cậu ấy có thật lòng hay không, anh và cậu ấy cũng không có khả năng.”
Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi: “Anh thật lạnh lùng vô tình, em rất tò mò, không biết cô gái được anh thích sẽ như thế nào."
"Còn em thì sao?"
"Cái gì?"
“Em thích mẫu con trai như thế nào?” Thịnh Trử Ý hỏi.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Em á, đương nhiên là em thích người cao ráo và đẹp trai..."
"Tớ tớ tớ!" Chu Hoài Vũ chen vào: "Chiêu Chiêu, cậu thấy tớ thế nào? Tớ có đủ cao, đủ đẹp trai không?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tớ còn chưa nói xong, ngoài cao ráo đẹp trai ra, điều quan trọng nhất là phải chiều chuộng tớ, tớ nói gì cũng phải đồng ý, làm việc gì cũng đúng, trong mắt người đó chỉ có tớ mà thôi."
Chu Hoài Vũ không khỏi lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, nói: "Tớ nghĩ cậu tìm người như vậy hơi khó, cậu không phải đang tìm bạn trai đâu, là tìm ba mới đúng!"
Thời buổi này, ngoài những ông bố, còn ai có thể chiều chuộng người khác nhiều như vậy?
Thẩm Chiêu Chiêu: "Không sao, không tìm được thì từ từ tìm!" Cô tin rằng trên đời này vẫn có một người có thể chấp nhận tất cả ưu điểm và khuyết điểm của cô, kiên nhẫn với tính tình nhỏ nhặt của cô.
Tất nhiên, cô cảm thấy mình khá lý trí trong hầu hết mọi trường hợp.
Vậy nên, chắc sẽ không khó khăn lắm đâu nhỉ?