"Tôi ức h.i.ế.p Diệp Vi An hồi nào?” Thẩm Chiêu Chiêu trợn tròn mắt, giả vờ kinh ngạc hỏi.
"Có phải cậu đang nói về cái lần tôi bảo cậu ấy nên tin tưởng Diệp Trăn hơn không? Nhưng chính Diệp Vi An là người chủ động đến xin lỗi tôi thay cho Diệp Trăn. Thấy tình cảm chị em của họ tốt đẹp nên tôi chỉ nói thêm vài lời để giúp họ trở nên hòa hợp hơn, đây cũng tính là ức h.i.ế.p ư? Nhưng rõ ràng Diệp Vi An cũng cảm thấy tôi nói có lý." Thẩm Chiêu Chiêu bối rối, vẻ mặt vừa tổn thương vừa tức giận, "Cậu ấy thấy tôi ức h.i.ế.p thì tại sao lúc đó không nói ra, còn đi tìm cậu để nhờ cậy? Sao cậu ấy có thể làm vậy? Rõ ràng tôi có ý tốt, dù cậu ấy không cần lòng tốt của tôi thì cũng không thể bịa đặt chuyện sau lưng tôi chứ? Không được, tôi phải tìm cậu ấy để hỏi cho ra nhẽ."
Thẩm Chiêu Chiêu nói, giả vờ định đi tìm Diệp Vi An để chất vấn.
Chu Từ thấy vậy thì không khỏi lo lắng, lập tức kéo cô lại: "Cậu đừng nói bừa, Vi An không nói gì với tôi cả, là tôi không thích người khác bắt nạt cậu ấy."
"Nếu cậu nói như vậy thì tôi hiểu rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu nhìn cậu ta một cách sâu sắc, biểu cảm như đã hiểu.
"Cậu hiểu cái gì?" Chu Từ nhíu mày nhìn cô, trực giác cho thấy cô gái này không có ý tốt.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Hiểu tại sao có nhiều người nói Diệp Trăn ức h.i.ế.p Diệp Vi An! Rõ ràng họ là chị em tốt, tình cảm rất tốt, nhưng đến miệng người khác thì bên này ức h.i.ế.p bên kia, cậu thấy có lạ không?"
Chu Từ vừa nghe nói đến tình cảm hai chị em rất tốt thì lập tức biết cô chẳng biết gì, cậu ta không khỏi hừ một tiếng: "Cậu thì biết cái gì? Diệp Trăn thô tục thô lỗ, Vi An giúp cậu ta xử lý hậu quả đã rất vất vả rồi, cậu dựa vào đâu mà bảo cậu ấy?"
Thẩm Chiêu Chiêu tỏ vẻ đã hiểu: "Theo lời cậu nói, Diệp Vi An hoàn toàn không thích Diệp Trăn? Vậy ra tình cảm chị em mà cậu ấy thể hiện đều là giả tạo?"