Ra khỏi nhà ăn, Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy tinh thần phấn chấn, không thể diễn tả được sự thoải mái.
Chắc chắn rồi, nếu có ai làm mình không vui, chỉ cần phản kích lại là được.
Tưởng Niên đi bên cạnh cô, nhìn cô nói: "Hình như cậu không thích Diệp Vi An lắm?"
"Có sao?" Thừa nhận thẳng thừng có phải hơi không lịch sự không?
Tưởng Niên gật đầu: "Cậu có đó!"
Thôi được!
Bị phát hiện rồi, Thẩm Chiêu Chiêu quyết định nói thật: "Cũng không phải là không thích, nhưng cậu không thấy cậu ấy quá hoàn mỹ sao?”
"Ý cậu là cậu ấy có chút giả tạo đúng không?" Tưởng Niên trực tiếp chỉ ra ý của cô.
Thẩm Chiêu Chiêu cười nói: "Đúng, chính là ý đó."
Một người không thể thực sự mười phân vẹn mười. Nếu thật sự có người hoàn hảo như vậy, phần lớn là do người đó muốn người khác nghĩ mình hoàn hảo. Nhưng đó chỉ là hình ảnh mà họ cố ý tạo ra, những người như vậy thường có tâm cơ rất sâu sắc.
Thẩm Chiêu Chiêu không muốn đến gần đối phương, tránh bị đối phương hãm hại.
Ngay cả Tưởng Niên cũng có thể nhìn ra điều đó thì dĩ nhiên Diệp Vi An cũng nhận ra được. Một thời gian sau đó, cô ta không còn thể hiện ý định kết bạn nữa.
Thế nhưng, không biết từ đâu mà Diệp Trăn đã nghe được cuộc trò chuyện giữa cô, Diệp Vi An và Chu Từ.
Chiều hôm đó, Thẩm Chiêu Chiêu vừa ra khỏi tiệm tạp hoá thì bị chặn lại.
"Thẩm Chiêu Chiêu, chị Trăn của chúng tôi đang tìm cậu."
Nghe nói Diệp Trăn đang tìm mình, Thẩm Chiêu Chiêu theo phản xạ từ chối: "Xin lỗi, lát nữa tôi có giờ học, phiền cậu nói với chị Trăn rằng khi nào tan học thì tôi sẽ đến tìm cậu ấy." Nói thật thì, cô không muốn dính líu đến hai chị em nhà họ Diệp.
"Không được, chị Trăn nói chúng tôi phải đưa cậu đến đó."
"Chị Trăn đâu?” Nhìn tình hình này, không đi cũng không được.
"Chị Trăn đang đợi cậu ở sân thể thao."
"Được rồi, tôi biết rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu không biết Diệp Trăn tìm mình để làm gì, nhưng nghĩ lại, ngoài chuyện liên quan đến Thịnh Trử Ý, hình như giữa cô và Diệp Trăn cũng không có mối liên hệ nào khác.
Từ biểu hiện lần trước của Diệp Trăn, có vẻ như việc cô ấy thích Thịnh Trử Ý không phải là thật.
Cho nên, lần này đối phương đột nhiên tìm cô, cô thật sự không nghĩ ra được đối phương muốn làm gì.
Không nghĩ được thì không nghĩ nữa.
"Tớ sẽ đi cùng cậu." Tưởng Niên ở bên cạnh nói.
Trước đây, khi Tưởng Yếu Di gây khó dễ cho cô ấy, Thẩm Chiêu Chiêu đã đứng ra giúp đỡ.
Vì vậy, trong tình huống này, Tưởng Niên sẽ không bỏ mặc cô.
Thẩm Chiêu Chiêu định bảo Tưởng Niên về trước, nhưng Tưởng Niên nhất quyết muốn đi cùng cô.
Hai người lập tức đi tới sân thể thao, nhìn một cái đã thấy Diệp Trăn đang ngồi trên xà kép.
Thấy hai người, Diệp Trăn từ xà kép nhảy xuống, nhìn Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Cậu có dám trốn học không? Tôi muốn cậu đi cùng tôi đến một nơi."
Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc nhìn đối phương, cô không ngờ đối phương tìm mình để rủ mình trốn học.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu không định lừa bán tôi đấy chứ?"
Diệp Trăn nhìn cô từ đầu đến chân rồi nói: "Yên tâm, nếu tôi có bán thì cũng phải bán Diệp Vi An, ít nhất người muốn mua cô ta cũng nhiều hơn người muốn mua cậu."
Cảm giác như bị xúc phạm.
Tuy nhiên, Thẩm Chiêu Chiêu phải thừa nhận, xét về ngoại hình, Diệp Vi An có phần nhỉnh hơn cô một chút, còn về tài năng... Thôi, không cần tự chuốc nhục vào thân!
"Được!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, chỉ cần không phải bán mình thì cô không sợ.
Diệp Trăn nhìn cô nói: "Cậu can đảm hơn tôi nghĩ."
"Cũng bình thường thôi!" Thẩm Chiêu Chiêu coi đó là lời khen dành cho mình.
Từ nhỏ cô đã thuộc kiểu người dám chạm vào m.ô.n.g hổ, nhưng chạm xong thì chạy nhanh hơn bất kỳ ai.