Diệp Trăn nhìn về phía cô bé, nói: "Chỉ cần không hoạt động mạnh thì cũng không có gì nghiêm trọng, nhưng tốt nhất là nên phẫu thuật khi cô bé đủ 18 tuổi."
Từ giọng điệu của đối phương, Thẩm Chiêu Chiêu cảm nhận được sự quan tâm của Diệp Trăn đối với cô bé.
Có thể thấy cô ấy là một người có lòng nhân ái, mặc dù bề ngoài có vẻ lạnh lùng nhưng bên trong lại rất ấm áp.
Chỉ có điều, tại sao một người như vậy lại có tiếng xấu ở trường?
Dù có Diệp Vi An đứng sau đưa đẩy thì cũng không thể đến mức đó.
Nhất là những lời đồn đại rằng cô ấy ngu ngốc, kiêu ngạo và độc đoán, hoàn toàn trái ngược với người trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu.
Thấy cô cứ nhìn mình bằng ánh mắt nghi hoặc, Diệp Trăn không khỏi hỏi: "Sao vậy?"
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tôi vừa nghĩ đến những lời đồn về cậu ở trường, hoàn toàn khác với những gì tôi nhìn thấy..."
Diệp Trăn: "Cậu muốn hỏi tại sao tôi lại làm những chuyện ngu ngốc đó sao?"
Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu: "Tôi biết, chắc chắn Diệp Vi An đứng sau chuyện này, nhưng trông cậu cũng không ngu ngốc, không nên bị cậu ta điều khiển mãi được."
Ánh mắt Diệp Trăn lạnh lùng hơn một chút: "Nhà họ Diệp tự cho mình là một gia tộc lớn, coi trọng thể diện. Tuy đã đưa tôi về nhưng họ vẫn sợ rằng tôi sẽ làm bọn họ mất mặt."
Thẩm Chiêu Chiêu, xuất thân từ một gia đình bình thường, hoàn toàn không hiểu được sự chú trọng vào thể diện của những người thuộc tầng lớp thượng lưu.
"Trong mắt họ, tôi lớn lên từ tầng lớp thấp kém, mang theo khí chất tầm thường, đưa tôi ra ngoài sẽ chỉ khiến bọn họ mất mặt. Dù tôi có làm gì thì trong mắt họ, tôi cũng không thể sánh bằng Diệp Vi An, người do chính tay họ nuôi dưỡng. Nếu đã như vậy, vậy thì để họ nhìn cho kỹ xem, một người lớn lên từ tầng lớp thấp kém thực sự là như thế nào." Diệp Trăn nói.
"Cậu đang muốn trả thù họ, cố tình làm những việc khiến họ không vui?" Cô tưởng chỉ có trẻ con trong giai đoạn nổi loạn mới cố tình làm những việc mà người lớn ghét để thu hút sự chú ý.
Theo lẽ thường, ở độ tuổi của cô, giai đoạn nổi loạn đã kết thúc.
Diệp Trăn giật giật khóe miệng, liếc cô: "Không phải." Cô ấy không thèm tranh đoạt tình cảm, "Tôi chỉ cảm thấy ở cái nhà đó quá chán, thà không ở còn hơn."
"Cậu định dùng cách này để khiến nhà họ Diệp từ bỏ cậu?" Thẩm Chiêu Chiêu bất ngờ nảy ra một ý tưởng kỳ lạ, cô buột miệng nói ra luôn.
Diệp Trăn nhìn cô: "Cậu cũng không đến nỗi ngốc."
Thẩm Chiêu Chiêu:......
Câu đó có nghĩa là gì?
Cô vốn không ngốc.
Thẩm Chiêu Chiêu cô rất thông minh!
Nhưng, cô đã đoán đúng rồi phải không?
Chỉ là Thẩm Chiêu Chiêu vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Tại sao cậu muốn rời khỏi nhà họ Diệp bằng cách này?”
Diệp Trăn: "Những người tự cho mình là người có địa vị như họ, tất nhiên sẽ không để huyết mạch của mình lưu lạc bên ngoài. Trước đây không biết thì thôi, nhưng giờ biết rồi thì không thể không nhận, truyền ra ngoài sẽ làm mất mặt họ. Nếu tôi chủ động đề nghị rời đi, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý, dù sao nhà họ Diệp cũng không thiếu tiền, chẳng qua chỉ là nuôi thêm một người mà thôi."
Chỉ khi họ hoàn toàn thất vọng và chán ghét cô ấy thì cô ấy mới có thể rời khỏi ngôi nhà đó.
Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên đồng cảm với đối phương.
Dù mẹ Thư và ba Thẩm chỉ là nhân viên bình thường trong công ty, cả đời không có nhiều tiền, nhưng ít nhất họ cũng đảm bảo cho cô đủ ăn đủ mặc, cũng không có yêu cầu gì lớn lao đối với cô.
Ngoài việc ba Thẩm hơi chú trọng vào ngoại hình của cô, hồi nhỏ suýt nữa ôm nhầm con mình, thì dù cô có thi trượt, họ cũng không vì thế mà chê bai hay không muốn nhận cô.
Gia đình bên nhau, hoà thuận vui vẻ.
So với Diệp Trăn, cô thực sự may mắn hơn rất nhiều.
LattesTeam
Bỗng dưng cô nhớ nhà, nhớ ba Thẩm và mẹ Thư.