Nghe tin Tết Nguyên đán sẽ nghỉ ba ngày, cô bắt đầu suy nghĩ xem có nên trở về thăm ba Thẩm và mẹ Thư hay không.
Cô muốn dành cho họ một bất ngờ.
"Cậu muốn đến một nơi chưa từng đến không?" Diệp Trăn đứng dậy, phủi bụi trên quần.
"Muốn!" Sau một thời gian ngắn làm quen, Thẩm Chiêu Chiêu đã coi đối phương là bạn.
Đương nhiên, cô không thể từ chối lời mời của bạn bè.
Hai người vừa định rời đi thì nhìn thấy một người bất ngờ xuất hiện trước cổng trại trẻ mồ côi.
"Ý Ý, sao anh lại ở đây?" Thẩm Chiêu Chiêu ngạc nhiên nhìn Thịnh Trử Ý, sau đó chạy nhanh về phía anh.
Chẳng phải giờ này anh đang ở trường học sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Thịnh Trử Ý thấy cô thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh chóng nghiêm mặt nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, sao em không trả lời cuộc gọi của anh?"
Thẩm Chiêu Chiêu lấy điện thoại ra xem, phát hiện anh đã gọi cho cô hơn chục cuộc.
Cuộc gọi gần nhất là cách đây ba phút.
"Em bật chế độ im lặng trước giờ vào lớp, quên chưa tắt đi, không phải em cố ý không trả lời điện thoại của anh đâu." Thẩm Chiêu Chiêu giải thích: “Nhưng sao anh lại đến đây?”
"Em nghĩ tại sao?" Thịnh Trử Ý không trả lời mà hỏi ngược lại.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Anh cố ý đến tìm em à?" Hình như chỉ có khả năng này.
Thấy Thịnh Trử Ý nghiêm mặt không nói gì, Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Chờ em một lát."
Cô chạy tới chỗ Diệp Trăn, chào một tiếng: "Hôm nay tớ không thể đi đến nơi mà cậu nhắc đến, lần sau nhé. Lần sau chúng ta cùng đi."
Diệp Trăn gật đầu, nhìn về phía Thịnh Trử Ý rồi nói: "Cậu cứ đi đi! Tớ sẽ ở đây chơi với bọn trẻ một lúc nữa."
"Được!"
Sau đó Thẩm Chiêu Chiêu lại lấy điện thoại ra: "Thêm WeChat đi, lần sau có việc gì thì cứ nói trên WeChat, không cần phải tốn công tìm người chuyển lời cho tớ." Người không biết còn tưởng cô ấy đang muốn gây chuyện với cô.
Diệp Trăn nhìn gương mặt cô một lúc, thấy Thẩm Chiêu Chiêu đang mỉm cười nhìn mình, cô ấy tưởng lời của cô chỉ là khách sáo mà thôi, không ngờ cô lại đề nghị kết bạn.
Sau một lúc im lặng, Diệp Trăn cũng lấy điện thoại ra.
"Vậy tớ đi trước đây!" Sau khi thêm bạn bè, Thẩm Chiêu Chiêu vẫy tay với đối phương, sau đó chạy về phía Thịnh Trử Ý.
Thịnh Trử Ý nhìn sự tương tác giữa cô và Diệp Trăn, bao gồm cả việc hai người kết bạn, anh nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Tại sao cậu ấy lại đưa em đến đây?"
Thẩm Chiêu Chiêu không trả lời ngay mà nhìn anh nói: "Anh cố ý tới tìm em, là lo lắng cho em à?"
"Thẩm Chiêu Chiêu, nói chuyện đàng hoàng!" Thịnh Trử Ý nghiêm mặt nói.
Trông anh có vẻ tức giận thật, Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Thôi mà! Thật ra cũng không có gì, cậu ấy chỉ nhờ em một việc nhỏ thôi."
"Quan hệ của hai người tốt lên từ khi nào vậy?" Thịnh Trử Ý nghi ngờ nhìn cô.
Chỉ giúp việc nhỏ, vậy tại sao cô ấy lại nhờ cô?
Còn nữa, trước đó Diệp Trăn còn gây khó dễ cho cô, giờ cô lại dám chạy ra ngoài cùng đối phương, thật không biết nên khen cô là gan dạ hay dại dột.
Thẩm Chiêu Chiêu: "Đương nhiên là do em xinh đẹp và tốt bụng rồi, ai cũng thích em. Mà tại sao anh biết em ở đây?" Lúc đến nơi thì cô mới biết nơi Diệp Trăn dẫn cô đến là một trại trẻ mồ côi.
Ngay cả Tưởng Niên cũng không biết, làm sao anh có thể tìm được cô trong thời gian ngắn như vậy?