Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 201

"Anh Trử Ý, anh giúp em nha! Em năn nỉ đó!" Đôi tay trắng nõn của Thẩm Chiêu Chiêu nắm lấy vạt áo anh, lắc lắc nhẹ, giọng nói vừa mềm mại vừa ngọt ngào.

Ánh mắt cô ẩn hiện như đang làm nũng, như thể sẽ tiếp tục bám lấy anh cho đến khi nào anh đồng ý mới thôi.

Âm cuối cố tình kéo dài như có sức hút, khiến trái tim Thịnh Trử Ý ngứa ngáy.

Dưới sự căng thẳng, anh cảm thấy thái dương mình đập giật giật.

Anh ho nhẹ: "Anh biết rồi!"

Sau khi đạt được mục đích, Thẩm Chiêu Chiêu lập tức buông vạt áo của anh ra, trên mặt nở nụ cười tinh nghịch như một chú cáo nhỏ vừa đạt được điều mình muốn. Cô nháy mắt với Thịnh Trử Ý, nói: "Em biết mà, anh sẽ không đứng nhìn em gặp rắc rối!"

Cô phát hiện, chỉ cần cô gọi anh là "anh Trử Ý" thì chắc chắn anh sẽ không thể từ chối!

Nhìn cô, trên mặt Thịnh Trử Ý hiện lên vẻ bất lực.

Cô gái này đã nắm chắc điểm yếu của anh rồi!

"Vậy bây giờ chúng ta đi đâu?" Nguy cơ đã qua, Thẩm Chiêu Chiêu vui vẻ hỏi.

Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, nói: "Tất nhiên là quay lại trường."



"Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu bĩu môi, cô biết rõ, trong đầu anh chỉ toàn là học hành, cô không nên hỏi những câu không cần thiết.

Nhìn đầu cô cụp xuống, Thịnh Trử Ý lập tức đổi chủ đề: "Nhưng trước khi về, anh có thể dẫn em đi ăn chút gì đó."

Mắt Thẩm Chiêu Chiêu lại sáng lên: "Vậy em muốn ăn gà rán." Mặc dù nhà ăn có rất nhiều món ngon, nhưng những món như gà rán thì trong trường lại không có.

Coca, gà rán, bánh hamburger, lẩu, trà sữa và thịt nướng, không gì có thể chữa lành tâm trạng tốt hơn những món ăn ngon.

Nếu ngày mai là ngày tận thế, việc cô muốn làm nhất chính là ăn, ăn và tiếp tục ăn.

Cô muốn ăn tất cả những thứ mình chưa từng ăn.

Ngay cả ngày tận thế cũng không thể ngăn cản trái tim của một người mê ăn.

Sau khi được ăn những món mình muốn, Thẩm Chiêu Chiêu rất vui vẻ, trước khi về cũng không quên gói lại một phần để mang về trường.

"Chiêu Chiêu, cậu thật rộng lượng! Bọn tớ làm bạn với anh Ý lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh ấy mang đồ ăn về cho chúng tớ." Quả nhiên vẫn là em gái chu đáo, ngay cả việc ăn cũng không quên bọn họ.

Khi ăn món gà rán mà Thịnh Trử Ý mang về, Chu thiếu gia vui vẻ hẳn lên.



Dù họ không thiếu ăn nhưng khi được người khác nhớ đến thì họ vẫn rất vui.

Quả thật, kể từ khi Chiêu Chiêu xuất hiện, ngay cả anh Ý cũng trở nên có tình người hơn.

"Ha!" Thịnh Trử Ý cười lạnh.

Rõ ràng anh là người trả tiền, nhưng tất cả công lao đều thuộc về cô gái kia.

Ở một bên, Mạnh Phi Nhi nhìn Thẩm Chiêu Chiêu đang vui vẻ với đám Chu Hoài Vũ, trong mắt lộ ra chút ghen tị, hừ lạnh một tiếng: "Cô gái từ nơi nhỏ bé tới chỉ biết dùng những thủ đoạn này để lấy lòng tụi con trai, thật đáng xấu hổ. Chu Hoài Vũ và những người đó cũng vậy, chỉ vì vài miếng gà rán mà đã bị mua chuộc, thật không biết tự trọng."

"Được rồi, cậu ấy có thể nhanh chóng chơi thân với họ thì cũng là một tài năng mà." Diệp Vi An nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu và những người khác, ánh mắt phức tạp.

Cô ta đã mất hơn nửa năm mới có thể nói chuyện với Chu Hoài Vũ.

Nhưng thấy Thẩm Chiêu Chiêu hoà nhập với họ nhanh như vậy, dù cho cô ta có mưu mô sâu sắc đến đâu, che giấu khéo léo như thế nào, giờ phút này, cô ta không thể không lộ ra sắc mặt u ám.

Cách đây không lâu, cô ta cũng nghe nói về việc Thẩm Chiêu Chiêu bị Diệp Trăn gọi đi, hơn nữa, nghe nói hai người đã cùng nhau rời khỏi trường học.

Không biết Diệp Trăn tìm cô để làm gì?

Cô ta không thích Diệp Trăn, cũng không thích Thẩm Chiêu Chiêu, hai người mà cô ta không ưa lại tụ họp với nhau, làm cô ta cảm thấy khó chịu vô cùng.
Bình Luận (0)
Comment