Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 217

"Cậu cũng nghĩ là tớ làm sao?" Gương mặt Thẩm Chiêu Chiêu lạnh hẳn đi: "Vậy thì báo cảnh sát đi! Nếu tớ thực sự làm vậy, chắc chắn trên cây đàn này phải có dấu vân tay của tớ."

Mạnh Phi Nhi hừ lạnh: "Biết đâu cậu đã xóa sạch dấu vân tay rồi thì sao?"

Lúc này Thẩm Chiêu Chiêu thực sự nổi giận, nhìn đối phương với vẻ mặt không kiên nhẫn và chán ghét rõ ràng: "Có hay không thì đợi cảnh sát điều tra mới biết."

Mạnh Phi Nhi nhếch mép: "Bây giờ cậu nói thì hay lắm, nhưng chẳng qua là vì cậu biết chắc cảnh sát sẽ không tìm được gì thôi."

"Sao cậu biết cảnh sát sẽ không tìm thấy gì? Nếu cậu nghĩ rằng ngay cả cảnh sát cũng không thể tìm ra bằng chứng tôi làm hỏng thì cậu dựa vào đâu mà khăng khăng là tôi làm? Chỉ dựa vào cái miệng của cậu thôi à?"

"Hoá ra bây giờ muốn định tội người khác thì không cần chứng cứ nữa, nếu cậu giỏi như thế thì sao không đi làm thẩm phán luôn đi? Không cần đội ngũ xét xử, một mình cậu cũng xử lý được hết vụ án, còn giúp nhà nước tiết kiệm được nguồn nhân lực."

Mạnh Phi Nhi bị cô chế giễu đến tức đỏ mặt, nói: "Hừ, miệng lưỡi sắc bén lắm. Đừng nghĩ rằng chỉ cần báo cảnh sát là cậu có thể được xoá bỏ nghi ngờ."

Lúc này, Diệp Vi An lên tiếng: "Không cần gọi cảnh sát đâu, mọi người đều là bạn bè, không cần phải làm ầm ĩ như vậy. Hơn nữa, đây là nhà của Chu Hoài Vũ, cậu ấy có lòng mời chúng ta đến chơi, chúng ta lại mời cảnh sát đến điều tra ở nhà cậu ấy, như vậy thì không được hay cho lắm." Cô ta tỏ vẻ như đang nghĩ cho Chu Hoài Vũ, giống như bản thân chịu thiệt một chút cũng không sao.

Lời nói ấy làm Thẩm Chiêu Chiêu giống như người cố tình gây phiền phức cho nhà họ Chu.

Chu Hoài Vũ bất ngờ bị nhắc tên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu rồi nhìn Diệp Vi An, cuối cùng lựa chọn tin tưởng Thẩm Chiêu Chiêu: "Không sao cả, các cậu cứ gọi cảnh sát đi, không cần để ý đến tớ. Dù sao thì đàn của Diệp Vi An cũng bị hỏng ở nhà tớ. Nếu không tìm ra ai là thủ phạm, tớ sẽ cảm thấy bứt rứt, vì vậy, tốt nhất là cứ gọi cảnh sát đi!"

Biểu cảm trên mặt Diệp Vi An cứng đờ, sau đó cô ta cười nói: "Thật sự không cần đâu mà, mặc dù cây đàn này có ý nghĩa đặc biệt với tớ, nhưng nó chỉ bị đứt một dây thôi, chỉ cần thay dây đó là được. Chúng ta bỏ qua chuyện này nhé! Chỉ tiếc là hôm nay tớ không thể biểu diễn cho mọi người xem được."



Mọi người đồng loạt an ủi cô ta: "Không sao đâu, lần sau bọn tớ xem cậu biểu diễn cũng được."

"Vẫn là Diệp Vi An rộng lượng, nếu là tớ, nhất định tớ sẽ truy cứu đến cùng."

"Có một số người thật nhỏ nhen, không đủ tư cách đứng trên sân khấu." Nói về ai thì người đó tự biết.

"..."

Chu Hoài Vũ nhìn Thịnh Trử Ý, chậm rãi nói: "Sao em cảm thấy hôm nay người đẹp Diệp nói chuyện hơi lạ nhỉ?" Có cảm giác rất khó nói, cô ta chưa từng nói chuyện như vậy.

Thịnh Trử Ý nhìn đối phương như nhìn kẻ ngốc: "Nếu cậu là chủ nhà, vậy thì cậu gọi cảnh sát đi!"

"Gọi thật à? Anh không sợ Chiêu Chiêu thật sự là thủ phạm sao?" Cậu ấy nghe nói lòng đố kỵ của con gái rất đáng sợ, dù ai làm đứt dây đàn thì ba chữ này cũng không thoát được.

"Sẽ không!" Thịnh Trử Ý nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu rồi nói: "Tớ tin em ấy!"

"Được rồi! Vậy em gọi thật đây!" Chu Hoài Vũ lấy điện thoại ra, gọi cảnh sát trước mặt mọi người.

Rất nhanh, cảnh sát đã có mặt. Sau khi tìm hiểu sự việc, trước tiên họ xem camera, sau đó lần lượt lấy lời khai của Thẩm Chiêu Chiêu và hai người kia, cuối cùng là thu thập dấu vân tay trên hộp đàn và thân đàn.

Trước khi rời đi, họ nói với Thẩm Chiêu Chiêu và những người khác: "Khoảng hai ba ngày nữa sẽ có kết quả, đến lúc đó bọn chú sẽ liên hệ với các cháu để trao đổi thêm."
Bình Luận (0)
Comment