Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng

Chương 218

Ngay lúc hai đồng chí cảnh sát đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi, Diệp Vi An bất ngờ lên tiếng, vẻ mặt do dự: "Chú cảnh sát ơi, cháu là chủ nhân của cây đàn violin này. Sau khi nghĩ lại, cháu quyết định không truy cứu chuyện này nữa."

Đồng chí cảnh sát nhìn cô ta: "Cháu đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu cháu xác định không truy cứu, bọn chú sẽ không tiến hành nhận dạng dấu vân tay nữa."

"Cảm ơn các chú," Diệp Vi An nói, "Cháu đã nghĩ kỹ rồi, bỏ qua chuyện này đi ạ. Xin lỗi vì đã làm phiền các chú ạ."

Chú cảnh sát nhìn cô bé xinh đẹp trước mặt, chiếc đàn đắt tiền bị hỏng mà cô ta lại không muốn truy cứu. Điều này khiến chú có thiện cảm với cô ta, cảm thấy cô ta thật tốt bụng. Ngay cả giọng điệu cũng trở nên ôn hoà hơn: "Được rồi, vậy bọn chú sẽ đóng sự việc này lại!"

"Diệp Vi An, ý cậu là sao?" Thẩm Chiêu Chiêu cau mày nhìn đối phương, không biết đối phương đang giở trò gì.

Diệp Vi An quay người, mỉm cười với cô: "Tớ chỉ thấy chuyện này không cần thiết phải làm lớn, đàn thì đã hỏng rồi, tớ chỉ cần tìm người sửa lại là được. Chiêu Chiêu, tớ tin rằng không phải cậu làm, vậy nên chúng ta bỏ qua chuyện này đi, không cần làm phiền các chú cảnh sát đâu."

"Nhưng tớ nghĩ điều tra rõ ràng vẫn hơn." Thẩm Chiêu Chiêu lạnh lùng nói: "Dù sao thì tớ cũng không muốn đến trường rồi nghe người khác nói xấu rằng tớ cố tình làm hỏng dây đàn của cậu." Dù cô ta nói tin cô, nhưng có lẽ chỉ có cô ta mới biết suy nghĩ thực sự của mình là gì. Ngoài ra, cách xử lý bây giờ của cô ta sẽ chỉ khiến mọi người càng tin rằng cô là thủ phạm.

"Không đâu." Diệp Vị An nói: "Tớ sẽ nói rõ với mọi người để họ không bàn tán thêm nữa."

"Không cần, cứ để các chú cảnh sát điều tra rõ ràng đi!" Lời đồn cũng chỉ là lời đồn, hầu hết mọi người đều không quan tâm đến sự thật, họ chỉ quan tâm đến những gì họ nghe được mà thôi.

Nếu không ai tin lời giải thích của cô, vậy thì để cảnh sát giải thích giúp cô là tốt nhất!

Mạnh Phi Nhi ở bên cạnh nói: "Thẩm Chiêu Chiêu, cậu đúng là không biết điều, chẳng phải Vivian làm vậy là để tốt cho cậu sao?"

Cô thực sự muốn cảm ơn "sự tốt bụng" của họ.



"Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, vậy thì để các chú cảnh sát điều tra rõ ràng đi, cũng để tôi sớm được minh oan." Thẩm Chiêu Chiêu nói, ánh mắt sắc lạnh. Đối phương không muốn cảnh sát điều tra rõ ràng, chẳng qua là muốn mọi người mặc định trong lòng rằng cô chính là thủ phạm.

Còn việc Diệp Vi An "nói rõ" với mọi người sẽ chỉ khiến người ta nghĩ rằng cô ta quá bao dung, không chấp nhặt.

Nói tóm lại, mọi điều tốt đẹp thì Diệp Vi An hưởng, còn tiếng xấu thì chỉ mình cô gánh.

Chỉ có kẻ ngốc mới nghĩ rằng cách làm này thực sự là vì muốn tốt cho cô.

"Thưa chú cảnh sát, nếu họ không muốn báo án, vậy thì cháu sẽ báo án. Cháu muốn tố cáo bạn học Mạnh Phi Nhi về tội vu khống và bôi nhọ danh dự, gây tổn hại đến nhân phẩm của cháu."

Mạnh Phi Nhi không thể tin nổi mà trợn mắt nhìn cô: "Thẩm Chiêu Chiêu, cậu bị điên à?"

Thẩm Chiêu Chiêu lạnh lùng liếc đối phương, chậm rãi nói: "Ồ, giờ còn thêm tội xúc phạm người khác nữa."

"Tôi thấy cậu điên thật rồi!" Mạnh Phi Nhi tức giận nói.

Diệp Vi An ở bên cạnh nói giúp: "Chiêu Chiêu, Phi Nhi chỉ lỡ lời thôi chứ không có ác ý gì đâu, cậu xem, tớ không truy cứu nữa, cậu cũng cho qua đi nhé? Chúng ta đều là bạn cùng lớp, không cần phải làm ầm ĩ như vậy."

Thẩm Chiêu Chiêu: "Cậu muốn giả vờ thanh cao là việc của cậu, nhưng tôi nhất định phải truy cứu."

Lời nói của cô cực kỳ không nể nang.

Cũng đúng thôi, người ta thích làm người cao thượng thì là việc của người ta, nhưng đừng lấy điều đó ra để ràng buộc đạo đức với cô.
Bình Luận (0)
Comment