Ngoài thành, vừa có một trận mưa rào, trong không khí vẫn còn phảng phất chút hơi nước, hòa quyện với hương thơm của đất. Gió trong núi thổi tới, làm toàn thân lỗ chân lông đều thoải mái mà mở ra.
Một chiếc xe ngựa lặng lẽ lăn bánh, nam nhân cầm cương khuôn mặt lạnh lùng, hắn mặc một chiếc áo bào trắng, bên hông thắt một đai lưng gấm thêu hoa văn vàng đỏ, tay nắm chặt dây cương, một chân hơi co lên, chân còn lại thì buông thõng đung đưa.
"Nhị lang." Bất chợt một bàn tay đẹp đẽ vén màn xe lên, ngay sau đó một nam tử vận áo đỏ từ trong xe chui ra, y cầm một miếng bánh ngọc trắng đưa vào miệng Hạ Hàn Thanh.
"Còn bao lâu nữa mới đến?"
Tiêu Tắc Tự thuận thế ngồi bên cạnh hắn.
"Ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa là tới."
Trong xe ngựa thỉnh thoảng có tiếng trẻ con chí chóe vang lên.
Đầu tiên là một giọng nữ hài trẻ thơ vang lên: "Phụ hoàng, ta muốn ra ngoài ngồi."
Ngay sau đó là giọng một bé trai: "Phụ hoàng, nhi thần cũng muốn."
Nhìn thấy hai nhóc con sắp chạy ra, Tiêu Tắc Tự bất đắc dĩ vén màn lên, rồi lại chui trở vào, trong xe đang ngồi ngoan ngoãn là hai đứa nhỏ tròn trịa như búp bê ngọc.
Tiêu Tắc Tự chạm nhẹ vào chóp mũi nữ hài, cưng chiều nói: "Phải gọi là phụ thân, ra khỏi cung không được gọi là phụ hoàng nữa."
Ngồi bên trái đối diện là một nam hài tầm tám tuổi, mặc áo đỏ như lá phong, cổ đeo một chiếc khóa bình an bằng vàng, tóc được búi lên một cách gọn gàng, đôi môi đỏ mọng, răng trắng đều, khuôn mặt nhỏ nhắn cố tình làm vẻ người lớn.
Bên phải là một nữ hài bốn tuổi, mặc áo lụa thêu hoa màu hồng phấn, buộc hai búi tóc nhỏ, khuôn mặt bầu bĩnh, hai tay khoanh trước ngực, đôi chân ngắn cũn lủng lẳng trong không trung, lúc lắc qua lại.
Trước kia y từng cầu nguyện ở Hồng La Tự, mong đôi chân của Hạ Hàn Thanh được bình an, sau đó do công việc triều đình bận rộn, đến hôm nay y mới có thời gian đưa lũ trẻ ra ngoài để trả lễ.
Nhân tiện y cũng muốn cho chúng mở rộng tầm mắt, không thể để chúng chỉ giam mình trong một góc hoàng cung.
Chỉ là bên ngoài đường sá lầy lội, Tiêu Tắc Tự không tiện cho bọn trẻ xuống xe, đợi khi đường đi trở nên bằng phẳng hơn, y mới dẫn hai đứa nhóc xuống xe. Vừa xuống đất, An Định liền chạy nhảy tung tăng, thỏa sức tận hưởng vẻ đẹp của thiên nhiên.
Khu rừng rậm rạp xanh tươi, trên cây cối vẫn còn đọng lại những giọt nước mưa từ đêm qua, thỉnh thoảng lại có vài vũng nước, bên bờ hồ cá tung tăng vui nhảy.
Đây là lần đầu tiên An Định nhìn thấy cảnh tượng này, miệng há hốc, trông chẳng khác nào không thể tin nổi.
Tiêu Triệt cũng chưa từng rời khỏi cung, đối với thế giới bên ngoài chỉ biết qua những dòng chữ rải rác trong sách.
An Định nhặt một cây gậy cúi xuống quấy nước trong vũng, vừa thấy có cá chép bơi lội dưới suối, cô bé lập tức vui mừng kêu lên: "Dưới hồ có cá! Phụ hoàng, cha, ta muốn ăn cá."
Tiêu Triệt tay khẽ kéo, nắm lấy cổ áo của An Định, lôi bé trở lại.
"Nước sâu, không thể tùy tiện xuống hồ."
Hai nhóc con xắn ống quần, chạy đùng đùng đến trước mặt Tiêu Tắc Tự. Hạ Hàn Thanh đã buộc xe ngựa vào gốc cây, Tiêu Tắc Tự nhặt vài chiếc lá sạch, trải lên đá để ngồi.
An Định ôm chân Tiêu Tắc Tự mà nũng nịu: "Phụ hoàng, người ta muốn ăn cá." Vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho Tiêu Triệt.
Tiêu Triệt hiểu ý nói: "Nhi thần cũng muốn ăn cá."
Xem ra sở thích ăn cá này đúng là hoàn toàn thừa hưởng từ Tiêu Tắc Tự.
Tiêu Tắc Tự xắn tay áo lên, chuẩn bị xuống nước bắt cá, chợt thấy qua khóe mắt, Hạ Hàn Thanh chẳng biết từ đâu lấy về một cây trúc, phần đuôi đã được gọt nhọn. Y đột nhiên nhớ ra, luận về bắt cá, Hạ Hàn Thanh là tay lão luyện.
"Nhị lang, ta muốn ăn cá."
Hạ Hàn Thanh bước đến, vừa vặn có ba đôi mắt to tròn long lanh chăm chú nhìn hắn. Hắn chợt thấy tim mình đập loạn, liền nhấc cây trúc lên, tay cầm dao, xắn ống quần chuẩn bị xuống sông.
"Thần sẽ bắt cá ngay."
Chỉ cần bệ hạ mở lời, cá cả dòng suối này hắn cũng sẽ bắt hết. Nước suối không quá sâu, chỉ đến bắp chân của Hạ Hàn Thanh, nước chảy chậm rãi, róc rách, đáy suối trong vắt, từng đàn cá bơi lội qua lại.
Hạ Hàn Thanh nhắm trúng một con cá, mạnh mẽ đâm tới, khi nhấc cây trúc lên, trên đầu gậy đã treo lủng lẳng một con cá chép lấp lánh.
Tiêu Tắc Tự vỗ tay tán thưởng đầu tiên, "Tướng công thật giỏi."
Ngay sau đó, An Định cũng nhảy nhót trên bờ vỗ tay khen, "Cha thật giỏi."
Tiêu Triệt mặt (mắt) không (tràn đầy) cảm xúc (hưng phấn) nhưng vẫn tuân theo nghĩa vụ, "Cha thật giỏi."
Hạ Hàn Thanh bị mấy lời khen ngợi từ trên bờ khiến hắn không biết trời đất là gì nữa, trong lòng hắn vui sướng vô cùng. Hắn gói con cá trong lá sen, rồi tiếp tục chuẩn bị đâm con thứ hai.
Tiêu Tắc Tự thấy mà hứng thú, y cũng cởi giày, xắn quần lên, bước xuống suối để bắt cá.
"Phụ hoàng, chờ ta với, ta cũng muốn xuống." An Định đang ở độ tuổi ham chơi nhất, trong cung leo cây lấy trứng chim, trèo tường, cưỡi ngựa tròn, đánh ngỗng, không có việc gì không dám làm.
Tiêu Tắc Tự vừa quay đầu lại liền thấy An Định ngồi bệt xuống đất cởi giày, bắt chước y xắn váy lên, lộ ra hai cái chân ngắn như củ sen.
Tiêu Tắc Tự giật mình hoảng sợ, sợ bé con lội xuống nước, y lập tức lội nước quay lại bế An Định lên, để bé ôm lấy cổ y ngồi trên vai.
Tiêu Tắc Tự một tay ôm An Định, tay kia cầm một cây trúc mới, chuẩn bị đâm cá. "Phụ hoàng, bên kia kìa, con cá đó to quá."
Tiêu Tắc Tự đâm một nhát, cá liền vút đi.
"Cá chạy rồi."
Bên tai toàn là tiếng cười của An Định.
Tiêu Tắc Tự lắc đầu, giao An Định cho Hạ Hàn Thanh. Hạ Hàn Thanh nữ hài, quay mặt sang bên, Tiêu Tắc Tự lại lội nước trở lại để ôm nhóc lớn trên bờ.
Nhóc lớn nghiêm mặt đáp: "Nhi thần đã lớn rồi, nhi thần không cần phụ hoàng bế."
Tiêu Tắc Tự vẫy tay: "Lại đây nhanh lên, phụ hoàng muốn bế ngươi."
Nhóc lớn này thật đúng là cục cưng kiêu ngạo.
Rõ ràng rất muốn xuống chơi, nhưng trong đầu lại nghĩ bản thân là thái tử không thể làm càn. Tiêu Tắc Tự quyết định sau này chọn thái tử phi, nhất định phải chọn một người nói nhiều, nếu không hai cái bình rỗng thì làm sao mà sống được đây.
"Vậy thì được thôi." Tiểu tử Tiêu Triệt đành chậm rãi cởi giày và tất, bước về phía Tiêu Tắc Tự.
Trên bờ, giày của An Định vứt lung tung khắp nơi, trong khi giày của Tiêu Triệt lại được đặt chỉnh tề.
Tiêu Tắc Tự chỉ dùng một cánh tay đã có thể nhấc nó lên, để nó ngồi trên vai, bên kia An Định và Hạ Hàn Thanh đang chơi đùa vui vẻ không ngừng. "Ca ca, mau đến đây."
"Nơi này có cá lớn."
Cả gia đình bốn người chơi đùa dưới nước một lúc lâu, toàn thân ướt sũng, áo quần dính sát vào da, tóc cũng treo đầy hạt nước, tiếng cười vang không dứt.
Một khắc sau, Hạ Hàn Thanh ôm An Định lên bờ, phía sau là Tiêu Tắc Tự dẫn theo tiểu tử Tiêu Triệt, cả hai thay bộ y phục sạch sẽ trong xe ngựa.
Khi Tiêu Tắc Tự dẫn theo hai đứa nhỏ xuống xe, y liền thấy Hạ Hàn Thanh đang ngồi xổm bên bờ suối xử lý mấy con cá.
Hắn tìm một khoảng đất trống, rồi dùng đá đánh lửa, nhóm lên một đống lửa ấm áp, trên đó đặt những con cá đã được xử lý, rắc lên ít gia vị mà họ đã mang theo từ trước.
Một lát sau, mùi cá nướng thơm phức lan tỏa khắp khu rừng.
"Thơm quá."
Tiêu Tắc Tự ngửi thấy mùi liền động lòng.
Cá do chính tay mình bắt thì ăn luôn có hương vị khác biệt, hai đứa nhỏ ngồi ở giữa, nhìn chằm chằm con cá béo lớn mà nước miếng không ngừng chảy ra, đôi mắt sáng lấp lánh.
Tiếng mỡ cá xèo xèo vang lên, sau khi cá nướng xong, Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh cẩn thận gỡ hết xương cá, đảm bảo không còn xương nào có thể làm nghẹn cổ họng hai đứa nhỏ, rồi mới đưa cho chúng.
An Định cắn một miếng lớn, ngay lập tức đôi mắt sáng lên, "Ngon quá."
"Đây là con cá mà ta đã bắt đó~"
Tiêu Tắc Tự cười tủm tỉm, khẽ búng lên trán nàng, rồi vén sợi tóc rơi xuống ra sau tai nàng.
Bên bờ suối, cạnh tảng đá, một đống lửa nhỏ cháy rực trong không khí ấm áp sau cơn mưa. Sau khi ăn uống no nê, xe ngựa lại tiếp tục lăn bánh, tiếng ve kêu râm ran, An Định đột nhiên cất tiếng hát líu lo, náo nhiệt không thôi.
Khoảng một khắc sau, họ đã đến rìa của Hồng La Tự, Tiêu Tắc Tự và Hạ Hàn Thanh mỗi người dắt theo một đứa nhỏ.
Bên ngoài cửa, một tiểu sa di đang quét sân thấy họ đến liền đặt chổi xuống, chắp tay hành lễ, "Bái kiến thí chủ."
Tiêu Tắc Tự đáp lễ, "Chúng ta đến gặp Đại sư Tịch Nhiên."
"Thí chủ, mời vào, Đại sư Tịch Nhiên đã chờ các vị lâu rồi."
Hồng La Tự vẫn giữ nguyên dáng vẻ cũ, sau khi Tiêu Tắc Tự lên ngôi, y đã từng phái người dâng bạc để sửa chữa chùa, mong rằng Đại sư Tịch Nhiên có thể hưởng thụ tuổi già tốt hơn.
Về sau, số bạc ấy đều bị Đại sư Tịch Nhiên quyên tặng cho trường học dưới chân núi, Hồng La Tự chỉ giữ lại một phần nhỏ để sửa chữa mái ngói bị dột nát.
"Phụ hoàng, Đại sư Tịch Nhiên là ai ạ?"
Tiêu Tắc Tự nhéo nhéo đôi má bánh bao của tiểu tử Tiêu Triệt, "Là ân nhân của phụ hoàng và cha, cũng là trưởng bối của gia đình chúng ta."
Năm đó nếu không phải Đại sư Tịch Nhiên hao tổn tâm sức giúp Hạ Hàn Thanh chữa trị, giải trừ độc tố, e rằng Hạ Hàn Thanh đã không thể sống đến bây giờ.
Nếu Hạ Hàn Thanh không còn, Tiêu Tắc Tự không dám nghĩ cuộc sống hiện tại sẽ ra sao.
Tiêu Triệt nắm tay An Định, hai đứa nhỏ tung tăng nhảy nhót dẫn đường phía trước, thỉnh thoảng lại tò mò chạm vào những bức bích họa Phật vẽ dầu trên tường.
Vẫn là nơi cũ, Đại sư Tịch Nhiên quỳ ngồi trên bồ đoàn, gõ vào mõ gỗ, trong phòng thoang thoảng hương trầm.
Từng tiếng một vang lên, gõ thẳng vào tâm hồn.
Tiêu Tắc Tự bước vào, cười nói: "Hoàng thúc tổ, ta mang cả gia đình xuất gia đến đây rồi."
Tiếng mõ gỗ trong phòng đột ngột ngừng lại. Đại sư Tịch Nhiên đặt mõ gỗ xuống, chầm chậm đứng dậy, trên mặt đã có thêm nhiều nếp nhăn, so với năm đó đã già đi ít nhiều, nhưng thân thể vẫn trông rất vững chắc.
Thực ra, Đại sư Tịch Nhiên cũng chỉ lớn hơn Cảnh Thuận Đế tám, chín tuổi, hiện nay chỉ vừa mới sáu mươi.
Người xuất gia, với tấm lòng từ bi, tâm hồn tĩnh lặng, mỗi ngày tụng kinh luyện thể, tất nhiên sống lâu hơn người thường, cũng trẻ hơn những lão nhân ở tuổi sáu mươi trong gia đình bình thường.
"Tiêu thí chủ, Hạ thí chủ." Đại sư Tịch Nhiên chắp hai tay trước ngực, nơi nối giữa ngón cái và ngón trỏ có treo một chuỗi hạt bồ đề bằng gỗ trầm hương.
"Triệt Nhi, An Định, lại đây chào thúc tổ."
Từ xưa, nhà con út thường sinh ra trưởng bối. Đại sư Tịch Nhiên năm đó vốn là con út, vì thế bây giờ lại được cảm nhận cảnh tượng tứ đại đồng đường.
"Chào thúc tổ." Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn thi lễ với Đại sư Tịch Nhiên.
Đại sư Tịch Nhiên cả đời không có con, ông ở trong Phật đường, những tiểu sa di trong chùa đều là những đứa trẻ vô thừa nhận mà ông cưu mang.
"Ngoan."
Đại sư Tịch Nhiên đưa bàn tay thô ráp xoa xoa lên gương mặt của chúng, nở nụ cười hiền từ.
Ánh mắt của ông đột nhiên dừng lại trên chuỗi hạt bồ đề bằng ngọc trắng đang treo trên cổ của An Định, ông bỗng nhiên sững sờ, mắt ửng đỏ, ngón tay không tự chủ mà khẽ lướt qua. "Đây là chuỗi hạt mà mẫu hậu ngươi để lại phải không?"
"Đúng vậy." Tiêu Tắc Tự mỉm cười.
Đại sư Tịch Nhiên vô cùng yêu quý hai đứa trẻ, liền đem hai quân cờ ngọc ấm lạnh mà ông đã trân quý suốt nhiều năm tặng cho chúng.
Tiêu Tắc Tự ngồi một lát rồi ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài, định thắp một nén hương dâng Phật. Sau vườn Hồng La Tự có một cây bạch quả khổng lồ, gần như che phủ cả bầu trời, cành lá vươn đến tận phòng của tăng nhân, trên cây treo lủng lẳng vài dải lụa đỏ.
Tiêu Tắc Tự định buộc dải lụa đỏ trên tay lên cây, nhưng vừa lấy ra, An Định đã ôm lấy chân y, làm nũng: "Phụ hoàng, ta muốn buộc, ta muốn buộc."
Tiêu Tắc Tự mỉm cười, đưa cho An Định một dải lụa đỏ, dải còn lại đưa cho Tiêu Triệt, hai đứa nhỏ nắm chặt dải lụa đỏ trong tay, được bế lên.
Chúng chọn những cành cây cao nhất có thể với tới để buộc lụa lên.
Một dải viết: Bình an trường lạc.
Một dải viết: Thiên hạ hưng vượng.
Vừa lúc có một cơn gió thổi qua, lá cây xào xạc, cả một biển lá bạch quả vàng rực, những dải lụa đỏ bay phấp phới theo gió.