Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 20

Chương 20

Sắc mặt Việt Lăng Phi đột nhiên thay đổi, lập tức sải bước đến đó, đồng thời để lại một câu với đám hạ nhân đang đứng xem xung quanh: “Các ngươi tìm Lục Nguyên đến chữa trị cho nàng thật tốt, nếu đại phu không được, cầm thiếp mời của ta đi thỉnh thái y.”

Khiết Châu chậm rãi nhắm mắt, muốn mỉm cười nhưng khóe môi đã không thể nhếch lên.

Nàng biết, quyết định đến đây lần này là đúng.

Viện bên cạnh Xuân Khê Viên rất ít người lui tới. Trên đường bước đến đó, trong đầu Việt Lăng Phi cũng gấp rút nhớ lại vị trí, rồi liền đi thẳng mà không vòng vo.

Đến trước cửa viện, vừa vặn nhìn thấy họ Phan cùng một nha hoàn từ trong một gian phòng bước ra. Bọn họ hình như đang định đóng cửa phòng, trong khoảng khắc hai người xoay người, lờ mờ có thể thấy tình hình bên trong, thấp thoáng bóng dáng làn da lộ ra.

Việt Lăng Phi suýt chút nữa ngừng thở. Làn da trắng nõn mịn màng đó, rõ ràng chính là…

Hắn vài bước lao tới, một cước đá văng nha hoàn vừa định kinh hãi thét lên, túm lấy cổ áo Phan Tuyết Ngưng, nhấc bổng nàng ta lên rồi mạnh mẽ nện xuống đất.

Khiết Ngọc bị đá đến mức phun ra máu, đừng nói là thét lên, ngay cả một tiếng r*n r* cũng không phát ra nổi. Đầu và vai Phan Tuyết Ngưng đập mạnh xuống đất, choáng váng bất tỉnh.

Mặt đất vương vãi vài chiếc răng cùng vệt máu, không phân rõ của ai.

Hai người ngất đi trong chớp mắt.

Việt Lăng Phi bước vào phòng, hơi thở chợt khựng lại. Gian phòng lâu ngày không ai quét dọn, bầu không khí ẩm mốc xộc vào mũi, bụi bặm bay mịt mù, cửa sổ phủ đầy tro bụi chẳng lọt nổi bao nhiêu ánh sáng.

Nhờ cánh cửa phòng đang khép hờ mà có chút ánh sáng hắt vào, có thể thấy trên chiếc giường bẩn đến mức không còn nhìn rõ màu gốc có hai người đang nằm.

Người đàn ông c** tr*n, y phục thiếu nữ bị vén lên, để lộ áo yếm gấm trắng thêu hoa văn dây leo bằng chỉ bạc. Trước ngực nõn nà nghiêng nghiêng một sợi dây mảnh, trên đó treo một khối ngọc bội cùng một chiếc chìa khóa nhỏ.

Miếng ngọc bội ấy, từng là của hắn.

Cảnh tượng trước mắt khiến đồng tử Việt Lăng Phi nhói đau, hắn giận không thể kiềm chế, quay lại sân viện, hung hăng giáng thêm một cước vào ngực Phan Tuyết Ngưng. Máu tươi lập tức phun ra từ miệng nàng, đầu gục xuống, càng ngất sâu hơn.

Đang định quay lại phòng đưa Thanh Ngữ rời đi, thính lực nhạy bén của Việt Lăng Phi bỗng nghe thấy có nhiều người đang trò chuyện, tiếng nói từ xa dần tiến đến gần, hắn mơ hồ phân biệt được nội dung, chợt nhận ra đó là vài người trong phủ vừa về.

Rõ ràng, trước đó có bà tử làm việc nặng đã nhận bạc của biểu tiểu thư, chờ lão thái gia và lão phu nhân vừa bước vào cửa liền dẫn họ đến thẳng viện này.

Việt Lăng Phi không kịp thu xếp quá nhiều.

Lần này hắn đến chỉ để đưa Thanh Ngữ rời khỏi tay Nhị phu nhân, không nghĩ đến chuyện khác. Dù sao thì xét cho cùng, Nhị phu nhân vẫn là người hiền lành mềm lòng. Khi Đào Lôi gặp chuyện, dù bị người nhà mẹ đẻ liên tục truy vấn, bà cũng chưa từng mở miệng nhờ vả Dật Xưởng Đường lấy nửa lời, càng không thể làm khó một cô gái nhỏ như Thanh Ngữ.

Vì thế, Việt Lăng Phi không mang theo người hầu, bên cạnh thậm chí không có lấy một người hầu thân cận đáng tin.

Cửa viện mở toang, khi xông vào trước đó hắn chưa hề đóng lại.

Lúc này, hắn đã có thể thấy bóng áo của tổ phụ và lão phu nhân hiện ra trong tầm mắt.

Phải làm gì đó, nếu không, chỉ cần chậm một khắc cũng đủ khiến nàng rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. Nếu dây dưa không rõ với lão Ngũ hỗn trướng kia, đời này của nàng coi như bị hủy hoại.

Trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, Việt Lăng Phi túm lấy Phan Tuyết Ngưng dưới đất, kéo lê vào trong phòng. Sau đó, hắn ôm chặt Thanh Ngữ, nhấc lên rồi ném thẳng lên giường. Phan Tuyết Ngưng bị kéo giật, y phục bị xé rách, ngã ngang xuống ngay trên người Ngũ gia Việt Thần Đống.

Không rõ có bị hạ dược hay không, nhưng Việt Thần Đống ngủ mê mệt, lẩm bẩm trở mình, tiện thể vòng tay ôm nàng ta vào lòng.

Cùng lúc đó, Việt Lăng Phi vừa bước đi vừa kéo áo choàng trên người xuống, quấn kín Thanh Ngữ trong ngực mình. Nhanh chóng rời khỏi phòng, đóng cửa lại, xoay người bước vào gian phòng gần đó.

Đây cũng là lần đầu hắn vào gian phòng này. Đảo mắt nhìn quanh, bên trong không có giường cũng chẳng có chõng, chỉ có một chiếc ghế tựa bọc gấm và một chiếc bàn.

Việt Lăng Phi dứt khoát ngồi xuống ghế, ôm chặt Thanh Ngữ trong lòng, vươn tay kéo áo choàng che kín thêm.

Nàng quá nhẹ. Trước giờ vốn đã gầy yếu, dù gần đây có bồi dưỡng tốt hơn đôi chút nhưng vẫn gầy đến mức nhẹ bẫng.

Một cô gái như vậy, dựa sát vào lòng hắn, toàn bộ điểm tựa và chỗ dựa duy nhất chính là hắn, không còn ai khác có thể ra tay giúp đỡ.

Việt Lăng Phi siết chặt cánh tay, để nàng an tâm dựa vào ngực mình.

Ngay sau đó, hắn thấy đoàn người kéo đến, thấy họ bước vào viện.

Có bà tử hét lên the thé, nha hoàn vội vàng tiến lên xem xét Khiết Ngọc đang nằm dưới đất.

Lão Hầu gia và lão phu nhân nghiêm giọng truy hỏi chuyện gì xảy ra, nói rằng nơi này vừa mới thu dọn xong để họ đến chơi, sao lại có người nôn ra máu?

Ánh mắt Phan thị sắc bén, bà nhìn thấy trong phòng có người. Khi cùng Thế tử Việt Đức Khang bước vào, kinh ngạc phát hiện.

Hóa ra là Tam gia đang ôm chặt Tiểu Du áo quần xộc xệch!

Tiểu Du dường như đang ngủ, mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay thu mình trong chiếc áo choàng rộng rãi của Tam gia, mơ hồ có thể thấy trên vai không có y phục.

Việt Đức Khang ngẩn người trong giây lát, nhất thời không biết nên nói gì, cố gắng nặn ra một câu: “Nếu con thích, thì ở Dật Xưởng Đường là được rồi. Hà tất phải đến cái chỗ dơ dáy đen ngòm này.”

Việt Lăng Phi đoan chính ngồi ôm chặt Thanh Ngữ, nói: “Thế tử gia và phu nhân chi bằng đi sang phòng bên cạnh xem thử. Biết đâu còn có trò hay.”

Phan Thị nghĩ đến vừa rồi nha hoàn thổ huyết hôn mê trong sân là Khiết Ngọc, là người của cháu gái mình, mơ hồ cảm thấy không đúng. Lại nghĩ lần này có người cố ý dẫn họ đến bên này, tuy rằng lúc đó là tò mò, bây giờ lại thấy quỷ dị. Vội nói “Khoan đã” muốn chặn lại trước.

Không ngờ lão Hầu gia nghe thấy lão Tam nói vậy, liền lập tức sai Dương ma ma bên cạnh lão phu nhân đẩy cửa ra xem. Vốn dĩ cũng chỉ khép hờ, không cần dùng sức cũng mở ra được.

Nhìn thấy tình hình bên trong, dù là trấn định lão luyện như Dương ma ma, cũng không nhịn được mà kêu thành tiếng. Rồi vội vàng nuốt tiếng kêu trở lại.

Nhưng cũng đã muộn rồi.

Những người khác thấy bà ta kinh hãi như vậy cũng đều theo đến xem, kết quả nhìn thấy Phan Tuyết Ngưng và Việt Thần Đống quần áo không chỉnh tề nằm ôm nhau.

Trong phòng tràn ngập mùi rượu cực nồng, hòa lẫn vào mùi bụi bặm xộc lên mũi, hít vào phổi, khiến trong lòng mỗi người đều thầm lạnh lẽo, không ai còn quan tâm đến máu trên đầu Phan Tuyết Ngưng nữa.

“Tạt nước cho nàng ta tỉnh.” Từ phòng bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nam giới tàn bạo, toát ra vẻ u ám và phẫn nộ, là Việt Tam gia.

Người trong phòng này trong nháy mắt tỉnh táo lại từ trong kinh ngạc, đại nha hoàn bên cạnh Việt lão phu nhân và Phan thị liếc mắt nhìn nhau rồi lập tức đi ra ngoài cổng sân canh giữ, không cho bất kỳ ai vào.

Quách ma ma lấy một chậu nước, vừa mới múc từ giếng lên lạnh thấu xương, hất thẳng lên người Khiết Ngọc trên đất.

Khiết Ngọc dường như tỉnh lại trong cơn ác mộng a lên một tiếng kêu to, run rẩy mơ mơ màng màng tỉnh lại. Toàn thân đau nhức dữ dội như thể xương cốt tan ra, đầu óc vẫn còn chưa tỉnh táo chưa nhớ lại chuyện gì đã xảy ra trước đó.

Lau đi những giọt nước trên mắt, nhìn rõ những chủ tử đang vây quanh một vòng, nàng ta ngơ ngác. Đang định nhìn xung quanh để xem rõ tình hình, bụng bị người ta đá mạnh vào.

Lúc này nàng ta mới nhớ đến vừa rồi đau cũng là bị đá, vừa đau vừa sợ hãi, òa khóc thành tiếng, muốn lật người quỳ dậy, đau đến nỗi chỉ hơi nhúc nhích cũng không được, không thể quỳ xuống được đành phải nằm khóc lóc, “Hầu gia tha mạng, Hầu gia tha mạng.”

Thường Ninh Hầu giận đến bốc khói, thân là võ tướng năm xưa không biết đã tra tấn bao nhiêu tù binh chiến tranh, bây giờ nhìn thấy nhà mình xảy ra chuyện hỗn trướng như vậy đương nhiên dưới chân không thể lưu tình, đá bay nha hoàn kia lăn lộn hai vòng, nhìn thấy đá thêm một cái nữa là không còn mạng liền bị Việt lão phu nhân kéo lại.

“Ngươi nói xem là chuyện gì.” Việt lão phu nhân nhìn chằm chằm nha hoàn kia như nhìn con sâu cái kiến, “Nói rõ ràng, thì ta sẽ giữ lại mạng chó cho ngươi. Nói không rõ ràng, hai khắc sau chính là một cái xác chết ở ngõ sau Hầu phủ.”

Khiết Ngọc khóc lóc thảm thiết, thấy Phan thị ở đó, muốn nói một tiếng phu nhân cứu con. Trong tầm nhìn mơ hồ phát hiện Phan thị nhìn nàng ta như nhìn xác chết, cuối cùng cũng sợ hãi, lắp bắp nói mình cái gì cũng không biết, đều là tiểu thư dặn dò, Khiết Châu có thể làm chứng.

Phan thị quan sát kỹ biểu cảm của cha mẹ chồng, hừ lạnh với Khiết Ngọc: “Tuyết Ngưng đang ở trong phòng giữa nằm cùng Ngũ gia, ngươi dám nói ngươi cái gì cũng không biết? Đều là do nó sai khiến?”

Khiết Ngọc ngẩn người, hồi lâu sau hỏi: “Vậy Tiểu Du đâu?”

Đúng lúc này Việt Lăng Phi ôm Thanh Ngữ từ trong phòng đi ra.

Lúc này hắn đã cởi bỏ áo choàng bên ngoài chỉ mặc áo lót trong, dùng áo choàng và áo khoác ngoài bọc chặt người trong lòng kín mít, khí lạnh không thể thổi vào bên trong, người khác cũng không nhìn thấy nàng dù chỉ chút nào.

Hai bên gặp nhau, ánh mắt Việt Lăng Phi lạnh nhạt liếc qua, cuối cùng dừng lại trên người Khiết Ngọc đang quỳ dưới đất.

Dù Phan thị thân là người bàng quan cũng bị cái vẻ sắc lạnh trong ánh mắt hắn dọa cho kinh hãi, lùi lại mấy bước. Chuyện liên quan đến Phan gia, chỉ có thể cắn răng run giọng hỏi: “Nàng, nàng ấy không sao chứ?”

Việt Lăng Phi rũ mắt nhìn xuống người trong lòng, ánh mắt lóe lên vẻ dịu dàng trong khoảnh khắc, rồi ngẩng đầu lên vẻ lạnh lùng càng thêm, không dừng lại trên người ai mà nhìn về phía bầu trời xa xôi.

“Ta sẽ chịu trách nhiệm.” Giọng điệu kiên định, “Với nàng ấy.” Rồi quay sang hỏi Khiết Ngọc: “Người họ Phan dùng tay nào lấy thuốc mê ra.”

Thường Ninh Hầu nhíu mày, “Thuốc mê gì cơ.”

Việt Lăng Phi không đáp chỉ nhìn chằm chằm Khiết Ngọc đang chật vật, ánh mắt lạnh lùng.

Khiết Ngọc qua mặt đánh lừa người khác, nhưng trước mặt Tam gia thì không dám. Nàng ta đã thấy thủ đoạn của Tam gia rồi, đối với tiểu thư còn dám nảy sinh sát tâm, nàng ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé thôi, đối với Tam gia mà nói chẳng khác nào những hạt bụi vô dụng bay lên trên mặt đất, nghiền chết cũng không cần anh đích thân động thủ.

“Nô, nô tỳ không biết thuốc mê gì cả.” Sau khi Khiết Ngọc lắp bắp mấy chữ, thấy Tam gia nghiêng người về phía nàng ta nửa phần, sợ đến hồn vía lên mây, tốc độ nói nhanh hơn, “Nô tỳ thật sự không biết thuốc mê gì. Chỉ thấy tiểu thư đem một chiếc trâm cài tóc mang từ nhà đến, vặn mở hạt châu trên đó… cái, cái đó tự nhiên không phải là trân châu thật, lúc đó nô tỳ mới biết nó có thể vặn ra, đổ ra một ít bột, một nửa bỏ vào điểm tâm một nửa bỏ vào một chiếc khăn tay.”

“Tay nào vặn.”

“Dạ?”

Việt Lăng Phi cất bước đi về phía nàng ta.

Dưới thân Khiết Ngọc trong nháy mắt ướt đẫm một mảng, hiển nhiên sợ đến mất kiểm soát. Nàng ta ra sức lắc đầu khóc cũng không dám ngẩng lớn tiếng, “Nô tỳ nhớ ra rồi, là tay trái, tay trái! Tiểu thư… Phan Tuyết Ngưng dạo gần đây làm thêu thùa quá nhiều đầu ngón tay phải hơi đau, tay trái tiểu thư vặn trâm cài.”

Việt Lăng Phi không nói gì nữa.

Hắn một tay ôm người trong lòng, sờ về phía sau eo, chân dài bước một bước lớn đi về phía căn phòng có giường êm.

Thường Ninh Hầu gọi cũng không gọi được hắn, thầm kêu không ổn, vội đi theo.

Nhưng đã muộn rồi.

Đợi đến khi ông đi vào, trong phòng vang lên tiếng Phan Tuyết Ngưng đang hôn mê bị đau đớn đánh thức mà kêu la.

Việt Lăng Phi đã thu tay, con dao găm đang nắm vẫn còn nhỏ máu tươi đỏ. Mà bàn tay của Phan Tuyết Ngưng ồ ồ tuôn ra máu tươi, chắc hẳn đã phế rồi.

Nhưng không phải là tay trái vặn hạt trân châu mà Khiết Ngọc nói, mà là tay phải quen dùng.

Hắn chậm rãi bước ra ngoài giẫm lên tuyết trắng, để lại một đường máu đỏ tươi bắn tung tóe mà dứt khoát rời đi, cánh tay vẫn luôn vững vàng ôm người con gái trong lòng.

Người trong sân nhìn theo Việt Tam gia rời đi, thân thể cứng đờ mới hơi có thể nhúc nhích. Cảm giác có gì đó không đúng, Việt lão phu nhân muốn vào phòng xem thử, liền nghe Phan thị chất vấn Khiết Ngọc, giọng nói rất thấp: “Nàng ta vốn dĩ muốn tính kế là Tiểu Du và lão Ngũ, đúng không?”

Khiết Ngọc không dám chần chừ nhanh chóng đáp một câu “Đúng”.

“Đồ hỗn trướng này!” Phan thị mắng một tiếng, hất tay phu quân Thế tử đang kéo nàng ta ra, xông vào trong phòng, cũng lười đi xem máu tươi nữa, giơ tay hướng về phía mặt của Phan Tuyết Ngưng tát mạnh một bạt tai, “Phan gia chúng ta lại nuôi ra được một con độc hạt như ngươi! Uổng phí gạo thóc nhà ta!”

Phan Tuyết Ngưng vừa rồi đau đến cực điểm đầu óc vẫn còn trì độn, thậm chí ngơ ngác chưa phản ứng lại vì sao lại đau, đau ở đâu. Bây giờ bị một bạt tai đánh tỉnh cảm thấy xúc giác dưới thân mềm ấm, tầm nhìn chậm rãi rõ ràng bỗng nhiên cảnh giác là đang trên người Việt lão Ngũ.

Nàng ta a lên một tiếng thét chói tai.

Trên mặt lại là một bạt tai nặng nề. Vết thương ở miệng và mũi vừa cầm máu xong lại nứt toác ra, lần nữa trào ra máu tươi.

Phan thị giơ tay định đánh xuống cái thứ ba, bị Quách ma ma dùng sức kéo lại. “Phu nhân đừng làm hỏng thân thể.” Quách ma ma nghẹn ngào khuyên, “Bọn họ không đoan chính là chuyện của bọn họ, không thể làm hỏng thân thể của người được.”

Phan thị đang nổi trận lôi đình bình tĩnh lại, đột nhiên cảm thấy, như vậy cũng không tệ. Bà ta túm chặt y phục trước ngực, hít sâu vài hơi, nắm lấy Quách ma ma bên cạnh.

Quách ma ma sau khi thấy ánh mắt cuồng nhiệt của chủ nhân thì đột nhiên hoảng hốt, muốn khuyên nhủ, vội nói: “Phu nhân, người…”

Phan thị nuốt nước miếng, cố gắng làm cho giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh một chút, vẫn run rẩy dữ dội, “Nếu Tuyết Ngưng làm ra chuyện không ra gì như vậy, vậy, vậy nó và lão Ngũ kiếp này coi như trói chặt với nhau rồi.”

Như vậy thì sẽ không thể gây họa cho lão Nhị ruột thịt của nàng ta nữa.

Phan Tuyết Ngưng kêu la, cái gì cũng không lo được nữa, “Con không muốn ở cùng lão Ngũ, con không muốn cùng hắn. Hắn chính là một kẻ không thể giúp đỡ nổi, trăng hoa ăn chơi cờ bạc hắn thiếu thứ gì? Con không muốn!”

Dương ma ma tùy tay cầm lấy một mảnh vải rách bên cạnh nhét vào miệng nàng ta.

Nàng ta tiếp tục giãy giụa, Quách ma ma cũng không quản nàng tay nàng ta sắp đứt gãy còn đang chảy máu, trực tiếp cùng Dương ma ma hợp lực nửa cởi áo ngoài của nàng ta rồi trói hai cánh tay sau lưng nàng ta.

Việt Thần Đống cuối cùng cũng bị kinh động đến mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Thế tử Việt Đức Khang phát hiện, trong hoảng loạn nhặt lấy chiếc gối sứ bên cạnh đập vào sau gáy Việt Thần Đống. Cha đánh con, lẽ đương nhiên, người khác có thể nói gì.

Việt Thần Đống còn chưa kịp tỉnh hẳn đã lại hôn mê bất tỉnh.

Thường Ninh Hầu nhìn bộ dạng giãy giụa điên cuồng của Phan Tuyết Ngưng, hừ lạnh, “Loại đàn bà độc ác này, Hầu phủ ta không cần!”

Phan thị lại không định buông tha Phan Tuyết Ngưng.

Không thể trực tiếp g**t ch*t nàng ta được. Nếu thật sự để nàng ta trở về Phan gia, thì hậu họa vô cùng, chi bằng cứ giữ ở bên cạnh mà trông chừng. Dù sao lão Ngũ đã như vậy rồi, về sau cũng sẽ không thành người có ích, vì giữ Phan Tuyết Ngưng mà đem hôn sự của hắn ra, đáng giá.

Phan thị nhân cơ hội “bùm” một tiếng quỳ xuống, nước mắt lăn dài trên mặt, “Còn xin Hầu gia xem ta gả đến nhiều năm, tần tảo lo liệu gia sự, cầu xin Hầu gia cho các con một chút thể diện. Con gái nhà họ Phan có lỗi với Hầu phủ, về sau nàng ta gả đến, ta nhất định tận tâm dạy dỗ, nhất định không để nàng ta tái phạm bất kỳ sai lầm nào nữa.”

Thường Ninh Hầu không chịu, “Tuyệt đối không được.”

“Hầu gia.” Việt lão phu nhân ân cần khuyên nhủ, giọng điệu chậm rãi mà không cho phép nghi ngờ, “Vợ lão Đại là cô ruột của Phan tiểu thư, cũng là đích mẫu của lão Ngũ. nàng ta sẽ không hại cháu gái mình càng sẽ không hại thứ tử của Hầu phủ. Nàng ta đã nói, tiểu thư Phan gia và lão Ngũ, vậy thì là với lão Ngũ.”

Phan thị nhìn thấy hy vọng, thở phào nhẹ nhõm, “Cảm tạ lão phu nhân.”

“Vậy cũng không thể là chính thất, chỉ có thể là thiếp!” Thường Ninh Hầu phẫn nộ nói.

Hô hấp của Phan thị ngưng trệ trong một khoảnh khắc, “Nhưng con gái nhà họ Phan của ta.”

Nếu cháu gái ruột Phan Tuyết Ngưng làm thiếp, lại còn là thiếp của một thứ tử, để nàng ta, người Thế tử phu nhân này làm sao mà ngẩng cao đầu được ở nhà mẹ đẻ.

Các phu nhân công khanh hay lui tới biết được cũng sẽ coi thường nàng ta.

“Con tiện phụ này tay cũng phế rồi, ngươi trông mong đích thê của Hầu phủ ta là một người phế nhân?” Thường Ninh Hầu khẳng khái nói: “Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, chỉ có thể là thiếp!” Nhìn về phía Phan thị, “Ngươi tìm cho lão Ngũ một gia đình thích hợp, gia cảnh kém một chút cũng không sao, thân thế phải trong sạch, tứ chi lành lặn, gả cho hắn làm chính thất.”

Phan Tuyết Ngưng lúc đầu còn chưa phát hiện tay mình đau, bị người ta nói một câu bàn tay đứt gãy mới phát hiện mình đau đến tê dại cả da đầu.

Sao vừa rồi không để ý đến chứ?

Tay của nàng ta!

Phan Tuyết Ngưng càng giãy giụa dữ dội thì chỗ tay đứt càng thêm đau khổ, sống không bằng chết.

Phan Thị nghiến chặt răng sau, hận Tam gia vô cùng.

Nếu không phải một đao của hắn phế đi tay phải của Tuyết Ngưng, vốn có thể để Tuyết Ngưng làm chính thất của lão Ngũ, cả trong cả ngoài đều vẹn toàn, về sau cuộc sống của nàng ta cũng sẽ suôn sẻ.

Đều tại cái tên lão Tam nhiều chuyện kia một đao!

Xuân Khê Viên ở gần nhất, Phan thị che che giấu giấu để những người tâm phúc đưa ba người đi rồi an trí ở gian trong cùng nhất của hậu tráo phòng, gọi những bà tử thô kệch làm việc quét dọn canh giữ ở tất cả các con đường từ hậu tráo phòng thông ra phía trước, người nhàn tản không phận sự nhất loạt không được tiến vào.

Dương ma ma bên cạnh lão phu nhân giữa chừng rời đi một lát, khi trở lại vẫn một mình, không có ai đi theo bên cạnh.

Không đợi Việt lão phu nhân mở miệng, Phan thị vội vàng hỏi: “Ma ma không đi tìm những gia phó khác đã thấy sao? Người đâu?”

“Nghe nói lúc Tam gia đến thì bên Thùy Hoa Môn có mấy nha hoàn và bà tử nhìn thấy.” Dương ma ma khó xử mà khó khăn mở miệng, “Nhưng đợi đến khi ta đi hỏi thì mọi người đều nói vừa rồi hộ vệ của Dật Xưởng Đường đến không ít, những người có liên quan đều mang đi hết, không một ai giữ lại.”

“Cái tên lão Tam này!” Việt lão phu nhân trầm giọng quát khẽ, nói với Phan thị: “Ngươi đi đòi người từ chỗ nó về đây!”

Việt Đức Khang vội khuyên, “Mẫu thân, đệ ấy vì danh tiếng của mình và danh tiếng của Tiểu Du mà cân nhắc, cũng phải giam người lại. Đã có đệ ấy xử lý thì chúng ta không quản cũng được.”

Phan thị hận rèn sắt không thành thép mà trừng trượng phu một cái, “Con hiểu cái gì. Thủ đoạn của nó tanh máu, tám phần sẽ đem toàn bộ người g**t ch*t rồi vứt ra ngoài!”

Việt lão phu nhân nói: “Nếu thật như vậy thì ngược lại còn tốt, ít nhất chuyện xấu trong nhà sẽ không truyền ra ngoài. Sợ là sợ nó không xuống tay tàn nhẫn như vậy, ngược lại dùng những người đó để uy h**p chúng ta.”

Phan thị lập tức đứng ngồi không yên.

Dương ma ma lại nói: “Tam gia bắt người hơi muộn một chút, bên Thùy Hoa Môn kia có mấy nha hoàn, bà tử từng nói với người khác, thấy một nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư đến báo tin cho Tam gia, Tam gia sai người lấy lệnh bài đi mời Thái Y đến chẩn trị. Người bây giờ ở trong một cái sân nhỏ bên cạnh Dật Xưởng Đường, bị thị vệ của Tam gia canh giữ không ai được phép tiến vào, nha hoàn đó sống chết chưa rõ.”

Phan thị cố gắng hít sâu một hơi không để mình tức đến nghẹn thở, “Tám phần là Khiết Châu.”

Cái đồ ăn cây táo rào cây sung, có chuyện không nghĩ đến tìm nàng ta, lại đi tìm lão Tam!

Không đúng lúc đó nàng ta còn chưa trở về Hầu phủ.

Tìm lão Tam cũng tính là đúng, dù sao thật sự để lão Ngũ và cái Tiểu Du kia ngủ cùng nhau, lại bị cái con nha đầu chết tiệt Tuyết Ngưng kia “nhìn thấy”, uy h**p muốn gả cho lão Nhị thì làm sao.

Lão Nhị không thể cưới loại đàn bà độc ác này được.

Phan thị không so đo chuyện của Khiết Châu nữa, “Thôi đi, đã là nàng ta có công, ta sẽ không truy cứu sai lầm của nàng ta, lão Tam muốn giữ muốn đuổi đều là chuyện của nó.”

Việt lão phu nhân hỏi đến Khiết Ngọc, “Nha hoàn kia ngươi định…”

Phan thị mỉm cười, “Nàng ta chẳng phải hôm nay bị Tuyết Ngưng đánh cho không dậy nổi, thổ huyết mà chết rồi sao? Đã là Tuyết Ngưng làm, lại là nha hoàn của nàng ta, tự nhiên hậu táng, cho người nhà nàng ta một khoản tiền là xong.”

Việt lão phu nhân gật đầu, “Như vậy rất tốt.”

Đúng lúc này Quách ma ma đi vào, vẻ mặt sốt ruột, đến bên cạnh Phan thị ghé tai nói vài câu. Phan thị lập tức ngồi không yên, nhìn mấy lần ra cửa lại thỉnh thoảng liếc nhìn Việt lão phu nhân.

Việt lão phu nhân muốn biết chuyện gì cũng đã biết gần hết rồi, tạm thời không có gì muốn hỏi nữa, liền nói mệt rồi, để Dương ma ma đỡ về An Ninh Uyển.

Đợi đến khi lão phu nhân rời khỏi Xuân Khê Viên đã lâu, Phan thị vội vàng đến phòng củi trong sân. Còn chưa mở cửa, mùi máu tanh thoang thoảng truyền ra, xộc vào khiến nàng ta không nhịn được buồn nôn.

Dùng khăn che miệng mũi, Phan thị ghét bỏ nhíu mày ra hiệu mở cửa ra.

Đập vào mắt là khung cảnh hỗn loạn không chịu nổi, những thứ vốn dĩ đặt ngay ngắn đều đã vương vãi khắp nơi. Trên đất có một thân thể không ngừng vặn vẹo, toàn thân là máu, đang đau đớn r*n r* dùng sức tàn tạ lăn lộn trên đất, mượn cảm giác lạnh lẽo của mặt đất để giảm bớt nỗi khổ trên cơ thể.

Trong căn phòng tối tăm đột nhiên sáng lên, mắt của Khiết Ngọc không kịp thích ứng, nheo lại mí mắt đã sưng húp nhìn về phía chỗ có ánh sáng, nhận ra người đến rồi, có chút kinh hỉ, nhiều hơn là sợ hãi, “Phu, phu nhân.”

Phan thị sai người khép hờ cửa, đứng ở bên cạnh cửa cao giọng chất vấn: “Ngươi nói có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với ta?”

“Dạ.”

Phan Thị dùng khăn khua khua hai cái, xua đuổi mùi hương liên tục lan rộng khắp người nàng ta. Trời lạnh như vậy, theo lý thuyết những vết thương đó không thối rữa nhanh như vậy mới đúng, sao căn phòng này lại khó ngửi đến thế.

Bà ta sốt ruột nhíu mày, “Sao còn không mau nói?” Vội vàng muốn đi đây.

Cái mùi này.

Toàn thân Khiết Ngọc đều đang gào thét đau đớn, dốc hết sức lực mới khàn giọng hỏi ra một câu: “Nếu lời nô tì nói có ích, cô thái thái liệu có tha mạng cho nô tì không?”

Mắt của Phan Thị liếc sang một bên, “Xem có hữu dụng hay không đã.”

Khiết Ngọc rất chậm rãi nâng cánh tay đau đớn chảy máu cũng không biết xương có nứt hay không lên, chỉ về phía căn phòng đã xảy ra chuyện kia, chậm rì rì nói: “Trong căn phòng đó có một cánh cửa nhỏ, đúng không?”

Trong lòng Phan thị đột nhiên nhảy dựng lên.

Nơi đó là nàng ta nhân lúc Xuân Khê Viên tu sửa, đặc biệt sai thợ thủ công cải tạo lén lút giữ lại một cánh cửa nhỏ. Người thợ thủ công đó nàng ta đặc biệt mời từ nơi khác đến, sau khi sự việc xong xuôi đã nhét tiền cho người ta rồi lập tức rời kinh. Cho dù là người bên cạnh cũng không có mấy người biết.

Nha hoàn bên cạnh Phan Tuyết Ngưng…

Không, Phan Tuyết Ngưng làm sao biết được.

Máu trên trán Khiết Ngọc theo động tác lăn lộn mà vương vãi khắp nơi, thấm vào mắt, vốn dĩ mắt đã sưng đến mức không mở ra được rõ ràng, càng không nhìn thấy gì, chỉ có thể hơi cảm nhận được ánh sáng, không thể nhìn thấy vẻ mặt hơi thay đổi của Thế tử phu nhân, tiếp tục nói: “Tiểu thư chính là từ chỗ đó mang Tiểu Du ra khỏi phòng.”

Phan Thị gật đầu.

Lúc này sự việc đã hoàn toàn sáng tỏ. Vừa rồi còn cảm thấy kỳ lạ, nghe nói bên ngoài hiên nhà có hai người hầu của Dật Xưởng Đường đang chờ, vậy mà ngay dưới mí mắt của họ, Phan Tuyết Ngưng rốt cuộc đã mang người ra ngoài bằng cách nào.

Nhưng hai người hầu kia phát hiện chuyện không đúng đã rời khỏi Xuân Khê Viên rồi, căn bản không thể hỏi được.

Bây giờ cuối cùng đã hiểu.

Trong lòng Phan thị sáng tỏ hơn nhiều, cảm thấy mùi cũng không khó nhẫn nhịn như vừa nãy nữa, chậm rãi buông khăn xuống: “Vừa rồi ngươi sao không đáp! Nếu ngươi nói sớm hơn, biết đâu còn có thể bớt bị đánh mấy gậy.”

Khiết Ngọc muốn cười khổ, nhưng khóe miệng sưng đến mức cong cũng không cong nổi, “Nô tỳ cứ tưởng tiểu thư ít nhiều cũng sẽ giúp nô tỳ nói vài câu, ít nhất giúp nô tỳ xin xỏ.”

Nhưng mà cái gì cũng không đợi được.

Giống như lần trước Khiết Châu bị phạt, Phan Tuyết Ngưng vĩnh viễn đứng ngoài cuộc, một chữ cũng không dính vào bản thân.

Thật ra Khiết Ngọc cũng đã nghĩ qua, từng hướng Đại phu nhân đầu hàng, Đại phu nhân có lẽ sẽ giữ lại mạng cho nàng ta. Nhưng giờ nhìn tình hình trước mắt, là nàng ta quá ngây thơ rồi.

Sao có thể chứ.

Mạng của họ vốn dĩ không đáng giá.

Những câu hỏi đáp vừa rồi đã tiêu hao hết tất cả sức lực của Khiết Ngọc, cơ thể nàng ta như bị rút cạn mềm nhũn ngã xuống đất, ý thức dần dần mơ hồ.

Phan thị nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Quách ma ma nhanh chân tiến lên nghênh đón, “Phu nhân…”

“Không nói được gì hữu dụng.” Phan Thị dùng khăn lau mồ hôi mỏng trên trán, “Chiếu theo ý ban đầu, đánh chết rồi đưa tiền cho người nhà nàng ta đi.” Hạ thấp giọng dặn dò: “Càng nhanh càng tốt.”

Quách ma ma cúi đầu vâng dạ.

Phan thị hít sâu một hơi không khí mát mẻ thoải mái bên ngoài, chậm rãi đi về phía chính phòng.

Từ sớm những người ở Thùy Hoa Môn đã tranh nhau đến Dật Xưởng Đường tìm Lục tổng quản, truyền đạt mệnh lệnh của Tam gia sau đó, Lục Nguyên liền gánh vác việc này lên.

Thấy nha hoàn kia có vết thương cũ chưa lành đã rách ra, trông như ngọn đèn trước gió sợ là không sống được, đã sai người đưa danh thiếp của Tam gia đi mời Thái Y rồi, đem người an trí trong một cái sân nhỏ không xa Dật Xưởng Đường, sai bảy tám thị vệ canh giữ, không có lệnh của Tam gia và hắn thì không ai được vào.

Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện Lục Nguyên đi ra khỏi sân nhỏ trở về Dật Xưởng Đường, không lâu sau thấy Tam gia ôm thứ gì đó sải bước nhanh chóng trở về, hình như là ai đó, vội đến nghênh đón.

Trong lòng hắn tò mò vì sao áo khoác ngoài và áo choàng của Tam gia đã cởi xuống quấn lên người trong lòng, nhìn thân hình và giày hơi giống Tiểu Du cô nương.

Thấy Tam gia bảo vệ chặt chẽ, Lục Nguyên có lòng tránh xa chủ đề Tiểu Du, muốn hướng Tam gia bẩm báo vài câu về sự sắp xếp trước đó, không ngờ Tam gia trùm đầu chất vấn: “Hôm nay ai theo đến nội trạch.” Giọng điệu lạnh như băng sương nén giận dữ.

Lục Nguyên vội nói: “Phụng Kiếm Phụng Mặc.”

“Mỗi người phạt hai mươi trượng, có thể sống thì đến dưới hiên nhà quỳ ba ngày ba đêm, sống không nổi thì vứt ra khỏi phủ tránh làm bẩn cái đất này.”

Lục Nguyên ngẩn người.

Vừa đổ tuyết xong trời lạnh giá, cho dù trượng trách hai mươi có thể sống, quỳ lâu như vậy cũng không còn mạng nữa.

Mấy người hầu này năm xưa là Tam gia đích thân chọn lựa, mỗi người đều có sở trường người cũng đều lanh lợi, quan trọng nhất là trung thành tận tụy. Sao bỗng nhiên bị phạt nặng như vậy.

Hắn ta muốn giúp đỡ xin xỏ một hai câu.

Không ngờ Việt Tam gia vốn dĩ luôn khoan dung với thuộc hạ lại trái ngược với thường ngày, không đợi hắn ta mở miệng đã lớn tiếng quát mắng: “Còn không mau đi!”

Lòng Lục Nguyên chùng xuống, biết Tiểu Du tám phần đã xảy ra chuyện rồi, vội khom người lui xuống sai người đi tìm hai người kia.

Vừa đi đến bên cạnh Thùy Hoa Môn đã có hai người vội vã lao tới chỗ này, chính là Phụng Kiếm, Phụng Mặc. Cũng không cần người khác động tay, Lục Nguyên một tay xách một người trực tiếp kéo họ đến Dật Xưởng Đường xử lý.

Bầu trời mơ hồ lại có chút bông tuyết bay xuống, không lớn, rơi lả tả tăng thêm một vệt trắng cho đất trời.

Việt Lăng Phi thấy những cánh tuyết dính vào chiếc áo choàng trong lòng, sợ dù chỉ thêm một chốc lát cũng sẽ khiến nàng lạnh hơn, không chuyển đến Đông Khoá Viện, mà là trực tiếp ôm Thanh Ngữ vào phòng ngủ của mình.

Đóng cửa phòng lại ngăn mấy vị ma ma ở dưới hiên nhà, hắn cẩn thận đặt nàng lên giường, nhanh chân đích thân lấy lò sưởi đến đốt, đợi đến khi nhiệt độ trong phòng tăng lên mới nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài và áo choàng bọc trên giường ra.

Cơ thể của Thanh Ngữ từng chút một hiển hiện trước mắt hắn.

Nửa thân trên của nàng gần như tr*n tr** chỉ mặc một chiếc yếm, y phục bên ngoài trước đó bị xé toạc căn bản không kịp mặc lên, lộ ra bờ vai trắng nõn bóng loáng, xương quai xanh nhỏ nhắn tinh tế, và một mảng lớn da thịt trắng ngần trước ngực.

Việt Lăng Phi giơ ngón tay khẽ vuốt miếng ngọc bài trước ngực nàng. Dính hơi ấm của nàng, ngọc bài càng thêm ấm áp, ngay cả không khí xung quanh hô hấp cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa, mang theo hương ấm áp.

Lồng ngực của Việt Lăng Phi nóng lên, trong lúc đầu ngón tay lưu luyến bỗng nhiên ý thức được đó là hương thơm cơ thể thoang thoảng tỏa ra từ người nàng, vội vàng hoảng hốt thu tay lại, hít sâu một hơi rồi kéo chăn gấm đến che cho nàng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của thiếu nữ lộ ra bên ngoài chăn, lộ ra khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp. Hai mắt nhắm nghiền che đi đôi mắt trong veo, chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài, cái cằm nhỏ nhắn và chiếc mũi cao thẳng, còn có đôi môi đỏ mọng.

Đầu ngón tay của Việt Lăng Phi dừng lại trong giây lát trước môi nàng, rồi nhẹ nhàng vén những sợi tóc rối bời, nhìn dáng vẻ hôn mê và yếu ớt của nàng, lúc này muốn cầm kiếm g**t ch*t thủ phạm, chém ngang lưng hoặc xé xác ngũ mã phanh thây là không đủ, ít nhất cũng phải lăng trì.

Sải bước lớn đi đến bên tường, tay đã chạm vào chuôi kiếm treo trên tường, hắn nhắm mắt lại.

Chết quá dễ dàng.

Sống chịu tội mới tốt hơn.

Trên giường truyền đến một tiếng r*n r* rất nhỏ.

Việt Lăng Phi biết Thanh Ngữ sắp tỉnh lại, vội ngồi xuống bên giường canh giữ, thấy tay nàng lạnh buốt trắng bệch, vội nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp của mình, đợi đến khi hơi ấm lên thì nhét vào trong chăn, im lặng ngắm nhìn dung nhan của nàng.

Vừa rồi sự việc quá khẩn cấp tất cả không kịp suy nghĩ, hiện giờ nàng sắp tỉnh lại, tự nhiên phải vì tương lai của nàng mà tính toán kỹ lưỡng một phen.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ rằng, bị người của Hầu Phủ nhìn thấy Lão Ngũ ôm nàng ấy, và quần áo hai người không chỉnh tề, Lão Hầu Gia và Lão Phu Nhân nhất định sẽ bắt Lão Ngũ phải chịu trách nhiệm với nàng ấy, việc đó là tuyệt đối không được.

Đừng nói là phủ Thường Ninh Hầu, cho dù là cả kinh thành, e rằng cũng không ai không biết Ngũ Gia nhà Việt tuổi còn trẻ toàn ăn chơi cờ bạc thứ gì cũng giỏi.

Hắn tuyệt đối không thể để nàng rơi vào tay của cái thứ Lão Ngũ kia.

Chi bằng…

Chi bằng hắn đến gánh vác trách nhiệm này.

Nhưng, tình hình này liên quan đến cả đời của một cô gái, hắn phải gánh trách nhiệm như thế nào mới xứng với sự tin tưởng của nàng ấy, mới xứng với vong linh của Giản gia trên dưới?

Câu trả lời hiển nhiên là có.

Lúc này, Việt Lăng Phi cũng vứt bỏ sự kiên trì nhiều năm, hạ quyết tâm làm việc mà hắn chưa từng nghĩ sẽ xảy ra trong cuộc đời này.

Kết hôn.

Chỉ vì nàng, chỉ vì là nàng.

Không thể để cho mầm non duy nhất còn sót lại của Giản gia cũng phải chịu những bất công và nhơ nhuốc trên thế gian này.

Thiếu nữ trên giường trông như sắp tỉnh nhưng thực chất thuốc vẫn chưa tan. Mãi đến khi trời tối, Việt Lăng Phi đích thân thắp nến lên, Thanh Ngữ mới thực sự tỉnh lại.

Nàng vẫn luôn mơ hồ.

Trước đó cảm thấy như ở trong mơ, có lúc lạnh có lúc nóng, mang theo sự xóc nảy, mình tựa như con tằm bị bọc lại xung quanh đều là màu đen cực kỳ tối. Đột nhiên lại sáng lên, mắt dù nhắm cũng có thể thấy ánh sáng.

Dưới ánh sáng chói mắt ấy, nàng cố gắng giãy giụa muốn tỉnh lại từ trong giấc mơ, cố gắng rất lâu cuối cùng lại rơi vào giấc mộng. Đến khi mở mắt ra lần nữa thì đã là dáng vẻ của Tam gia dưới ánh nến, đẹp trai và hiền hòa.

Đôi mắt của hắn thật sự quá đẹp, sâu thẳm đen nhánh. Lúc này ánh lên sự ấm áp xua tan đi vẻ lạnh lùng ngày thường, lại càng thêm tốt đẹp.

Thanh Ngữ trong lúc hỗn độn theo bản năng muốn rút cánh tay ra khẽ v**t v* đôi mắt ấm áp kia, để hấp thụ thêm nhiệt độ. Động đậy thân mình mới phát hiện bị chăn quấn chặt như con tằm di chuyển khó khăn, không nhịn được mỉm cười, “Sao ngài lại ở chỗ ta.” Giọng nói hơi chút khàn, khi xoay chuyển con ngươi mang theo sự chua xót và cứng ngắc.

Nàng chậm rãi ý thức được hơi thở xung quanh xa lạ, không phải mùi hương trong phòng mình, mà là hương gỗ thanh khiết hòa quyện với hương mực, nhìn quanh bốn phía mới hậu tri hậu giác, “Không đúng, đáng lẽ là ta sao lại ở chỗ ngài.”

Việt Lăng Phi không đáp mà hỏi ngược lại: “Có chỗ nào không thoải mái không?” Vươn tay sờ trán nàng, may mắn là không bị sốt.

Thời tiết tuyết lạnh như vậy sợ nhất là bị cảm lạnh sinh bệnh, không bệnh thì mọi chuyện đều dễ nói.

Thanh Ngữ cảm thấy bàn tay lớn ấm áp đặt trên trán mình, thoải mái vô cùng. Vất vả lắm cánh tay mới thoát khỏi sự trói buộc của chiếc chăn, không nhịn được muốn giơ tay nắm lấy tay hắn. Cánh tay vươn ra khỏi chăn rồi mới kinh hãi phát hiện y phục bên ngoài chưa mặc chỉnh tề, bên dưới chỉ mặc yếm nằm trên giường của hắn, nàng vội a lên một tiếng rụt về, “Ta, ta…”

“Nàng trước đó bị bệnh, một nữ đại phu đến cho nàng xem bệnh lau người nên cởi ra.” Việt Lăng Phi giọng điệu rất nhẹ, lông mày rất ôn hòa, động tác nhẹ nhàng đắp chăn lại cho cô, “Gần đây nàng nghỉ ngơi cho tốt, không được đi đâu cả, chỉ ở trong Dật Xưởng Đường thôi. Ta mấy ngày nay có thể sẽ hơi bận, cần phải xử lý tốt một số việc, cố gắng nhanh chóng làm xong, vậy thì nàng cũng có thể ra khỏi viện đi lại rồi.”

Thanh Ngữ có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, “Ta vừa rồi ở Xuân Khê Viên ăn điểm tâm, ngủ thiếp đi? Cũng bị bệnh?”

Vậy mà lại còn có nữ đại phu đến.

Việt Lăng Phi không tiếp lời nàng, khẽ cụp mắt xuống kìm nén suy nghĩ, mỉm cười, “Nàng dạo gần đây nghỉ ngơi không đủ, cộng thêm ở trong sân kia hơi bị lạnh đầu óc choáng váng thì tự nhiên dễ buồn ngủ. Nghe lời, gần đây cứ ở trong viện, chỗ nào cũng không được đi.”

Đã là Tam gia dặn dò, còn là dặn dò nhiều lần, Thanh Ngữ tự nhiên đồng ý, nhưng vẫn không hiểu.

Sắp đến đêm giao thừa rồi sao Tam gia còn bận rộn như vậy.

Trước đó còn nói hôm nay có lẽ là lần cuối cùng vào cung trước thềm năm mới, đã là những quý nhân trong cung không có việc gì tìm hắn, người khác nào còn có thể mời được hắn.

Nhưng,  lúc đó nàng đến nội trạch thì trời còn sáng, lúc này đã tối rồi, chắc hẳn giữa chừng đúng là bị bệnh, nếu không sao lại đột nhiên trôi qua lâu như vậy mà không hề hay biết.

Thanh Ngữ dần dần chấp nhận cách nói của Tam gia.

Việt Lăng Phi thấy nàng bây giờ đã thực sự tỉnh táo rồi, hỏi nàng có đói không, ra khỏi phòng cùng Lục Nguyên, mấy vị ma ma dặn dò một phen, để hai vị ma ma lấy y phục của Thanh Ngữ đến cho nàng thay, trực tiếp sai người bưng bữa tối vào gian ngoài của phòng ngủ.

Hai người dùng bữa đơn giản.

Đêm đó, Thanh Ngữ ở lại trên chiếc giường rộng lớn của Tam gia đi vào giấc ngủ.

Việt Lăng Phi rất tự nhiên đi đến cái giường mà trước đó nàng vẫn canh giữ ban đêm nằm xuống. Với chiều cao của hắn mà nói, cái giường này thực sự quá ngắn, tay chân đều không thể duỗi thẳng ra được, co ro lại mới miễn cưỡng nằm xuống được. Nhưng vừa nghĩ đến nàng đã ngủ ở đây không ít đêm, vậy mà  hắn lại cảm thấy vô cùng thoải mái, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Việt Lăng Phi thúc ngựa đi đến phủ Lỗ Quốc Công.

Hạ An Ngạn ngáp dài đón tiếp, “Sáng sớm ngươi không ngủ thêm chút nữa, dậy sớm như vậy làm gì. Ta còn chưa ngủ đủ đây này.” Vừa nói vừa định an bài cho tốt người hầu hạ Tam gia, mình lại trở về ngủ bù một giấc.

Việt Lăng Phi gọi hắn lại, cùng hắn đến một căn phòng gần nhất không có ai, sai thị vệ ở bên ngoài canh giữ cẩn thận, đóng cửa phòng lại, lúc này mới nói:

“Ta cần ngươi tra xem Hạ Gia và Trình Gia những năm gần đây có nữ nhi nào bị mất tích không rõ tung tích không, đích hệ bàng hệ đều được. Ta cần một thân phận nữ tử thích hợp, tầm mười mấy tuổi, tiện cho việc lên hộ tịch.”

Sắp xếp như vậy là thỏa đáng nhất, không dễ bị người có lòng tra ra thân phận thật sự của Thanh Ngữ.

Trình Gia là ngoại gia của Hạ An Ngạn, phủ Lỗ Quốc Công Nhân chính là đích nữ của Tiền Thứ Phụ Trình đại nhân. Bất luận là tạm nhập vào nhà nào trong hai nhà này, đều có thể bảo đảm cho nàng được an toàn vô lo.

Hạ An Ngạn đang định ngáp dài, bị dọa cho cứng người nghẹn lại, cố gắng nặn xuống những giọt nước mắt buồn ngủ đang trào ra, hoàn toàn tỉnh táo lại, lạ lùng nói: “Sao? Muốn nâng thân phận cho nha hoàn nhỏ của ngươi à? Tùy tiện tìm một thân phận thích hợp rồi gắn lên là được, hà tất phải phiền phức như vậy.”

Lại nháy mắt xô vào cánh tay của Việt Tam, “Muốn nạp nàng ta làm thiếp rồi? Ta đã nói mà, ngươi nhiều năm như vậy không dính chút thịt cá nào, chợt nhận một cô nương xinh đẹp như vậy ở trong phòng, sao mà nhịn được.”

Việt Lăng Phi liếc ngang anh ta một cái, “Không nạp.”

“Hả? Vậy ngươi muốn cái hộ tịch văn thư này…”

“Là cưới.” Ánh mắt Việt Lăng Phi trong veo, giọng điệu thản nhiên, “Kiệu tám người khiêng nghênh nàng vào cửa, dùng lễ chính thê mà cưới hỏi đàng hoàng.”

Tam gia vừa bước chân ra khỏi cửa lớn Hầu Phủ, giây tiếp theo Việt Lão Phu Nhân liền sai người đến gọi Tiểu Du đến nội trạch thương nghị sự tình.

Suy nghĩ của Việt Lão Phu Nhân rất trực tiếp.

Hầu Phủ không phải là kiểu nhà nghèo hèn mạt ngược đãi người dưới, hiện tại Tiểu Du đã bị cuốn vào sự kiện và không phải là ý nguyện của nàng, lão Tam cũng nguyện ý gánh trách nhiệm, vậy thì cho nàng một danh phận.

Trước hết cứ để nàng làm thiếp theo bên cạnh lão Tam, qua mấy năm có một đứa con rồi thì nâng lên làm di nương. Đối với một nha hoàn mà nói, hoàn cảnh như vậy thực sự khó có được, chắc hẳn Tiểu Du sẽ không không đồng ý.

Việt lão phu nhân không thích nói chi tiết với lão Tam, tự nhiên gọi Tiểu Du qua kể lại, lát sau Tiểu Du nói với lão Tam, việc này liền thành.

Ai ngờ Dương ma ma được phái đến kia ngay cả cửa lớn Dật Xưởng Đường cũng không thể đến gần.

Ngoài cửa canh giữ không phải là những gia đinh ngày thường, mà là đổi thành thị vệ bên cạnh Tam gia.

Đường đường là nhị đẳng thị vệ trong Hộ Loan Vệ, vậy mà lại ở đây canh giữ sân. Dương ma ma dù là người đắc lực bên cạnh lão phu nhân, cũng không dám dễ dàng trêu chọc những người được sủng ái trước mặt hoàng thượng này.

Huống chi Hộ Loan Vệ là cận vệ của hoàng gia, những người này tùy tiện lôi ra một người cũng đều là con cháu quan lại hoặc công tử thế gia, không có một người dân thường nào.

Dương ma ma tươi cười mà vẫn không thể đến gần Dật Xưởng Đường nửa bước, quay đầu lạnh mặt nhanh chân trở về An Ninh Uyển, đem tình hình ở ngoài cổng viện bẩm báo từng việc một, còn nói: “Nô tỳ ở cổng xé họng gào rất lâu gọi Tiểu Du, cho dù là người đi đường bên ngoài Hầu phủ cũng có thể nghe thấy giọng to của nô tỳ rồi,  Tiểu Du đó đều không đến cổng cùng nô tỳ gặp mặt, cũng không thể cùng nàng ta nói đến ân điển của lão phu nhân.”

Việt lão phu nhân nghe xong liền giận dữ. Lão Tam bày vẻ mặt thì thôi, dù sao cũng là người trong Hầu phủ, Tiểu Du là nha hoàn không ra gì thì dựa vào cái gì không chịu đến.

Liền sai nhiều người hơn đến Dật Xưởng Đường “mời” người.

Ai ngờ thị vệ bảo vệ nơi đó kín như bưng, mặc kệ họ la hét thế nào, cũng không thấy Tiểu Du lộ mặt.

Ngày hôm qua  Việt lão phu nhân đã tức đến bốc khói, hôm nay lại tức đến hoảng hốt vì bị phớt lờ, trực tiếp sai người ra ngoài phủ mời đại phu, nói rõ là lão Tam làm việc quá không coi trọng thể diện gia đình khiến lão phu nhân đau đầu chóng mặt.

Quách ma ma vừa biết chuyện này liền vội vàng trở về Xuân Khê Viên bẩm báo với phu nhân.

Phan thị nghe xong, cắn hạt dưa nghĩ ngợi một lát, đứng dậy đến An Ninh Uyển khuyên lão phu nhân. Vừa vào sân liền gặp được đại phu đang đến, cười bảo người ta nhét bạc cho đại phu, nói lão phu nhân thân thể không có gì đáng ngại là hạ nhân nghe nhầm, để Quách ma ma đích thân tiễn đại phu ra khỏi phủ.

Vào nhà thấy lão phu nhân đeo khăn trán nằm trên giường, Phan Thị xua lui những người hầu hạ, khép cửa phòng lại khuyên nhủ tử tế: “Mẫu thân hà tất phải tức giận với lão Tam? Cái tính của nó ai mà không biết, lạnh lùng nhất đấy, làm việc từ trước đến nay không cân nhắc người khác nghĩ như thế nào. Hôm nay nó để nhiều thị vệ như vậy canh giữ, chắc là cũng không ngờ ngài lớn ân đại đức, vậy mà chủ động giúp cái Tiểu Du đó nâng đỡ thân phận.”

Việt lão phu nhân khẽ lật mí mắt, quan sát kỹ vẻ mặt của Phan thị, không tiếp lời mà nói ngược lại: “Nhìn ngươi có vẻ vui lắm. Sao, người nhà họ Phan xảy ra chuyện như vậy, ngươi không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn rất thích thú?”

Phan thị sờ sờ má.

Nàng ta ban đầu là phẫn nộ, nhưng nghĩ lại thì, thực sự có chút lòng xem kịch hay giấu ở bên trong, ai bảo Phan Tuyết Ngưng hết lần này đến lần khác mong mỏi trèo lên cái cành cao của lão Tam không coi trọng lão Nhị nhà nàng ta?

Trước đó Phan Tuyết Ngưng luôn ghen tị Tiểu Du có thể ở bên cạnh lão Tam như thế nào, nàng ta đều nhất nhất nhìn cả vào trong mắt.

Bây giờ Phan Tuyết Ngưng thành thiếp của thứ tử lão Ngũ, còn Tiểu Du nếu có thể thành thiếp của lão Tam, so sánh mà xem, chẳng phải là có thể chọc tức chết cái đồ không biết nhìn người đó sao!

Nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.

Đừng nói là lúc này lão phu nhân trong lòng nén giận, cho dù lão phu nhân cũng vui thì nàng ta cũng không thể nói ra suy nghĩ thật, vội thu lại nụ cười trên khóe miệng, nghiêm mặt nói: “Mẫu thân lại trách lầm con rồi. Con chỉ nghĩ rằng, sự việc đã đến nước này rồi, tức giận hỏng thân thể của mình không tốt, chi bằng đem những chuyện dơ bẩn đó đều gạt sang một bên, lo ăn Tết cho tốt mới là chính sự.”

Rồi hạ thấp giọng, khổ sở khuyên nhủ: “Hầu phủ chúng ta là nhà công khanh, Tết nhất người đến người đi có rất nhiều việc, nếu thật sự có chuyện gì không tốt, chẳng phải để người ngoài nhìn vào chê cười. Chi bằng đem sự việc tạm hoãn lại, dù sao ăn Tết cũng chỉ còn mấy ngày nữa, mọi việc đợi qua Nguyên Tiêu rồi hẵng thương nghị kỹ càng. Lão Tam bên kia biết đâu cũng nghĩ như vậy, xem hôm qua nó thề thốt nói chịu trách nhiệm với Tiểu Du, hôm nay mẫu thân tìm người đi gọi Tiểu Du đều không có động tĩnh gì, tám phần cũng tạm không định làm lớn chuyện trước Tết.”

Việt lão phu nhân nghe rồi thì lông mày dần dần giãn ra, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng cũng gật đầu.

“Ngươi nói cũng có lý. Chỉ là Phan gia và cháu gái kia của ngươi.” Nghĩ đến bộ dạng giả vờ ngoan ngoãn ngày trước của Phan Tuyết Ngưng, Việt lão phu nhân ghét bỏ mà trầm mặt xuống, “Tay nó đều phế rồi, có thể an ổn đợi qua năm không?”

Phan thị vỗ ngực đảm bảo, “Chuyện này mẫu thân giao cho con, bảo đảm đâu ra đấy khiến nàng ta an phận đến sau năm. Hơn nữa, chuyện này vốn dĩ là do cháu gái nội nhà con gây ra, con không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm, sao có thể để mẫu thân phải lo lắng.”

Việt lão phu nhân lúc này mới lộ ra nụ cười trở lại, gật đầu bảo người vào hầu hạ bưng trà bánh lên cho Thế tử phu nhân.

Trong phòng phía Tây của Xuân Khê Viên, Phan Tuyết Ngưng đã tỉnh lại.

Nàng ta nằm trên giường không muốn động đậy, chỉ ngây người nhìn lên trần nhà.

Bình Luận (0)
Comment