Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 21

Chương 21

Phan Tuyết Ngưng nhìn rất rõ ràng, nhưng trong lòng lại vô cùng hỗn loạn, có thể không nghĩ gì là tốt nhất.

Tay phải của nàng ta phế rồi.

Hôm qua đại phu đến xem nói xương tay nàng ta đã gãy, chỉ có thể cố gắng hết sức băng bó, lại cho nàng ta đắp thuốc, đợi từ từ lành lại, ngày thường đeo một chiếc vòng tay rộng hơn hoặc buộc một chiếc khăn tay đẹp mắt ở cổ tay, bề ngoài không có gì đáng ngại, nhưng về sau không nhấc lên được, mọi việc chỉ có thể dựa vào tay trái.

Phan Tuyết Ngưng nghĩ đến kỹ năng thêu thùa mà mình khổ luyện, khóc cả đêm đến mức không thể khóc được nữa, khi tỉnh lại thì mắt sưng đỏ, nheo mắt ngây ngốc nhìn ra bên ngoài.

“Tiểu thư, bữa ăn đã chuẩn bị xong, bây giờ tiểu thư có dùng không ạ.” Nha hoàn Thúy Mai ở bên cạnh cửa hỏi.

Đây là nha hoàn Phan Thị cho nàng ta, còn một người nữa tên là Thúy Đào, đều là những người ít nói ít cười. Hôm qua Phan Tuyết Ngưng bóng gió hỏi thăm rất lâu nhưng nửa chữ cũng không thể moi được.

Phan Tuyết Ngưng cảm thấy tên của hai nha hoàn vừa quê vừa khó nghe, cũng lười đổi, nên cứ để như vậy.

Nàng ta lật người không để ý đến Thúy Mai, động đậy giữa chừng thì chạm đến vết thương, đau đến xé tim xé phổi, toàn thân co giật một cái. Dưới sự đau đớn tột cùng, nàng ta đột nhiên ngồi dậy.

“Ta ăn.” Nàng ta nói, “Ta muốn ăn cơm.”

Vẫn còn ở Hầu phủ, nàng ta vẫn còn sống.

Trùng sinh một kiếp nàng ta biết trước được rất nhiều chuyện, không tin không đấu không lại những thứ khốn kiếp nghèo nàn kia! Việt Tam gia coi thường nàng ta? Phế đi tay phải của nàng ta, muốn hạ thấp nàng ta?

Thế phải xem ai là người cười đến cuối!

Phan Tuyết Ngưng nhẫn nhịn cơn đau dữ dội nhích đến mép giường ngồi xuống cho vững, dừng lại một chút lớn tiếng nói: “Giúp ta thay quần áo, trang điểm.”

Nàng ta muốn nghiêm túc sống tiếp, phải nhìn những người bắt nạt nàng ta từng người một quỳ xuống dưới chân khóc lóc cầu xin nàng ta tha thứ, để những cái tên tự cho mình là đúng kia không có kết cục tốt thì mới không uổng phí nàng ta sống lại một kiếp này.

Ra khỏi giường, ăn no uống đủ, cố gắng bỏ qua tay phải vô dụng và sự đau đớn lan tỏa từ nó. Sau khi dùng bữa Phan Tuyết Ngưng nghĩ đến việc đi dạo mấy vòng trong sân, chưa kịp đi đã bị hai nha hoàn ngăn lại.

Thúy Mai, Thúy Đào đồng thanh nói: “Phu nhân có lệnh, tiểu thư chỉ việc ở trong phòng tĩnh dưỡng là được, không cần đi lại lung tung tránh làm mệt thân thể.”

Phan Tuyết Ngưng cố nén cơn giận, trở về phòng ngồi xuống, thử dùng tay trái để thêu thùa, nhưng tay trái không linh hoạt, huống chi tay phải đau đến điên dại, đầu óc choáng váng làm sao đối phó được với những công việc thêu thùa tinh xảo.

Nàng ta tức giận ném khung thêu xuống đất, nghiêng tai lắng nghe một lát, muốn đẩy cửa sổ ra xem trong sân đã xảy ra chuyện gì, dùng sức mấy lần đều không mở ra được, ý thức được cửa sổ đã bị niêm phong bèn gọi Thúy Đào đến hỏi “Bên ngoài có chuyện gì sao?”

“Không có gì ạ.” Thúy Đào đáp.

Phan Tuyết Ngưng không tin. Rõ ràng có ma ma lớn tiếng hô mấy câu gì đó, chỉ là nàng ta nghe không rõ mà thôi.

Thúy Đào không để ý đến sự nghi ngờ của nàng ta, im lặng đóng cửa đi ra ngoài. Thấy Thúy Mai ở dưới hiên nhà nháy mắt đi qua, “Có chuyện gì vậy?”

“Là Khiết Ngọc ở phòng chứa củi.” Thúy Mai căng thẳng xoa cánh tay nổi da gà, nuốt nước miếng, “Người đã không còn rồi, bị người ta bọc chiếu rơm vứt ra ngoài kìa.”

Nàng ta tuổi nhỏ lại có lòng hiếu kỳ, không nhịn được quay đầu nhìn về phía con đường người ta đang bê bọc chiếu đi.

Thúy Đào kéo nàng ta đi về phía ngược lại mấy bước, dừng lại rồi khẽ quát: “Nhìn cái gì? Sợ sống lâu rồi hả? Để ta nói cho ngươi biết, không chỉ một chữ cũng không được nhắc đến, cho dù là nhìn thêm một cái cũng là có tội.” Thúy Mai biết cái lợi hại trong đó, ra sức gật đầu nói phải.

Khiết Ngọc chết rồi, xác bị bọc bởi một cái chiếu rách lại không biết được chôn ở nơi nào, chỉ nói là chết đột ngột. Nhưng người trong phủ, đặc biệt là người trong Xuân Khê Viên đều biết chuyện này rất kỳ lạ. Rõ ràng sáng hôm qua còn là một nha hoàn tươi tắn cười nói, đang lúc tuổi trẻ sức dài vai rộng, sao lại có thể chết đột ngột được.

Nhưng những câu hỏi này không ai dám nói, họ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn nhau, không nhịn được mà sợ hãi, cũng không ai dám cả gan hỏi han.

Khi tin tức này truyền đến tai Phan Tuyết Ngưng thì đã muộn.

Có vài ma ma được Quách ma ma tin tưởng, không biết vô tình hay cố ý, nói chuyện lớn tiếng trong sân, cách phòng phía Tây cũng không quá xa, mơ hồ truyền đến tai Phan Tuyết Ngưng.

Nàng ta trên đường bị kéo trở về Xuân Khê Viên đã chuẩn bị tâm lý, hai nha hoàn chắc chắn sẽ bị xử lý.

Từ sau khi tỉnh lại, nàng ta vẫn chưa gặp lại Khiết Châu, chỉ liếc thấy Khiết Ngọc bị kéo đi, hẳn là Khiết Châu cũng có kết cục tương tự.

Thật ra từ trước khi sắp xếp kế hoạch này, nàng ta không nghĩ hai nha hoàn kia  có thể sống sót theo nàng ta gả vào Hầu phủ.

Sau chuyện này, nàng ta thân là cháu gái dòng chính của Thế tử phu nhân tự nhiên sẽ không lo lắng về tính mạng, hai nha hoàn không thoát khỏi số phận bị xử lý. Chuyện liên quan đến danh tiếng của Ngũ gia, các nha hoàn trong phủ không thể thoát được cái chết.

Nàng ta nghĩ hy sinh hai cái mạng nhỏ mọn có thể hoàn thành kế hoạch cũng tốt, ai ngờ họ lại vô dụng, những việc đã dặn dò cũng có thể làm hỏng, lại để Việt Tam gia xuất hiện đột ngột, thật là quá ngu xuẩn.

Cái lũ ngu xuẩn này chết thì chết thôi, có gì mà phải kinh ngạc.

Nhưng có thể mượn cơ hội này mà xông ra ngoài cũng tốt, coi như họ chết đúng chỗ.

Phan Tuyết Ngưng mở cửa, vùng vẫy muốn chạy ra khỏi phòng, liền bị người hầu ngăn lại. Sáu bảy bà già lực lưỡng hổ báo vây quanh ở ngoài cửa, giọng nói vang như chuông hỏi tiểu thư muốn đi đâu.

Phan Tuyết Ngưng giãy giụa muốn xông ra ngoài, “Các ngươi buông ta ra! Buông ta ra! Ta muốn đi xem nha hoàn của ta!” Nếu có thể mượn cơ hội này ra ngoài, nàng ta nhất định có thể đánh cược một con đường mới.

Tuyệt đối không thể cùng lão Ngũ khốn nạn kia trói buộc cả đời. Nếu cùng tên đó đó thành thân thì cả đời này của nàng ta sẽ xong.

Phan Tuyết Ngưng ra sức lao ra ngoài, mặc dù đau buồn và nước mắt là giả, nhưng sự hăng hái muốn thoát ra này là hoàn toàn chân thật.

Các bà tử được chủ nhân căn dặn không dám lơ là, dùng hết sức lực để ngăn cản biểu tiểu thư.

“Ta muốn gặp cô mẫu!” Phan Tuyết Ngưng gào thét, nghĩ đến kế hoạch hoàn mỹ nhưng bị những người không dùng được việc làm hỏng, đủ loại ấm ức bất cam dâng lên trong lòng, cũng không biết sức lực từ đâu mà lúc này bộc phát ra, nàng ta không để ý đến tay phải đau đớn, dùng lực xông ra ngoài, “Ta muốn gặp cô mẫu! Các ngươi là cái thứ gì, cũng dám cản ta!”

Các bà tử làm như không nghe thấy, ra sức ngăn cản, không đáp lời.

Đúng lúc Phan thị từ An Ninh Uyển của lão phu nhân trở về.

Vừa bước vào cổng Xuân Khê Viên đã có nha hoàn đến nói với bà hành động của biểu tiểu thư. Phan thị liền chuyển hướng đi đến phòng phía Tây, thấy các bà tử đang cật lực ngăn cản, bà ta hài lòng gật đầu, ra lệnh cho họ dừng tay nhường ra một lối đi.

Bà ta đứng cách cửa ba thước, nhẹ nhàng nhìn Phan Tuyết Ngưng với dáng vẻ lôi thôi, tóc tai rối bời, miệng nói một cách thân thiết: “Đứa trẻ ngoan, có chuyện gì vậy? Có gì cần thì cứ nói rõ với ta là được, sao lại phải làm ầm lên đến mức gà chó không yên thế này?”

Phan Tuyết Ngưng cố nén cơn đau nhói nơi cánh tay, thở hổn hển nói: “Mấy kẻ không có mắt này dám cản con, không cho con ra ngoài. Còn năm lần bảy lượt nói là ý của cô mẫu.”

Khóe miệng nàng cong lên, gượng gạo nở một nụ cười: “Cô mẫu tuyệt đối sẽ không đối xử với ta như vậy, đúng không ạ?”

Phan thị thở dài một tiếng: “Ta cũng hết cách nên mới làm vậy. Con à, nếu con thích ai, cứ nói thẳng với ta là được, đâu cần phải làm đến mức này. Con đã lén lút hành động như thế, ta không dám để con tùy tiện ra ngoài nữa, đành phải ngăn lại thôi.”

Phan thị đột nhiên nói như vậy, Phan Tuyết Ngưng không phản ứng kịp, ngẩn người ra.

Phan thị cầm khăn tay lau khóe mắt, thở dài với giọng điệu vừa khuyên nhủ vừa bất lực: “Cho dù con không thích Nhị biểu ca mà lại thích Ngũ biểu ca, chỉ cần nói với ta một tiếng, chẳng lẽ ta lại nhẫn tâm chia rẽ đôi uyên ương? Con giấu ta khổ như vậy, còn lén lút hẹn hò với nó, lại làm ra những chuyện nhơ nhớp như thế… Đến mức ầm ĩ thành ra thế này, ta biết phải làm sao? Để con không còn lén lút gặp nó nữa, ta cũng chỉ còn cách… chỉ còn cách làm vậy thôi.”

Những chuyện ngày hôm qua rối tung cả lên, sau khi điều trị vết thương căn bản không hề nhắc đến những việc này. Đây là lần đầu tiên Phan Tuyết Ngưng cùng cô mẫu đối chất đối mặt.

Lúc đó lão Hầu gia đang nổi cơn thịnh nộ, nói gì mà gả cho lão Ngũ làm thiếp, Phan Tuyết Ngưng hoàn toàn không tin.

Nhưng vào khoảnh khắc này, nàng ta hốt hoảng.

Nàng ta không ngờ cô mẫu đối với hôn sự của nàng ta và Nhị gia thì đẩy hết lần này đến lần khác, để nàng ta và Ngũ gia trói buộc với nhau thì lại cực kỳ dứt khoát.

Lúc này Phan Tuyết Ngưng hoàn toàn hoảng sợ, “phịch” một tiếng quỳ sụp xuống, quỳ gối bò tới níu lấy vạt áo của Phan thị: “Cô mẫu, không phải vậy đâu, con không có, con và Ngũ gia hoàn toàn không liên can gì hết. Là bọn họ vu oan cho con! Cây trâm châu đó… cây trâm đỏ đó là của bọn họ, chính bọn họ làm chuyện dơ bẩn đó rồi đổ lên đầu con! Con không muốn lấy Ngũ gia!”

Phan thị dùng khăn che đi khuôn mặt đang giận đến tái mét.

Đến lúc này rồi mà vẫn không quên cắn người.

Thật là con gái tốt do em dâu nuôi dạy!

Bà hít sâu một hơi, buông khăn tay xuống, nở nụ cười vô cùng hiền hòa: “Được rồi, được rồi, ta biết con không sai. Ngoan nào, con vào nhà trước đi, ôi chao, lại chảy máu rồi, nhìn vết thương kìa, vừa đỡ được một chút lại rách ra rồi, có đau lắm không? Ta hứa với con, sẽ không để con phải gả cho nó đâu.”

Phan Tuyết Ngưng ổn định lại, thầm nghĩ may mà vẫn còn ổn.

Vừa mới tự gắng gượng đứng dậy, Phan Tuyết Ngưng đã nghe thấy Phan thị dặn dò bọn bà tử tiếp tục canh giữ căn phòng kỹ lưỡng, rồi lại mỉm cười nói: “Chuyện của con và lão Ngũ, ta đang thu xếp rồi, đợi qua Tết là có thể vào cửa nhà nó, làm vợ chồng chung phòng với nó. Con cũng đừng vội, cho dù con làm việc chẳng vẻ vang gì, thì ta cũng nhất định sẽ thu xếp cho con được rạng rỡ, đàng hoàng.”

Hô hấp của Phan Tuyết Ngưng ngưng trệ, vội vàng xông về phía Phan thị lại bị các bà tử ngăn lại, chỉ có thể xé họng gào lên: “Người lừa con! Vừa nãy người còn nói sẽ không để con gả cho hắn!”

“Dĩ nhiên là không phải gả.” Phan thị ung dung bước đi trên hành lang, quay lưng về phía cháu gái mình, trên mặt không giấu nổi nụ cười khoái chí: “Chỉ là một tiểu thiếp, làm gì xứng đáng với chữ ‘gả’ cơ chứ.”

Lúc này Phan Tuyết Ngưng mới ý thức được đã xảy ra một hậu quả đáng sợ đến nhường nào.

Nàng ta mềm nhũn ngã xuống đất, dựa vào bên cạnh cửa hồi lâu không hoàn hồn lại được, đầu óc trống rỗng.

Vết thương ở tay phải nứt toác ra, bây giờ còn đau hơn cả trước đó. Ai đó đã nói khi vết thương đang liền mà rách ra thì càng đau hơn.

Nhưng nàng ta không rảnh để hồi tưởng lại. Tim nàng ta đập nhanh như muốn đâm thủng lồng ngực, vội vội vàng vàng dùng tay trái ấn vào trước ngực, cố gắng nói với bản thân phải bình tĩnh, quyết không thể ngồi chờ chết.

Nàng ta nhất định phải nghĩ ra cách chu toàn mới được.

Lúc này trong đầu nàng ta hiện ra một bóng hình, Phan Tuyết Ngưng hô hấp đều hơn, càng nghĩ càng cảm thấy có thể làm được.

Trong Dật Xưởng Đường.

Thanh Ngữ ở trong sân cả ngày.

Lúc đầu nàng không phát hiện ra chỗ nào không đúng. Ngày thường đều hoạt động trong Dật Xưởng Đường, thỉnh thoảng đi ra ngoài một chút, trừ bỏ những lúc thỉnh thoảng đi dạo kia thì nàng chỉ đi lại trong sân, không có gì không thể.

Huống chi hôm nay mọi thứ đều không khác biệt quá lớn so với ngày thường.

Đúng giờ dùng bữa, các ma ma ở bên cạnh hầu hạ mọi việc, Lục Nguyên thỉnh thoảng qua hỏi thăm nàng tra sổ sách có khó khăn gì không. Phụng Thư ngoan ngoãn, Phụng Nghiên cười ha ha đều đến nghe nàng sai bảo.

Các ma ma thậm chí còn lấy ra khế ước ruộng đất trang trại, và nói với nàng về mấy gian cửa hàng khác, đợi đến khi Lục tổng quản đi qua, mời Lục tổng quản vào trong, giải thích chi tiết mấy gian cửa hàng đó nên kinh doanh như thế nào, ngày thường thu nhập ra sao.

Tất cả mọi chuyện đều rất bình thường.

Cho đến khi nàng phát hiện bên ngoài sân có ngày càng nhiều nha hoàn bà tử thường xuyên gào thét, nàng mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người đang gọi, nói lão phu nhân mời nàng qua thương nghị chuyện hôn sự, nghe có vẻ như là giọng của Dương ma ma.

Hôn sự gì cơ?

Thanh Ngữ vô cùng khó hiểu.

Muốn hỏi kỹ ngọn ngành, nhưng lại không ra được. Trong sân có hơn hai mươi thị vệ, chỉnh tề thống nhất binh khí trên người, tuy là mặt lạnh lùng hướng ra ngoài sân còn lưng hướng vào trong sân, nhưng khí thế uy vũ sừng sững ở đó, đừng nói là đi đến cổng, nàng muốn đến gần nửa bước cũng khó.

Thò đầu thò cổ muốn nhìn trộm tình hình bên ngoài, hễ có chỗ nào có khe hở đều có thị vệ đứng. Vất vả lắm mới tìm ra được khe hở muốn nhìn ra ngoài, lại bị Lục Nguyên hoặc Cố Trác không biết từ cái xó xỉnh nào nhảy ra tóm lấy, cuối cùng chỉ đành ngoan ngoãn trở về phòng nghỉ.

Lòng hiếu kỳ của Thanh Ngữ trỗi dậy, nhưng những người này ý chí kiên định vô cùng, nửa chữ cũng không chịu tiết lộ với nàng.

Nàng muốn hỏi Phụng Kiếm và Phụng Mặc đi đâu rồi, Lục Nguyên cũng chỉ nói họ đang quỳ ở trong sân nhỏ bên cạnh, trong chốc lát không thể trở về Dật Xưởng Đường được, phải đợi thêm mấy ngày xem sao.

Thanh Ngữ nghĩ mãi không ra, mơ hồ cảm thấy những sắp xếp này có quan hệ với nàng, dù sao Phụng Kiếm Phụng Mặc là hai người hầu đã đi cùng nàng đến nội trạch ban đầu, bây giờ họ đều không có ở trong sân.

Nhưng nàng thực sự nghĩ không ra những thị vệ này và tiếng gào thét của Dương ma ma kia rốt cuộc có liên quan gì với nàng.

Đợi chờ mòn mỏi, vất vả lắm mới gắng gượng đến khi trời tối, nghe nói Tam gia đã trở về, nàng vội buông xuống cây bút đang luyện viết trong tay, chạy đến thư phòng bên cạnh chính phòng để chặn người.

Gọi mấy tiếng Tam gia, chàng trai trẻ cao lớn làm như không nghe thấy, chỉ khẽ dừng bước chân rồi kiên định tiếp tục đi về phía thư phòng.

Thanh Ngữ vội vàng: “Việt Thừa Yến, ngài đ mau ứng lại!”

Việt Lăng Phi dừng bước chân, nghiêng đầu nhìn lại, dừng lại một chút rồi bỗng nhiên cười. “Gan không nhỏ.” Hắn nói. Dám trực tiếp gọi tên tự của hắn.

Thanh Ngữ chạy đến trước mặt hắn chất vấn: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ngài không thể nói rõ ràng với ta sao? Cớ sao cứ phải trốn tránh?”

Việt Lăng Phi thấy nàng vội vàng đi ra, không khoác áo choàng cũng không cầm lò sưởi, trời lạnh cóng, tuyết vừa ngừng rơi không bao lâu, bây giờ vẫn là những ngày tan tuyết lạnh giá, hắn vội đẩy cửa ra, nhíu mày kéo nàng vào phòng.

Thanh Ngữ vặn người không chịu, “Ngài nói trước, vì sao phải trốn ta.”

Rõ ràng nghe thấy mà còn giả vờ không nghe thấy, hiển nhiên là có chuyện gì đó không tiện nói thẳng với nàng. Nhưng cái tính của hắn trời không sợ đất không sợ kia thì có chuyện gì có thể khó nói ra miệng được chứ?

Thanh Ngữ càng nghĩ càng sợ hãi, chỉ e là có liên quan đến việc cả nhà nàng bị diệt môn. Mỗi lần ý niệm này vừa xuất hiện thì toàn thân cơ bắp xương cốt đều đau, rồi sau đó lạnh thấu tim gan.

Lúc đầu Việt Lăng Phi còn muốn trêu chọc nàng, rũ mắt mượn ánh đèn lồng treo trên hiên thấy sắc mặt nàng không đúng, vội vươn tay ôm người vào lòng, mặc kệ nàng có muốn hay không, dùng sức ôm lấy vai nàng đi vào trong nhà, “Làm ấm người trước đã, đừng để cơ thể bị lạnh.”

Thanh Ngữ thấy hắn không chịu trả lời đàng hoàng, tự nhiên không chịu nghe lời hắn, mượn sự chênh lệch chiều cao to lớn giữa hai người, nhún vai một cái  chui ra từ dưới cánh tay hắn.

Việt Lăng Phi phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt phát hiện ra ý nghĩ của nàng, cúi người trực tiếp ôm lấy eo nhỏ của nàng, kéo người ôm vào lòng, cứng rắn khiến nàng không còn cơ hội phản kháng, cuối cùng kéo được nàng vào trong phòng.

Thanh Ngữ thấy cửa không đóng, giận dỗi giẫm lên giày của hắn muốn bỏ chạy.

Chút sức lực đó của nàng đối với Việt Lăng Phi mà nói giống như mèo cào, căn bản không có chút sát thương nào. Việt Lăng Phi không thấy đau ngược lại bị chọc cười, bàn tay lớn khẽ véo vào eo nàng một cái, cúi người xuống thì thầm bên tai nàng, “Nàng mà còn dãy dụa, có tin là ta có thể bế nàng vào trong không hả?”

Thanh Ngữ nghe xong thì ngẩn người ra.

Tam gia từ trước đến nay luôn thận trọng đoan trang, dù hai người thân cận, hắn sẽ không nói ra những câu từ quá đỗi thân mật như vậy. Cũng không biết hôm nay làm sao vậy mà lại nói ra những lời trêu chọc.

Nàng không hiểu, cảm thấy hắn hôm nay lạ lắm, chỉ e hắn là ở trên quan trường bị người khác tính kế, về nhà rồi không giống với ngày thường, đành phải ngoan ngoãn trút bỏ sức lực, để hắn ôm lấy đi vào trong.

Vừa ngồi xuống, một chiếc áo choàng lớn đã trùm xuống đầu nàng. Thanh Ngữ thấy nặng, vùng vẫy muốn chui ra, vừa thò đầu ra đã bị bàn tay lớn nhẹ nhàng ấn trở lại.

“Quấn chặt vào, đừng để bị lạnh. Đợi chút nữa rồi hãy cởi ra.”

Nàng liền ngoan ngoãn “dạ” một tiếng.

Ngồi bên cạnh lò sưởi, Thanh Ngữ cảm thấy ấm hơn một chút. Vụng trộm liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, đúng lúc thấy hắn đang nghiêm túc nhìn lại, trong đôi mắt như hòa với ánh lửa, rực cháy sâu thẳm.

Thanh Ngữ giật mình, định hỏi hắn điều gì, nhưng lại nghe hắn nói:  “Bày đồ ăn đi.” Rồi lại hỏi: “Bữa tối nàng chưa ăn, đang đợi ta sao?”

Thanh Ngữ gật đầu.

Chiếc cằm tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ co lại trong áo choàng, khi ngẩng đầu gật đầu thì cọ vào lớp lông nhung ở mép áo choàng, dịu dàng đến mức khiến trong lòng người ta xao động.

Nàng đứng dậy đến cửa gọi người bày bữa tối. Chiếc áo choàng rộng rãi dày nặng của hắn trên người nàng che đến tận chân, kéo lê trên đất, vừa thú vị vừa đáng yêu.

Đợi nàng phân phó xong xoay người trở lại, Việt Lăng Phi nhìn chằm chằm làn da trắng lạnh của nàng dần có thêm chút màu hồng, chậm rãi thu hồi tầm mắt.

Lúc dùng bữa, Thanh Ngữ nhỏ giọng hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nàng không thể ra khỏi cửa, tiếng gào thét của Dương ma ma là thế nào.

Việt Lăng Phi im lặng không trả lời.

Hai người lại yên tĩnh ăn xong một bữa cơm.

Khi đêm đến, Việt Lăng Phi không cho Thanh Ngữ trở về Đông Khoá Viện, vẫn giữ nàng lại trong phòng ngủ của mình, còn hắn thì đi đến giường nhỏ nghỉ ngơi.

Sau khi đưa nàng vào phòng ngủ, Việt Lăng Phi trở lại gian ngoài, quay đầu lại nhìn, liền thấy Thanh Ngữ dựa vào bên cạnh cửa phòng ngủ ngóng trông mà nhìn, trong ánh mắt lộ ra vẻ không nỡ và nghi hoặc.

Lòng Việt Lăng Phi khẽ động, chân dài bước một bước lớn đi qua, dừng lại vội vã trước mặt nàng. Giơ tay, do dự v**t v* gò má nàng.

Làn da của thiếu nữ trắng mịn non mềm, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua, xúc cảm mềm mại trơn tru.

Không biết vì sao, hương thơm thoang thoảng vờn quanh khi sờ ngọc bài tối hôm đó xộc thẳng lên trong lòng, làm xáo trộn mặt hồ yên tĩnh, bỗng sinh ra một cỗ máy nóng rực.

Việt Lăng Phi nhanh chóng thu tay lại, hít sâu một hơi, rồi nói với giọng điệu trầm tĩnh: “Hôm nay ta chỉ giữ nàng ở đây một ngày thôi. Nếu ta nói sẽ giam nàng ở đây một tháng, một năm, thậm chí cả đời, thì nàng có bằng lòng không?”

Thanh Ngữ gật đầu, “Đương nhiên là bằng lòng.”

“Nàng phải suy nghĩ kỹ, ta nói không phải chỉ một lúc một chốc lát, mà là cả đời, là mãi mãi.”

Việt Lăng Phi bỗng chốc cảm thấy phiền muộn, vừa vì sự độc đoán của bản thân, vừa vì cảm giác không chắc chắn trong lòng. 

Hắn cụp mắt xuống, giọng nói trầm thấp: “Giả như ta nói, nàng phải ở trong viện này cả đời, không được đến bên cạnh người khác, chỉ được ở bên ta, liệu nàng có cảm thấy chán không? Liệu có muốn rời đi không?”

Thanh Ngữ nghe ra sự lo lắng ẩn chứa trong giọng nói của hắn, im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng đưa tay chỉnh lại vạt áo và tà áo cho hắn.

Nàng mỉm cười, giọng điệu vui vẻ: “Ở bên Tam gia là thoải mái nhất đối với ta, nếu Tam gia đuổi ta đi, ta còn không vui nữa là. Sao lại có chuyện muốn rời đi chứ?”

“Hiện tại là như vậy, sau này…”

“Sau này cũng sẽ như thế.”

Việt Lăng Phi nhìn mái tóc mềm mại của nàng và chiếc gáy trắng nõn lộ ra khi cúi đầu, bỗng nhiên hắn vươn tay ra, nắm lấy tay nàng, nắm chặt trong tay.

Tay nàng nhỏ như vậy, mềm mại không xương, chỉ cần dùng sức một chút là có thể gãy, chỉ có thể vô cùng cẩn thận bọc trong lòng bàn tay, nửa điểm cũng không dám coi thường.

“Nàng đợi tin của ta.” Hắn nghe thấy mình nói như vậy, “Trong vài ngày nữa, ta nhất định sẽ cho nàng câu trả lời và một lời hứa rõ ràng.”

Trong Hạ Chi Viên.

Tiểu nha hoàn chạy vội đến dưới hành lang nhà chính, khẽ ổn định lại tinh thần rồi vào trong báo cáo: “Lão gia đã đi tới chỗ Khâu di nương, nói là không về phòng chính nghỉ ngơi nữa, bảo phu nhân nghỉ sớm.”

Nhị phu nhân, Thiệu thị, hoàn toàn không có tâm trạng quan tâm đến Nhị lão gia ra sao, chỉ gật đầu qua loa đáp là đã biết, nhưng trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những hiện tượng kỳ lạ xảy ra hôm nay.

Từ hôm qua nàng đã phát giác được có gì đó không đúng.

Trong phủ hình như đã xảy ra chuyện lớn, lão phu nhân và đại phu nhân đều tỏ ra thần bí, thỉnh thoảng đóng cửa lại bàn bạc kỹ lưỡng, thỉnh thoảng lại bước đi vội vã, không biết đang đi đâu làm gì.

Thậm chí, còn có người bàn tán, ở Xuân Khê Viên khiêng ra một cái chiếu rơm bọc kín mít, không biết có phải là có người chết không.

Đi đến Thu Phương Viên hỏi Đại thiếu phu nhân Phương thị, nhưng Phương thị còn biết ít hơn cả nàng, thậm chí chuyện về chiếu rơm cũng chưa từng nghe qua.

Phương thị định hỏi lại nàng, nhưng đã bị Đại gia Việt Thần Phác vội vàng ngắt lời.

May mắn Thiệu thị đang mang thai và đã sắp đến ngày sinh, nên vừa rồi mới hỏi một cách lấp lửng. Sau khi bị Đại gia ngắt lời, nghe thấy Đại gia không ngừng xin lỗi và nói rằng “xin lỗi nhị thẩm nương”, Thiệu thị cũng không để tâm, cười nhẹ rồi chuyển hướng sang một chủ đề khác, không làm Phương thị nghi ngờ gì.

Hiện tại trong chính viện của mình, Thiệu thị càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng. Đợi tiểu nha hoàn đi ra, bà liền hỏi nha hoàn Thải Tú bên cạnh: “Thải Linh đâu rồi? Hình như suốt cả ngày hôm nay không thấy nàng ấy. Có phải bị bệnh rồi không?”

Thải Tú đã được Thải Linh dặn dò, định trả lời rằng hôm nay Thải Linh không khỏe và sẽ đến gặp phu nhân sau khi đỡ hơn, thì bỗng nghe một người ở ngoài gọi: “Thải Linh cầu kiến phu nhân, có chuyện quan trọng muốn bẩm báo với phu nhân.”

Thiệu Thị “ồ” lên một tiếng, “Vào đi.”

Thải Tú nghe vậy, cũng không nói những lời đã chuẩn bị sẵn mà chỉ nói: “Nô tỳ sẽ đứng dưới mái hiên chờ.” Đồng thời, cô ta cũng đứng canh cửa, không để ai vào.

Khi Thải Linh vào phòng, toàn thân lạnh cóng, môi hơi tím tái. Mà trong lòng nàng ta, còn lạnh hơn và thấu hơn so với cái lạnh mà cơ thể đang phải chịu đựng.

Từ hôm qua nàng ta đã bắt đầu bất an, cả ngày hôm nay lòng không được yên. Thật sự đến bên ngoài phòng của phu nhân rồi, nghe thấy phu nhân nói vào đi, tảng đá trong lòng rơi xuống đất.

Cứ vậy đi.

Sống chết thế nào cứ xem lần này, có thể sống là chuyện tốt, không thể sống cũng là tự mình chuốc lấy.

Cúi đầu đi vào trong nhà, Thải Linh thành thạo quỳ xuống, chủ động khai nhận chuyện đã giúp Khiết Ngọc và Khiết Châu giả danh Nhị phu nhân truyền gọi Tiểu Du.

“Nô tỳ biết hôm qua nô tỳ đã làm sai, hôm nay đặc biệt đi nhờ vả các chị em khắp nơi báo tin.” Nàng ta chậm rãi nói, trong lòng cảm thấy bi lương.

Nếu như lần này bị đuổi ra khỏi phủ hoặc là bị đánh chết, quan hệ mà ngày xưa nàng ta đã bỏ công vun đắp, về sau chắc là không dùng đến được nữa rồi. Ai bảo nàng ta vì tham lam nhất thời mà bỏ qua âm mưu phía sau chứ?

Mặc kệ nàng ta có suy nghĩ chu đáo đến nhường nào, thì cũng không ngờ biểu tiểu thư lại làm ra chuyện như vậy!

Thải Linh trong lòng đầy hối hận, chậm rãi nói: “…Hôm qua, những người ở gần Thùy Hoa Môn đều đã bị đuổi đi hết. Lão phu nhân, Hầu gia và Thế tử, Thế tử phu nhân cũng đã vội vàng cho vài người đi rồi. Ngoài ra, hai nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư cũng không thấy đâu, nghe nói một người đã bị hộ vệ của Dật Xưởng Đường đưa đi, người còn lại thì đã bị cuộn trong chiếu rơm và đưa đi, không biết có đúng không.”

Nàng ta nuốt nước miếng, biết những lời tiếp theo là vô cùng quan trọng, có thể sống hay không, có được phu nhân bỏ qua cho một con đường mà giữ lại hay không, đều xem những thứ này có ích hay không.

“Người bên cạnh Ngũ gia, có hai người bị đánh chết, cụ thể là ai thì không rõ, viện của hắn bị Nhị phu nhân canh giữ rất chặt, chỉ biết là có hai cái chiếu rơm được khiêng ra ngoài. Tiểu Vụ mà nô tỳ quen biết nói, hôm qua nàng ấy và một bà tử khác đáng lẽ phải quét dọn con đường phía sau hậu viện Xuân Khê Viên, nhưng họ đã nhận vài đồng bạc vụn từ nha hoàn bên cạnh biểu tiểu thư và hứa là sẽ dọn vào buổi tối, lúc đó họ đã đi ăn cơm uống rượu rồi. Ngoài ra, hôm nay, Dương ma ma dẫn theo khá nhiều người đến bên ngoài Dật Xưởng Đường la lối, nói là lão phu nhân đã sắp xếp hôn sự cho Tiểu Du, muốn gặp Tiểu Du một lần. Tuy nhiên, vệ binh ở Dật Xưởng Đường canh giữ rất nghiêm ngặt, bà ấy không gặp được Tiểu Du.”

Thiệu thị nghe được tim đập thình thịch.

Ý nghĩa ẩn chứa trong những lời này quá phức tạp, quá dọa người. Nghe xong thậm chí không dám nghĩ kỹ, không dám nghĩ sâu, chỉ e là vươn ra một chút sẽ sờ đến những góc cạnh lấm lem và bẩn thỉu nhất kia.

Biểu tiểu thư vì sao lại sắp xếp những thứ đó? Ngũ gia vì sao lại bị canh giữ? Tiểu Du…

Tại sao Tiểu Du lại đột nhiên có hôn sự!

“Ngươi đừng có nói bậy.” Thiệu thị hạ giọng thật thấp, không dám tin mà nhìn đại nha hoàn của mình, như thể lần đầu tiên nhận ra nàng ta vậy: “Một mình ngươi, sao có thể moi được nhiều tin tức đến thế.”

Lão phu nhân và phu nhân hôm nay canh phòng nghiêm ngặt trong phủ, người thường căn bản không thể moi được gì.

Nàng đường đường là nhị phu nhân trong phủ mà còn không biết những chuyện này, một nha hoàn như Thải Linh làm sao có thể biết được chứ.

Thải Linh đang quỳ dưới đất khẽ cười thê lương.

“Phu nhân, vì muốn biết tin mà đi hỏi thăm, vì muốn giữ mạng mà đi hỏi thăm, kết quả rất khác nhau.” Nàng cố gắng kìm nén nỗi chua xót, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà lăn dài trên má, thấm ướt một mảng trên nền đất.

Hôm nay, nàng đã dùng hết toàn bộ trang sức và bạc tích góp được để lo lót, đến cơm cũng không kịp ăn, thậm chí không dám chậm trễ dù chỉ trong chớp mắt. Bất kể là tiểu đồng, nha hoàn, mụ quản gia, gia đinh hay phu xe, ai có thể nhờ vả được nàng đều nhờ, liều cả mạng để lo việc cho xong.

Những tin tức dò hỏi được tất nhiên không phải chỉ tùy tiện mở miệng hay dựa vào thân phận là có thể nghe ra được.

Thiệu thị muốn trách mắng nàng ta.

Chưa nói đến những chuyện nàng đã dò hỏi được, chỉ riêng việc dám mượn danh nhị phòng để đi nhờ gọi Tiểu Du thôi, cũng đã là tội lớn đến mức bị đánh chết rồi vứt ra ngoài.

Nhưng nàng ta đã cố gắng hết sức để bù đắp rồi.

Nàng ta đã biết mình làm sai.

Thiệu thị liếc nhìn vết ướt trên nền đất ngày càng loang rộng, khăn tay trong tay nàng mấy lần bị siết chặt rồi lại buông ra. Cứ lặp đi lặp lại như thế, suốt một nén hương.

Thiệu thị cuối cùng cũng quay mặt đi, “Ngày mai ta sẽ đưa ngươi về nhà họ Thiệu. Từ nay về sau, ngươi ở nhà họ Thiệu làm việc cho tốt, nhớ kỹ, phải cẩn thận lời nói hành động, đừng có tùy tiện làm bậy nữa. Việc hầu hạ bên cạnh làm đại nha hoàn e là không được rồi, ta sẽ bảo phủ sắp xếp cho ngươi một việc nặng nhọc hơn.”

Thải Linh bỗng trừng to hai mắt.

Nàng ta còn có thể sống.

Nàng ta không ngờ mình vẫn còn sống, lại còn có thể quay về nhà họ Thiệu làm việc.

Chỉ cần còn giữ được mạng, là tốt rồi, là còn có tương lai, là vẫn còn cơ hội sửa sai, làm lại từ đầu.

Nước mắt trào ra khỏi khóe, tầm mắt Thải Linh trở nên mờ nhòe, cổ họng nghẹn lại không thốt nên lời, chỉ có thể dập đầu không ngừng để tạ ơn phu nhân đã ban ân. Máu và nước mắt hòa quyện trên nền đất, nhưng dưới ánh nến lại phản chiếu ra ánh sáng của hy vọng.

Cứ thế, sóng ngầm cuộn trào suốt mấy ngày.

Đã đến đêm Giao thừa.

Nhà nhà đều rộn ràng vui vẻ, dán câu đối, treo lồng đèn đỏ, bận rộn chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối và niềm hân hoan đón giao thừa.

Trong Dật Xưởng Đường lại yên tĩnh đến lạ.

Việt Lăng Phi đã sớm dặn dò, trong viện không được dán hoa cửa sổ màu đỏ, cũng không được treo lồng đèn đỏ, mọi thứ đều phải giản dị. Thậm chí bát đĩa trong tiệc tối cũng không được có màu đỏ, cùng lắm chỉ được dùng đồ sứ men lam hay các màu sắc nhã nhặn khác.

Lục Nguyên và quản sự Vương đều thấy kỳ lạ, bởi tuy tính tình Tam gia lạnh nhạt, nhưng những năm trước vào đêm Giao thừa cũng không đến mức để viện vắng vẻ, nhạt nhòa thế này, dán hoa cửa sổ, treo lồng đèn đỏ vốn là việc không thể thiếu.

Nhưng thấy Tam gia dặn dò nghiêm túc, mọi người không ai dám hỏi nhiều nửa câu, chỉ biết răm rắp làm theo.

Thế nên, vào cái ngày náo nhiệt nhất thiên hạ, Dật Xưởng Đường lại yên tĩnh như thường, chẳng hề thấy chút không khí mừng xuân nào.

Sáng sớm hôm ấy, Việt Lăng Phi nhận được tin do người của Hạ An Ngạn gửi đến, lập tức thay y phục chuẩn bị vào cung. Xe ngựa của hắn vừa rời khỏi Hầu phủ chưa được bao xa, thì một con tuấn mã phi nước đại đăng đăng đăng đến, chắn ngang trước đầu xe hắn.

Người trên lưng ngựa tóc mai đã điểm bạc nhưng thân thể vẫn rắn rỏi, chính là Thường Ninh Hầu.

Bình Luận (0)
Comment