Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 23

Chương 23

Dạo này Thanh Ngữ rảnh rỗi đến mức phát chán trong Dật Xưởng Đường. Khổ nỗi Tam gia đã dặn dò, nàng không được đi đâu cả, đành phải co mình trong viện. Thế là, khu Tây Khóa Viện giữa mùa đông vẫn tràn ngập hương hoa, trở thành chốn nàng yêu thích nhất dạo gần đây.

Góc Tây Khóa Viện có đặt một phòng sưởi. Trong viện có vườn hoa, xung quanh trồng đủ loại cây. Bây giờ đã cuối năm, mai ngậm ngùi hoặc đã nở rộ, hoặc còn đang chúm chím nụ, từng chấm đỏ nhạt điểm xuyết trên cành nhánh trông thật đẹp mắt.

Lúc Thanh Ngữ buồn chán vô sự, nàng rất thích ở đây, ngắm mai, ngửi hương hoa rồi nhìn ngắm cây cối xanh tươi xung quanh, như thế cũng đủ thấy dễ chịu rồi.

Những lúc khác không có việc gì làm, nàng lại dọn dẹp phòng ốc, thỉnh thoảng tháo chiếc chìa khóa nhỏ đeo trước ngực xuống, ôm lấy chiếc hộp châu báu nhỏ của mình rồi cứ thế lật đi lật lại, một mình tìm niềm vui.

Nhìn thấy vậy, các ma ma hầu hạ nàng đều đưa mắt nhìn nhau cười, chẳng mấy để tâm. Chiếc hộp nhỏ của cô nương ấy, cả bốn người các bà đều biết rõ. Phùng ma ma là người quản lý tiền bạc và trang sức trâm vòng của nàng , nhưng riêng chiếc hộp đó thì chẳng cần phải bận tâm tới.

Chiếc hộp đó rất quý giá, là do nàng chủ động xin được có một “kho bạc nhỏ” riêng, sau đó Tam gia đặc biệt tìm về cho nàng. Đừng thấy nó trông có vẻ hoa mỹ phù phiếm, quanh hộp lấp lánh được khảm vô số bảo thạch, nhưng thực ra lại vô cùng chắc chắn, dù có dùng rìu lớn bổ xuống cũng chỉ để lại một vết xước rất nhỏ, đến một khe nứt cũng không có.

Còn chiếc chìa khóa nhỏ ấy, chính là cách duy nhất để mở chiếc hộp đó.

Lúc trước, Tam gia từng hỏi nàng vì sao lại muốn một cái hộp như thế.

Cô nương liền thẳng thắn nói rằng, để đựng tiền riêng của mình, dành dụm bạc. Sau đó, ngay trước mặt mọi người, nàng bỏ vào đó năm mươi lượng bạc tiền tiêu hàng tháng do chính mình kiếm được, lại thêm chiếc vòng vàng do Nhị phu nhân tặng, cùng đủ loại vật thưởng khác do Lão phu nhân và mọi người ban cho. Còn về miếng ngọc bội từng được Tam gia đeo, do Lão Hầu gia trao cho nàng, nàng đã đeo lên cổ bằng dây mà nàng tự tay đan, ngày nào cũng mang bên mình. Ngoài thứ đó ra, mọi thứ đều để trong hộp cả.

Trong hộp cũng chẳng có bao nhiêu thứ, theo lời nàng thì đều là tiền mồ hôi nước mắt do nàng tự mình vất vả kiếm được.

Thế cũng thôi đi.

Ấy vậy mà nàng lại tiện tay giao luôn cả mấy vạn lượng ngân phiếu với giấy tờ ruộng đất, cửa tiệm cho các ma ma giữ hộ, bản thân thì chẳng hề động đến chút nào. Nàng nói, mỗi ngày tính toán sổ sách trong viện đã đủ mệt rồi, mấy thứ lớn thế này nàng không hơi đâu mà lo.

Ai nấy đều vừa buồn cười vừa bất lực.

Gia sản to lớn thì chẳng coi ra gì, ngược lại mảnh “ruộng vườn” nho nhỏ của mình lại quý như vàng, mấy trăm lượng bạc lẻ mà nâng niu như báu vật.

Việt Lăng Phi cũng chiều theo nàng, dù sao những thứ hắn tặng đều có người chuyên phụ trách quản lý, các chưởng quầy cũng rất đáng tin, chỉ cần đúng hạn đưa bạc tới tay nàng là được.

Nghĩ cũng phải, nàng lớn lên trong nhung lụa, kim chi ngọc diệp, số bạc tháng này là lần hiếm hoi nàng tự tay kiếm được, nâng niu gìn giữ cũng là lẽ đương nhiên.

Chiều ba mươi Tết đó, khi Dương ma ma ở ngoài đến mời Tam thiếu phu nhân ra tiền sảnh, thì Thanh Ngữ đang vui vẻ kiểm tra đống đồ trong chiếc hộp châu báu của mình. Nhìn thấy mọi thứ vẫn còn nguyên, nàng cảm thấy rất hài lòng.

Sau đó, nhân lúc xung quanh không có ai, nàng lén lấy từ trong ngực ra một cái xẻng nhỏ, toàn bộ chỉ hơi dài hơn bàn tay một chút, đầu xẻng nhỏ xíu, chỉ rộng chừng hai ngón tay.

Loại xẻng này thường là đồ chơi trẻ con dùng để xúc cát, dạo trước nàng đã xin mấy cái từ người làm vườn, nói là để lúc rảnh rỗi có thể tự mình làm cỏ trồng hoa ở Tây Khóa Viện.

Tổng cộng nàng xin đến mười mấy cái, khi nãy dạo quanh Tây Khóa Viện, tranh thủ lúc không ai để ý, nàng lén giấu một cái đi. Bây giờ tiện tay đặt vào, vừa khéo chiếc xẻng nhỏ ấy nằm gọn trong chiếc hộp châu báu.

Thanh Ngữ khẽ cười, khóe mắt cong cong, động tác nhẹ nhàng đóng nắp hộp lại, rồi cẩn thận khóa chặt.

Vừa đặt hộp về chỗ cũ xong thì nàng nghe thấy tiếng Đổng ma ma ở bên ngoài gọi gấp, liền vỗ nhẹ lên nắp hộp, rồi thong thả bước ra ngoài, cất tiếng: “Vào đi.”

Đổng ma ma liền đem lời Dương ma ma dặn ở cổng viện, kể lại nguyên vẹn không sót một chữ. 

Thanh Ngữ sững người.

Tam thiếu phu nhân tương lai? Ai cơ?

Nàng còn chưa kịp phản ứng, bốn vị ma ma đã đồng loạt tất bật chuẩn bị.

Bốn người họ vốn đều từng hầu hạ trong phủ Lỗ Quốc Công, tầm mắt và kiến thức đều vượt xa đám người hầu bình thường, vừa nghe tin liền lập tức thay nàng chuẩn bị y phục trang nhã, chỉnh tề.

Vì xưa nay nàng đều mặc y phục nhã nhặn, mấy ngày nay lại kiên quyết không điểm phấn tô son, trang sức chủ yếu chọn ngọc trai và lam bảo, cố ý tránh sắc đỏ, nên các ma ma đã lờ mờ đoán ra điều gì đó. Trong số đồ nàng có, họ chọn một chiếc áo bông xanh biếc nhạt, phối cùng hoa tai và trâm cài bằng bích tỷ, thấy cũng vừa mắt rồi mới tiễn nàng rời viện.

Trên đường từ Dật Xưởng Đường đến tiền sảnh, đầu óc Thanh Ngữ vẫn còn mơ màng.

Rõ ràng từng chữ các ma ma nói nàng đều hiểu, vậy mà ghép lại với nhau, lại như nghe chuyện của người khác, chẳng thể nào tin nổi.

Dương ma ma cúi đầu, ngoan ngoãn đi bên cạnh, đại khái nói qua nội dung công công tuyên chỉ, lại nhanh chóng giới thiệu thân phận của vị công công đến cho vị Tam thiếu phu nhân tương lai, rồi không nói thêm lời nào nữa.

Dương ma ma vốn tự cho mình là người lanh lợi biết ăn nói, vậy mà nay đối mặt với biến cố đột ngột thế này, bên cạnh lại là Tam thiếu phu nhân tương lai vừa như chim sẻ bay lên hóa thành phượng hoàng, thì dù có lanh lợi mấy chục năm, bà cũng cảm thấy cổ họng nghẹn lại, nửa lời thừa cũng không thể thốt ra.

Thanh Ngữ thấy bản thân vừa tỉnh táo lại vừa hoang mang.

Chỉ mới ở lại Dật Xưởng Đường một thời gian ngắn, vậy mà trời đất dường như đã đổi thay. Nàng khẽ khựng lại một chút, nghĩ đến việc Tam gia đang ở điểm đến, dứt khoát tăng tốc bước chân đi gặp hắn.

Nàng tin chắc rằng chỉ cần gặp được Tam gia, mọi chuyện sẽ trở nên sáng tỏ.

Sau đó, cả đoàn người đều lặng lẽ bước đi, không ai nói một lời.

Khi đến sân chính của đại sảnh, Thanh Ngữ vừa bước vào cổng viện đã nhìn thấy nhiều cung nhân mặc y phục nội đình, cùng vô số thị vệ mang đao đứng hầu trước ngự giá. Nhìn vào quan phục của các thị vệ, đúng là Hộ Loan Vệ dưới trướng Tam gia.

Lúc này trong lòng Thanh Ngữ mới vững dạ hơn đôi chút, bình ổn lại tâm tình, nhanh chóng bước tới.

Một tiểu thái giám tầm mười một mười hai tuổi vén rèm cửa lên.

Thanh Ngữ liền cất bước đi vào.

Vừa thấy bóng dáng nàng xuất hiện trong phòng, Việt Lăng Phi lập tức sải bước dài tiến lại, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng siết những đầu ngón tay thon nhỏ trong lòng bàn tay rộng lớn của mình, giọng trầm ấm dịu dàng:

“Hạ Thế tử đã tra ra nàng chính là biểu muội của hắn, Trình Tri Du, đồng thời dâng cả giấy tờ hộ tịch của nàng lên Hoàng thượng. Bởi ta nói muốn cưới nàng, nên bệ hạ đặc biệt ban hôn, nói là làm mối cho đôi ta.”

Thanh Ngữ sững sờ đến ngẩn người.

Nhà ai có thể mời được Hoàng thượng làm mối chứ? Vậy mà Tam gia lại làm được.

Vậy mối hôn sự này…

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Bốn mắt nhìn nhau. Đầu ngón tay lạnh buốt suốt cả quãng đường đi, lúc này dần dần ấm lại trong lòng bàn tay ấm áp của hắn. Tâm trí nàng cũng từ cơn chấn động đến tê dại toàn thân, bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

Tam gia chắc chắn sẽ không hại nàng.

Thân phận biểu muội của Hạ Thế tử hẳn chính là thân phận hộ tịch thích hợp mà Tam gia từng nói sẽ tìm cho nàng. Chỉ là chuyện hôn sự, nàng vẫn không rõ từ đâu mà đến.

Ắt hẳn Tam gia có lý do buộc phải làm như vậy.

Thanh Ngữ hít sâu một hơi, cố đè nén trái tim đang loạn nhịp vì không rõ đầu đuôi sự việc, tự khiến mình trông có vẻ tự nhiên, mỉm cười bước tới chào hỏi.

Hôm nay là đêm Giao thừa, đại thái giám chưởng ấn Triệu Phúc bận rộn đến mức không thể rời thân, nên người đến tuyên chỉ là thái giám ghi chép Lưu Thuận.

Lưu Thuận vốn cũng bận rộn, nhưng hôn sự của Việt Tam gia sao có thể xem nhẹ? Triệu Phúc dứt khoát gánh luôn phần việc của Lưu Thuận, để y có thể đến tuyên chỉ. Nhờ vậy mới có thể tranh thủ đến được một chuyến.

Lưu Thuận hỏi thăm Tam thiếu phu nhân tương lai, rồi thay mặt chủ tử trong cung ban thưởng cho nàng.

Thanh Ngữ dịu dàng hành lễ, dập đầu cảm tạ Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Thái tử và Thái tử phi.

Lưu Thuận bỏ mặc những người khác trong phủ Hầu gia, mỉm cười nhìn nàng, hồi lâu sau mới cười nói: “Quả không hổ là tiểu thư nhà Đại học sĩ Trình, vừa nhìn đã biết là người hiểu lễ nghĩa, đâu thể là nha hoàn tầm thường được. Nhìn dung mạo xinh đẹp này, chẳng khác nào khuôn đúc ra từ nhà họ Trình. Đến lúc nô tài bẩm báo lại, các chủ tử trong cung nghe được nhất định sẽ rất vui mừng.”

Lưu Thuận lại hơi hạ giọng xuống, nhưng vẫn giữ âm lượng đủ để mọi người xung quanh nghe rõ, nói: “Thái tử phi đặc biệt gọi nô tài sang một bên, dặn rằng Tam thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, e rằng chưa quen lễ nghi trong cung, Tam gia thì lại không phải người hay biết thương hoa tiếc ngọc, sợ quên không nhắc đến nàng. Vì vậy, nô tài nhất định phải nhắc Tam thiếu phu nhân, ngày mai phải vào cung tạ ơn. Nếu Tam gia có việc ra ngoài mà quên mất chuyện này, thì Tam thiếu phu nhân tự mình đi cũng không sao, Thái tử phi nhất định sẽ cử người đi cùng hầu hạ người.”

Đây chính là sự quan tâm và yêu thương đặc biệt mà Đông cung dành cho vị Tam thiếu phu nhân tương lai.

Thanh Ngữ vội vàng cúi người, lại lần nữa cảm tạ Thái tử phi và công công Lưu Thuận.

Việt Lăng Phi thì cười nói với Lưu Thuận: “Thái tử phi thật là, quá không yên tâm với ta rồi. Chuyện trọng đại thế này, sao ta có thể quên được chứ?”

Lưu Thuận liền thở dài một hơi thật dài: “Chẳng riêng gì Thái tử phi, đến cả Thái tử điện hạ cũng không yên lòng, dặn dò nô tài bao nhiêu là chuyện.”

Chúng nhân trong Hầu phủ chỉ có thể đứng bên cạnh, theo đó mà mỉm cười phụ họa.

Bọn họ… cũng chỉ có thể mỉm cười mà thôi.

Thế nhưng, không thể không thừa nhận, lời công công Lưu Thuận vừa nói quả thật không sai chút nào. Tiểu Du… hay đúng hơn là Trình Tri Du bây giờ, cử chỉ đoan trang, khí chất đĩnh đạc. Đừng nói là tiểu thư dòng chính nhà thường dân, ngay cả những thiên kim tiểu thư con nhà quan lại quyền quý cũng chưa chắc đã có được phong thái như nàng.

Phan thị cảm thấy nghi hoặc, không kìm được mà đưa mắt đánh giá nàng từ trên xuống dưới.

Bà nhớ rõ, Tiểu Du khi xưa tuy xinh đẹp, nhưng lại luôn cúi đầu khép nép, đúng là một dáng vẻ nha hoàn không hơn không kém.

Vậy mà giờ đây, Trình Tri Du rõ ràng vẫn là người ấy, lại đột ngột như biến thành người khác, tựa minh châu phủi sạch bụi trần, bỗng nhiên tỏa sáng rực rỡ.

Sao có thể có chuyện như thế được? Chẳng lẽ trước đây bà mù mắt thật, nhìn không thấu sao?

Lúc này, Việt lão phu nhân đã mỉm cười cất lời: “Đa tạ công công khen ngợi và giúp đỡ. Phiền công công thay lão thân gửi lời vấn an đến các vị chủ tử trong cung. Tri Du ấy à, lão thân ngay từ lần đầu gặp đã thấy đứa nhỏ này ngoan ngoãn hiểu chuyện, khi đó còn thầm nghĩ sao con bé lại khác với những nha hoàn bình thường. Giờ mới rõ nguyên do.”

Cứ như vậy, bà liền thẳng thắn xác lập sự chuyển đổi từ “Tiểu Du” sang “Tri Du” một cách tự nhiên.

Thế tử Việt Đức Canh từ lúc dẫn người đưa lão Hầu gia bất tỉnh đi nghỉ ngơi thì vẫn chưa quay lại, hẳn là đang ở bên phụ thân để chăm sóc.

Nhị phu nhân Thiệu thị, từ lúc nghe thấy thánh chỉ đến giờ, cứ như đang trong cơn mộng. Lúc này bà nhìn về phía Tri Du, không kìm được mà lẩm bẩm: “Sao lại thành tiểu thư nhà họ Trình được chứ…”

Do trước đó Thải Linh từng hé lộ chút tin tức, Thiệu thị đã mơ hồ đoán được phần nào đầu đuôi sự việc ngày hôm ấy.

Thế nhưng tình hình hiện tại lại không giống như những gì bà từng suy nghĩ, Tiểu Du không còn là người có thể sẽ làm thiếp cho Tam gia nữa, mà là danh chính ngôn thuận được ban hôn làm đích thê. Như vậy, cách đối đãi với nàng đương nhiên phải cung kính thêm mấy phần.

Bà bắt đầu âm thầm cân nhắc, xem trước kia mình có từng sơ suất hay lạnh nhạt với đứa nhỏ này hay không.

Còn chuyện của Thải Linh, Thiệu thị không hề tiết lộ với ai trong phủ. Chỉ đơn giản nói rằng nha hoàn này không quen ở Hầu phủ, mà bên nhà mẹ đẻ lại không thể thiếu người hầu hạ, nên đã đưa nàng về lại Thiệu gia.

Hậu viện của Hầu phủ mấy ngày nay rối ren vô cùng, các vị chủ tử ai nấy đều bận lo chuyện lớn, chẳng ai thật sự chú ý đến chi tiết hay nguyên do việc Thải Linh rời đi. Vì thế, đôi ba câu ứng phó của Thiệu thị cũng coi như đủ rồi.

Cũng bởi vậy mà Nhị lão gia Việt Đức Canh hoàn toàn không hay biết chuyện gì đã xảy ra ở tiểu viện bên cạnh phòng sau Xuân Khê Viên hôm đó.

Còn về việc Việt Lăng Phi muốn cưới Trình Tri Du, thì Việt Đức Canh thật ra cũng chẳng lấy làm bận tâm cho lắm.

Lão Tam, cái thằng chẳng nên cơm cháo gì, lấy một đứa từ nhỏ thất lạc, lại từng là nha hoàn như Trình Tri Du làm chính thất, coi như cũng xứng đôi vừa lứa. Nếu thật sự cưới một tiểu thư danh môn được nuông chiều từ bé, thì với cái tính lạnh nhạt vô tình của lão Tam, làm sao có thể đối đãi tử tế với con gái nhà người ta cho phải phép?

Huống hồ lão tam bao năm nay luôn miệng nói không muốn cưới vợ, giờ lại đột ngột đòi thành thân, rõ ràng là hạng người nói lời không giữ lời, tính tình thất thường, nay thế này mai thế khác, chẳng có chút ổn định nào cả.

Việt Đức Canh liếc mắt nhìn đứa con trai cao lớn tuấn tú của mình, hừ lạnh một tiếng rồi lùi lại mấy bước, hận không thể tránh xa tên nghịch tử này càng xa càng tốt.

Vô tình liếc thấy đại thiếu gia Việt Thần Phác và nhị thiếu gia Việt Thần Sam cũng đang đứng gần đó, Việt Đức Canh dứt khoát quay sang, cùng hai cháu trai tán gẫu chuyện món ngon sẽ có trong yến tiệc tối nay.

Còn đại thiếu phu nhân Phương thị thì thật lòng yêu quý Tiểu Du, thấy nàng là một cô gái chân thật lại biết quan tâm, rất dễ khiến người sinh lòng thân thiết.

Đứng chờ một lát ở bên cạnh, đợi đến khi bên cạnh Tri Du không còn ai chen tới trò chuyện nữa, Phương thị liền đỡ lưng, mang theo cái bụng bầu lớn đi đến bên nàng, vui vẻ nói: “Về sau chúng ta chính là người một nhà rồi.”

Trình Tri Du, từ nay, đã trở thành Tam đệ muội của nàng.

Tuy là đường huynh muội khác phòng, nhưng cũng là ruột thịt thật sự.

Thanh Ngữ đang nhìn về phía Tam gia, nghe thấy tiếng liền nghiêng người quay lại.

Nàng thật lòng quý mến đại thiếu phu nhân, thấy Phương thị mang thai mà vẫn lặn lội đi lại không dễ dàng gì, liền vội vàng lấy một chiếc đôn bọc gấm bên cạnh, đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sao tẩu lại đích thân đi tới đây? Mang thai đã lớn thế này, mấy chuyện tiếp chỉ cần hành lễ thế này nên tránh thì cứ tránh thôi.”

Lời này xuất phát từ tận đáy lòng, không hề khách sáo.

Phương thị càng thêm yêu mến Tri Du, nắm lấy tay nàng khẽ nói: “Lúc đầu ta cũng không định ra đây đâu, Đại gia còn dặn ta đừng theo mọi người hành lễ, bảo cứ ngồi trong phòng nghỉ thêm nửa canh giờ mới được ra. Vừa rồi gặp công công trong cung thì ta vội xin tội, nói là đứa nhỏ trong bụng quậy phá, thân thể khó chịu nên không thể dậy sớm. May mà công công cũng không trách gì.”

Thanh Ngữ vui vẻ đáp: “Vậy thì tốt rồi.”

Hai người nhìn nhau, ánh mắt giao nhau đầy thân thiết, rồi đều khẽ mỉm cười, như có điều ngầm hiểu mà không cần nói ra.

Chẳng bao lâu sau, Việt Lăng Phi đích thân tiễn công công ra khỏi viện, sai người đưa công công ra khỏi phủ, rồi quay lại thưa với lão phu nhân rằng sẽ đưa Thanh Ngữ về lại Dật Xưởng Đường trước.

Không ai dám nhắc đến chuyện lão Hầu gia tức giận đến ngất xỉu vào đúng lúc hoan hỉ được ban hôn từ hoàng thượng. Ai nấy đều hiểu, đôi vợ chồng trẻ còn nhiều điều muốn nói với nhau. Hơn nữa, cũng chẳng ai dám cản Tam gia, lão phu nhân dĩ nhiên mỉm cười gật đầu đồng ý.

Hai vợ chồng trẻ vừa rời đi, Phan thị liền khẽ thở dài một tiếng đầy hàm ý: “Cái mệnh của con bé này…”

Thật là tốt số!

Chuyện vừa rồi sớm đã kinh động toàn phủ. Rất nhanh, tin tức hoàng thượng ban hôn cho Tam gia và biểu tiểu thư nhà họ Hạ đã truyền khắp trên dưới hầu phủ.

Ban đầu, khi nghe được tin, Phan Tuyết Ngưng vẫn chưa có phản ứng gì quá rõ rệt.

Mãi đến khi biết được cái gọi là biểu tiểu thư nhà họ Hạ kia, thực chất chính là nha hoàn Tiểu Du trước kia, Phan Tuyết Ngưng mới hoàn toàn mất khống chế, giận dữ đến mức lập tức ném vỡ toàn bộ chén trà trong phòng.

Dựa vào đâu mà một con nha đầu không rõ gốc gác như thế lại có thể gả cho Tam gia? Còn nàng ta thì không được?

Phan Tuyết Ngưng thở hổn hển, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, trong lòng cuộn trào đủ loại toan tính, lập tức bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Không thể chần chừ thêm nữa. Nếu tam gia muốn thành thân, thì nhất định Nhị gia phải cưới trước. Như vậy, hôn sự của Nhị gia chắc chắn sẽ được thúc đẩy nhanh chóng.

Nàng ta nhất định phải gặp được Nhị gia trong đêm nay.

Phan Tuyết Ngưng vừa gấp gáp tính kế, bỗng lóe lên một ý nghĩ, liền kêu lên một tiếng rồi lập tức mềm nhũn người ngã xuống đất, phát ra một tiếng rầm vang dội.

Hôm nay là đêm ba mươi Tết, việc lớn việc nhỏ trong phủ rối như tơ vò, bên ngoài phòng của biểu tiểu thư chỉ còn lại một bà tử trông coi. Nghe thấy tiếng động lớn bên trong, bà tử cảm thấy không ổn, lo lắng biểu tiểu thư bị đau vết thương mà ngất đi, không dám chậm trễ, vội vã đẩy cửa bước vào xem.

Nào ngờ vừa mới bước qua ngưỡng cửa, sau gáy liền truyền đến một cơn đau nhói dữ dội. Chưa kịp nhìn rõ biểu tiểu thư đang cầm bình hoa trong tay, bà tử đã lảo đảo rồi ngã gục xuống, hoàn toàn bất tỉnh.

Mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng ấm áp nhuộm vàng khắp mặt đất.

Việt Lăng Phi và Thanh Ngữ chậm rãi bước đi trên con đường trở về, hai người sóng vai mà không ai mở lời trước. Mãi đến khi vào đến cổng sân của Dật Xưởng Đường, Thanh Ngữ mới lên tiếng hỏi: “Rốt cuộc chuyện này là sao?”

Nghe giọng nói, chẳng có bao nhiêu niềm vui, ngược lại còn có phần lạnh lùng.

Việt Lăng Phi dừng bước, mỉm cười nói: “Muốn biết điều gì?”

“Rốt cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì?” Thanh Ngữ nghiêng đầu, tránh ánh mắt của hắn, thản nhiên nói.

Nàng đã nhận ra chuyện hôm đó không hề đơn giản.

Chỉ là hắn không chịu nói, nên nàng cũng không hỏi thêm.

Giờ đây đến cả chiếu ban hôn mà hắn cũng dùng tới, chỉ để giúp nàng… Nghĩ đến những lời ồn ào của Dương ma ma và đám người kia, có thể thấy chuyện đó nghiêm trọng đến mức nào. Hơn nữa, rất có thể liên quan đến danh tiếng và hôn sự của nàng.

“Thật ra Tam gia không cần làm đến mức này.” Thanh Ngữ đã hiểu lý do vì sao thời gian qua hắn suốt ngày không có mặt ở phủ, “Ngài vốn có thể ung dung tự tại mà chọn một mối hôn sự tốt, đâu cần vì ta mà đi nước cờ tuyệt này. Cùng lắm thì đưa ta rời khỏi kinh thành, trời cao hoàng đế xa, bọn họ cũng không thể làm gì được ta.”

Những lời nàng nói là thật.

Chỉ cần có một chỗ dung thân, nàng có thể tiếp tục sống tốt.

Và nàng tin, dù Tam gia có đưa nàng rời khỏi kinh thành, thì cũng nhất định sẽ sắp xếp cho nàng một nơi có thể sống yên ổn tiếp tục cuộc đời.

Thanh Ngữ đang suy nghĩ như thế, đột nhiên cảm thấy đầu mình nặng xuống, một luồng ấm áp truyền tới, là bàn tay to lớn của hắn nhẹ nhàng đặt lên.

“Đang suy nghĩ lung tung gì vậy.” Việt Lăng Phi nhẹ giọng nói, mang theo ý cười, nghe như than thở lại như bất đắc dĩ, “Thế nào nước cờ tuyệt chứ? Cũng chưa đến đường cùng. Ta cảm thấy cách này là tốt nhất, nên mới làm vậy.”

“Nhưng mà…” Thanh Ngữ muốn nói rằng, rốt cuộc mình đã làm lỡ đại sự hôn nhân tốt đẹp của hắn.

Việt Lăng Phi đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy vai nàng, để nàng tựa vào lòng mình.

“Không có nhưng nhị gì cả.” Hắn nói, “Giờ nàng là của ta rồi, sau này ta có thể che chở cho nàng chu toàn hơn. Đây là lựa chọn tốt nhất, ta rất vui, chẳng có gì phải tiếc nuối cả.”

Bình Luận (0)
Comment