Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 30

Chương 30

 

Lâm thị đứng chờ hồi lâu trên con đường nhỏ mà vẫn không thấy Tam thiếu phu nhân xuất hiện, ngược lại lại gặp Quách ma ma đang từ trong viện bước ra nhìn ngó.

Dưới ánh nắng, Lâm thị vận tiểu áo màu đỏ thắm thêu hoa mẫu đơn vàng óng, bên ngoài khoác áo bối tử cổ đứng màu hồng cánh sen, đầu cài bộ bộ diêu hình như ý bằng vàng ròng đính ngọc biếc, dáng vẻ vốn nên toát lên vẻ quý phái đoan trang, nhưng vì dáng điệu rụt rè, khép nép nên lại có phần gượng gạo, không xứng với trang phục.

Quách ma ma bước đến chậm rãi, ánh mắt kín đáo liếc nhìn qua những nếp gấp trên y phục của Lâm thị. Chất vải còn tạm, nhưng kích cỡ không mấy vừa vặn, hẳn là gấp gáp mua ở hiệu may trước khi xuất giá, chứ không phải hàng đặt đo riêng đắt tiền.

Quách ma ma giả vờ như không thấy sự lúng túng bất an của Nhị thiếu phu nhân, mỉm cười nói: “Tam thiếu phu nhân sớm đã rời đi rồi. Phu nhân nghe nói thiếu phu nhân đến, đặc biệt sai ta mời thiếu phu nhân vào trong. Thiếu phu nhân, mời đi lối này.”

Nói rồi liền dẫn đường bước vào trong viện.

Lâm thị cúi đầu lặng lẽ đi theo phía sau, suốt dọc đường chỉ dám nhìn ba tấc đất trước mũi chân, không dám hé một lời.

Nàng mới gả vào hầu phủ không bao lâu, đối với các vị chủ tử trong nhà còn chưa thân quen.

Thấy Tam thiếu phu nhân vào cửa muộn hơn mình mà đã có thể trò chuyện cười nói với đám nữ quyến một cách tự nhiên, nàng vừa ngưỡng mộ lại vừa khao khát, cũng muốn mình có thể như tam thiếu phu nhân, kết giao được với các vị trong phủ. Đáng tiếc, nàng không có khí độ đó.

Tam thiếu phu nhân là biểu tiểu thư của phủ Quốc công, lại là đường muội bên nhà Đại học sĩ họ Trình.

Nàng chẳng qua chỉ là con gái của một vị quan thất phẩm nhỏ, trong nhà không có tiền cũng chẳng có địa vị. Khi còn ở huyện thành thì còn có thể ngẩng đầu mà nói chuyện, nhưng đến kinh thành, nơi mà tùy tiện một tấm biển hiệu cũng có thể rơi trúng một vị quan tam phẩm, thì quả thật, nàng chẳng có gì để nương tựa.

Lão phu nhân cùng đại phu nhân, nhị phu nhân đang trò chuyện về những kiểu hoa thịnh hành gần đây; Tứ tiểu thư lại cùng Đại thiếu phu nhân, Tam thiếu phu nhân nói cười vui vẻ, ngay cả Lục tiểu thư và Thất tiểu thư xuất thân thứ nữ cũng có thể tự nhiên góp lời.

Đám thanh niên nhắc đến những quán ngon trên phố, nàng đến cả tên gọi các món ăn ấy còn chưa từng nghe qua, nói gì đến chuyện biết chúng được bán ở cửa tiệm nào, đến cả một bước chân cũng chưa từng đặt tới.

Nàng không chen vào được bất kỳ câu chuyện nào của mọi người.

Ngay cả mấy nha hoàn thông phòng trong phòng Nhị thiếu gia cũng còn ra dáng hơn nàng, thường ngày hành lễ với nàng cũng chẳng mấy tình nguyện.

Chỉ có Tuyết Ngưng là còn tốt một chút, đối với nàng vẫn giữ lễ nghĩa, có gì nàng không hiểu cũng sẵn lòng chỉ dạy.

Lâm thị rón rén theo sau Quách ma ma bước vào chính phòng Xuân Khê Viên, theo đúng lễ nghi cúi người vấn an và hành lễ phúc thân với mẹ chồng, sau đó cúi đầu đứng sang một bên, lặng lẽ chờ mẹ chồng phân phó.

Phan thị nhìn dáng vẻ nhút nhát, không nên thân của nàng, trong lòng âm thầm thở dài.

Nghe nói khi còn ở huyện thành, cô nương này cũng khá tháo vát.

Sao vừa gả vào phủ lại thành ra thế này?

Kỳ thực, Phan thị rất mong con dâu thứ có thể đảm đương việc nhà, trở nên có ích.

Con trai trưởng thật thà chất phác, con dâu trưởng thì ngay thẳng thật thà. Hai vợ chồng như thể đang so đo xem ai thiệt thòi với nhà mình hơn, ai đối tốt với người ngoài hơn. Bà làm mẹ, mắt nhìn thấy mà đau trong lòng, khổ sở là thế nhưng lại chẳng có cách nào xoay chuyển.

Phan thị biết nếu mình không mở lời trước, thì đứa con dâu thứ này chắc chắn sẽ không thốt ra được câu nào, bèn nói: “Nghe nói con tìm Tam thiếu phu nhân có chuyện? Đã đợi ở đó, sao lại không nói với nó? Huống hồ, vừa rồi nó đang cùng ta bàn giao việc bếp núc, cũng ở chỗ ta một lúc lâu. Con hoàn toàn có thể đến đây tìm nó, nếu có gì muốn nói, ta cũng có thể thay con nói vài câu.”

Trước đó, khi sai người tiễn Tam thiếu phu nhân rời khỏi, vừa hay trông thấy Nhị thiếu phu nhân đứng cách đó không xa, nên hạ nhân cố ý đến bẩm báo với Đại phu nhân. Nhờ vậy mà Phan thị mới biết được chuyện này.

Lâm thị lại nghĩ thầm, không hổ là Hầu phủ, chỗ nào cũng có tai mắt, làm gì cũng chẳng thoát khỏi ánh mắt của các chủ tử, trong lòng càng thêm căng thẳng, ấp a ấp úng nói: “Cũng… cũng không có việc gì lớn. Nghe nói Tam thiếu phu nhân có một cửa tiệm vải, nên con muốn đến làm mấy bộ y phục.”

Những điều này cũng là nghe Phan Tuyết Ngưng kể lại.

Phan Tuyết Ngưng nói cửa tiệm của Tam thiếu phu nhân buôn bán rất phát đạt, nằm trên phố Chu Tước, có không ít nữ quyến nhà thế gia công khanh thường lui tới đặt may y phục đổi mùa.

Nàng cảm nhận rõ ràng được trang phục của mình có phần không phù hợp, chỉ là khi thành thân quá gấp gáp, hoàn toàn không ngờ sẽ gả vào một đại tộc quyền quý như Hầu phủ, nên chưa kịp chuẩn bị y phục xứng với thân phận hiện giờ.

Chỉ đành bổ sung dần vậy.

Phan thị hơi lấy làm lạ: “Sao con lại biết nó có tiệm vải?”

Nhưng rồi lại nghĩ, chuyện này cũng chẳng phải điều gì to tát, mỗi lần Tri Du ra ngoài đến tiệm vải cũng chẳng hề che giấu, người trong phủ đều biết, chỉ là người ngoài thì e là ít ai rõ.

Sự sủng ái của thằng ba dành cho Tri Du, từ đầu đến cuối, mọi người trong phủ đều thấy rõ trong mắt. Chỉ có đứa cháu gái bản tính vốn hèn mọn của mình kia là vẫn còn tự lừa mình dối người, làm ra vẻ chẳng hay biết gì.

Phan thị bèn nói: “Tiệm của nó đúng là không tệ. Có điều, trong phủ cũng có người chuyên lo việc may vá, làm y phục cho các phòng đều không thành vấn đề. Vải vóc đều là chuẩn bị sẵn, chỉ là mỗi phòng đều có định lượng nhất định, nếu vượt quá phần được cấp thì phải tự lấy bạc riêng mà chi. Chẳng qua thằng ba thương vợ quá mức, bản thân lại có tiền, cho nên Tam thiếu phu nhân muốn làm bao nhiêu bộ cũng chẳng ai quản, ngày ngày thay xiêm y mới. Con vừa mới gả vào, không giống như bình thường chỉ có bốn mùa định mức, giờ có thể làm thêm vài bộ cũng được. Nếu con cần, lát nữa ta sẽ cho người bên phòng may đến đo người cho con.”

Phan thị có lòng tốt nhắc nhở con dâu thứ, đừng nên so đo với Tam thiếu phu nhân làm gì. Dù sao với cái tính bất cần đời của Tam thiếu gia, thứ gì tốt cũng sẵn sàng dâng hết cho vợ, đến cả đồ trong cung ban thưởng cho hắn, e rằng cũng đều bị hắn đưa cả vào của hồi môn của Tam thiếu phu nhân rồi.

Lâm thị nghe vào tai, lại chỉ cảm thấy mẹ chồng đang đánh phủ đầu mình. Những lời sau đó như, có thể làm thêm vài bộ y phục trong phủ mà không cần tốn bạc, nàng nghe ra chỉ là lời khách sáo để giữ thể diện.

Nàng sợ nếu mình thực sự mở miệng xin, lại khiến mẹ chồng chán ghét. Dù sao trước khi xuất giá, mẫu thân ốm yếu nằm liệt giường bao năm cũng đã nhiều lần dặn dò, gả vào nhà cao môn đại hộ, ai nấy đều giấu tám trăm cái tâm cơ, lời người khác nói phải cân nhắc thật kỹ ẩn ý trong đó, rồi mới đáp lời.

Lâm thị ngẫm nghĩ kỹ càng, rồi lắc đầu nói: “Đa tạ mẫu thân, hiện giờ con không cần may thêm y phục mới.”

Một tấm lòng tốt của Phan thị lại bị con dâu chặn đứng, khiến bà tức đến nghẹn ngực, khó chịu trong lòng.

Chỉ riêng điểm này thôi, con dâu mình quả thật không thể so được với vợ lão tam.

Xem cái cách Tri Du hành xử mà nói, tuy lớn lên nơi nghèo khó, nhưng dẫu sao cũng mang dòng máu nhà họ Trình, lời nói cử chỉ đều mang khí độ của người xuất thân danh môn. Muốn cái gì cũng thẳng thắn không vòng vèo, cứ nhận lấy là xong, còn cái gì không cần thì sẽ khéo léo từ chối.

Đâu có như bây giờ, mở miệng nói một câu mà cũng khó khăn.

Không cần y phục mới…

Không cần thì thôi, nhưng ngươi cũng đâu cần dùng cái lý do đó để chặn đường Tam thiếu phu nhân?

Phan thị bắt đầu mất kiên nhẫn, huống hồ chuyện bếp núc béo bở kia sắp phải giao cho Tam thiếu phu nhân lo liệu, trong lòng vốn đã không vui, giờ lại càng chẳng muốn phí tâm sức mà dây dưa đoán ý từng câu với con dâu thứ. Bà bèn mệt mỏi xua tay, trực tiếp đuổi người: “Vậy con về trước đi.”

Lâm thị thấy mình vừa khéo từ chối, quả nhiên mẹ chồng liền không nhắc đến chuyện may y phục nữa, đến một câu khách sáo cũng không có, trong lòng càng chắc rằng quyết định lúc nãy là đúng.

Nghĩ mình đã đoán trúng tâm tư của mẹ chồng, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, sau khi hành lễ liền rời khỏi Xuân Khê viên, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn đôi chút.

Quách ma ma định tiễn nàng ra khỏi viện.

Lâm thị biết vị ma ma này là cánh tay đắc lực bên cạnh mẹ chồng, liền vội vàng từ chối, liên tục bày tỏ không cần tiễn.

Quách ma ma cũng không miễn cưỡng, chỉ mỉm cười tiễn nàng rời đi.

Chờ đến khi quay về phòng, thấy xung quanh không có người ngoài, Quách ma ma vừa giúp thu dọn đồ đạc trên bàn vừa hạ giọng nói: “Lão nô thấy Nhị thiếu phu nhân hình như… không ưa Tam thiếu phu nhân cho lắm.”

“Không đến mức ấy đâu.” Phan thị vừa xem lại bản sao danh mục vật dụng trong bếp còn lưu, trong lòng âm thầm cân nhắc xem có chỗ nào sơ hở, sợ con nhãi kia thật sự lôi ra được lỗi gì đó. Bà thuận miệng đáp: “Tuy ta không ưa đứa nhỏ Tri Du này lắm, nhưng phải nói là dù về dung mạo, tính tình hay khí chất, nó đều thuộc kiểu cực phẩm.”

Ngay cả bản thân bà, tuy không thích Tri Du, nhưng cũng chẳng thể thực sự ghét bỏ.

Quách mama nói: “Lúc nãy lão nô ra đón nhị thiếu phu nhân, có nhắc rằng Tam thiếu phu nhân đã rời đi, khi ấy nhị thiếu phu nhân rõ ràng tỏ vẻ không vui. Chắc nàng ấy tưởng lão nô không nhìn ra mấy biểu cảm nhỏ ấy.”

Nhưng trong chốn thâm viện sâu như biển này, ai đã quen lăn lộn lâu ngày, đâu dễ bị che mắt đến thế.

Phan thị đặt mạnh bản danh sách trong tay xuống bàn, không nhịn được mà thở dài một tiếng.

Cũng chẳng rõ rốt cuộc là làm sao nữa.

Hôn sự của con trai thứ sao lại lận đận đến thế? Khó khăn lắm mới cưới được một người vợ, vậy mà lại là dạng chẳng thể đưa ra ngoài cho ai xem, chẳng có chút khí chất môn đăng hộ đối nào.

Về sau nếu dắt nàng theo ra ngoài tiếp khách, chẳng phải sẽ bị người ta cười đến đau bụng hay sao?

Phan thị vốn dĩ còn dự định sẽ giao một phần việc vặt trong phủ cho Lâm thị, từ từ nâng đỡ con dâu ruột mình lên, để sau này từng bước nắm giữ quyền quản lý nội vụ trong phủ.

Giờ nhìn lại, với tính khí như Lâm thị thế kia, thôi thì cũng đành bỏ đi, còn nâng đỡ gì nữa. Chẳng bằng tranh thủ lúc thân già tay yếu vẫn còn nhúc nhích được, cố mà đôn đốc con dâu trưởng Phương thị đầu gỗ kia học thêm được chút gì đó.

Lâm thị bước ra khỏi Xuân Khê Viên, liền trông thấy hai nha hoàn hồi môn đang đùa giỡn rượt đuổi nhau trên con đường nhỏ lúc nãy, sắc mặt lập tức trầm xuống, quát khẽ: “Các ngươi đang làm gì vậy? Không biết thu lại một chút, để người ta nhìn thấy lại chê cười.”

Hai nha hoàn mặt mày lấm tấm mồ hôi, má hồng hồng, vội nói: “Vừa rồi mấy vị tỷ tỷ từ viện của Đại phu nhân đi ra, thấy ở đây có chuồn chuồn, liền đùa chơi cùng chúng nô tỳ một lúc. Sau đó các tỷ ấy có việc rời đi, bảo để chúng nô tỳ ở lại chơi tiếp, nên mới…”

“Thật là vô phép tắc!” Lâm thị quát lớn, nghiêm khắc trách mắng hai người. Thấy xung quanh không có ai, nàng vội vàng dẫn theo hai nha hoàn hấp tấp quay về Đông Mai Viện.

Hầu phủ quá rộng, nàng đi lại không quen. Lại ngại mở miệng sai người khiêng kiệu hay gọi mấy bà tử đẩy xe nhỏ, thành ra suốt dọc đường mệt mỏi rã rời. Cảm thấy nơi đây điều gì cũng phải cẩn trọng dè dặt, hoàn toàn không được tự do thoải mái như ở nhà mẹ đẻ, càng chẳng thể thể hiện được gì.

Thành thân vội vã, lại là gả vào nhà quyền quý, ngay từ đầu khi mới bước chân vào Hầu phủ, nàng đã không rõ tình hình trong phủ ra sao, trong lòng luôn cảm thấy việc nhà họ chịu cưới vội một tiểu thư nhà thường dân như mình, e là có điều bất thường.

Muốn dò hỏi, thì người trong phủ hoặc là mới đến, hoặc là kín như bưng, hỏi thế nào cũng không được chút tin tức nào.

May mà thông phòng Phan Tuyết Ngưng hiểu chuyện, chịu nói chuyện với nàng đôi câu, mới kể cho nàng biết chuyện vị hôn thê trước kia của phu quân vì bệnh mà mất, nàng lúc này mới hiểu vì sao mình có thể được gả vào đây.

Lâm thị dung mạo chỉ ở mức trung bình, nhưng đối với cuộc hôn sự này và người phu quân ôn nhã tuấn tú kia, trong lòng vô cùng hài lòng.

Hôm qua nghe nói chuyện bếp núc trong phủ sẽ được giao cho Tam thiếu phu nhân quản lý, ban đầu nàng cũng không thấy gì không ổn, dù sao đối phương là biểu tiểu thư xuất thân từ phủ Quốc Công, nàng vốn không thể sánh bằng.

Nhưng sau đó, thông phòng Phan Tuyết Ngưng lại nói, tất cả đều là cháu dâu trưởng đích xuất, chẳng ai cao quý hơn ai cả. Không có đạo lý gì mà thê tử của Nhị thiếu gia của đại phòng không tiếp quản được công việc này, lại còn phải giao cho thê tử của Tam thiếu gia của nhị phòng.

Về mặt tuổi tác, Nhị thiếu gia lớn hơn Tam thiếu gia, lại là con đích xuất của Thế tử phu nhân.

Phan Tuyết Ngưng thay nàng bất bình, nói Thế tử phu nhân thật sự quá thiên vị. Dù sao đi nữa, đại phòng mới là người sẽ thừa kế Hầu phủ trong tương lai.

Lâm thị vốn còn đang do dự.

Tuyết Ngưng lại kể thêm, thật ra Tam thiếu phu nhân chẳng qua chỉ có xuất thân tốt hơn đôi chút, chứ hoàn cảnh lớn lên còn không bằng nàng. Phụ thân ở nhà chỉ là một tú tài, chẳng phải quan cao chức trọng gì.

Nàng ta khuyên nàng hôm nay nên tìm Tam thiếu phu nhân mà hỏi cho rõ ràng, chất vấn xem vì cớ gì lại giành được quyền quản việc bếp núc trong phủ, rốt cuộc dựa vào đâu mà có được cơ hội này.

Lâm thị không ngờ phía sau lại có nội tình như vậy, nghĩ đến chuyện trong quá trình trưởng thành, Tam thiếu phu nhân chưa chắc đã được dạy dỗ bằng mình, trong lòng liền nảy sinh ý nghĩ. Buổi tối, nàng cố ý hỏi Nhị thiếu gia vài câu liên quan đến Tam thiếu phu nhân, muốn xem thử những gì Phan Tuyết Ngưng nói rốt cuộc có phải là thật hay không.

Những gì Nhị thiếu gia kể lại cũng không khác mấy so với lời Phan  Tuyết Ngưng nói. Hắn còn bảo nàng không cần lo chuyện đó, việc của Tam thiếu phu nhân đã có Tam thiếu gia tự sắp xếp, đại phòng không cần xen vào.

Lâm thị nghĩ, nếu Tam thiếu phu nhân thật sự còn kém mình một bậc, thì ở chốn riêng tư khuyên răn đôi chút cũng chẳng có gì là không phải.

Sáng nay, nàng còn cố ý thưởng bạc cho Phan Tuyết Ngưng.

Vốn dĩ của hồi môn cũng chẳng có bao nhiêu, lần này đưa ra một hai lạng bạc vụn, trong lòng nàng đã thấy xót ruột. Nhưng nghĩ đến chuyện muốn thu phục lòng người, số bạc này dù tiếc đứt ruột cũng phải bỏ ra, chẳng còn cách nào khác ngoài móc ra mà đưa.

Nào ngờ việc chẳng thành.

Lúc Lâm thị trở về thì trong lòng đã đầy một bụng tức, chẳng những không gặp được Tam thiếu phu nhân, lại còn để mẹ chồng bắt gặp. May mà nàng nhanh trí, viện cớ muốn may y phục, mới miễn cưỡng che đậy được chuyện này.

Nếu lúc đó thật sự nhắc đến chuyện bếp núc, thật sự mở miệng hỏi mẹ chồng, chỉ sợ quan hệ giữa nàng và bà lại càng xa cách hơn.

Chuyện này về sau vẫn phải bàn bạc thêm với Phan Tuyết Ngưng mới được.

Ngày mai là ngày Thanh Ngữ về nhà mẹ đẻ.

Tuy nói Việt Lăng Phi đã sắp xếp thỏa đáng tất cả lễ vật cần thiết cho ngày mai hồi môn, chất đầy cả một xe, nhưng vợ chồng bọn họ vẫn phải dậy sớm chuẩn bị.

Tối nay dùng xong bữa tối, Thanh Ngữ vốn định tắm rửa xong sẽ đi ngủ sớm. Nào ngờ vừa mới tắm xong, còn chưa kịp lau khô người, thì đã bị Việt Lăng Phi, người cũng còn mang theo hơi nước kéo thẳng lên giường.

Hơn hai canh giờ sau, nàng mệt đến mức ngón tay cũng không động đậy nổi, chăn gối đệm giường đều đã ướt sũng, mà bản thân cũng không buồn để ý nữa, kiệt sức ngủ thiếp đi ngay.

May mắn là lúc tỉnh dậy, phát hiện chăn gối ga giường đã được thay mới từ lâu, khô ráo sạch sẽ, vô cùng dễ chịu. Nếu không mà nằm trong đống chăn nệm ẩm ướt suốt cả đêm, e là thật sự sẽ bị nhiễm lạnh.

Thanh Ngữ ngáp một cái, để các ma ma hầu hạ mặc y phục, động tác có chút uể oải vì còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ.

Trời còn mờ tối, Việt Lăng Phi đã luyện võ xong và tắm lại lần nữa, tinh thần sảng khoái bước vào phòng. Thấy Thanh Ngữ hiếm khi dậy sớm được một lần, chàng liền bước đến bên cạnh nàng, giơ tay ra hiệu cho các ma ma đừng lên tiếng, rồi đích thân đi vòng ra phía sau nàng, chọn trâm cài cho nàng.

Các ma ma liếc mắt nhìn nhau đầy ý tứ, rất biết điều mà lui ra ngoài, để lại không gian riêng cho vợ chồng trẻ. Ra đến cửa, họ còn cẩn thận khép cửa phòng lại.

Thanh Ngữ đầu gật gù, mơ mơ màng màng, hoàn toàn không phát hiện ra động tĩnh phía sau.

Nàng thực sự quá buồn ngủ, chỉ hận không thể tranh thủ chút thời gian trang điểm này để chợp mắt bù lại.

Đến khi trang sức cài tóc được chỉnh tề xong xuôi, một cánh tay rắn chắc bất ngờ vòng qua eo ôm lấy nàng từ phía sau, Thanh Ngữ chợt bừng tỉnh: “…Tam thiếu gia?” Còn chưa kịp phản ứng, liền thấy cổ bị hôn nhẹ, hơi thở ấm áp dịu dàng lập tức bao trùm lấy nàng. Nàng vội đưa tay đẩy chàng ra: “Thiếp vừa mới sửa soạn xong, chàng đừng làm bừa.”

“Ta biết,” Hơi thở Việt Lăng Phi dồn dập, tay đã đưa tới kéo dải lụa thắt áo của nàng, “Ta tự có chừng mực.”

Vừa mới đích thân cài trâm ngọc lên cho nàng, hắn lại chính tay tháo xuống. Thậm chí còn chẳng buồn lên giường, mà trực tiếp quấn lấy nàng nơi bàn trang điểm, giày vò một hồi thật lâu.

Đến khi hai người sửa sang lại y phục tươm tất thì trời đã sáng hẳn.

Thanh Ngữ tức đến nỗi giơ tay đấm vào ngực chàng liên tục: “Cho chàng nghịch ngợm nữa đi! Xem bây giờ là giờ nào rồi!”

Việt Lăng Phi thấy nàng dịu dàng, ánh mắt long lanh, từng cử động đều linh động lay động lòng người, dáng vẻ mềm mại yếu ớt ấy khiến tim chàng không khỏi rung động, chỉ cảm thấy nàng giờ phút này đẹp đến mê hồn. Tâm niệm vừa động, nhưng cũng biết giờ giấc không thể trì hoãn thêm, đành kìm nén xuống, khẽ nắm lấy cằm nàng, cúi người hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng như tạm giải cơn khát, rồi khẽ cười nói: “Vẫn còn kịp.”

Thanh Ngữ trừng mắt nhìn hắn.

Giờ này mà còn kịp thì thì có quỷ mới tin!

Việt Lăng Phi không dám nhìn thêm dáng vẻ kiều diễm giận dỗi ấy của nàng nữa, sợ bản thân lại bị mê hoặc đến mức quên cả thời gian trời đất, vội vàng dời mắt, nhanh chóng phân phó mọi người chuẩn bị xuất phát.

Thanh Ngữ vốn dự định hôm nay dậy sớm, tranh thủ trước khi khởi hành đến thỉnh an lão phu nhân, bây giờ thời gian thỉnh an cũng không còn. Hai vợ chồng đành vội vã lên xe, hối hả lên đường tới phủ Lỗ Quốc Công.

Người bên nhà họ Hạ và nhà họ Trình đã đợi từ lâu.

Khi đôi vợ chồng trẻ vừa đến nơi, mọi người vì kiêng nể thế lực của Việt đại nhân nên đều đích thân ra tận cửa đón tiếp.

Đám nam nhân thì mời Việt đại nhân vào tiền viện trò chuyện.

Còn đám nữ quyến thì đưa Việt Tam thiếu phu nhân về hậu viện, vừa đi dạo vừa uống trà, ăn điểm tâm để giết thời gian.

Dẫu chẳng ai thân thiết gì với vị biểu tiểu thư vừa về nhà mẹ đẻ này, nhưng biểu tiểu thư lại cửa thì tất nhiên phải tiếp đãi thật chu đáo.

Mấy ngày trước Thanh Ngữ từng ở lại phủ Quốc Công vài hôm, tuy rất ít khi ra khỏi viện để trò chuyện cùng đám nữ quyến, nhưng dần dà cũng đã gặp qua gần hết, có vài người thậm chí còn trò chuyện kha khá.

Trong số đó, nàng thân thiết nhất với Đại tiểu thư của phủ Lỗ Quốc Công, Hạ An Cẩm.

Hạ An Cẩm rất thích biểu muội thân hình nhỏ nhắn này. Vừa trông thấy Tam thiếu phu nhân khí sắc rạng rỡ, đôi mắt trong trẻo như làn nước, sắc mặt hồng hào như đào xuân, không khỏi bật cười trêu chọc: “Chà, nhìn xinh lên không ít đấy nhé. Sao thế, sau khi thành thân, cuộc sống trở nên ngọt ngào hơn nhiều?”

Dù sao nếu nhà chồng là kiểu thích dạy dỗ, chèn ép con dâu, thì chắc chắn ngay từ ngày đầu tân hôn đã lập đủ thứ quy củ, tìm đủ mọi cách khiến nàng khó xử, để khỏi phải phí công uốn nắn sau này.

Hiện giờ nhìn Tri Du thoải mái vui vẻ như vậy, chắc hẳn sống ở Hầu phủ cũng không tệ.

Hạ An Cẩm nói câu ấy thật ra chỉ mang ý trên mặt chữ, lại hoàn toàn xuất phát từ thiện ý.

Nhưng khi lọt vào tai các vị phu nữ đã có gia thất, ý nghĩa lại hoàn toàn khác.

Lúc này, những người phụ nữ đã thành thân đều đỏ mặt, nghĩ đến chuyện phu thê hai người đêm qua chắc hẳn đã hòa hợp vui vẻ. Có người khẽ trách: “Cẩm nhi, muội còn chưa xuất giá, sao lại buông lời hồ đồ như thế.”

Những nữ quyến bên cạnh người thì phụ họa theo, người thì khẽ mím môi cười, cũng có người ngưỡng mộ nhìn về phía Tam thiếu phu nhân nhà họ Việt. Dù sao thì, ai lại không mong phu quân của mình vừa có bản lĩnh lại vừa dồi dào thể lực chứ?

Hạ An Cẩm không hiểu ra sao, chẳng biết mình nói sai ở chỗ nào, cũng lười nghĩ nhiều. Thấy ánh mắt mấy người kia ai nấy đều mang ý vị sâu xa, nàng dứt khoát kéo tay Tri Du nói: “Đi thôi, đệ đệ bất tài của ta mới vẽ xong một bức tranh tặng ta. Ta vẫn chưa biết nên đề chữ hay treo lên thế nào cho hợp. Sáng nay nó nói có thể nhờ muội xem qua góp ý, muội đi theo ta một chuyến, xem như giúp ta một tay vậy.”

Thế là nàng dứt khoát kéo Thanh Ngữ rời khỏi đám nữ quyến đang mồm năm miệng mười kia.

Tuy trong lòng bọn họ có phần không cam, dù sao nghe ngóng chuyện phòng the của đôi vợ chồng trẻ ấy cũng là một thú vui lớn của các nàng.

Chỉ tiếc, đại tiểu thư phủ Lỗ Quốc Công này đâu phải người dễ chọc. Cưỡi ngựa, bắn cung, múa thương, thứ gì nàng cũng biết, nghe nói còn từng theo chân trưởng bối trong nhà ra chiến trường nữa kìa.

Hạng người như vậy, các nàng nào dám chọc vào, chỉ đành tránh xa cho yên thân.

Trên đường đi, Thanh Ngữ khẽ lên tiếng cảm tạ.

Hạ An Cẩm cười lớn, thoải mái nói không cần khách sáo, rồi lại bảo: “Là thằng nhóc An Ngạn bảo ta đến đấy. Muội muốn cảm ơn thì đi cảm ơn nó. À đúng rồi, nghe nói muội sắp làm lễ cập kê? Bọn ta vẫn chưa nhận được thiệp mời, nhưng An Ngạn có nhắc qua một câu, nói có chuyện này, bảo ta trấn an mọi người, đừng vội rời kinh. Hôm nay hoặc mai, phủ Thường Ninh Hầu sẽ cho người đưa thiệp đến.”

Thanh Ngữ khoác tay nàng, chậm rãi kể lại đầu đuôi chuyện ấy cho nàng nghe.

Nắng vàng rực rỡ, soi sáng vạn vật nhân gian.

Khi Thanh Ngữ đưa tay lên rồi buông xuống, tay áo rộng thùng thình liền trượt xuống dọc cánh tay, để lộ ra cổ tay trắng nõn mịn màng, trên đó là một đôi vòng tay đan sợi bằng vàng ròng. Những đóa đinh hương nhỏ bằng vàng được khảm tinh tế trong vòng, vừa xinh xắn vừa kiều diễm, chỉ vô tình liếc mắt một cái mà chẳng thể rời đi nổi nữa. Nàng bất giác dừng bước, ánh mắt dõi theo sắc vàng rực rỡ nổi bật trên làn da trắng ngần, đôi mắt vốn sáng sủa cương nghị ngày thường giờ lại dần trở nên dịu dàng, thậm chí phủ một tầng hơi nước lấp lánh.

Thanh Ngữ sau khi biết thân phận mới của mình là biểu tiểu thư của phủ Lỗ Quốc Công, nàng đã tự tay vẽ mẫu và nhờ người chế tác riêng đôi vòng này.

Lần trước về phủ Lỗ Quốc Công ở tạm trước ngày thành hôn, nàng còn chưa hay đại tiểu thư nhà họ Hạ, Hạ An Cẩm cũng sẽ vào kinh, lại còn ở chung dưới một mái nhà, nên vòng tay ấy không mang theo bên mình.

Lần này về nhà mẹ đẻ, nàng cố ý đeo nó trên tay.

Nàng khẽ nâng tay vuốt nhẹ mái tóc bên thái dương, khiến đôi vòng tay càng thêm nổi bật, rồi như chợt tỉnh ngộ, quay sang nhìn Hạ An Cẩm, nhẹ giọng hỏi: “Tỷ tỷ… tỷ vẫn ổn chứ?”

Hạ An Cẩm nhất thời chưa hoàn hồn, đến khi thần trí trở lại mới vội quay mặt đi, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt và gò má. Lau thế nào cũng không hết, nàng đành thò tay vào túi áo lấy ra chiếc khăn tay vốn ít khi dùng, áp lên đôi mắt.

Thanh Ngữ thấy lòng xót xa.

Nàng biết rõ mình không nên khơi lại nỗi đau nơi đáy lòng người khác như vậy.

Nhưng có những chuyện, một người được gia đình bảo bọc quá kỹ như nàng từ đầu đến cuối đều không hề hay biết, còn vợ chưa cưới của huynh trưởng thì lại có thể biết rõ.

Thanh Ngữ thấy tim mình thắt lại, đôi mắt cũng dần cay xè. Nàng cố gắng làm ra vẻ không có gì, đưa tay cầm lấy khăn tay của Hạ An Cẩm, nhẹ nhàng giúp nàng lau nước mắt, dịu giọng hỏi: “Tỷ tỷ thấy không khỏe ở đâu sao?”

“Không… không có.” Hạ An Cẩm, người vốn luôn thẳng thắn mạnh mẽ, giờ đây nước mắt rơi như mưa, thế nào cũng không ngừng lại được. “Chỉ là… chợt nhớ đến cố nhân nơi phương xa thôi.”

“Tỷ tỷ đừng khóc nữa. Tam thiếu gia đi khắp thiên hạ không đâu là không tới được, nếu tỷ muốn gặp cố nhân, muội sẽ nhờ chàng ấy giúp tỷ.”

“Không đi được đâu.” Hạ An Cẩm hiếm khi để lộ nỗi yếu mềm, giờ đây phòng tuyến trong lòng hoàn toàn sụp đổ, không còn chống đỡ nổi nữa. “Người ấy… không còn nữa. Đã không còn trên đời. Ta thậm chí… ngay cả lần cuối cũng chẳng kịp gặp, chàng đã gặp chuyện bất trắc rồi.”

Thuở ấy, chàng thiếu niên ấy trở lại đất Mân thăm họ, còn cố ý tránh mặt người nhà họ Hạ, lén lút gọi nàng ra ngoài, rồi lén lút lấy ra một đôi vòng tay, chính là dáng vẻ này. Chàng còn nói, là em gái chàng chọn giúp, rất đẹp và cực kỳ hợp với nàng.

Khi đó nàng còn giả bộ chê bai, bảo rằng mấy đóa đinh hương nhỏ xinh tinh xảo thế này, hợp với cô em gái nũng nịu trong miệng chàng thì còn được, sao xứng với một nữ tướng xông pha sa trường như nàng chứ?

Thực ra trong lòng vui mừng biết bao, đêm đến thường lén lút một mình lấy ra ngắm nghía, âm thầm tưởng tượng, nếu hai người có thể thành thân, cùng nhau cưỡi ngựa tung hoành nơi thảo nguyên, ấy sẽ là chuyện đẹp đẽ nhường nào.

Nhưng tất cả… đã không còn nữa.

Trên cõi đời này, đã không còn người mà nàng từng tha thiết nhớ thương.

Hạ An Cẩm không kìm được nữa, gục đầu vào vai Tri Du, òa lên khóc nức nở.

Thanh Ngữ nhẹ giọng dỗ dành, vừa phải ép mình mạnh mẽ, khẽ hỏi trong nghẹn ngào: “Thật sự là gặp phải tai nạn sao?” Giọng nàng run rẩy, “Có phải là… là bị kẻ thù hãm hại, hay là có người cố ý mưu hại huynh ấy?” 

“Huynh ấy không có kẻ thù.” Hạ An Cẩm đáp, “Chỉ là… có lẽ là bị liên lụy bởi người trong nhà. Người nhà huynh ấy khi đó…”

Nói đến đây, Hạ An Cẩm đột nhiên tỉnh táo vài phần.

Thân là con gái nhà họ Hạ, nàng hiểu rất rõ, có những chuyện suốt đời cũng không thể nói ra, chỉ có thể chôn sâu tận đáy lòng. Dù trong khoảnh khắc này có sụp đổ đến thế nào, sợi dây sâu kín nhất trong tâm khảm nàng vẫn căng chặt, giữ cho nàng đến lúc mấu chốt có thể lập tức lấy lại tỉnh táo.

Hạ An Cẩm hít sâu một hơi, cố gắng trấn định lại tâm thần, nghiến răng đè nén cơn đau như khoét ruột xé gan trong lòng. Nàng khẽ nói một tiếng xin lỗi, rồi chạy đến sân viện gần nhất, rửa mặt qua loa, sau đó mới quay trở lại tiếp tục tiếp đãi biểu muội.

Dù câu nói ban nãy còn chưa trọn vẹn, nhưng từ vài lời rời rạc đó, Thanh Ngữ đã hiểu được đến bảy tám phần rồi.

Nàng có thể hiểu được, huynh trưởng bị người nhà liên lụy. Chị dâu tương lai mang oán hận với nhà họ Giản.

Nhưng vì sao?

Nàng là nữ nhi khuê các, ít khi ra ngoài lộ diện, dĩ nhiên không thể là người khiến huynh trưởng vạ lây. Mẫu thân chỉ ở nhà làm tròn bổn phận vợ hiền, dạy dỗ con cái, trông coi nhà cửa, cũng không có lý do gì.

Vậy thì chỉ còn có thể là phụ thân. Phụ thân rốt cuộc đã làm gì?

Trong lòng Thanh Ngữ rối như tơ vò, nhất thời chẳng thể sắp xếp lại được manh mối nào. Nàng mang theo tâm trạng rối bời, miễn cưỡng ứng phó với quãng thời gian tiếp theo, trong đầu không ngừng cân nhắc xem nên nói chuyện này với Tam thiếu gia thế nào cho thỏa đáng.

May thay,  lúc này tâm tình Hạ An Cẩm cũng không ổn định. Nàng thấy mình vừa rồi quá đỗi thất thố, may mà Tri Du không để bụng.

Thế là hai người cứ thế trò chuyện, câu có câu không.

Đợi đến khi dùng xong bữa trưa, Thanh Ngữ và Việt Lăng Phi tạm biệt mọi người trong phủ Lỗ Quốc Công rồi quay trở về phủ Thường Ninh Hầu.

Vừa đến bên ngoài Hầu phủ, còn chưa kịp bước vào cửa, đã thấy bên ngoài có không ít Hộ Loan Vệ đứng gác, bên cạnh còn có vài tiểu thái giám theo hầu. Rõ ràng là trong cung có người đến.

Việt Lăng Phi tiện tay gọi một thị vệ lại, cẩn thận hỏi rõ đầu đuôi.

Mới hay người tới là Triệu Phúc, Triệu công công, được đặc phái đến để tuyên đọc thánh chỉ sắc phong dành cho Tam thiếu phu nhân nhà họ Việt.

Bình Luận (0)
Comment