Sau Khi Gặp Nạn, Gả Cho Quyền Thần

Chương 31

Chương 31

Thanh Ngữ và Việt Lăng Phi lập tức quay về Dật Xưởng Đường thay y phục, cung trang chỉnh tề ra tiếp chỉ.

Toàn phủ Hầu gia đều ngỡ rằng, dựa theo chức vị Chính tam phẩm Phó Đô thống của Tam thiếu gia, thì Tam thiếu phu nhân cũng chỉ nên được sắc phong Tam phẩm cáo mệnh mà thôi. Nào ngờ đến khi thánh chỉ được tuyên xong, mọi người mới ngỡ ngàng phát hiện, nàng lại được phong làm Nhị phẩm phu nhân Quận Dĩnh Xuyên.

Cả sảnh ồ lên xôn xao, dẫu có mặt nội thị trong cung ở đây, đám người nọ cũng không giấu nổi vẻ nghi ngờ trên mặt.

Triệu Phúc thấy mọi người kinh ngạc như thế, bèn cố ý giải thích mấy câu: “Thánh chỉ vốn nên tuyên sớm hơn. Chỉ là vài vị chủ tử trong cung mỗi người một ý, bàn đi bàn lại mãi không định được, nên mới kéo dài đến giờ mới quyết định.”

Ban đầu, Hoàng thượng vốn định dựa theo phẩm cấp của Việt Lăng Phi, phong Trình Tri Du làm Tam phẩm Thục nhân. Như vậy, vào đúng ngày thành hôn của Tam thiếu gia, có thể tuyên đọc thánh chỉ, càng thêm vinh quang hiển hách.

Thánh chỉ khi ấy đã gần soạn xong, Thái giám chưởng ấn Triệu Phúc và thái giám bút chính Lưu Thuận đều đứng chờ một bên, chuẩn bị sẵn sàng đi tuyên chỉ bất cứ lúc nào.

Bỗng nhiên hoàng hậu thấy làm vậy là quá thiệt thòi cho tiểu thư nhà họ Trình. Người nói, Trình tiểu thư vốn là thiên chi kiêu nữ, được nuông chiều thương yêu mà trưởng thành, vậy mà lại phải sống trong một gia đình thư sinh nghèo hèn. Sau đó còn phải cùng gia đình chạy nạn, cuối cùng cả cha mẹ nuôi cùng người thân đều lần lượt mất đi, chỉ còn lại một mình nàng cô độc.

Dù thế nào cũng nên bù đắp một chút, phong cho nàng một chức cáo mệnh Nhị phẩm mới phải.

Hoàng thượng lúc ấy còn do dự, thấy làm vậy e là không hợp lễ nghi. Người bảo, hay là thưởng cho nàng nhiều một chút, còn chức cáo mệnh thì cứ phong theo cấp bậc của Việt Lăng Phi là được.

Nhưng Hoàng hậu lại kiên quyết phản đối. Nàng cho rằng phần thưởng dù có nhiều đến đâu cũng chỉ là vật ngoài thân, chẳng bằng vinh quang của một đạo cáo mệnh, danh phận cao quý mới thực sự có uy thế, có thể theo người cả đời.

Hai vợ chồng tranh luận mãi mà không phân thắng bại.

Thế là lúc có thời gian rảnh, cả hai cùng cho gọi thái tử và thái tử phi đến, bốn người ngồi lại thương nghị chuyện này hồi lâu. Cuối cùng vẫn làm theo ý của Hoàng hậu, trực tiếp sắc phong Trình Tri Du làm Quận phu nhân Nhị phẩm.

Nhưng thái tử và thái tử phi lại cho rằng, Hoàng thượng đã từng nói muốn ban thêm lễ vật cho Việt Tam thiếu phu nhân, thì chi bằng cứ ban luôn. Như thế chẳng khác nào nàng đồng thời nhận được cả ân sủng đặc biệt của Hoàng thượng và sự xem trọng riêng của Hoàng hậu, há chẳng phải càng vinh quang hiển hách sao?

Hoàng thượng nghe vậy, liền phất tay áo rộng, sảng khoái đồng ý.

Vì thế mà hôm nay thánh chỉ mới được đưa đến, còn đặc biệt chọn đúng lúc tam thiếu phu nhân vừa kết thúc chuyến về thăm nhà mẹ đẻ, chuẩn bị quay lại Hầu phủ, tính toán kỹ lưỡng thời gian mà đến.

Thường Ninh Hầu liên tục dập đầu khấu tạ hoàng ân, thay mặt cả phủ cảm tạ Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương.

Việt lão phu nhân lập tức sai người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh để tạ ơn Triệu công công.

Triệu Phúc ban đầu khéo léo từ chối, nhưng Thường Ninh Hầu và lão phu nhân một mực khẩn thiết giữ lại, lời lẽ chân thành, không tiện từ chối, cuối cùng đành bất đắc dĩ thu nhận.

Thế tử cùng Việt Tam thiếu gia đích thân tiễn Triệu công công ra tận cửa Hầu phủ, lễ nghi chu toàn.

Phương thị cùng Việt Triều Uyển vui vẻ đến chúc mừng Tam thiếu phu nhân. Thanh Ngữ cũng không ngờ sự việc lại chuyển biến đến mức này, thân phận của bản thân theo đó mà tăng thêm không ít. Những rối bời trong lòng vì chuyện nhà khi trước, lúc này cũng vội vã thu lại, mỉm cười dịu dàng ứng đối với mọi người.

Nhị thiếu phu nhân Lâm thị nhìn thấy niềm vui khắp cả nhà, trong lòng không khỏi ngưỡng mộ số mệnh may mắn của Tam thiếu phu nhân, bèn khẽ khàng ghé tai nhị phu nhân hỏi nhỏ: “Vì sao mà Tam thiếu phu nhân lại được phong cáo mệnh vậy ạ?”

Trong hiểu biết hạn hẹp của nàng, chỉ có Hầu phu nhân hay Thế tử phi mới có thể được phong cáo mệnh, ngoài ra thì chẳng rõ gì thêm. Dù sao phụ thân nàng cũng chỉ là một viên quan thất phẩm, sống trong huyện thành bao năm cũng chưa từng nghe nói có ai trong nhà được phong cáo mệnh cả. Nay được tận mắt chứng kiến, sinh ra lòng hiếu kỳ nên tiện miệng hỏi.

Thiệu thị đang mừng thay cho Tri Du, nên nói ngắn gọn: “Tam thiếu gia có bản lĩnh, nên Tam thiếu phu nhân được phong cáo mệnh đấy.”

Bà cảm thấy mình đã giải thích rất rõ ràng, vợ nhờ chồng mà được tôn quý. Phu quân nhà mình có bản lĩnh, được Hoàng thượng coi trọng, thì thê tử tự nhiên có thể được phong cáo mệnh.

Nhưng, Lâm thị không hiểu.

Nếu lúc đó Lâm thị chịu hỏi thêm một câu vì sao Tam thiếu gia có bản lĩnh thì thê tử của hắn lại được phong cáo mệnh, với tính tình ôn hòa của Thiệu thị, ắt sẽ nhẫn nại giảng giải cặn kẽ thêm lần nữa.

Thế nhưng Lâm thị không hỏi, mà tâm tư của Thiệu thị lúc ấy đều đặt cả vào Tri Du, cũng chẳng để ý vẻ mặt còn chưa hiểu rõ của nàng, nên câu chuyện cứ thế bỏ dở.

Lâm thị liền âm thầm cảm thấy, vị nhị phu nhân này… e là cũng không dễ thân thiết cho lắm.

Nàng thầm cân nhắc trong lòng, Tam thiếu phu nhân đâu có gì hơn mình, chẳng qua xuất thân khá hơn một chút, dung mạo lại quá đỗi xinh đẹp mà thôi. Vì cớ gì mà nàng ta lại được phong cáo mệnh, còn mình thì không?

Huống hồ, Phan Tuyết Ngưng cũng từng nói rồi, Tam thiếu phu nhân chẳng có bản lĩnh gì nổi bật, chỉ tình cờ được Tam thiếu gia cứu một lần. Vừa khéo lại là biểu tiểu thư nhà Trình Đại học sĩ, ngoại tộc của bằng hữu của Tam thiếu gia, thế nên mới có hôn sự này.

Chẳng qua là may mắn mà thôi.

Lâm thị thầm nghĩ, mình chỉ thiếu một chút may mắn. Ví như lần trước muốn chặn Tam thiếu phu nhân lại mà chẳng chặn được. Có lẽ may mắn của nàng ta đã dồn hết vào một mối, gả cao hơn thân phận một bước, cưới được nhị thiếu gia.

Mang theo tâm trạng ‘cả nhà đều vui, mình ta lẻ loi’, nàng cúi đầu, lặng lẽ quay về Đông Mai Viện.

Vừa hay lúc ấy, Phan Tuyết Ngưng đang ở trong phòng.

Nàng ta đang tập dùng tay trái để thêu thùa. Đây là sở trường của nàng ta, dẫu tay phải không còn dùng được nữa, thì tay trái cũng phải luyện cho thành thục, để trước mặt người khác vẫn có thể tỏ ra hơn người.

Lâm thị không để nàng hành lễ, liền ngồi xuống bên cạnh, lặng lẽ nhìn nàng ta thêu hoa bướm trăm loài. Thấy tay phải nàng ta dù đã phế vẫn kiên trì luyện tập tay trái, trong lòng không khỏi xót xa.

Phan Tuyết Ngưng tuy cũng có nhan sắc, nhưng thân thể lại mang khuyết điểm, vốn chẳng thể cấu thành uy h**p thực sự, đó cũng là một trong những lý do khiến Lâm thị yên tâm tin tưởng nàng.

“Muội thêu thật khéo.” Lâm thị khen ngợi.

Phan Tuyết Ngưng chỉ mỉm cười, không đáp.

Từ nãy nàng ta đã nghe bên ngoài ồn ào náo nhiệt, người ra người vào tấp nập, chỉ là nàng ta lười bước chân ra khỏi cửa, để khỏi phải nhìn cái bộ dạng giả vờ ân ái hạnh phúc của Tam thiếu gia và Tam thiếu phu nhân. Thấy Lâm thị hồi lâu không chủ động nhắc đến, nàng bèn hỏi: “Hôm nay là ngày gì vậy? Trông náo nhiệt quá.”

Lâm thị nhớ lại cảnh mọi người đều hớn hở vui mừng, chỉ riêng mình bị gạt sang một bên, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Chẳng có gì to tát. Chỉ là được phong cái cáo mệnh mà thôi, có gì mà phải làm rùm beng cả lên.”

Ngữ khí có phần chua chát.

Phan Tuyết Ngưng cầm chặt cây kim thêu, ngẩn người rất lâu rất lâu, rồi đột nhiên bật dậy, lớn tiếng hét lên: “Không thể nào! Nàng ta chỉ là do một tên tú tài nuôi lớn, dựa vào cái gì mà được phong cáo mệnh chứ?!”

Lời này nói trúng ngay tâm khảm của Lâm thị.

Lâm thị muốn kéo nàng ngồi xuống để chậm rãi tâm sự, nhưng kéo mãi cũng không nổi người đang đứng đó gần như phát điên, đành phải kể lại đại khái mọi chuyện. Dù nàng chẳng hiểu rõ nội tình bên trong, nhưng việc thuật lại thì vẫn làm được.

Tam thiếu phu nhân quả thật đã được phong cáo mệnh, mà lại là cáo mệnh Nhị phẩm, được sắc phong trực tiếp.

Phan Tuyết Ngưng ném cả kim lẫn khung thêu xuống đất, giận dữ giẫm mạnh lên, miệng không ngừng gào lên: “Không thể nào! Như vậy là sai phép tắc! Nàng ta không thể nào lại được phong Nhị phẩm cáo mệnh!”

Lâm thị thấy rất đỗi kỳ lạ.

“Nhưng quy củ chẳng phải do Hoàng thượng đặt ra à?” Trong mắt nàng, Hoàng đế là trời. Trời đã muốn đổi phép tắc, chẳng phải chỉ cần một câu nói là xong rồi ư? “Ngài muốn sửa thì sửa, cần gì phải quanh co rườm rà.”

“Không ai dâng tấu hạch tội bọn họ à?”

Lâm thị bật cười: “Hạch tội ai? Hoàng thượng? Hay là Tam thiếu gia? Hay là cả Hoàng hậu nương nương, thái tử với thái tử phi?” Nhìn cái cách Triệu công công vừa nãy cung kính với Tam thiếu gia như thế, ai mà dám dâng tấu nói mấy chuyện thế này chứ?

Phan Tuyết Ngưng nghiến chặt hàm, đến mức răng trong va vào nhau phát ra tiếng kèn kẹt. Hồi lâu sau mới khàn giọng nói: “Không có quy củ thì thiên hạ chẳng còn khuôn phép. Bọn họ như vậy… sớm muộn gì cái triều đình này cũng tiêu vong thôi!”

Lâm thị giật mình hoảng hốt.

Dám thốt ra lời nguyền rủa như vậy, chẳng phải là không muốn sống nữa sao?

Nhưng nghĩ lại, nàng lại cảm thấy thế cũng tốt.

Phan Tuyết Ngưng, kiểu người thế này, tầm mắt hạn hẹp đến nỗi ngay cả đạo lý “Hoàng đế là trời” cũng chẳng hiểu, tất nhiên chẳng biết thế giới bên ngoài vận hành ra sao, như thế thì càng dễ khống chế, dễ nắm trong tay. Về sau có Phan Tuyết Ngưng làm tai mắt, dò xét tình hình trong phủ, nàng càng yên tâm hơn.

Sau khi tiễn Triệu công công rời phủ xong.

Việt Tam thiếu gia liền cho người chuyển bạc từ Dật Xưởng Đường ra, phát lì xì cho từng phòng trong nhà, lại thêm phần thưởng hậu hĩnh cho toàn bộ người hầu trong phủ. Trong phút chốc, tiếng cười nói vang khắp nơi, cả Hầu phủ ngập tràn niềm vui.

Việt lão phu nhân cho bày tiệc gia đình, mở tiệc chúc mừng.

Dù trong phủ cũng từng có không ít người được phong cáo mệnh, nhưng để một người trẻ tuổi như Thanh Ngữ nhận được vinh dự thế này thì đúng là hiếm thấy. Huống hồ đây còn là thiên ân đặc biệt, triều đình phá lệ sắc phong riêng cho nàng, đủ để thấy ơn sâu nghĩa nặng.

Dương ma ma tất bật đi các nơi sắp xếp chuẩn bị.

Lão Hầu gia thấy cháu trai thứ ba xoay người như định rời đi, liền hừ lạnh một tiếng: “Thế nào? Cơm nhà mà ngươi cũng không thèm ăn à?” Trong lòng còn định buông thêm một câu chua chát rằng sau này chuyện trong phủ đều sẽ do vợ ngươi quản lý, ngươi có bản lĩnh thì đừng bước chân vào ăn một bữa nào nữa.

May thay, Việt lão phu nhân ở bên cạnh cảm thấy khí thế có gì không ổn, nghiêng mắt liếc qua một cái.

Lão Hầu gia lập tức nuốt hết mấy lời sau kia trở lại, không nói tiếp nữa.

Việt Lăng Phi vốn dĩ muốn nói riêng vài câu với Thanh Ngữ, nhưng nghe Thường Ninh Hầu nói vậy, lại thấy tiểu thê tử nhà mình đã bị Đại thiếu phu nhân và Tứ tiểu thư kéo đi chơi đùa cùng cháu đích tôn Khôn nhi, liền rụt chân lại. Hắn cụp mắt nói với lão Hầu gia: “Cơm nhà tất nhiên là ăn được. Nếu tổ phụ không chê, con xin ở lại cùng dùng bữa với người.”

Thường Ninh Hầu tức đến mức đập mạnh xuống bàn.

Cái thái độ gì thế này!

Việt lão phu nhân thấy tình hình không ổn. Cháu trai thứ ba và thê tử của nó vừa mới mang vinh quang về cho cả phủ, giờ mà để lão già kia nói năng hồ đồ khiến hai ông cháu tranh cãi ngay trước mặt mọi người, nếu lời đồn truyền đến tai thánh thượng, chẳng phải sẽ thành ra người trong phủ Hầu gia tỏ ý bất mãn với thiên ân của hoàng thất hay sao?

Bà vội bước đến, cười như không cười nhìn Thường Ninh Hầu rồi nói: “Nếu Hầu gia thật có điều gì không hài lòng, chi bằng lập tức vào cung diện thánh trình bày cho rõ ràng. Giờ Triệu công công chắc còn đang trên đường trở về, chưa tới cửa cung. Nếu ngài cưỡi ngựa nhanh một chút, tất có thể đuổi kịp giữa đường, vừa hay nhờ công công đem thánh chỉ phong cáo mệnh trả lại, đỡ phải vào cung thêm một chuyến, cũng tiện.”

Thường Ninh hầu bị thê tử chặn họng bằng một phen nói móc, tức mà chẳng phát được. Nhưng vừa quay đầu thấy thằng cháu đứng đó, cơn giận lại bùng lên, giơ tay lên định quát mắng.

May mà Việt Lăng Phi hiểu rõ, tổ phụ vẫn thương mình, chỉ là đến giờ vẫn còn canh cánh trong lòng về cách xử lý chuyện hôn sự trước đấy, nhất thời khó nuốt trôi.

Bây giờ Thanh Ngữ đã là người nhà, sao có thể không qua lại thân thiết với các trưởng bối?

Việt Lăng Phi không muốn sự việc trở nên quá căng thẳng. Vì tổ phụ, mà cũng vì Thanh Ngữ. Hắn lo tổ phụ tuổi cao sức yếu, chịu không nổi cơn giận; lại sợ nàng sau này về làm dâu, sẽ bị trưởng bối làm khó dễ.

Thế nên hắn chủ động lùi một bước, ôn hòa nói: “Có vài chuyện, con đúng là đã tự ý quyết định quá nhiều. Mong tổ phụ lượng thứ.”

Tam thiếu gia từ nhỏ vốn lạnh nhạt cao ngạo, rất ít khi chịu nhún nhường.

Huống hồ chuyện cưới Tiểu Du làm vợ, xét đến thân phận nàng là con cháu nhà họ Trình, thật ra cũng không có gì là trái lẽ.

Thường Ninh Hầu không ngờ lại nhận được một lời nhún nhường như vậy, nhất thời sững người, ngẩn ra tại chỗ.

Việt Lăng Phi chậm rãi nói: “Lúc đó, tuy con đã đại khái biết được thân phận của nàng, nhưng phủ Lỗ Quốc Công vẫn chưa xử lý xong hộ tịch. Không có văn thư rõ ràng, con cũng không tiện công khai ra ngoài. Tưởng rằng nếu khi ấy tổ phụ đã biết nàng là biểu tiểu thư của nhà họ Hạ, cũng là thiên kim tiểu thư của phủ Trình đại học sĩ, hẳn là cũng sẽ không ngăn cản mối hôn sự này.”

Câu này chính là nhắc lại chuyện hôm đó, khi hắn vào cung cầu thánh chỉ ban hôn, lại bị Thường Ninh hầu đích thân cưỡi ngựa chặn đường.

Chuyện ấy đến nay đã qua hơn nửa năm. Nay Việt Lăng Phi dùng lời lẽ ôn hòa, cẩn trọng như thế để giải thích, cũng xem như đã cho lão Hầu gia một bậc thang để đi xuống, giữ trọn thể diện trước mặt người trong phủ.

Thường Ninh hầu trợn mắt thổi râu một hồi, bị lão phu nhân ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên mấy câu, cũng cảm thấy lúc này mà chịu xuống nước thì cũng chẳng phải chuyện gì mất mặt. Nghĩ kỹ lại, cơn giận trong lòng cũng đã nguôi, thật sự chẳng còn điều gì đáng để chấp nhặt nữa, bèn hừ một tiếng rồi nói: “Thôi được rồi, dù sao cũng là chuyện đã qua.”

Nghĩ đến đây vẫn thấy chưa cam lòng, liền bồi thêm một câu: “Tối nay phạt ngươi ba chén!”

Việt Lăng Phi mỉm cười, khẽ gật đầu nhận lời.

Thường Ninh Hầu thấy vậy liền thuận thế bày bàn cờ ra, nhất quyết bắt đứa cháu ngoan phải ngồi chơi vài ván với mình.

Việt Lăng Phi chỉ đành bất đắc dĩ ngồi ứng phó.

Còn Thanh Ngữ thì ở gian phòng bên, cùng đám nữ quyến chơi đùa với Khôn nhi, không khí náo nhiệt vô cùng.

Bữa tiệc tối kéo dài đến tận khuya. Đôi vợ chồng họ trở về Dật Xưởng Đường, tắm rửa thay y phục xong, cũng đã gần tới giờ Tý.

Việt Lăng Phi nằm trên giường, mượn ánh nến đọc sách. Đợi đến khi Thanh Ngữ lại gần, hắn liền đặt sách xuống, đưa tay ôm nàng vào lòng. Những ngón tay thon dài khẽ vén lọn tóc vẫn còn hơi ẩm của nàng, giọng trầm nhẹ vang lên bên tai: “Hôm nay ở Hạ phủ đã xảy ra chuyện gì?”

Từ lúc tái ngộ tại Hạ phủ, hắn đã nhận ra nàng luôn ngẩn ngơ, như hồn phách bay đi đâu mất, không biết đang suy nghĩ điều gì. Sau đó trở về Hầu phủ, dù được ban thánh chỉ phong cáo mệnh, nàng cũng không thật sự vui vẻ, ánh mắt cứ lơ đãng, hoảng hốt.

Người ngoài dĩ nhiên không nhận ra nàng đã trải qua nhiều chuyện, từ lâu đã quen giấu kín cảm xúc, bề ngoài luôn tỏ ra đoan trang thản nhiên.

Nhưng hắn là người đầu gối tay ấp với nàng, sao có thể không nhìn ra chút gợn sóng trong tâm trạng nàng?

Cả ngày nay lòng Thanh Ngữ như bị đè nén, nghẹn ngào không dám mở lời.

Chuyện này nàng không dám nói trên đường về. Dù xung quanh xe ngựa có thị vệ hộ tống, nhưng những điều sâu kín trong lòng như vậy, nàng vẫn không thể mở miệng giữa nơi bên ngoài gió lay cỏ động.

Ngay cả lúc cả nhà tụ họp, cho dù có tìm được một góc vắng vẻ để nói riêng với Tam thiếu gia, nàng cũng không đủ can đảm.

Chỉ đến lúc này, khi chỉ có hai người ngồi đối diện nhau trong căn phòng yên tĩnh, nàng mới dám cúi đầu, khẽ giọng nói với một mình hắn.

Nàng kể lại chuyện mình chuẩn bị đôi vòng tay, rồi thuật lại từng câu từng chữ trong cuộc trò chuyện với Hạ An Cẩm. Cuối cùng, giọng nàng thấp dần, như thì thầm với chính mình: “Không biết phụ thân thiếp đã từng làm điều gì mà lại khiến Hạ tiểu thư phải nói ra những lời như thế.”

Thanh Ngữ không chắc.

Không chắc về những trải nghiệm trong những năm qua, không chắc tất cả mọi thứ trong những năm qua.

Nỗi hoảng hốt của nàng hôm nay, không phải vì nghe được nhưng lời ghê gớm đó, mà là vì sau khi nghe xong những lời ấy, nàng nhìn lại tất cả những gì đã xảy ra trong quá khứ lại đột nhiên dâng lên cảm giác lạnh sống lưng, như thể mọi thứ từng quen thuộc đều trở nên mơ hồ.

Lúc đầu Việt Lăng Phi chưa cảm thấy có gì quá bất thường. Dù sao chuyện năm xưa, chính hắn cũng không nắm rõ.

Khi Giản Hành rời kinh, hắn còn quá nhỏ, lúc đó chỉ biết ngày đêm khổ luyện võ nghệ, chăm chú học hành, căn bản không có cơ hội tiếp xúc đến triều chính hay chuyện trong quan trường.

Phải một lúc sau, Việt Lăng Phi mới bừng tỉnh, chợt hiểu vì sao thê tử lại có cảm xúc bất thường như vậy. Hắn vội vàng ôm chặt lấy Thanh Ngữ vào lòng, dùng sức giữ lấy nàng như thể muốn gạt hết mọi bất an, nhẹ giọng trấn an: “Nhạc phụ là người tốt, về điểm này nàng không cần nghi ngờ, cũng đừng lo lắng.”

Thanh Ngữ không ngờ hắn lại nhìn thấu được tâm tư sâu nhất của mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Thiếp không có…”

“Có lẽ trong lòng nàng đang nghĩ, phải chăng nhạc phụ đã làm điều gì sai trái, nên mới khiến kẻ thù đến tìm đến hay không.” Việt Lăng Phi ôn tồn nói: “Nhưng vụ án này ta tra xét rất lâu, các loại tin tức đều có, chỉ duy nhất một điều ta chắc chắn là không có lời nào nói xấu ông ấy cả.”

Giản Hành cần cù vì dân, thương dân như con. Bách tính ở Bắc Cương đều quý mến, kính trọng người. Chỉ cần hỏi bất kỳ ai từng đến đó, hỏi thử bất kỳ một người dân nào biết đến tên Giản đại nhân thì không một ai nói xấu ông nửa lời.

Thanh Ngữ cắn chặt môi, nước mắt không kìm được lặng lẽ rơi xuống, nhỏ ướt nơi trước ngực áo của hắn.

Việt Lăng Phi nói: “Cha mẹ nàng đều là người tốt. Dù họ có từng giấu nàng điều gì, nhất định là vì muốn bảo vệ gia đình nhỏ này, vì giữ bình yên cho thiên hạ. Họ chưa từng làm chuyện gì có lỗi với trời đất, thẹn với bách tính, nàng kiên cường sống sót đến hôm nay, là một sự lựa chọn đúng đắn.”

Thanh Ngữ nghẹn ngào đến mức khó thở, hai tay siết chặt lấy vạt áo hắn, mượn hơi ấm nơi lồng ngực hắn để xua đi cái lạnh thấm vào tận tâm can.

Hôm nay nhìn thấy Hạ An Cẩm đau đớn đến tột cùng, nàng không ngừng tự hỏi, những gì mình đã làm, có thật là đúng không?

Từng ấy ngày cực khổ, tha hương phiêu bạt. Cả nhà đều đã chết, chỉ còn mình nàng sống sót. Như vậy, có đúng không?

Khi ấy, nếu không phải mẫu thân trong lúc hấp hối vẫn liều mạng ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng bằng hơi tàn cuối cùng, nàng thật sự đã nghĩ nàng nên đi theo họ. Nếu không nhờ ký ức về vòng tay ấm áp cuối cùng của mẫu thân, nàng đã sớm không trụ nổi.

Sở dĩ có thể cắn răng mà đi hết quãng đường ấy, chẳng qua là nhờ một ý niệm trong lòng, chỉ mong được sống mà nhìn xem kẻ ác ra sao, sống mà lưu giữ huyết mạch song thân.

Thế nhưng, nước mắt của Hạ An Cẩm đã khiến nàng do dự.

Những điều phụ thân đã làm… rốt cuộc là gì?

Thanh Ngữ cảm thấy một nỗi kinh hoàng dâng lên từ sự vô tri đối với quá khứ.

Chỉ mấy canh giờ trôi qua, lòng nàng đã rối loạn đến mức chẳng còn biết phải hoài niệm hay tưởng nhớ thế nào cho phải.

Nay có người rõ ràng nói với nàng rằng, hết thảy đều là đúng đắn, hết thảy đều là xứng đáng. Khi xưa trên đường, nàng buộc phải vứt bỏ sự thanh sạch và dè dặt từng cố giữ, lăn lộn nơi nhơ nhớp hỗn tạp, gắng gượng mà sống, ấy là đúng.

Nàng rơi lệ không ngừng, hồi lâu vẫn chẳng thể nguôi ngoai.

Việt Lăng Phi xót xa khôn xiết, cúi người hôn nhẹ giọt lệ nơi khóe môi nàng, rồi khẽ khàng hôn lên môi nàng.

Đó là một đêm dịu dàng đến tận cùng. Chậm rãi mà triền miên, cuối cùng hai người ôm nhau ngủ, nương tựa vào nhau.

Sáng sớm hôm sau, hai người phải vào cung tạ ơn.

Việc này tuyệt đối không thể chậm trễ, ân điển hoàng gia là một chuyện, nhưng để lỡ giờ, thất lễ với hoàng thất là đại kỵ.

Thanh Ngữ giờ đây đã sợ hãi cái tính khí bất chợt của Tam thiếu gia, cứ lúc nào nổi hứng là mặc kệ thời gian, nơi chốn cũng muốn dây dưa một phen, bèn thẳng tay đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho bén mảng vào nữa, chỉ để các ma ma hầu hạ nàng chải đầu trang điểm.

Đợi đến khi thu xếp chỉnh tề, Thanh Ngữ nhất quyết kéo Tam thiếu gia đến thỉnh an Thường Ninh Hầu cùng Việt lão phu nhân trước, rồi mới chịu vào cung.

Hoàng thượng tiếp kiến tại ngự thư phòng. Hoàng hậu nương nương, thái tử và thái tử phi đều có mặt.

Lần trước họ đã từng gặp Tri Du, chỉ cảm thấy nàng quá mức e thẹn, suốt buổi chẳng dám lên tiếng, có đôi lời thì cũng ngập ngừng lúng túng vô cùng.

Hôm nay gặp lại, thấy cô nương ấy đã hoạt bát hơn phần nào, nghĩ đến việc sau khi thành thân với Việt Tam, lại có thánh chỉ sắc phong nâng đỡ, nên cũng không còn e dè như trước nữa.

Hoàng thượng liếc mắt nhìn Hoàng hậu một cái, ý rằng việc Hoàng hậu ban cho nàng phong hàm cao hơn là rất đúng đắn, đứa nhỏ này quả thực nên được đề bạt, nếu không, lớn lên trong nhà nho sinh, suốt ngày dè dặt rụt rè, thì sau này ở bên Thừa Yến, e rằng sẽ khiến hắn thêm phần mệt mỏi.

Thế là ban cho ngồi.

Thấy phu thê hai người lại định hành lễ thỉnh an, Hoàng hậu nương nương liền đỡ dậy, mỉm cười với Tri Du mà rằng: “Lần đầu thì chào hỏi là được rồi, đâu cần mới nói mấy câu đã hành lễ. Thừa Yến từ nhỏ lớn lên trong cung, ngay dưới mí mắt ta. Thường ngày gặp mặt mà lần nào cũng phải nghi lễ đầy đủ như thế, chẳng phải mệt chết người sao? Các con không mệt, ta còn thấy phiền. Người một nhà, cần chi khách sáo đến vậy.”

Thái tử phi che miệng cười khẽ: “Hôm nay gặp Tam thiếu phu nhân, ít ra cũng đỡ rụt rè hơn lần trước rồi. Hôm ấy Tam thiếu phu nhân chẳng dám ngẩng đầu, cứ cúi mặt suốt. Ta còn nghĩ, cô nương xinh đẹp như thế, giá mà được nhìn thêm mấy lần thì hay biết mấy. Tiếc là muội chẳng thèm để ý tới ta.”

Vừa nói, nàng vừa bước tới khoác tay Thanh Ngữ, cười dịu dàng: “Trước đây mỗi lần huynh đệ bọn họ nói chuyện, chẳng có ai bầu bạn với ta cả. Nay muội đến rồi thì hay quá, rốt cuộc cũng có người cùng ta chuyện trò lúc bọn họ bận rộn.”

Hoàng thượng và Hoàng hậu đều mỉm cười gật đầu.

Thái tử bèn nhắc đến một việc đã bàn bạc từ trước: “Chẳng mấy hôm nữa là đến Tết Trung Thu, trong cung sẽ mở yến tiệc, người tham dự đều là người trong nhà cả. Thừa Yến, nếu đệ và Tri Du không có việc gì, thì cùng đến nhé. Mọi người tụ họp một phen cho vui.”

Người được tham dự gia yến trong cung phần lớn đều là hoàng thân quốc thích, một người ngoài như Việt Tam thiếu gia, được mời riêng thế này cũng thật là hiếm thấy.

Có điều hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, số lần được về nhà đón Trung Thu rất ít, hầu như đều là ở trong cung.

Hoàng cung cũng không khác gì nhà hắn, đám cung nhân xung quanh ai nấy cũng đều quen thuộc với Tam thiếu gia, nghe xong đều lộ ra nụ cười.

Chẳng nói đâu xa, Tam thiếu gia thưởng bạc vẫn luôn rất hào sảng.

Mọi người trong cung có việc gì cũng đều vui vẻ nói với Tam thiếu gia, dẫu sao đi nữa, trừ những kẻ tiểu nhân bụng dạ khó lường mang tâm tư riêng, thì trong cung không ai là không thích Tam thiếu gia cả.

Việt Lăng Phi liền sảng khoái đáp lời, vẻ mặt ung dung bàn bạc với Thái tử xem hôm ấy có nên đến sớm một chút, hay có cần giúp đỡ gì không.

Lúc này chợt có người từ ngoài bước vào, tự tiện đẩy cửa mà vào, hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của mọi người cùng lễ nghi của bọn cung nhân, thẳng thắn đi về phía Việt Lăng Phi và Thanh Ngữ.

Nàng trừng mắt, giương đôi mắt đẹp đầy sắc lạnh, nâng bàn tay thon trắng nõn, chỉ thẳng vào Thanh Ngữ: “Người khác có thể đến, nhưng nàng ta thì không được. Đây là nhà của ta, ta có quyền quyết định ai có thể tới, ai không. Nàng ta là người đầu tiên bị gạch khỏi danh sách mời.”

Nếu là người khác buông lời như vậy, làm càn như vậy, e rằng trong lòng Thanh Ngữ ít nhiều cũng sẽ cảm thấy khó chịu.

Thế nhưng, khi thấy thiếu nữ trước mặt chính là vị công chúa mà nàng từng bắt gặp đang lén lút nhìn Tam thiếu gia ở góc tường, ngoài lối đi, thì Thanh Ngữ lại khẽ mỉm cười.

Cơ Vĩnh Hi là em gái ruột cùng một mẹ sinh ra với Thái tử Cơ Vĩnh Chiêu. Năm nay vừa tròn mười bảy, dung mạo kiều diễm, tính tình hoạt bát, lại có vẻ yêu kiều duyên dáng. Thêm vào đó xuất thân cao quý, khiến không ít nhà quyền quý mong được kết thân với hoàng thất thông qua nàng.

Những năm qua nàng vẫn chần chừ không chịu bàn chuyện hôn sự, cũng chẳng chịu thành thân, chỉ bởi trong lòng đã có người mình thương.

Lần trước Thanh Ngữ vào cung đã phần nào đoán được tâm tư của vị công chúa này. Nàng vốn định dùng lời lẽ ôn hòa mà cùng Cơ Vĩnh Hi đấu vài chiêu, tuy nói khó mà hóa giải ân oán, nhưng chí ít cũng có thể xoa dịu tình hình hiện tại, để chuyện yến tiệc trong cung còn có thể thành được.

Nào ngờ nàng còn chưa kịp mở miệng, thì bên cạnh, Việt Lăng Phi đã lên tiếng: “Tri Du là thê tử của ta. Phu thê một thể, nếu nàng ấy không thể đến, thì ta cũng không đi.”

Nói xong, chàng liền quay sang xin lỗi Hoàng thượng, nói rằng mình phải ở Hầu phủ đón Trung Thu cùng thê tử, e là không thể vào cung được rồi.

Cơ Vĩnh Hi lập tức thở gấp, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Thanh Ngữ thầm nhủ, hỏng rồi.

Tam thiếu gia xưa nay vẫn luôn điềm đạm tự giữ, sao lần này lại không kìm được tính tình, vội vàng che chở nàng như thế? Chẳng phải càng khiến công chúa nổi giận thêm hay sao!

Quả nhiên, Cơ Vĩnh Hi ngay lập tức đỏ hoe mắt, dậm chân một cái, liếc nhìn Việt Lăng Phi: “Nhiều năm qua, huynh ngày ngày sống trong cung, ta gửi cơm gửi áo, chăm sóc từng li từng tí, huynh có nhớ chút nào không?”

Việt Lăng Phi ung dung đáp, lùi lại nửa bước đứng bên cạnh Thanh Ngữ: “Được công chúa ưu ái, thần không dám nhận. Nói thật thì đồ ăn hằng ngày của thần, dù có do công chúa gửi đến, cũng đều do cung nhân chuẩn bị, thật không dám làm phiền công chúa tự tay vào bếp.”

Chàng liếc mắt nhìn Thanh Ngữ, sợ nàng hiểu lầm liền thêm vài lời: “Nếu bảo công chúa may quần áo cho ta thì càng không thể nào rồi. Công chúa không khéo nấu nướng cũng chẳng thạo nữ công, chuyện này trong cung ai ai cũng rõ.”

Hoàng thượng cùng mọi người đều ôm tâm trạng xem kịch, không lên tiếng, dường như ai nấy đều bận rộn với việc riêng, hoặc là xem tấu chương, hoặc là sắp xếp giá bút hay nghiên mực, nhưng thật ra đều lén lút dõi theo bên này, để cho những người trẻ tuổi tự do phát huy.

Thanh Ngữ nhận thấy đôi mắt công chúa bắt đầu ngấn lệ, lòng suy nghĩ tìm lời nói sao cho hóa giải bế tắc.

Nàng tuyệt không thể nào đẩy phu quân của mình cho người khác, đó là chuyện tuyệt đối không thể nghĩ tới. Tam thiếu gia đã cưới nàng, thì đương nhiên chỉ thuộc về nàng một mình, không cho phép ai tranh giành.

Chỉ là, đối diện với nước mắt của công chúa trong hoàng gia, dẫu sao cũng nên dùng vài lời uyển chuyển để xoa dịu sự lúng túng.

Nào ngờ, kế hoạch không theo kịp biến hóa.

Tư duy của Tam thiếu gia, trước nay vẫn luôn nhanh hơn nàng một bước.

Thanh Ngữ còn chưa nghĩ ra nên nói gì cho phải, thì chiếc eo đã bị siết lại bởi bàn tay của Tam thiếu gia.

Đường hoàng làm ra hành động thân mật như vậy, Thanh Ngữ cũng không dám nhìn công chúa nữa, chỉ thấy tuyệt vọng.

Người đàn ông này…

Rốt cuộc có biết cái gì gọi là xoa dịu bầu không khí và đừng làm mọi chuyện trở nên quá tuyệt tình không hả?

Không nằm ngoài dự liệu.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, công chúa Cơ Vĩnh Hi đã ôm mặt, vừa khóc vừa chạy ra ngoài.

Mà bàn tay to của tên nam nhân đáng ghét kia chẳng những không rời khỏi eo nàng, ngược lại còn siết chặt hơn, thậm chí còn nhẹ nhàng véo một cái lên chỗ thịt mềm nơi eo nàng.

Bình Luận (0)
Comment