Ba ngày sau.
Lộ Trạch Thanh rất nhanh liền trở lại đoàn phim.
"Khí sắc không tồi." Đây là câu đầu tiên đạo diễn Chân nói khi nhìn thấy Lộ Trạch Thanh.
Biên kịch đứng bên cạnh đạo diễn Chân cũng đánh giá Lộ Trạch Thanh một lượt, cô cũng đồng ý.
"Quả thật, sắc mặt hồng hào, làn da dường như còn trở lên trắng nõn bóng loáng."
"Tiểu Giang nuôi cậu rất tốt."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Tốt cái rắm.
Mỗi đêm đều thay đổi cách thức để giày vò cậu.
Lộ Trạch Thanh bắt đầu hoài nghi Giang Tư Úc không xem điện thoại của cậu, nếu đã xem rồi thì tại sao mọi chuyện lại trầm trọng hơn.....
Nếu không thấy.
Cảm xúc đêm hôm ấy của Giang Tư Úc lại không tốt lắm.
"Thanh Thanh, ba hôm nay cậu đi đâu chơi vậy?"
"Không đi đâu cả."
Tối hôm qua Giang Tư Úc được về sớm, hai người cũng đi ngủ sớm nên tinh thần hôm nay của cậu vô cùng tốt, cậu còn ăn sáng rất ngon miệng.
Thật ra cũng chỉ là một bát mì đơn giản.
Lộ Trạch Thanh không ăn uống gì nhiều trong nửa tháng nay nhưng hôm nay cậu ăn hai quả trứng rán thì lại thấy khá dễ ăn.
"Nếu cậu chỉ ở nhà cả ngày thì sẽ rất nhàm chán."
"Vẫn ổn."
Lộ Trạch Thanh vừa nói chuyện phiếm với Nhạc Cảnh vừa đi vào phòng hóa trang. Hôm nay cảnh diễn của cậu không có nhiều, cậu rời nhà sau Giang Tư Úc một tiếng.
Cậu mới mới vừa vào cửa thì Giang Tư Úc đã trang điểm thay trang phục xong xuôi.
"Chào buổi sáng, thầy Giang." Cảnh Nhạc chào hỏi với hắn.
"Chào buổi sáng."
Tầm mắt của Giang Tư Úc dừng trên người Lộ Trạch Thanh, buổi sáng lúc hắn rời giường thì cậu vẫn còn ngủ, hắn vẫn chưa kịp chào buổi sáng với cậu.
"Buổi sáng tốt lành, Thanh Thanh."
"Buổi sáng tốt lành."
Tâm trạng của Lộ Trạch Thanh khá tốt nên cũng không so đo chuyện không thoải mái ở trên giường tối hôm qua với Giang Tư Úc, cậu bình tĩnh ngồi xuống bàn trang điểm của cậu.
"Tôi đi ra ngoài trước, cảnh tiếp theo có cảnh diễn của tôi."
Giang Tư Úc vừa đi thì Cảnh Nhạc liền cười hì hì đâm chọc bả vai của Lộ Trạch Thanh.
"Dù cậu và thầy Giang không nói lời nào ngọt ngào nhưng ánh mắt nhìn nhau vẫn vô cùng dính nhau."
Lộ Trạch Thanh không nói gì, Nhạc Cảnh lại nói.
"Cảm giác tâm trạng hôm nay khi cậu quay lại đoàn phim khá tốt."
Hôm nay không chỉ có một người nói như vậy với Lộ Trạch Thanh.
"Phương diện nào?"
"Tất cả phương diện." Cảnh Nhạc lôi ghế ra ngồi bên cạnh Lộ Trạch Thanh, "Khoảng thời gian trước cậu giống như chịu đựng quá mức."
"Không phải nói cậu đóng phim không tốt mà là trong lúc nghỉ ngơi rồi nhưng cậu vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng."
Nhạc Cảnh đóng phim nhiều năm, ở phương diện này có nhiều kinh nghiệm hơn so với Lộ Trạch Thanh, cũng hiểu được Lộ Trạch Thanh có áp lực rất lớn vì là bộ phim đầu tiên, có lẽ là muốn mình được nhiều sự tán thành, cũng có thể là yêu cầu của bản thân quá cao, muốn làm tốt nhất.
"Diễn viên có thể diễn rất nhiều nhân vật, có thể bộ phim này là một bộ phim hài nhưng có lẽ bộ tiếp theo sẽ là phim bi kịch, loại biểu diễn vui buồn kịch liệt như vậy đôi khi cũng sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc của chúng ta."
"Biện pháp duy nhất chỉ có thể là tự mình điều tiết. Tôi kiến nghị là, khi đóng phim thì nghiêm túc đóng phim, khi đã rời khỏi máy quay thì không nên nghĩ đến những chuyện trong phim nữa, trong phim và ngoài đời cần phải phân chia rõ ràng, nghỉ ngơi thì phải nghỉ ngơi."
"Đã biết." Lộ Trạch Thanh cười trêu ghẹo, "Cảm ơn kinh nghiệm của thầy Nhạc."
Nhạc Cảnh vẫy vẫy tay.
"Chỉ có khi tôi nhiều chuyện thôi, có khi nào cậu cần chia sẻ với tôi đâu?"
Lộ Trạch Thanh cong cong khóe mắt.
"Thầy Nhạc và bạn gái đã làm hòa chưa?"
"Còn chưa." Nhạc Cảnh thở dài, "Hiện tại cô ấy còn không nhận điện thoại của tôi."
"Sao hai người lại cãi nhau vậy?"
"Tôi và cô ấy đã qua lại nhiều năm, vốn dĩ cũng đã có tính toán kết hôn, cô ấy muốn công khai, còn tôi thì không muốn."
"Nhìn không ra nha, thầy Nhạc là một người 'tra' như vậy?"
"Thôi, đừng trêu ghẹo tôi." Nhạc Cảnh cười mắng một câu.
"Fans của tôi phần lớn là only fans, tôi sợ công khai thì sẽ ảnh hưởng đến cô ấy. Cô ấy là người ngoài vòng, tôi không muốn cô ấy bị người ngoài nghị luận."
"Mấy năm nay internet không được lành mạnh lắm, có rất nhiều nghệ sĩ, thậm chí là người nổi tiếng trên mạng cũng có thể vì một chuyện lơ đãng mà bị toàn mạng mắng."
"Tôi còn chưa có năng lực bảo vệ cô ấy nên tôi không muốn cô ấy bị công chúng nhìn thấy."
Lộ Trạch Thanh cũng không biết nên nói gì, cậu không hiểu biết về fans của Cảnh Nhạc nhưng cậu có thể hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Chuyện này chỉ có thể để Cảnh Nhạc thương lượng cùng với bạn gái, người ngoài như cậu quả thật không nên xen vào.
Nhạc Cảnh đang muốn nói cái gì thì hai chuyên viên trang điểm đi đến, anh ta đúng lúc chuyển đề tài.
"Hôm nay tôi và thầy Giang có cảnh đánh nhau đấy."
Nhạc Cảnh cười hì hì, "Nếu không cẩn thận làm thầy Giang bị thương thì cậu sẽ không giận tôi chứ?"
"Anh không biết Giang Tư Úc từng học thái quyền cùng vật lộn sao?"
Nhạc Cảnh:???
"Sao cái gì cậu ta cũng học qua vậy?" Nhạc Cảnh nhíu mày.
"Ai mà biết được chuyện đó chứ."
......
Tới gần giữa trưa.
Giang Tư Úc quay xong, hắn đi đến chỗ nhân viên công tác đang phát đồ uống lạnh, nhìn Lộ Trạch Thanh vẫn còn đang quay, hắn cầm lấy một cốc trước.
Trà sữa trân châu.
Lúc quay trở lại phải đi qua một cái lều, có vài cô gái đang nói chuyện phiếm với nhau. Giang Tư Úc không có đam mê nghe mấy cô gái này nói chuyện, hắn đang định đổi địa điểm nghỉ ngơi thì nghe thấy.
"Tôi yêu chết tác giả này mất, nửa đêm ngày hôm qua, tất cả đều là xe*."
(*lái xe ý)
Lỗ tai Giang Tư Úc dựng thẳng lên.
"Quá thơm, ô ô ô."
"Anh Úc cũng quá biết cách làm."
"Kỹ năng giường chiếu của anh Úc ngày càng tăng lên, lần đầu còn bị Thanh Thanh chê quá kém, hiện tại...... hắc hắc hắc."
"Tôi thật sự rất thích play còng tay."
"Tôi thích đoạn phòng tắm kia, bồn tắm cùng bể bơi bế lên.... khụ khụ."
"Play ghế dựa cũng vô cùng tuyệt."
Giang Tư Úc nhếch đuôi lông mày.
Còng tay?
Bồn tắm?
......
Chơi lớn đến vậy sao?
Vẻ mặt của Giang Tư Úc khiếp sợ, văn lái xe của CP đều mạnh bạo như vậy sao?
Vì sao một tác giả lại hiểu nhiều như vậy?
Hắn còn không hiểu hết được!!!
"Tác giả nói chương tiếp theo sẽ là play nữ trang, thật là chờ mong."
"Tôi muốn nhìn Thanh Thanh mặc váy ngắn, hi hi."
"Chẳng lẽ mấy cậu không cảm thấy anh Úc mặc váy công chúa cũng rất tuyệt sao, móc ra so..... thầy, thầy Giang."
"Anh ấy đứng đó từ khi nào?" Vẻ mặt của cô gái khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn, "Cậu nói đi, anh ấy có thể nghe thấy giọng của chúng ta không?"
Những người khác xoay người nhìn, sau đó cả người cứng đờ mà quay lại, nuốt nước miếng.
"Được rồi, có lẽ là anh ấy không nghe thấy đâu?"
Nghe xong tất cả - Giang Tư Úc: "......"
Giang Tư Úc làm như không có việc gì mà tránh ra. Hắn đợi nửa ngày cũng không nghe được tác giả trong miệng bọn họ là ai.
Hắn lấy điện thoại ra, tìm kiếm một loạt các văn đồng nhân liên quan đến mình.
Tra được một vài cái, còn có một diễn đàn CP.
Giang Tư Úc bấm xin vào.
Sau đó bị từ chối.
Giang Tư Úc nhíu mày, chính chủ trong văn CP bị nhốt ngoài cửa?
Làm sao lại như thế được.
Hắn lại xin vào một lần nữa.
Lần này Giang Tư Úc nhận được lý do từ chối.
[Fans giả, cút.]
Giang Tư Úc:"...." Hắn còn chưa nói cái gì, tại sao đã bị coi là fans giả rồi?
Giang Tư Úc nhẫn lại nhắn tin hỏi, hắn tuyệt đối không phải muốn nhìn văn đồng nhân, hắn chỉ muốn quan sát sinh hoạt của fans ở khoảng cách gần, giao lưu nhiều hơn mà thôi.
[Tôi là fan mới.]
Một phút sau.
[Lừa ai hả? Đến siêu thoại của CP còn chưa theo dõi, không có một chút gì về Dư Tình Chưa Dứt cả.]
Giang Tư Úc: "......"
Điều kiện gia nhập diễn đàn hà khắc như vậy sao?
Giang Tư Úc từ bỏ tham gia diễn đàn, hắn vào siêu thoại, quả nhiên hắn nhìn thấy văn đồng nhận được đề cử.
[Dư Tình Chưa Dứt/Đoản văn/Phúc hắc bệnh kiều công x Thanh lãnh đại mỹ nhân nhược thụ/ Tốc độ nhanh]
Giang Tư Úc bấm mở hình ảnh phía dưới, là một cảnh mờ, vừa nhìn thấy khu bình luận đều là tiếng thét chói tai càng làm cho Giang Tư Úc tò mò không biết là viết cái gì.
Bấm ra rồi lại thoát vào, hắn tìm vài lần nhưng cũng không tìm thấy nút bấm để xem được, hắn chỉ còn kém việc....bấm chia sẻ cho bạn tốt.
Giang Tư Úc tạm thời lưu hình ảnh lại, buổi tối về biệt thự lại nghiên cứu tiếp.
"Thầy Giang, chuẩn bị bắt đầu, mười phút nữa sẽ quay."
"Được."
Giang Tư Úc giao điện thoại cho trợ lý, xoay người đi tìm Lộ Trạch Thanh, cảnh quay tiếp theo là cảnh diễn của hai người.
......
Cộc cộc cộc______
Tiếng đập cửa dồn dập vang lên.
Quốc sư mở cửa, một con dao đè lên cổ hắn. Giây tiếp theo, cửa bị đóng lại, người tập kích không ai khác chính là tiểu hoàng tử chạy thoát từ trong ngục.
"Nhìn thấy ta nên rất kinh ngạc?"
Quốc sư không nói tiếp, tiểu hoàng tử cười lạnh một tiếng, mũi dao kề sát làm máu chảy ra, "Không biết quốc sư có từng hối hận, hối hận không có trực tiếp giết ta không."
"Ta không hối hận vì chuyện quá khứ." Quốc sư híp mắt, mặt mày sắc bén, đánh bay con dao trong tay tiểu hoàng tử.
Không chờ hắn bắt lấy tay của tiểu hoàng tử, một tay khác của tiểu hoàng tử như làm ảo thuật mà biến ra một con dao khác, lần này con dao đặt ngay trước tim của quốc sư.
"Quốc sư vẫn xảo trá như vậy." Tiểu hoàng tử khẽ cười một tiếng, "May mắn bổn hoàng tử để lại một tay."
Một bàn tay của cậu ta nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của quốc sư, "Ngươi nói không sai, bổn hoàng rất thích khuôn mặt này của ngươi, bằng không chờ bổn hoàng tử giết ngươi, lại đem gương mặt này của ngươi cắt bỏ đi."
Thân thể tiểu hoàng tử hơi khom xuống, cánh môi cọ qua lỗ tai của quốc sư, thân mật như một đôi người yêu.
"Gương mặt này của quốc sư quả là tuyệt sắc, ta thật sự có chút luyến tiếc khi giết ngươi."
"Nếu không ngươi ngoan ngoãn từ chức quốc sư, làm nam sủng của ta thì thế nào? Ta đây có thể suy xét tha cho ngươi một mạng."
Thần sắc của quốc sư bình tĩnh, ngữ khí lạnh lùng.
"Nếu ngươi rời đi suốt đêm thì cũng sẽ không có ai phát hiện, nhưng ngươi một hai phải đến phòng của ta một chuyến, ngươi luyến tiếc ta như vậy sao?"
Sắc mặt của tiểu hoàng tử biến đổi nhưng rất nhanh lại khôi phục ý cười, cậu ta cong môi, xoa nhẹ khóe mắt quốc sư, "Đôi mắt này lạnh lùng nhưng lại rất quyến rũ, thật là muốn móc xuống để có thể cẩn thận trân quý."
"Thật xinh đẹp."
"Nếu thích thì cứ nhìn nhiều một chút."
Quốc sư rút cây trâm cài tóc ra, đốt ngón tay xinh đẹp xoay cây trâm, tiểu hoàng tử thậm chí còn không thấy rõ được động tác của quốc sư thì mũi trâm nhọn kia đã kề ở cổ cậu ta.
Tiểu hoàng tử sửng sốt một chút, ngay sau đó bật cười.
"Ta lại không biết, hóa ra ta ở trong lòng của quốc sư lại quan trọng như vậy, muốn kéo ta cùng chết? Đáng tiếc, nếu sớm một chút thì ta sẽ nguyện ý. Nhưng hiện tại.... nếu quốc sư chết thì ta sẽ lập một bia mộ cho ngươi, phong cho ngươi một cái danh trắc phi được không?"
"Tốt xấu gì thì cũng đã trải qua nhiều mây đen gió lớn như vậy, bổn hoàng tử cho ngươi một danh phận cũng đã coi như tận tình tận nghĩa."
Ngón trỏ của cậu ta ấn lên cánh môi đỏ của quốc sư, đè nặng một chút, sau đó tiểu hoàng tử thu hồi đầu ngón tay, vươn đầu lưỡi khẽ li.ếm.
"Quốc sư vẫn thích bánh hoa quế như vậy, ngọt đến phát ngấy." Sắc mặt tiểu hoàng tử lạnh lùng, "Ta còn cho rằng người lạnh băng như quốc sư sẽ không bao giờ để ý chuyện gì cả."
"Một phần bánh hoa quế của tam hoàng huynh lại có thể khiến ngươi nhớ mong lâu như vậy."
"Nếu sớm biết quốc sư thích thì ngay thời điểm nhìn thấy ngươi, ta đáng ra nên ngày ngày đem đến cho ngươi mới đúng."
Tất cả ngữ điệu của tiểu hoàng tử đều là trào phúng.
Quốc sư không để bụng.
"Đêm khuya ngươi lẻn vào phòng của ta chỉ để nói cái này?"
Tiểu hoàng tử nhíu mày.
Quốc sư giơ tay vỗ rớt con dao trong tay tiểu hoàng tử.
"Ngươi đã không muốn giết ta, cần gì phải làm bộ......"
Con dao đâm vào ngực của quốc sư, y phục màu trắng nháy mắt bị máu nhiễm đỏ.
"Ai nói ta không giết ngươi, ta hận không thể tra tấn chết ngươi." Tiểu hoàng tử rút dao ra, thần sắc lạnh băng.
"Nếu ngươi lựa chọn tam hoàng huynh, ta đây sẽ khiến cho ngươi nhìn...... giang sơn này rốt cuộc sẽ ở trên tay ai."
Tiểu hoàng tử ném xuống những lời này, xoay người nhảy ra ngoài từ cửa sổ.
_____ thịch thịch thịch.
"Vào đi."
"Đại thiếu gia, tiểu hoàng...... Ngài bị thương!?" Giọng nói của lão quản gia cao lên, "Để tôi bảo người gọi đại phu đến."
"Không cần."
Quốc sư không thèm nhìn vết thương ở ngực, như là không cảm giác được đau đớn. Lão quản gia thở dài.
"Là tiểu hoàng tử?"
Quốc sư không nói chuyện, lão quản gia lại thở dài.
"Từ đây đến cửa thành đều có người của chúng ta tuần tra, tiểu hoàng tử sẽ an toàn rời thành. Ngài không cần lo lắng cho y, y là con nối dõi duy nhất của tiên đế, người của Trích Tinh Lâu sẽ ra tay tiếp ứng."
"Nếu ngài lo lắng cho y, cần gì phải......"
"Phùng thúc, ta không yên tâm. Vẫn là khiến thúc... chịu nhiều tâm tư rồi."
"Người bên cạnh tiểu hoàng tử cũng không ít hơn so với tam hoàng tử.... Đương kim Thánh Thượng còn trên đời, sao ngài lại có thể chắc chắn đưa ra kết luận ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào trong tay của tam hoàng tử?" Phùng thúc khuyên giải.
"Phùng thúc, bảy tuổi ta liền có thể xem hiện tượng thiên văn, mười hai tuổi luyện tập chân truyền của sư phụ, số mệnh của ta đó là nghe theo thiên cơ chỉ thị, phụ tá đế vương đời kế tiếp đăng cơ. Người mà thiên cơ lựa chọn chính là tam hoàng tử."
Phùng thúc thở dài.
"Khi tiểu hoàng tử còn trong tã lót thì tiên đế đã bị gian thần hãm hại, chịu tội danh thiên cổ, Hiện tại giang sơn đã sớm đổi chủ, người mà tiểu hoàng tử gọi là 'phụ hoàng' hai mươi mấy năm lại là kẻ thù giết cha của y. Nếu tiểu hoàng tử không biết chân tướng thì thôi, nếu đã biết thì tại sao lại không thể tranh đoạt?"
"Đoạt giang sơn thì chắc chắn sẽ có một trận chiến, nếu thật sự đánh..... ngài sẽ không có một chút tư tâm nào sao?" Tầm mắt của Phùng thúc dừng trên y phục nhiễm máu của quốc sư.
"Có."
Quốc sư nhắm mắt.
"Nếu có một ngày, tiểu hoàng tử thật sự đánh vào hoàng thành, ta chỉ hy vọng...... Ta có thể chết ở trong tay y."
"Tồn tại không thể đứng ở bên cạnh y, sau khi chết làm quỷ cũng muốn ngày đêm quấn lấy y."
......
"Qua."
"Trạch Thanh cũng học qua đấu vật đúng không? Cảnh quay tiếp theo hẳn là không khó."
Cảnh tiếp theo chính là đại tướng quân nhận được mật báo, đứng ở cửa thành cản người.
Khi quốc sư nhận được tin thì tiểu hoàng tử đã rời khỏi phủ quốc sư. Vì không để tiểu hoàng tử gặp nguy hiểm, quốc sư cần phải đi trước một bước, tìm được tiểu hoàng tử trước đại tướng quân.
Tiểu hoàng tử không tín nhiệm quốc sư, nhận định quốc sư và đại tướng quân là một đám, cậu ta chỉ muốn trốn khỏi quốc sư. Quốc sư không muốn làm tiểu hoàng tử bị thương, không động đao kiếm, tiểu hoàng tử bận tâm vết thương trước ngực quốc sư, cũng không dám thật sự động thủ.
Hai người vật lộn với nhau, còn có chút lôi kéo ái muội.
Đạo diễn Chân để người chỉ đạo võ thuật nói qua một số động tác cho hai người, cô lại nói ra một chút kiến nghị.
"Tuy rằng là vật lộn nhưng lại cần có một chút 'tình' ở bên trong, là loại nút thắt cắt không đứt, càng gỡ càng rối, hai người tự mình suy nghĩ kĩ càng đi."
Lộ Trạch Thanh: "......" Không muốn suy nghĩ lắm.
Người chỉ đạo võ thuật dạy vài động tác, Lộ Trạch Thanh học một lúc, sau đó lại đi tìm Giang Tư Úc luyện tập.
Cậu đã học qua võ phòng thân, học mấy động tác này rất nhanh.
"Thầy Giang." Lộ Trạch Thanh nhếch lên đuôi lông mày, "Thử xem?"
"Được."
Giang Tư Úc vừa nhấc cằm, ý bảo Lộ Trạch Thanh động thủ.
Lộ Trạch Thanh ra quyền trước, Giang Tư Úc dễ dàng né tránh.
Hai người qua lại mấy chiêu, Giang Tư Úc làm một động tác nghiêng người giả đã lừa gạt được Lộ Trạch Thanh, hắn nhanh chóng duỗi tay bắt lấy tay của cậu.
Lộ Trạch Thanh phản ứng cũng rất nhanh, đang muốn đi nhấc chân móc lấy mắt cá chân của Giang Tư Úc thì đột nhiên lại nghe thấy hắn hơi kêu lên, cậu cho rằng hắn bị thương, chần chờ một giây.
Sau đó, cậu bị Giang Tư Úc quăng ngã ở trên đệm.
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Thầy Giang."
"Có phải là anh không chơi được không?"
Vốn dĩ Giang Tư Úc chỉ muốn đùa với Lộ Trạch Thanh một chút nhưng đột nhiên hắn lại nghe thấy lời nói quen thuộc này, hắn bỗng nhiên dừng lại. Trong đầu Giang Tư Úc tràn về một giọng nói ngây ngô, suy nghĩ của hắn bị kéo về bốn năm trước.
"Có phải là anh không chơi được không?" Lộ Trạch Thanh 16 tuổi căm tức nhìn Giang Tư Úc.
"Như này mà đã tức giận rồi?"
Giang Tư Úc thấy biểu cảm tức giận của cậu vô cùng đáng yêu, nhịn không được tiếp tục trêu chọc cậu.
"Nếu thật sự gặp người xấu thì bọn họ sẽ không đánh nhau công bằng với em đâu, anh là đang dạy em, không được dễ dàng tin đối thủ."
"Còn tiếp tục không?" Giang Tư Úc hỏi.
Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
"Tự anh chơi đi."
Giang Tư Úc: "...... Thật sự tức giận?"
"Anh sai rồi." Ngữ khí của hắn không hề có thành ý, Lộ Trạch Thanh lười cho Giang Tư Úc một ánh mắt.
Giang Tư Úc vươn tay ra, cực kỳ chân thành mà nói: "Anh bảo đảm, lần này không giở trò, nghiêm túc dạy em."
"Thanh Thanh, cho anh thêm một cơ hội được không?"
Dưới ánh mắt chờ mong của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh cầm lấy cái tay kia. Nhưng Giang Tư Úc còn không kịp nói cái gì, giây tiếp theo, hắn đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy ngã trên mặt đất.
Lộ Trạch Thanh thuận thế cưỡi ở trên eo Giang Tư Úc, khóe miệng nở nụ cười ác ý.
"Thầy Giang."
"Em học được rồi đúng không?"
"Thời điểm đánh nhau không được tin đối thủ, sao anh lại tự quên mất vậy?"
......
"Thầy Giang."
Lộ Trạch Thanh gọi hai tiếng, Giang Tư Úc mới lấy lại được tinh thần từ đoạn ký ức kia, người trong phim trường đang xem trò hay, chờ cậu phản kích.
Nhưng mà, Lộ Trạch Thanh hất cằm, ngữ khí ngạo mạn nói.
"Kéo em lên."
Cậu vươn tay về phía Giang Tư Úc, vạt áo to rộng chảy xuống, lộ ra cánh tay trắng nõn.
Giang Tư Úc nắm lấy tay của Lộ Trạch Thanh, cậu bỗng nhiên phát lực, đem người kéo xuống, hắn không kịp phòng ngừa mà bị túm xuống mặt đất.
Lộ Trạch Thanh phản ứng rất nhanh, cậu xoay người ngồi lên đùi Giang Tư Úc, cong cong khóe mắt ngậm ý cười, còn có chút vui sướng khi thành công trêu đùa hắn.
"Thầy Giang."
Cậu hạ giọng, tới gần tai Giang Tư Úc.
"Anh lại không mất trí nhớ, bốn năm trước đã bị một lần mà sao vẫn không nhớ rõ vậy?"