Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 100

"Ngày hôm qua ấy ấy đó, a a a! Vậy mà tôi lại có thể chờ được rồi."    

"Ấy ấy sao? Tôi còn không có kịp đi xem, hiện tại tôi đi luôn."

"Fans CP rơi lệ, còn không phải là vì thời khắc này sao?"

"Mấy người đang nói chuyện gì vậy?" Chuyên viên trang điểm đi đến, thấy hai cái trợ lý đang chụm đầu vào nhau, khuôn mặt hớn hở, mặt đỏ tai hồng.

"Dư Tình Chưa Dứt tối hôm qua ấy ấy đó!"

Chuyên viên trang điểm:???

"Chuyện này mà mấy người cũng biết, chui đáy giường nhà bọn họ sao?"

"Không, tôi trên đầu giường, cậu ấy là trên đèn giường."

"Chị Tường, cậu ấy đang nói đến văn đồng nhân, chúng tôi xem cùng với nhau, hôm qua vào xem thử thì mới thấy hai người ấy ấy."   

"Không thể nào, cái nào tôi cũng đã xem qua rồi, mấy người xem cái nào vậy?"

"Một hố mới đó chị."

"Đi theo hiện thực ạ, trong văn đồng nhân cũng đang đóng phim, thật sự là quá biết làm rồi, rất dễ dàng tưởng tượng đến hiện thực."

"Nhưng mà ra chương mới khá chậm, tôi nguyện ý nằm yên dưới hố, một ngày làm sao đủ, phải tích ba ngày thì mới đọc thoải mái được."

"Xem mà khuôn mặt cũng đỏ hết lên, tôi muốn nhìn Thanh Thanh ba ngày không xuống được giường."

"Cái gì nhỉ, hôm nay Thanh Thanh thật sự không có tới." Chuyên viên trang điểm nói, "Hôm nay chị chuyên viên trang điểm cho Thanh Thanh cũng không có tới, nghe nói nghỉ ngơi ba ngày."

"Trời đất?"

"Cái này cũng quá trùng hợp rồi."

"Chẳng lẽ tối hôm qua bọn họ cũng...... Khụ."

"Thu lại nụ cười đáng khinh của mấy người đi." Chuyên viên trang điểm gõ nhẹ lên đầu trợ lý một cái.

"Là đạo diễn Chân cho Thanh Thanh nghỉ, nói là gần đây Thanh Thanh quay phim quá mệt mỏi, hy vọng cậu nghỉ ngơi mấy ngày."

"À, thiếu chút nữa thì tôi quên mất, thời gian trước Thanh Thanh có ăn kiêng, còn quay đêm mấy hôm nữa, quả thật là nên để cậu ấy nghỉ ngơi."

"Nghe nói gầy mười mấy cân, thầy Giang còn tìm chuyên gia dinh dưỡng để điều trị cơ thể cho cậu ấy. Quả nhiên, chỉ có bạn trai của chính mình là đau lòng....... thầy Giang."

Trợ lý đột nhiên đứng lên, vẻ mặt quẫn bách mà không biết đặt tay ở đâu, đầu óc của cô tạm chết máy, vừa rồi mấy cô toàn nói những chuyện gì?

Chưa nói cái gì không nên...... Nói đi.

"Thầy Giang, anh quay, quay xong rồi?"

Giang Tư Úc làm như không có việc gì gật đầu, "Tôi đến tẩy trang, buổi chiều khoảng 3, 4 giờ tôi có một cảnh diễn, đến lúc đó tôi sẽ đến đây, hiện tại mọi người có thể nghỉ ngơi."

"......Được ạ."

Chuyên viên trang điểm nhanh chóng đứng lên, điên cuồng nháy mắt với hai trợ lý, "Vậy, để tôi tháo tóc giả xuống cho anh."

Giang Tư Úc gửi cho Lộ Trạch Thanh vài tin nhắn nhưng cậu không trả lời, không biết có phải là lại ngủ rồi hay không.

Hắn lại không muốn quấy rầy Lộ Trạch Thanh ngủ, tuy không ăn sáng không tốt lắm nhưng so sánh thì giấc ngủ quan trọng hơn.

Hắn bảo trợ lý đi mua ít đồ ăn nhẹ, đợi tí nữa sẽ đem về cho Lộ Trạch Thanh nếm thử.

Trên mặt Giang Tư Úc bình tĩnh nhưng trong lòng đã vô cùng nóng lòng quay về nhà, từ phim trường về đến biệt thự khoảng mười phút, đúng mười phút hắn liền về đến nơi.

Tầng một rất yên tĩnh, cháo nấm hương trong phòng bếp cũng vẫn còn nguyên.

Giang Tư Úc múc một bát cháo, lấy đồ ăn nhẹ ra, đem lên trên tầng.

Trong phòng tối tăm, tấm rèm che đến kín mít, Giang Tư Úc đặt đồ lên bàn, đi về phía giường.

Lộ Trạch Thanh đang nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chôn vào trong chăn, lông mi đen dài che khuất con mắt xinh đẹp kia.

Giang Tư Úc kéo chăn xuống, lộ ra cái mũi và miệng của Lộ Trạch Thanh.

"Thanh Thanh."

Lông mi hơi hơi rung động, Lộ Trạch Thanh kêu lên một tiếng, quay người, đưa lưng về phía Giang Tư Úc.

"Ăn xong rồi ngủ tiếp, nghe lời nào."

Lộ Trạch Thanh không muốn ăn, cậu chỉ muốn ngủ, cậu giãy giụa trong ổ chăn một lúc mới chậm rãi mở mắt.  

Giang Tư Úc đã kéo rèm ra, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng, nháy mắt cả căn phòng sáng bừng lên.

"Anh đã về rồi à."

Giọng nói của Lộ Trạch Thanh có chút khàn, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ hoàn toàn, giọng nói mềm như bông, nghe như là đang làm nũng. Giang Tư Úc cúi đầu hôn lên trán cậu.

"Dậy ăn cơm nào."

Lộ Trạch Thanh ngáp một cái, Giang Tư Úc kéo cậu khỏi giường.

"Ừm." Lộ Trạch Thanh lên tiếng, cơ thể lại mềm như bông mà nằm xuống.

Giang Tư Úc: "......"

Đã giữa trưa rồi mà còn ngủ nướng, giỏi thật.

Giang Tư Úc không chiều cậu, cũng không kéo cậu nữa mà lật chăn lên luôn......

Áo thun to rộng che khuất mông, đôi chân thon dài đập vào mắt của Giang Tư Úc, trên làn da trắng nõn còn lưu lại vệt đỏ của ngày hôm qua. 

Giang Tư Úc: "......"

Hắn thậm chí còn nhớ vô cùng rõ ràng, đôi mắt Lộ Trạch Thanh lấp lánh ánh nước, cánh môi kiều diễm ướt át, để mặc cho hắn làm gì thì làm.

Giang Tư Úc rũ đi mấy hình ảnh lung tung trong đầu, đắp lại chăn cho cậu, cố bình tĩnh nói.

"Sao em lại không mặc quần?" 

Lộ Trạch Thanh nằm bò rầm rì hai tiếng, đôi mắt lại nhắm lại. Cậu thiếu ngủ hơn nửa tháng, tất cả đều bù vào hôm nay.

"...... Ừm." Lộ Trạch Thanh lên tiếng, không muốn nói chuyện lắm.

Buổi sáng cậu có dậy tắm rửa nhưng quần áo lại ở phòng của cậu, Lộ Trạch Thanh lười đi lấy.

Vì thế tùy tiện mặc một cái áo phông của Giang Tư Úc.

Lộ Trạch Thanh không mặc vừa quần và quần l.ót của Giang Tư Úc, dù sao cậu không tính rời giường nên cũng không mặc, tắm rửa xong liền nằm liệt trên giường tiếp tục ngủ.

"Thật sự là rất buồn ngủ, anh để em ngủ thêm một lúc nữa đi." Lộ Trạch Thanh buồn ngủ đến mức hai mắt không thể nào mở ra được.

"Có chỗ nào em cảm thấy không thoải mái không?"

Lòng bàn tay của Giang Tư Úc chạm vào trán của Lộ Trạch Thanh, nhiệt độ cơ thể bình thường, điều hòa để nhiệt độ thấp nên còn hơi lạnh.

"Ăn xong rồi ngủ tiếp."

"Em không đói bụng."

Giang Tư Úc không nói tiếp, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Không bị quấy rầy, cơn buồn ngủ của Lộ Trạch Thanh đột nhiên tan biến, cậu khẽ mở mắt ra.

Cứ thế đi rồi!?

Lộ Trạch Thanh:???

Ba giây sau, Lộ Trạch Thanh lại nhắm hai mắt lại.

Được rồi.

Chờ cậu tỉnh ngủ lại nói.

Lộ Trạch Thanh còn chưa ngủ, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra. Bị quấy rầy liên tiếp như thế, cơn buồn ngủ của cậu bay sạch, nhưng cậu vẫn lười mở mắt.

Làm cá mặn thật là vui vẻ.

Vui sướng chưa được bao lâu.

Giây tiếp theo, chăn của cậu bị xốc lên.

"Anh lại làm gì vậy?" Lộ Trạch Thanh đột nhiên mở mắt ra, bất mãn trừng Giang Tư Úc.

Một cái quần l.ót được ném trước mặt cậu, còn có một cái quần soóc, là lấy từ phòng của Lộ Trạch Thanh.

"Mặc vào."

Lộ Trạch Thanh không phản ứng hắn.

Giang Tư Úc xốc chăn lên, trực tiếp ôm người lên, "Tự em mặc hay là muốn anh mặc cho em?"

"Em cứ không mặc......"

Giang Tư Úc nửa ngồi xổm xuống, bắt lấy mắt cá chân trắng nõn của Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh cúi đầu liền nhìn thấy mấy dấu vết ở đùi trong, mặt của cậu ngay lập tức đỏ bừng. Cậu đoạt lấy quần l.ót.

"Em tự mặc."

Giang Tư Úc hơi hơi mỉm cười, hắn đứng lên, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh nuốt nước miếng, "Anh quay người ra chỗ khác đi."

"Ngày hôm qua không phải rất chủ động sao, hôm nay còn xấu hổ cái gì?" Giang Tư Úc không chỉ không xoay người mà còn hơi nhếch đuôi lông mày, mang theo chút trêu chọc.

Lộ Trạch Thanh cầm lấy quần, đi vào phòng tắm, cánh cửa phát ra một tiếng 'rầm'.

Xoa xoa gương mặt đang nóng lên, Lộ Trạch Thanh mặc quần vào, cũng may quần áo đã che hết được những chỗ cần che.

Chờ đến khi cậu đi ra khỏi phòng tắm thì chăn gối trên giường đã được gấp gọn chỉnh tề.

Giang Tư Úc đang ngồi trên ghế chờ cậu.

"Xong rồi?"

"Ừm."

"Sao hôm nay anh lại về biệt thự ăn cơm?"

"Anh không về thì em tính ngủ đến tận tối đúng không?" Giang Tư Úc lấy thìa cho Lộ Trạch Thanh.

"Hôm qua chúng ta ăn tối lúc 7 giờ, em tự tính xem mấy tiếng rồi mà em không ăn gì?"

Lộ Trạch Thanh tự động lọc mấy 'lời giáo dục' của Giang Tư Úc, cậu cúi đầu ngoan ngoãn ăn cháo.

Chờ hai người đều cơm nước xong, Giang Tư Úc lại lôi kéo Lộ Trạch Thanh về giường ngủ bù, tối hôm qua hắn ngủ muộn hơn cậu, buổi sáng lại phải thức dậy sớm hơn cậu.

Sau khi ăn xong cơm trưa thì liền bắt đầu mệt rã rời.

Lộ Trạch Thanh ngáp một cái, tìm một tư thế thoải mái, dựa vào lồng ng.ực của Giang Tư Úc. Nhìn cậu mềm mại thuận theo, hắn không nhịn được lại ấn cậu xuống hôn.

Có giao lưu sâu tối hôm qua nên một nụ hôn đã không thể nào thỏa mãn được Giang Tư Úc nữa.

Cảm nhận được độ nóng cơ thể của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh đột nhiên lấy lại tinh thần từ nụ hôn ái muội.

"Từ từ."

Lộ Trạch Thanh ấn lại cái tay của Giang Tư Úc đang chạm vào lưng quần cậu. 

Giang Tư Úc ghé môi vào bên tai Lộ Trạch Thanh, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu, nháy mắt làm cho cổ của cậu đỏ lên. Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo sự gợi cảm.

"Thanh Thanh, anh muốn em."

Lộ Trạch Thanh: "...... Cái kia, túng dục quá độ không tốt."

Giang Tư Úc mặc kệ, ngón tay nhéo lấy vành tai của Lộ Trạch Thanh, ánh mắt đen nhánh sâu thẳm, "Em có phát hiện ra không......"

"Tối hôm qua em ngủ rất say."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Vận động nhiều giúp cải thiện chất lượng giấc ngủ."

Lộ Trạch Thanh: "......"

......

Buổi chiều.

Vẻ mặt Giang Tư Úc đầy thoả mãn.

"Thanh Thanh, anh đến đoàn phim đây, trở về sẽ mang đồ ngon cho em."

Lộ Trạch Thanh không để ý đến hắn, quay người đi biểu đạt sự bất mãn của mình.

Đồ đàn ông tồi, lại lừa cậu.

Đã nói là làm một lần.

"Đã thử qua vị dâu tây và vị nho, em không nghĩ đến việc thử vị mật đào sao?"

Sau đó, Giang Tư Úc lại lôi kéo Lộ Trạch Thanh thử vị mật đào.

Sau khi Giang Tư Úc rời đi, Lộ Trạch Thanh không tiếp tục ngủ nữa.

Cậu cũng không phải là loại người khi buồn ngủ thì thích làm gì cậu thì làm, Giang Tư Úc bắt nạt cậu hai lần, cậu khẳng định phải....đòi lại bằng được.

Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, đáy lòng đã có một kế hoạch.

Cái này làm cho Lộ Trạch Thanh bắt đầu chờ mong Giang Tư Úc về sớm một chút, hy vọng hắn sẽ không bị đả kích quá lớn.

Tâm tình Lộ Trạch Thanh vô cùng tốt, cậu mở ra tài khoản món ăn kia, mở một phòng phát sóng trực tiếp <<Tự làm trà chiều>>.

Vì chuyện đồng hồ lần trước mà tài khoản này của Lộ Trạch Thanh được lên hot search một lần, điều này đem lại rất nhiều fans mới. Phòng phát sóng vừa mới mở thì đã có fans lục đục đi vào.

[Nhóc thối, có phải là con quên mất mật khẩu tài khoản không?]

[Bảo bối, rốt cuộc con cũng nhớ tới là con còn có tài khoản này.]

[Phẫn nộ!! Mấy ngày rồi không đăng video làm tôi ăn cơm cũng không ngon .]

[Tôi cũng vậy! Tức giận đến mức tăng 3 cân.]

Lộ Trạch Thanh bị bình luận này chọc cười, cậu nói.

"Xin lỗi! Gần đây công việc khá bận rộn. Vừa lúc được nghỉ phép nên tôi lên đây để hướng dẫn mọi người làm một vài thứ. Mọi người có muốn ăn đồ ngọt không? Chỉ cần trong nhà có nguyên liệu thì tôi có thể thử làm xem."

[Bảo bối, vào thu rồi thì phải mặc thêm quần áo, giọng nói đều bị khàn hết rồi.]

[Đáng ra phải quan tâm đến giọng của bảo bối nhưng mà giọng như vậy cũng có chút gợi cảm.]

[Là bị cảm sao, giọng nói lại rất dễ nghe, rất trầm thấp.]

[Tôi thật sự muốn nói một chút, giọng nói của bảo bối có chút giống với Lộ Trạch Thanh, chỉ có một chút, tôi thật sự không nói đùa.]

[Muốn ăn dâu tây Đại Phúc.]

"Cái này tạm thời không có nguyên liệu nấu ăn, lần sau phát sóng trực tiếp có thể làm."

[Bình luận ăn dâu tây Đại Phúc kia, có phải là Dư Tình Chưa Dứt không!!!]

[Bánh kem Black Forest?]

[Không có dâu tây Đại Phúc thì có thể làm pudding dâu tây được không?]

Lộ Trạch Thanh mở tủ lạnh, lấy những nguyên liệu cần thiết ra.

"Có thể làm."

Lộ Trạch Thanh nói làm thì liền làm, vừa lúc hôm nay cô giúp việc mua trái cây có dâu tây, cậu bỏ dâu tây vào trong nước, rửa thật sạch sẽ.

Dâu tây đỏ tươi càng làm cho đôi tay cậu thêm trắng nõn.

[Tay của chủ blog thật đẹp, nhìn thấy tay là liền bấm vào xem.]

[Có ai là vì đồng hồ mà bấm vào không?]

[Có tôi, đây không phải là chủ blog lần trước đeo cùng kiểu đồng hồ với Lộ Trạch Thanh mà lên hot search sao?]

[Đồng hồ ngàn vạn.... Làm người nổi tiếng trên mạng được nhiều tiền như vậy sao?]

[Mấy thành phần ghen tị này đến từ đâu vậy, cút.]

"Cho sữa bò vào nồi, thêm đường." Lộ Trạch Thanh cố định lại màn hình, "Cho bột sương sáo trắng* vào."

(*loại bột làm thạch sương sáo ý, có thể gặp nhiều nhất là sương sáo đen, làm từ cây sương sáo, ngoài ra còn có sương sâm màu xanh lá làm từ cây sâm, sương sa màu trắng làm từ rong biển. Loại bột này chủ yếu là bột sương sáo và một ít bột năng)

Cách làm pudding dâu tây rất đơn giản, trước kia Lộ Trạch Thanh cũng từng làm qua.

"Bật nhỏ lửa lại, cho dâu tây vào, khuấy một chút là được."

[Nhìn thật đơn giản.]

[Trời đất! Không phải là làm xong cái này thì liền tắt phát sóng trực tiếp chứ? Biết sớm như thế thì nên chọn cái phức tạp một chút.]

"Đổ vào khuôn, để vào tủ lạnh cho đến khi đông lại là được."

"Mọi người có thể thử làm." Giọng nói của Lộ Trạch Thanh còn khàn, cậu không muốn nói nhiều nhưng cũng không muốn tắt phát sóng trực tiếp nhanh như vậy. Giang Tư Úc đến phim trường đóng phim, một mình cậu ở nhà vô cùng nhàm chán.

"Tôi lại dạy mọi người làm đồ uống, sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp thì tôi sẽ để công thức ở dưới phần bình luận."

[Không sao cả, chủ blog không nói gì thì tôi vẫn có thể xem.]

[Tôi ngắm tay nhưng quả thật giọng nói của chủ blog rất êm tai.]

[Có thể lộ mặt không? Tay đẹp như vậy thì chắc chắn lớn lên cũng rất đẹp.]

Lộ Trạch Thanh bỏ pudding dâu tây vào tủ lạnh, lại lấy ra một bình pha lê, bắt đầu làm trà chanh kim quất*.

[Tôi phát hiện phía trong cánh tay của chủ blog hình như có một vết đỏ.]

[Muỗi cắn?]

[Có thể là do cánh tay của chủ blog quá trắng, vì thế luôn làm tôi hiểu sai......]

[Vốn dĩ tôi cũng không chú ý, hiện tại thì đầu óc của tôi toàn là màu vàng*.]

(* 'hoàng văn' bên Trung, văn 18+)

[Là như những gì tôi nghĩ sao?]

Lộ Trạch Thanh mới vừa đưa mắt nhìn màn đạn, sau đó cậu theo bản năng mà nhìn xuống tay của mình.

Giang Tư Úc thuộc họ nhà chó à!!!?

------------

Thời điểm Giang Tư Úc trở về đã là hơn 10 giờ. Trong tay hắn ôm một bó hoa, buổi chiều hắn đi mà vẫn chưa dỗ người xong, hiện tại mới cảm thấy hơi chột dạ.

"Đã trở về rồi sao?"

Giang Tư Úc: "?"

Giọng điệu này không đúng lắm.

Giang Tư Úc nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, lại thấy lúm đồng tiền của cậu nở như hoa, hắn có chút không thể tin được, lúc đi cậu còn không muốn phản ứng gì với hắn mà?

"Tặng em sao?"

Lộ Trạch Thanh đi từ trên cầu thang xuống, tầm mắt dừng trên bó hoa kia.

"Đúng vậy."

Đáy lòng Giang Tư Úc có chút thấp thỏm, nếu Lộ Trạch Thanh giận dỗi thì hắn chỉ cần dỗ một chút là được, nhưng mà nhìn qua thì cậu không có tức giận, hơn nữa tâm trạng còn rất tốt......

Buổi chiều đã xảy ra cái gì sao?

Giang Tư Úc thay giày, "Buổi tối ăn cái gì vậy?"

"Đưa cho em đi."

Lộ Trạch Thanh hơi hơi mỉm cười, ôm lấy bó hoa mà Giang Tư Úc tặng, cậu tìm một bình hoa để cắm vào. Giang Tư Úc không lên tiếng, quan sát phản ứng của cậu.

Quá không thích hợp.

"Thanh Thanh."

"Làm sao vậy?" Lộ Trạch Thanh cong cong khóe mắt, trong mắt tràn ngập ôn nhu. Giang Tư Úc bị nhìn đến cả người nóng lên, hắn nhịn xuống suy nghĩ muốn tiến lên hôn cậu.

"Trong tủ lạnh có pudding dâu tây, anh có muốn ăn không?"

"Anh có."

"Cô giúp việc làm sao?"

"Em làm." Lộ Trạch Thanh lấy pudding dâu tây từ trong tủ lạnh ra, "Anh ăn thử xem?"

Pudding rất mềm, vị dâu tây tràn ngập trong khoang miệng.

"Ăn rất ngon."

"Ăn ngon là được rồi."

"Em không ăn sao?" Giang Tư Úc hỏi.

Khoé môi Lộ Trạch Thanh vẫn treo nụ cười, "Buổi chiều em đã ăn rồi."

Giang Tư Úc luôn có cảm giác chỗ nào đó không đúng nhưng lại không thể nào nói ra được.

Mãi cho đến buổi tối.

Hai người lại lần nữa nằm ở cùng một giường, Lộ Trạch Thanh cúi đầu chơi điện thoại, Giang Tư Úc ở một bên xem kịch bản, hai người không ai quấy rầy ai.......

Nhưng......

Giang Tư Úc rõ ràng nhận thấy được tầm mắt của Lộ Trạch Thanh dừng ở trên người hắn vài lần.

"Làm sao vậy?"

"Hả?" Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, nhanh chóng lắc đầu, "Không có gì."

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh rời tầm mắt, cúi đầu nhìn điện thoại, Giang Tư Úc không hỏi ra được nên đành cúi đầu xem kịch bản tiếp, nhưng giây tiếp theo, tầm mắt của cậu lại dừng trên người hắn.

Giang Tư Úc: "......"

"Thanh Thanh, có phải là em có chuyện muốn nói không?"

"Không có."

Lộ Trạch Thanh như là mèo con bị dẫm đuôi có thể cào người bất cứ lúc nào. Cậu nhanh chóng phủ nhận làm Giang Tư Úc càng thêm khẳng định, cậu có chuyện muốn nói.

Lộ Trạch Thanh không nói, Giang Tư Úc chỉ có thể dụ dỗ cậu nói, trước tiên phải để cậu thả lỏng cảnh giác. Hắn khép kịch bản lại, giả vờ đã xem xong rồi, lơ đãng hỏi vài câu.

"Em đang làm gì vậy?"

"Không, không làm gì."

Lộ Trạch Thanh giấu đầu lòi đuôi mà che màn hình điện thoại lại.

Giang Tư Úc: "."

Mười phút sau.

"Em có chút khát, thầy Giang có muốn uống nước không?"

Giang Tư Úc lắc đầu, "Anh đi lấy giúp em nhé?"

"Không cần đâu, em tự đi lấy là được rồi, em muốn uống nước chanh."

Lộ Trạch Thanh hơi hơi mỉm cười, cậu đứng dậy xuống giường. Cậu 'không cẩn thận' mà để điện thoại trên giường.

Tiếng cửa phòng đóng lại vang lên.

Tầm mắt của Giang Tư Úc dừng trên chiếc điện thoại bị bỏ quên.

Nhìn lén điện thoại của bạn trai là không đúng lắm, nhưng phản ứng vừa rồi của Lộ Trạch Thanh quá khác thường, điều này làm Giang Tư Úc vô cùng để ý, còn có thái độ khác thường chiều tối hôm nay nữa.

Rốt cuộc là vì cái gì.

Trong khi Giang Tư Úc đang tự giao chiến giữa thiện và ác thì ở dưới tầng, Lộ Trạch Thanh cầm một cốc nước trái cây, dựa vào sô pha như là đang đánh giá ly rượu, động tác thong dong, tinh tế nhấm nháp.

Cuối cùng, lòng hiếu kỳ của Giang Tư Úc chiến thắng 'đạo đức'.

Chỉ xem một chút.

Giang Tư Úc tự thuyết phục mình.

Hắn biết mật khẩu điện thoại của Lộ Trạch Thanh, cậu chỉ khóa màn hình, cũng chưa rời khỏi giao diện vừa xem.

Cho nên, sau khi mở khóa điện thoại, đập vào mắt Giang Tư Úc là giao diện trình duyệt.

[Làm thế nào để uyển chuyển nói cho bạn trai rằng, kỹ thuật của anh ấy quá tệ.]

Giang Tư Úc:???

Lướt xuống một chút là câu trả lời đầu tiên.

[Cuộc sống như một cảnh diễn, toàn dựa vào kỹ thuật diễn của chính mình. Bạn trai của tôi vô cùng tệ nhưng tôi còn phải giả vờ như rất hưởng thụ, phối hợp với hắn. Hazz, không có biện pháp, bạn trai do chính mình chọn, cuộc sống có kém thì chính mình phải tự chịu.]

_______

(*Loại quả này giòn, ngọt và cũng có chút chua, có hai loại sao ý, một của Trung, một của Đài Loan.)

Tác giả có lời muốn nói: Cầu mong giờ phút này tâm lý của Tiểu Giang hoạt động.

Bình Luận (0)
Comment