Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 99

"Lộ Trạch Thanh."

Giang Tư Úc trầm mặc vài giây, hắn thở dài.

"Em đột nhiên chủ động như vậy làm anh không thích ứng được."

Lộ Trạch Thanh nhìn hắn bằng ánh mắt sâu xa, "À ~"

Cậu cố ý kéo dài cuối câu.

"Nhìn không ra tới nha thầy Giang. Nhưng sao em lại nhớ rõ có người nói với em, không thích cưỡng ép."

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh vô cùng ôn nhu săn sóc nói.

"Nhưng nếu thầy Giang thích thì không phải là em không thể phối hợp."

Cậu vươn hai tay, đôi tay mảnh khảnh rơi vào mắt Giang Tư Úc, "Thầy Giang, trói tay hay là bịt mắt đây?"

Giang Tư Úc: "......"

"Anh thích em phản kháng cả quá trình hay là một bên phối hợp một bên phản kháng?"

Giang Tư Úc: "......"

Ánh đèn mờ làm cho mái tóc của Lộ Trạch Thanh mềm mại hơn, con ngươi trong suốt của cậu nhìn chăm chú vào Giang Tư Úc, bộ dáng vô cùng ngoan ngoãn nhưng lời nói ra lại vô cùng táo bạo.

"Nói chuyện đi nào, thầy Giang."

Lộ Trạch Thanh duỗi tay câu lấy ngón út của Giang Tư Úc, lòng bàn tay của cậu cố ý rồi lại vô tình  cọ quá lòng bàn tay của hắn, nhẹ nhàng cào một chút, khóe mắt cong cong.

"Nếu anh thay đổi chủ ý thì em ở phía trên cũng không phải không được."

Lộ Trạch Thanh vừa dứt lời, đèn bàn tắt, chỉ còn lại có ánh đèn vàng ở mép giường. Giây tiếp theo, cậu bị Giang Tư Úc kéo vào trong lòng ng.ực.

Bàn tay to giữ lấy gáy Lộ Trạch Thanh.

Không giống như nụ hôn nhẹ nhàng vừa rồi mà giống như xoáy nước trên biển lớn, lôi kéo Lộ Trạch Thanh chìm xuống đáy biển.

Một tay khác của Giang Tư Úc nắm chặt eo Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh bị hôn đến mức khó thở, trong môi răng đều là hơi thở của Giang Tư Úc.

Cậu khẽ nhếch môi, chỉ một nụ hôn đã làm cả người cậu mềm nhũn.

Lộ Trạch Thanh âm thầm phỉ nhổ chính mình, sao lại không chịu được dụ hoặc.

Giang Tư Úc nắm lấy tay cậu, cùng cậu s.ờ s.oạng đến mười hộp công cụ gây án trên giường.

Âm thanh của hắn nhẹ cọ qua tai Lộ Trạch Thanh, nhẹ nhàng dụ dỗ.

"Thanh Thanh, chọn một hộp mù nào."

Lộ Trạch Thanh bị hôn đến mức đại não trì trệ, ý thức của cậu hỗn loạn, bị dẫn theo mà tùy tiện chọn một hộp, số còn lại đều bị quét rơi xuống đất.

Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, tiếng nói trầm thấp của hắn đè nặng bên tai Lộ Trạch Thanh, nóng đến nỗi làm hai tai cậu đỏ lên.

"Vị dâu tây sao."

"Em thích không?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Anh câm miệng đi."

Gò má Lộ Trạch Thanh nhiễm một tầng hồng nhạt, vừa rồi cậu đùa giỡn Giang Tư Úc, hiện tại bị đùa giỡn lại làm cho cậu có cảm giác rơi vào thế bị động.

Cậu trừng mắt nhìn Giang Tư Úc một cái nhưng lại không có tính uy hiếp, đáp lại cậu chính là Giang Tư Úc cong lên khóe môi. Hắn chơi xấu, cào nhẹ eo Lộ Trạch Thanh một chút.

"Thanh Thanh, đừng nhìn anh như vậy." Ánh mắt Giang Tư Úc dần dần nhiễm d.ục v.ọng, "Giống như em đang mời anh bắt nạt em vậy."

"Giang Tư Úc."

Đột nhiên không kịp phòng ngừa chạm mặt với bạn học Tiểu Giang, đáy lòng Lộ Trạch Thanh lập tức có chút hoảng hốt, cậu hồi hộp nuốt nước miếng.

Lộ Trạch Thanh hỏi một cách mông lung.

"Giang Tư Úc. Anh, anh không phải là lần đầu tiên đúng không?"

Giang Tư Úc khựng người lại, hắn bị vấn đề này của Lộ Trạch Thanh làm cho bật cười.

"Trước em anh chưa từng có bạn trai hay nói chuyện yêu đương, em cảm thấy đây là lần thứ mấy?"

Da đầu Lộ Trạch Thanh tê dại.

Cậu lập tức cảm thấy giao quyền chủ động cho Giang Tư Úc là sai.

Cậu có thể trông đợi gì vào một tài xế lần đầu đi vào cao tốc, hơn nữa còn an toàn mà đi đến đích không?

"Phản ứng này của thầy Lộ là có ý gì?"

Giang Tư Úc nhìn thấy hết phản ứng của Lộ Trạch Thanh, không có người đàn ông nào có thể chịu được chuyện này, "Ai mà không có lần đầu thực hành chứ."

"Từ nhỏ đến lớn anh là học sinh xuất sắc, năng lực tự học cũng mạnh hơn người thường rất nhiều. Loại chuyện này đều là không thầy dạy cũng hiểu, anh cảm thấy......"

"Em không cần anh cảm thấy." Lộ Trạch Thanh rất kháng cự, cậu có chút hối hận khi bò lên trên giường của Giang Tư Úc. "Em, em nghe nói."

"Hai người đều là lần đầu tiên, cảm giác sẽ...... Khả năng không tốt lắm, muốn, nếu không chúng ta cứ cùng nhau học tập trước một chút, hôm nào lại......"

Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, tay đặt bên hông Lộ Trạch Thanh của hắn siết chặt hơn.

"Thời điểm em quyến rũ anh thì tại sao lại không nói là hôm nào?"

"Mua nhiều như vậy, còn không phải là muốn thử từng hộp từng hộp với anh sao?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Chờ, từ từ đã."

Lộ Trạch Thanh hoảng hốt, hoảng đến nỗi không biết nên tránh đi nơi nào.

"Không phải là em rất biết quyến rũ anh sao?" Giang Tư Úc câu lấy lưng quần của cậu, từ từ cởi ra, Lộ Trạch Thanh bị nhốt ở trong ngực của hắn, trái phải đều không có chỗ trốn.

"Anh Tư Úc."

Lộ Trạch Thanh trông mong nhìn hắn, ý đồ lừa dối qua đi, Giang Tư Úc giữ chặt eo của cậu, không có ý buông ra.

"Em gọi như vậy thì sẽ chỉ càng làm anh muốn bắt nạt em hơn thôi."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Trừng mắt với anh cũng vô dụng."

Giang Tư Úc đùa cậu một chút, khóe môi hắn nhếch lên, "Vẫn là bạn học Tiểu Lộ của chúng ta tương đối thành thật."

Lộ Trạch Thanh vội vã túm lấy chăn, dứt khoát kéo lên che đậy cái nóng trên mặt, cậu hận không thể chui cả người vào trong chăn.

......

Giang Tư Úc cúi đầu hôn cậu, ngón tay khô ráo thon dài xuyên qua mái tóc mềm mại của Lộ Trạch Thanh, hắn thấp giọng dụ dỗ.

"Thanh Thanh."

"Mang vào giúp anh."

Lộ Trạch Thanh nghe vậy thì đá Giang Tư Úc một cái.

Giây tiếp theo, mắt cá chân của cậu bị bắt lấy, Giang Tư Úc vẫn nở nụ cười, ánh mắt sâu thẳm.

Lộ Trạch Thanh giãy giụa một chút, không thoát ra được.

"Thật nhỏ."

Giang Tư Úc nhéo nhéo mắt cá chân của Lộ Trạch Thanh, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua làn da trắng nõn, dần dần lướt lên.

......

Ánh trăng dần dần dày hơn, tấm rèm lay động, không khí ái muội ở trong phòng ngày càng nhiều.

"Đừng cào." Âm thanh của Giang Tư Úc trầm thấp, hắn nhẹ nhàng nhéo gáy Lộ Trạch Thanh. "Ngày mai có cảnh diễn dưới nước, cần c.ởi quần áo."

Tay của Lộ Trạch Thanh quơ quơ ở không trung, cậu bất mãn hừ nhẹ một tiếng. Khăn trải giường nhăn nhúm, góc chăn bị cậu túm chặt trong tay.

"Thanh Thanh, buông tay ra nào."

Ngón tay nắm chặt được bẻ ra.

Bàn tay to rộng của Giang Tư Úc chậm rãi phủ lên mu bàn tay của Lộ Trạch Thanh, ngón tay nhẹ nhàng xen vào khe hở các ngón tay, cùng cậu đan mười ngón tay.

Khóe mắt Lộ Trạch Thanh phiếm hồng, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, trong môi răng tràn ra một hai câu lẩm bẩm.

"Giang...... Giang, Tư Úc."

"Anh đây."

Giang Tư Úc cúi đầu hôn lên vài giọt nước mắt của Lộ Trạch Thanh, hắn ôn nhu vuốt những sợi tóc trên trán cậu, ngón tay xuyên qua sợi tóc, đáy mắt là sự ôn nhu không hòa tan được.

"Thanh Thanh, anh yêu em."

-----

...... Thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, Giang Tư Úc gần như là mở mắt ngay lập tức.

Tối hôm qua hắn để điện thoại cạnh gối, duỗi tay là có thể sờ đến. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất tắt đi đồng hồ báo thức.

Sau khi tắt báo thức hắn mới nghiêng đầu nhìn Lộ Trạch Thanh, tấm rèm che kín mít khiến cả phòng tối tăm nhưng hắn vẫn có thể nhìn rõ cậu.

Thấy cậu không tỉnh, Giang Tư Úc nhẹ nhàng thở ra.

Tối hôm qua, sau khi kết thúc, hắn ôm Lộ Trạch Thanh đi rửa sạch, trở lại trên giường còn giúp cậu xoa eo.

Hắn sợ buổi sáng dậy Lộ Trạch Thanh sẽ đau eo. Chưa xoa được vài cái thì cậu liền ngủ luôn.

Tối hôm qua hai người lăn lộn đến tận khuya, ban đêm Lộ Trạch Thanh không tỉnh dậy nhưng Giang Tư Úc lại tỉnh vài lần. Xác định cậu không  phát sốt hay không thoải mái thì hắn mới tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Giang Tư Úc nhẹ nhàng xuống giường, cũng không dám rửa mặt ở trong phòng. Cầm đồ dùng vệ sinh cá nhân, hắn xoay người đi đến phòng Lộ Trạch Thanh.

Hắn còn gọi điện thoại để cô giúp việc nấu chút cháo.

......

Lộ Trạch Thanh tỉnh lại.

Cậu theo bản năng gọi Giang Tư Úc, không được đáp lại mới nghĩ đến có lẽ hắn đã đi đến phim trường.

Mới vừa động một chút, Lộ Trạch Thanh không nhịn được "Shh" một tiếng.

"Đồ đàn ông tồi."

Cậu nằm bò không nhúc nhích, cánh tay vươn ra khỏi ổ chăn, s.ờ s.oạng điện thoại trên tủ đầu giường.

Bỏ qua cảm giác không thoải mái của thân thể, tối qua Lộ Trạch Thanh còn ngủ khá ngon, vừa ngủ đã đến bình minh, còn không biết Giang Tư Úc đã đi lúc nào.

Khoảng thời gian trước, Lộ Trạch Thanh chỉ ngủ một lúc liền tỉnh, tối hôm qua là một trong những hôm được ngủ ngon nhất.

Làm tình còn có thể trị mất ngủ?

Cũng thần kỳ quá rồi.

Lộ Trạch Thanh bị ý nghĩ của chính mình làm cho kinh sợ.

Dừng lại.

Cậu không tiêu hóa được.

Lộ Trạch Thanh buồn chán mở WeChat, cố định trên đầu là tin nhắn của Giang Tư Úc.

[Em tỉnh chưa?]

[Anh bảo cô giúp việc nấu cháo, dậy rồi thì nhớ xuống ăn cháo.]

Lộ Trạch Thanh đã tỉnh nhưng không muốn dậy.

Thấy WeChat của Giang Tư Úc, Lộ Trạch Thanh liền nghĩ đến chuyện tối hôm qua. Cậu tức giận đến ngứa răng, trên dưới cậu đều đang vô cùng đau nhức, cả người mềm như bông, cậu cảm thấy mình sắp thành cá chết rồi.

[Tỉnh.]

Lộ Trạch Thanh chọc chọc ảnh đại diện của Giang Tư Úc, có lẽ là đang quay phim nên còn hắn chưa đọc. Cậu nằm một lúc, kết quả lại ngủ quên luôn.

Có lẽ là tối hôm qua quá mệt mỏi, cũng có thể là khoảng thời gian trước mất ngủ nhiều, Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy đặc biệt buồn ngủ, mơ mơ màng màng còn mơ thấy một giấc mơ.

Cậu trở lại lúc còn cấp 3.

"Thanh Thanh, Thanh Thanh."

"Em còn chưa trả lời vấn đề của anh, em thích loại con gái như thế nào?"

Lộ Trạch Thanh mắt điếc tai ngơ, ngòi bút không dừng lại, viết soàn soạt trên giấy.

"Hỏi em đó, để ý anh một chút đi."

"Có phải là em thẹn thùng hay không?"

Lộ Trạch Thanh viết xong công thức, tính ra đáp án, đặt bút viết xuống một con số.

"Này có cái gì mà thẹn thùng, tuổi này của em chính là tuổi có những mối tình đầu đẹp nhất, sẽ có những rung động đối với con gái, đây là chuyện rất bình thường ở tuổi dậy thì."

"Giống như anh, anh thích cao ráo chân dài, dáng người đẹp, lớn lên đẹp..... tính cách à, phải có chút kiêu ngạo, hơi ngang bướng, còn có....."

"Giang Tư Úc, anh thật phiền." Lộ Trạch Thanh ngước mắt liếc hắn một cái, "Anh ảnh hưởng đến việc em làm bài."

Tạm dừng vài giây.

Lộ Trạch Thanh cho rằng hắn cuối cùng cũng dừng lại, nhưng ngòi bút của cậu mới vừa chạm vào giấy thì Giang Tư Úc bỗng nhiên nói.

"Thanh Thanh, đôi mắt của em thật xinh đẹp. Anh lại muốn có thêm một điều kiện nữa, tốt nhất là có đôi mắt giống như em, đặc biệt đẹp......"

Ngòi bút vẽ lên giấy một đường thẳng.

Lộ Trạch Thanh hơi nhăn mày, Giang Tư Úc còn chưa nhận ra cậu không vui, hắn tiếp tục nói.

"Em đừng làm bài cả ngày nữa, nghỉ ngơi một chút. Anh đã quay được hai cảnh rồi mà em vẫn còn đang làm bài tập."

Lộ Trạch Thanh thu hồi quyển đề thi.

Ý cười trên môi Giang Tư Úc tràn ra, "Nghe anh, anh nói không sai đâu, nên......"

Lộ Trạch Thanh thu xong mọi thứ, đeo cặp đi ra ngoài.

"Em đừng đi, đừng đi."

"Anh không nói nữa, em tiếp tục đi, anh câm miệng."

"Em nhìn em đi, sao tính tình lại lớn như vậy, con trai kiêu ngạo như vậy thì sẽ không tìm được bạn gái đâu."

Lộ Trạch Thanh ngước mắt nhìn hắn một cái, Giang Tư Úc chớp chớp mắt làm động tác kéo khóa, "Anh sai rồi, anh không......"

"Anh mới vừa hỏi em cái gì?" Lộ Trạch Thanh đánh gãy lời hắn nói.

Giang Tư Úc kinh ngạc nhìn Lộ Trạch Thanh.

Ngoài ý muốn khi Lộ Trạch Thanh tiếp lời, Giang Tư Úc cười nói.

"Anh hỏi em thích con gái như thế nào?"

Lộ Trạch Thanh mặt không cảm xúc: Cậu không thích con gái, cậu chỉ thích con trai.

Lộ Trạch Thanh phát hiện xu hướng giới tính của mình từ hồi cấp hai, nhưng Giang Tư Úc là một thẳng nam, Lộ Trạch Thanh không tính toán nói về xu hướng giới tính của mình với một minh tinh chỉ ở lại đây mấy tháng.

Lộ Trạch Thanh nở nụ cười, giọng nói lại lạnh nhạt vô tình.

"Em thích người ít lời."

Giang Tư Úc: "......"

"Em, em thích người lạnh lùng? Vậy có thể là chị gái....." Giang Tư Úc đánh giá trên dưới Lộ Trạch Thanh, "Nhưng mà mấy cô ấy chưa chắc đã để ý đến một cậu trai nhỏ tuổi hơn như em."

Lộ Trạch Thanh trừng hắn một cái.

Hắn lại giả vờ trưởng thành. Lộ Trạch Thanh cũng chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, bị Giang Tư Úc phủ nhận như vậy thì cậu nhịn không được phản bác.

"Em không thích các chị."

"Đúng, không cần thích các chị, em dễ lừa, lại còn dễ dỗ dành, khẳng định sẽ bị bắt nạt, em hẳn là nên tìm...." Giang Tư Úc bỗng nhiên dừng lại.

"Anh đang dạy trẻ vị thành niên yêu sớm sao?" Lộ Trạch Thanh hỏi lại.

"Đúng vậy, em còn chưa thành niên, trẻ con muốn yêu đương cái gì, chăm chỉ đọc sách của em đi." Giang Tư Úc giáo dục ngược lại Lộ Trạch Thanh, "Dù sao thì yêu sớm không tốt."

Lộ Trạch Thanh: "......" Rõ ràng là Giang Tư Úc nhiều lần quấy rầy cậu.

Lộ Trạch Thanh lười phản ứng, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, Giang Tư Úc không tiếp tục làm phiền cậu, hắn ngồi ở một bên xem cậu làm bài thi.

Nửa tiếng sau, Giang Tư Úc mới đứng dậy.

"Thanh Thanh, điện thoại của anh để ở đây, nếu em muốn chơi trò chơi thì cứ lấy, mật khẩu thì em biết rồi đó."

"Em không chơi."

Giang Tư Úc đã đi ra khỏi lều nghỉ ngơi.

Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh không nhịn được mà đuổi theo bóng dáng cao dài kia, Giang Tư Úc mười chín tuổi ngạo mạn tự đại, giống như một con khổng tước hận không thể xòe đuôi cho toàn thế giới biết.

Nhưng không thể không thừa nhận.

Quả thật Giang Tư Úc có quyền ngạo mạn, khí chất của hắn tốt, lớn lên đẹp, gia thế cũng tốt, còn biết đóng phim. Đáng tiếc......

Nói quá nhiều.

Bình Luận (0)
Comment