Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 104

Cảnh cuối cùng trước khi đóng máy là giữa tháng 12.

Đạo diễn Chân con cố ý theo dõi dự báo thời tiết, chọn một hôm có tuyết rơi.

Từ lúc tiểu hoàng tử đăng cơ đã qua ba tháng, trên dưới triều đình đều không ổn định. Thời gian tiểu hoàng tử cầm tù quốc sư dài khoảng nửa năm, ban đầu cậu ta giấu ở nơi ở của mình.

Ngày thứ hai đăng cơ, cậu ta liền sai người gióng trống khua chiêng mà đem quốc sư vào cung.

Cậu ta chính là muốn cho mọi người biết, thờ phụng quốc sư thì thế nào, nhìn trộm thiên cơ thì lại như thế nào, ngôi vị hoàng đế cũng không thể rơi vào tay quốc sư.

Mà cậu ta nghịch thiên sửa mệnh, trở thành chủ nhân của thiên hạ này.

Sau khi chuẩn bị xong cảm xúc, Lộ Trạch Thanh mặc vào áo khoác lông chồn, chờ hiệu lệnh của đạo diễn Chân, bắt đầu quay cảnh cuối cùng.

Tiểu hoàng tử đi đến trước cửa tẩm điện.

"Bệ hạ."

Thị nữ đứng trước cửa hơi cúi người, thay tiểu hoàng tử đẩy cửa ra.

Thái giám đi theo sau cậu ta, cả quá trình đều không dám ngẩng đầu.

Tiểu hoàng tử bước vào tẩm điện, thị nữ thay cậu ta xốc lên tấm mành. Quốc sư mặc một thân trang phục trắng, đang ngồi dựa vào cửa sổ, thần sắc thanh lãnh, ánh mắt xuyên qua cửa sổ khép hờ.

"Quốc sư đang xem cái gì?"

Cậu ta nhìn theo tầm mắt của quốc sư, một cây hoa cúc sinh trưởng cạnh vách tường, nở ra một đóa hoa nhỏ.

"Một đóa hoa sinh trưởng trong một kẽ hở, có chỗ nào đáng giá để quốc sư chú ý như vậy?"

Quốc sư từ từ thu hồi tầm mắt, hắn không ngẩng đầu lên nhìn tiểu hoàng tử, cũng không có tính toán đứng dậy hành lễ.

"To gan."

"Bệ hạ nói chuyện với ngươi mà sao ngươi dám không đáp lại."

Thái giám lên tiếng chỉ trích.

Quốc sư bình tĩnh ngước mắt lên, tầm mắt dừng trên tay thái giám.

"Các ngươi đi xuống." Tiểu hoàng tử phất tay để người hầu và thái giám đi xuống, cậu ta tự tiếp nhận đồ ở trong tay thái giám, đặt ở trước mặt quốc sư.

"Chọn một cái."

Lụa trắng, rượu độc cùng dao nhỏ.

Tuy tiểu hoàng tử ngồi lên vị trí hoàng đế, đánh vỡ nhận thức của mọi người về việc quốc sư chọn người truyền thừa nhưng dù sao cũng là lịch sử ngàn năm trước, địa vị của quốc sư trong lòng mọi người không phải là có thể dễ dàng bị lay động như vậy.

Mặc dù tiểu hoàng tử cũng có người ủng hộ nhưng cậu ta không hoàn toàn có được niềm tin của dân. Muốn đánh vỡ loại truyền thừa từ trước đến nay này, chỉ có hai biện pháp.

Thứ nhất, quốc sư tán thành, hiệp trợ cậu ta củng cố giang sơn.

Thứ hai, quốc sư trước chết đi, có quốc sư mới kế nhiệm.

Nếu theo điều thứ hai, quốc sư phải đeo lên lưng tội danh thông đồng với địch phản quốc.

"Trẫm muốn chiêu cáo thiên hạ, quốc sư đại nhân vì mưu đồ tư lợi, cấu kết với tam hoàng tử, ý đồ giấu trời qua biển, suýt chút nữa đã chôn vùi giang sơn này."

"Chờ sau khi ngươi chết, có quốc sư mới kế nhiệm, hắn sẽ luôn đứng một bên ủng hộ trẫm."

"Vì làm người đời tin tưởng, quốc sư sẽ là vây cánh phản tặc mà mọi người đòi đánh."

"Tất nhiên quốc sư rất hiểu biết ta đúng không, cho nên ngươi đoán xem ta sẽ xử trí sư phụ cùng các sư huynh đệ của ngươi như thế nào?"

"Giết hết tất cả bọn họ, sau đó lại chọn những người bí mật thế thân bọn họ, chờ đến khi quốc sư mới kế vị, có thể nhìn trộm thiên cơ hay không cũng không quan trọng, cái trẫm muốn chính là một quốc sư biết nghe lời."

"Các bá tánh tín nhiệm quốc sư, mà quốc sư nghe trẫm nói, thiên hạ nãy cũng nên nghe trẫm nói."

"Điện hạ."

Cuối cùng quốc sư im lặng cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn, ánh mắt lạnh băng dừng trên khuôn mặt tiểu hoàng tử. Thần sắc của tiểu hoàng tử hơi kinh ngạc, nhưng nhất nhanh sự kinh ngạc đó lại bị sự trào phúng thay thế.

"Cũng lâu rồi không có ai gọi trẫm như vậy." Tiểu hoàng tử cười nhạo một tiếng.

"Quốc sư lại chịu nói chuyện với trẫm?"

"Đáng tiếc, dung nhan tuyệt sắc này của quốc sư, ta cũng thật có chút luyến tiếc giết ngươi."

Tiểu hoàng tử cũng không thật sự muốn giết quốc sư, ý định của cậu ta là làm quốc sư 'chết', đổi lấy quốc sư mới kế vị, mà nơi sâu nhất trong hậu cung không hề có quốc sư.

Chỉ có 'Sủng phi' của cậu ta.

Nhưng cậu ta đã trải qua nhiều như vậy, yêu hận của quốc sư đã sớm không còn ảnh hưởng đến cậu ta, người ở bên cạnh cậu ta, có nguyện ý hay không thì có còn quan trọng gì.

Mà hôm nay cậu ta muốn đến đây là vì muốn thử ý nguyện của quốc sư, quốc sư không quan tâm bản thân hắn nhưng chẳng lẽ cũng không quan tâm đến cái gọi là huynh đệ cùng nhau lớn lên kia?

Còn có sư phụ nuôi lớn hắn.

Tiểu hoàng tử lộ ra sự không vui, cậu ta cho rằng quốc sư yên lặng là đang bất mãn với cậu ta.

Quốc sư sẽ để ý bọn họ, sẽ để ý đến bá tánh, chỉ có duy nhất cậu ta là không để mắt đến.

Đây không phải là chuyện cậu ta đã biết từ rất sớm rồi sao.

Tiểu hoàng tử tự cười nhạo mình, rất nhanh lại thu hồi thần sắc. Tiểu hoàng tử nắm cằm quốc sư, buộc hắn phải nhìn mình.

"Sao quốc sư lại không trả lời?"

Mỗi lần đối mặt với đôi mắt lạnh lùng, dù gặp chuyện gì cũng không có cảm xúc này của quốc sư, tiểu hoàng tử luôn nghĩ phải làm một cái gì đó để con ngươi xinh đẹp này thay đổi vì cậu ta.

Khi còn nhỏ, tiểu hoàng tử sẽ cố ý làm một vài việc để quốc sư chú ý.

Nhưng rất nhiều thời điểm, quốc sư đều chỉ hững hờ liếc mắt nhìn một cái.

Căn bản là không để trong lòng.

Hiện tại...... Cậu ta không còn là tiểu hoàng tử đơn thuần ngây thơ nữa.

Muốn cái gì cậu ta sẽ tự mình đi đoạt lấy.

Giống như hiện tại.

Cậu ta muốn tầm mắt của quốc sư dừng trên người cậu ta.

Tiểu hoàng tử cúi người xuống, cúi đầu hôn quốc sư.

Nháy mắt tiếp theo, tay quốc sư đặt lên vai tiểu hoàng tử, hắn khẽ cắn môi tiểu hoàng tử, đầu lưỡi linh hoạt đảo khách thành chủ.

Quốc sư đáp lại làm cho tiểu hoàng tử đơ người lại.

Nhưng rất nhanh tiểu hoàng tử không thể thẫn thờ được nữa, một trận trời đất quay cuồng, tiểu hoàng tử bị quốc sư ném lên giường. Không chờ cậu ta tức giận thì quốc sư đã đè người lên.

Áo lông chồn trên người bị ném xuống đất.

"Ngươi......"

Tiểu hoàng tử nhăn mày lại, quốc sư không cho tiểu hoàng tử cơ hội phản kháng, xé kéo một tiếng, long bào trên người cậu ta bị quốc sư xé nát. Tiểu hoàng tử kinh ngạc mà trừng mắt với quốc sư.

"To gan....... Ưm."

Đôi mắt đen của quốc sư nặng nề, giống như là cất giấu cả sao trời, phản chiếu lại hình bóng của tiểu hoàng tử, ngón tay của quốc sư cọ qua gương mặt của tiểu hoàng tử, lướt qua cằm, trượt theo yết hầu xuống dưới.

"Buông trẫm ra."

Tiểu hoàng tử muốn làm cái gì đó với quốc sư nhưng cậu ta đang bị áp chế hoàn toàn, cậu ta không thích cảm giác mình không khống chế được mọi việc này.

Quốc sư cong môi, trong ánh mắt lộ ra khinh thường.

"Cơ thể của điện hạ vẫn thành thật hơn miệng nhiều."

......

Than lửa ở trong phòng cháy đến đỏ bừng, ánh mắt của tiểu hoàng tử dừng trên than củi sắp cháy hết, nhìn những hạt bụi cuối cùng rơi xuống.

Ngón tay tiểu hoàng tử dần dần nắm chặt, cậu ta sờ được một con dao lạnh băng, tiểu hoàng tử cười nhạo một tiếng, rút con dao được giấu ở dưới gối ra.

"Quốc sư hao hết tâm tư mà đem trẫm lừa lên giường, đó là vì muốn giết trẫm trên giường?"

Lưỡi dao kề sát bên gáy quốc sư.

Thần sắc của quốc sư bình tĩnh, không giải thích bất cứ điều gì cả, tùy ý để tiểu hoàng tử suy đoán lý giải.

Trong mắt của tiểu hoàng tử hiện lên sự tức giận.

Bàn tay của quốc sư đặt lên mu bàn tay của tiểu hoàng tử, con dao đổi hướng, chuôi dao hướng về phía tiểu hoàng tử.

Dưới sự tranh chấp của hai người, con dao bắt đầu nhiễm chút máu đỏ.

Lông mi của tiểu hoàng tử khẽ run lên, cả người cậu ta cứng đờ. Mu bàn tay ấm áp kề sát bên má, khuôn mặt lạnh lùng của quốc sư nở một nụ cười ôn nhu.

Tiểu hoàng tử có chút hoảng hốt, thần sắc đột biến.

"Tới......"

Miệng bị che lại.

"Suỵt." Quốc sư đem ngón trỏ đặt lên cánh môi của tiểu hoàng tử.

"Đừng kêu."

Quốc sư nhẹ nhàng m.ơn tr.ớn gò má của tiểu hoàng tử, dừng lại trên cánh môi bị hôn đến đỏ bừng kia, hắn nâng tay lên, trên cổ tay trắng nõn có một đường gân máu tím ở dưới làn da, từ từ lan dần đến cả cánh tay.

"Cái này gọi là đường sinh mệnh."

Quốc sư cười nói.

"Khi còn rất nhỏ, sư phụ liền cho chúng ta ăn một loại thuốc viên."

"Loại thuốc viên này nếu mỗi tháng không ăn thuốc giải đúng hạn thì sẽ phát tác một lần."

"Đây là lần thứ sáu phát tác...... Khụ."

Quốc sư ho nhẹ một tiếng, "Thời điểm độc phát tác, cơ thể sẽ giống như có vô số con kiến gặm nhấm lục phủ ngũ tạng."

"Thuốc, thuốc giải đâu?"

"Ở chỗ tam hoàng tử."

Tiểu hoàng tử khó có thể tin trừng lớn mắt, tam hoàng tử là chính tay cậu ta giết, nơi ở của tam hoàng tử là cậu ta đốt, thậm chí cậu ta còn sai người đốt hết những đồ vật trong phủ tam hoàng tử, không lưu lại bất cứ thứ gì.

Tiểu hoàng tử tức giận nhìn về phía quốc sư.

Bởi vì...... Những chuyện này đều là quốc sư 'Ám chỉ'.

Ám chỉ phủ của tam hoàng tử có bảo vật xoay chuyển trời đất, tiểu hoàng tử tức giận vì lúc ấy quốc sư còn muốn giúp tam hoàng tử, dưới sự tức giận, cậu ta để người đốt hết sạch sẽ.

Bảo vật thì có làm sao, chỉ cần phủ tam hoàng tử cháy thành tro thì cậu ta không tin tam hoàng tử còn có thể xoay chuyển trời đất.

"Ngươi......"

"Thật ra thì rất là đau." Quốc sư biết tiểu hoàng tử nhớ đến cái gì, hắn vô tội nhìn cậu ta, ngữ điệu chưa bao giờ mềm mại như thế.

"Điện hạ, ngài ôm ta một cái đi."

Ngón tay tiểu hoàng tử run nhè nhẹ, nhìn thấy máu chảy ra từ ngực quốc sư, dính vào áo của tiểu hoàng tử, cậu ta như một đưa trẻ, mờ mịt nhìn về phía quốc sư.

"Lần thứ bảy độc phát tác, thất khiếu* sẽ đổ máu mà chết."

(2 tai, 2 mắt,mũi, miệng, lưỡi .... có một ý khác là 2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi và miệng)

"Có lẽ sẽ rất xấu."

"Có phải là ngài sẽ không thích ta nữa không?"

"Khẳng định là vậy rồi, ngài thích cái đẹp."

"Từ lần đầu tiên nhìn thấy điện hạ, ta liền biết điện hạ thích gương mặt này của ta."

"Lúc trước ta vô cùng ghét khuôn mặt này, bởi vì mẫu thân của ta là kỹ nữ thanh lâu, từ nhỏ ta liền bị người khác gọi là con của kỹ nữ, bọn họ nuôi ta ở viện Câu Lan."

"Ta biết, các nàng hy vọng sau khi ta lớn lên cũng có thể tiếp khách."

"Sư phụ ta..." Ánh mắt của quốc sư lập loè sư lạnh lùng, "Ông ta cứu ta ra, hoặc có thể nói là mua ta ra khỏi đó."

"Mà ông ta là khách quen của thanh lâu, ban đầu ông ta nhìn trúng khuôn mặt của ta, sau đó lại phát hiện thiên phú của ta mới thay đổi ý định nhận ta làm đồ đệ."

"Muốn ta làm việc có ích cho ông ta."

"Mà ta lớn lên ở một nơi như vậy, mấy cái vì thiên hạ đều là cái cớ. Có đôi khi chính ta cũng sắp tin chính mình."

"Tư tâm của ta chính là trợ giúp tam hoàng tử đăng cơ, lấy được thuốc giải, rời khỏi hoàng thành, đi đến một nơi thật xa, không đặt chân vào những tranh chấp thế gian phàm trần nữa."

"Khi ta biết mình không thể nào khắc chế được việc thích ngài nữa, ta chỉ muốn giết ngài, như vậy thì ta sẽ không bị quấy nhiễu phán đoán và lựa chọn nữa."

"Nhưng mà ta đã bỏ qua rất nhiều lần ra tay."

"Theo như suy nghĩ của ta, bất luận là tình cảm chân thành như nào thì đều không đáng nhắc đến trước mặt cực khổ thật sự. Khi ta ý thức được lòng chiếm hữu đang quấy phá thì ta chỉ muốn cầm tù ngài ở bên cạnh ta thôi."

"Sau đó, ta lại có chút luyến tiếc."

"Cũng thật buồn cười, một người như ta lại có lúc mềm lòng. So với việc bẻ gãy cánh chim của ngài, nhốt ngài ở bên người thì ta lại càng hy vọng ngài có thể cao chạy xa bay, rời đi hoàng thành sóng gió này."

"Ta biết ngài sẽ trở về báo thù, cũng biết cuối cùng ngài sẽ bước lên ngôi vị hoàng đế."

"Vị trí quốc sư vốn không nên tồn tại, chủ nhân của thiên hạ chính là nơi dân hướng đến, vậy mà lại có một quốc sư nhìn trộm 'thiên cơ', cứ đơn giản như vậy mà chọn người thừa kế ngôi vị hoàng đế."

"Ta không dám bảo thiên cơ chọn sai người, nhưng ta biết ngài sẽ là một hoàng đế tốt."

"Điện hạ, ngài thích ta sao?" Giọng nói của quốc sư mỏng manh, vì mất máu nên đôi môi bị tái nhợt, hắn chủ động ngửa đầu chạm vào khóe môi tiểu hoàng tử.

"Làm sao bây giờ, ta còn có chút luyến tiếc."

"So với việc bị độc chết thì ta càng muốn chết ở trong tay của ngài."

"Ta muốn ngài nhớ rõ dáng vẻ của ta."

"Nhỡ một ngày nào đó có những người khác xuất hiện bên cạnh ngài, thì ta mong ta sẽ là người khó quên nhất đối với ngài."

"Ta vốn tưởng rằng như vậy là đủ rồi."

"Hiện tại ta hối hận, ta cảm thấy không đủ, tưởng tượng đến về sau bên cạnh ngài sẽ có những người khác, ta liền ghen ghét đến phát cuồng."

Tiểu hoàng tử nghẹn ngào, miệng hơi hơi hé ra, lời nói đến bên miệng lại không nói ra được, mấy từ ngữ ngắn nhưng lại làm cậu ta hoảng hốt. Tiểu hoàng tử lắc lắc đầu, nước mắt nóng bỏng theo khóe mắt chảy xuống.

Quốc sư khẽ cười một tiếng.

"Ngài thích ta đúng hay không, nhìn ngài khổ sở như vậy, là bởi vì ta sao?"

"Từ trước đến nay ta đều không muốn làm tổn thương ngài." Quốc sư ho ra một ngụm máu, "Ta không thể phản bội tam hoàng tử, nhưng ta càng sẽ không thương tổn ngài."

Quản gia từng hỏi qua hắn, liền không có một chút tư tâm sao?

Sao có thể không có.

Hắn thậm chí có suy nghĩ chết cùng tam hoàng tử.

Nhưng không được.

Cứ cho là không có một cái tam hoàng tử, còn sẽ có rất nhiều cái 'Tam hoàng tử'.

Hắn muốn chính mắt chứng kiến tiểu hoàng tử bước lên ngôi vị hoàng đế.

Nếu hắn muốn chạy, có thể có rất nhiều cơ hội rời đi. Nhưng quốc sư không đi, hắn nguyện ý để tiểu hoàng tử cầm tù hắn, cũng biết hắn nhất định sẽ chết.

Cứ cho là tam hoàng tử còn sống thì hắn cũng sẽ chết.

Lòng nghi ngờ của tam hoàng tử rất lớn, mỗi đời quốc sư đều không thể sống thọ và chết tại nhà. Quốc sư là nơi dân hướng đến nhưng cũng là kiêng kị của nhiều đời hoàng đế.

Mỗi một đời quốc sư kế vị đều không vượt qua mười năm.

Chỉ cần phụ tá hoàng đế mới lên ngôi, chờ giang sơn ổn định, người đầu tiên hoàng đế diệt trừ chính quốc sư phụ tá họ lên ngôi. Mỗi một đời hoàng đế có thể có rất nhiều quốc sư cũng là vì tránh cho quốc sư dựa vào địa vị cao, lòng mang tư tâm.

Trong mắt dân chúng, quốc sư rời khỏi vị trí chính là nhàn nhã thảnh thơi, tiêu dao tự tại.

Nhưng phần lớn là chết trong tay hoàng đế.

Mặt ngoài, quốc sư rời khỏi hoàng thành, nhưng nhất định sẽ có mai phục chờ sẵn. Cứ cho là không chết thì cũng chỉ coi là giữ được nửa cái mạng. Vì tránh để quốc sư nói chuyện trong cung ra thì còn có rất nhiều biện pháp như cắt lưỡi, móc mắt, đứt tay chân....

Không có thuốc giải định kỳ, sự đau đớn do thuốc độc lại càng giày vò quốc sư hơn.

"Bệ hạ."

Đây là lần đầu tiên quốc sư gọi tiểu hoàng tử như vậy, từ trước đến nay hắn chỉ gọi là 'tiểu hoàng tử ', hoặc là 'tiểu điện hạ'.

Yết hầu của tiểu hoàng tử rất đau, đôi mắt cũng đau, giống như bị cái gì dán lại, đến bóng dáng của quốc sư cũng rất mơ hồ.

"Gọi, gọi thái y."

"Vô dụng thôi."

"Đã là lần thứ sáu." Quốc sư ôm lấy tiểu hoàng tử, giống như dỗ dành trẻ con mà vỗ vỗ lưng, "Là cổ độc đã thất truyền từ lâu, thuốc giải cũng chỉ giảm bớt sự đau đớn, không thể trị được tận gốc."

"Ta không muốn thất khiếu chảy máu mà chết, ta muốn rời đi một cách sạch sẽ nhất "

"Nếu ta chết rồi biến thành quỷ, ngài sẽ sợ ta sao?"

Tiểu hoàng tử mờ mịt mà nhìn hắn.

"Trên đời có quỷ sao?"

Quốc sư không nói chuyện, trên đời có quỷ hay không hắn không biết, nhưng hắn hy vọng có. Hắn không cầu kiếp sau, chỉ cần có thể ở bên cạnh tiểu hoàng tử, là người hay quỷ hắn đều không để bụng.

"Ngươi, ngươi nghe lời được không. Chúng ta tìm thái y, Ôn thái y của trẫm rất lợi hại, hắn là người của Trích Tinh Các, hắn......"

"Hắn biết."

Tiểu hoàng tử dừng lại.

"Từ rất lâu trước đây hắn đã phát hiện độc ở trong người ta. Hắn nói qua, nếu sư phụ của hắn còn sống thì may ra còn có biện pháp. Nhưng sư phụ của hắn đã không còn, y thuật được lưu lại cũng bị hủy mất hơn nửa."

Số tài liệu còn lại kia, chúng không đủ để tạo ra phương thuốc trị liệu cho quốc sư.

"Sao Ôn thái y lại không nói cho ta, hắn vì cái gì......"

"Bệ hạ."

"Ngài có hận ta không?"

Tiểu hoàng tử đẩy quốc sư ra.

"Hận."

"Sao ngươi lại tệ như vậy, mỗi lần đều lợi dụng ta." Giọng nói của tiểu hoàng tử khàn khàn, khóe mắt đỏ bừng, nước mắt mơ hồ chảy ra.

"Hôm nay cũng là cố ý."

"Ngươi cố ý để ta sờ được con dao kia, cố ý để ta....."

"Đúng vậy." quốc sư không có phủ nhận, "Ta không sợ ngài hận ta, nhưng ta sợ ngài quên ta."

"Ta có thể tìm một nơi không người chờ chết, rời đi hoàng thành. Nhưng ta không muốn."

"Không muốn chết vì độc phát tác, không muốn phơi xác nơi hoang dã. Ta muốn chết ở trong tay của ngài, chết ở trong lòng ng.ực của ngài, chết ở thời điểm ngài còn thích ta."

Quốc sư đứng lên, thân hình vẫn vững vàng, hắn nhìn về phía bên ngoài căn phòng.

"Tuyết lại rơi."

Tiểu hoàng tử đuổi theo, muốn dìu hắn.

"Xem đi, đóa hoa kia nở thật đẹp."

"Lúc còn nhỏ ta cũng giống như bông hoa kia, ở trong trận tuyết lớn..."

Ánh mắt của quốc sư nhiễm chút ý cười, hắn dắt lấy tay tiểu hoàng tử.

"Lại giúp ta một việc, được không?"

Tiểu hoàng tử tránh thoát vài lần cũng không được, cậu ta không có sức lực, bị quốc sư lôi kéo cầm lấy con dao trước ngực.

Tiểu hoàng tử điên cuồng lắc lắc đầu, ánh mắt của quốc sư dừng trên khuôn mặt cậu ta, có chút không tha, lại có chút lưu luyến.

"Vô cùng xin lỗi." Quốc sư nói.

Nháy mắt tiếp theo, con dao bị rút ra.

Máu đỏ thẫm theo việc rút dao ra mà bắn lên mặt tiểu hoàng tử, con ngươi của tiểu hoàng tử hơi co lại.

"Ta thật sự đau quá." Quốc sư xoa xoa vết máu bên khóe miệng, "Lục phủ ngũ tạng đều đau, độc phát tác chỉ khiến cơn đau ngày càng tăng lên. Cho nên, giết ta đi."

"Không, không cần."

Quốc sư nắm chặt lấy tay tiểu hoàng tử, đâm con dao kia vào ngực một lần nữa, càng sâu hơn so với vừa rồi.

Quốc sư kêu lên một tiếng, đau đến nỗi hắn không thể nên lời trong chốc lát, hắn chỉ biết ôm lấy tiểu hoàng tử.

"Trên người của ngài thật thoải mái."

Tiểu hoàng tử cảm nhận được cái nắm tay của quốc sư đang dần dần trở nên lạnh lẽo. Sắc mặt của quốc sư tái nhợt, cánh môi bị máu nhiễm đỏ, hắn dùng một tia sức lực cuối cùng, dán lên môi tiểu hoàng tử.

"Thực xin lỗi."

"Lại một lần lợi dụng ngài."

"Ta chỉ là không muốn ngài quên ta."

"Ta, thích ngài."

"Ôn thái y nói đúng, người ích kỷ giống như ta, vĩnh viễn sẽ không học được cách yêu một người."

"Chớ quên ta, được không?"

Một giọt nước mắt lạnh băng chảy xuống từ gương mặt của quốc sư, lại dừng ở trên tay tiểu hoàng tử, lạnh đến nỗi đáy lòng của cậu ta khẽ run.

Đây là lần đầu tiên tiểu hoàng tử nhìn thấy quốc sư rơi lệ.

Hóa ra, quốc sư cũng sẽ khổ sở như vậy sao?

Nhưng vốn dĩ, người luôn bị lợi dụng, bị tổn thương chính là bản thân tiểu hoàng tử.

Vì cái gì nhìn quốc sư còn khổ sở hơn cậu ta?

......

Tiểu hoàng tử không biết ôm quốc sư bao lâu, đến khi tiếng hít thở dần dần dừng lại, tiểu hoàng tử run rẩy ôm lấy khuôn mặt của quốc sư, lông mi của hắn vẫn còn vương vài giọt nước mắt, yên tĩnh giống như đã ngủ rồi.

Tiểu hoàng tử không biết chính mình ngây người ở tẩm điện bao lâu.

Đến tận khi tiểu thái giám tới gõ cửa, tiểu hoàng tử mới hơi hơi ngước mắt, nước mắt đã dội sạch con ngươi sáng ngời, đáy mắt đã không có nước mắt.

Không thể nói là khó chịu.

Chính là đáy lòng có chút vắng vẻ.

Tiểu hoàng tử nhắm mắt, khàn giọng nói:

"Truyền chỉ: Quốc sư ly thế."

......

"Kết thúc."

Lộ Trạch Thanh nghe được giọng nói của đạo diễn Chân mới có thể thoát ra khỏi sự lạnh băng kia, suýt nữa thì không đứng vững, cậu thở ra một hơi.

"Thanh Thanh."

Giang Tư Úc cũng bất chấp vết máu trên người, việc đầu tiên chính là ôm lấy Lộ Trạch Thanh.

"Chúc mừng, bộ phim đầu tiên đã đóng máy."

"Ừm." Yết hầu Lộ Trạch Thanh còn hơi nghẹn ngào.

"Đóng máy, quá tuyệt vời."

"Có thể làm tiệc đóng máy, Thanh Thanh, mấy tháng này cậu rất gầy, tiệc đóng máy ăn nhiều một chút."

Một câu của đạo diễn Chân đã đánh vỡ bầu không khí áp lực, nhân viên công tác lập tức tụ tập chúc mừng nhau, không khí hài hòa nhẹ nhàng.

......

"Thời gian tiếp cậu nhớ chú ý đến cảm xúc của Thanh Thanh."

Thời điểm Lộ Trạch Thanh đi ra từ phòng hóa trang liền nghe thấy đạo diễn Chân đang nói chuyện với Giang Tư Úc. Lộ Trạch Thanh dừng bước chân, đợi một lúc mới đi đến.

"Đi thôi, buổi tối là tiệc đóng máy. Hiện tại không có việc gì, đi về trước nghỉ ngơi."

"Được."

Thần sắc Lộ Trạch Thanh tự nhiên, cậu dắt lấy tay Giang Tư Úc.

......

--------

Buổi tối 9 giờ, tiệc đóng máy của đoàn phim.

Đạo diễn Chân còn mời một vài người bạn phóng viên, mượn cơ hội này để tuyên truyền. Địa điểm là một khách sạn gần thành phố C.

Lộ Trạch Thanh đi cùng với Giang Tư Úc, hai người vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người ở đây, bất luận là tướng mạo hay là khí chất, đều rất xứng đôi.

"Thầy Giang, hai người các cậu còn không tới thì đạo diễn Chân sẽ bắt đầu hoài nghi có phải là hai người trộm đi hẹn hò không đó."

Nhạc Cảnh mặc một bộ tây trang màu xanh, nhìn thấy hai người thì đi đến đây, trong tay còn cầm một ly rượu.

Giang Tư Úc cong lên môi.

"Đạo diễn Chân đâu?"

"Đang ở cạnh đạo diễn Lữ, hôm nay còn có vài nhà tài trợ đến, trao đổi việc hợp tác marketing."

"Chúng tôi đi chào hỏi một chút."

Giang Tư Úc rất tự nhiên dắt tay Lộ Trạch Thanh, bóng dáng hai người sóng vai rời đi cũng vô cùng đẹp, khiến nhân viên công tác ở đằng sau trộm chụp vài kiểu ảnh. Ngày thường ở đoàn phim là không thể chụp lén, nhưng hôm nay hai người ăn diện lộng lẫy, thật sự là quá mức đáng chú ý.

"Đạo diễn Chân."

"Nhận lấy nè!" Đạo diễn Chân và đạo diễn Lữ thấy hai người thì mỗi người đưa ra một bao lì xì đỏ, "Lì xì đóng máy."

"Thật nhiều."

Lộ Trạch Thanh nhéo nhéo bảo lì xì thật dày, "Cảm ơn đạo diễn Chân."

"Hì hì, tôi đánh hơi được mùi bao lì xì nên tới." Dư Tình Tình ăn mặc một thân lễ phục màu hồng nhạt, dẫm giày cao gót đi tới. "Thầy Giang, Thanh Thanh. Các cậu cũng là vừa đến liền tới nhận bao lì xì sao?"

"Có thể thiếu được của cô sao?" Đạo diễn Chân nhận lấy bao lì xì trợ lý đưa qua, "Còn có Tiểu Dương, cô giúp tôi đưa cho cậu ấy đi."

Đạo diễn Chân đưa lì xì cho Dư Tình Tình.

"Đợi lát nữa tôi còn phải nói chuyện với hai nhà đầu tư."

"Thanh Thanh cùng thầy Giang cũng đi cùng đi. "

Đạo diễn Chân đã nói như vậy, Lộ Trạch Thanh cùng Giang Tư Úc cũng liền theo đi. Vừa vặn, trợ lý lại đây nói cho bọn họ, người đã tới cửa.

"Cha mẹ?"

Lộ Trạch Thanh nhìn đến người tới thì sửng sốt một chút, Lộ Niệm Sơ đưa bó hoa đang ôm cho Lộ Trạch Thanh.

"Chúc mừng con đóng máy."

"Cảm ơn mẹ."

"Anh trai không có tới sao ạ?"

"Vốn dĩ hôm nay anh của con ngồi máy bay đến đây nhưng lại có việc đột xuất không thể bỏ được."

"Như vậy......"

"Thích đổng, Thích phu nhân." Đạo diễn Chân chào hỏi hai người.

"Tiệc đóng máy lập tức sẽ bắt đầu, chúng ta đi vào bên trong thôi."

"Người đầu tư mà đạo diễn Chân nói......" Lộ Trạch Thanh nhìn về phía cha mẹ.

"Đúng vậy."

Tài chính marketing tuyên truyền phía sau hậu kỳ của phim truyền hình đều là Thích đổng nhận thầu, Lộ Trạch Thanh không nghĩ đến Thích Trạch Vũ đã đầu tư rồi mà cha mẹ còn đầu tư thêm nữa.

Đạo diễn Chân dẫn đường ở phía trước, nói chuyện phiếm với Thích Hoài.

Lộ Niệm Sơ lôi kéo Lộ Trạch Thanh ngó trái ngó phải, vẻ mặt đau lòng hỏi.

"Sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

Lộ Trạch Thanh không dám nói, cậu đã béo vài cân, "Khả năng là do gần đây khá bận, sau khi đóng máy là có thể nghỉ ngơi rồi."

"Sau khi về nhà mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con, gầy như vậy không tốt."

"Vâng."

Lộ Niệm Sơ nói cái gì, Lộ Trạch Thanh đều đáp lời, cha mẹ xuất hiện đã là một bất ngờ đối với cậu. Không có gì có thể so với việc cha mẹ ủng hộ, tôn trọng sự nghiệp của chính mình.

"Hả." Giang Tư Úc ở dưới mí mắt Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ trộm kéo Lộ Trạch Thanh.

"Tiếp theo em có kế hoạch gì?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu, "Trước tiên nghỉ ngơi mấy ngày."

Bận rộn rất lâu mới quay xong bộ phim này, ngoại trừ kích động thì cậu còn cảm thấy chút nhẹ nhàng.

"Em có muốn...... Cùng đi du lịch không, thả lỏng một chút?"

"Chỉ hai chúng ta?"

Giang Tư Úc buồn cười hỏi Lộ Trạch Thanh.

"Bằng không còn muốn đi cùng ai?"

"Được nha."

Lộ Trạch Thanh đồng ý một cách dứt khoát, ngược lại làm cho Giang Tư Úc có vài phần kinh ngạc.

"Buổi chiều em đã nghe được lời đạo diễn Chân nói với anh."

Lộ Trạch Thanh cố ý đi chậm lại, giữ một khoảng cách ngắn với cha mẹ, cậu trộm nắm lấy tay Giang Tư Úc.

"Phân biệt."

Lộ Trạch Thanh trả lời chính là câu hỏi của đạo diễn Chân với Giang Tư Úc.

"Nếu cảm xúc của Thanh Thanh chịu ảnh hưởng thì tôi kiến nghị hai người nên tách ra mấy ngày, cho cậu ấy có thời gian bình tĩnh lại."

"Trong lúc đóng phim, cảm xúc không thoát ra luôn được là bình thường, nhưng em có thể phân rõ ngoài đời và trong phim, cũng phân rõ quốc sư và anh."

"Quốc sư có rất nhiều cố kỵ, hắn cảm thấy chính mình rất ích kỷ, nhưng đáy lòng của hắn có giang sơn xã tắc."

"Anh thì sao?" Giang Tư Úc tò mò hỏi.

Lộ Trạch Thanh nghiêm túc mà tự hỏi vài giây.

"Anh sẽ là một gian thần."

Giang Tư Úc: "?"

Nếu là Giang Tư Úc, khi hắn ý thức được việc mình thích tiểu hoàng tử, hắn khẳng định là sẽ mặc kệ tất cả mà đứng về bên tiểu hoàng tử.

Từ trước cùng hiện tại.

Giang Tư Úc đều là ở bên cạnh cậu như vậy, ở những thời điểm cậu biết và không biết.

Lộ Trạch Thanh vẫn luôn biết rõ.

Cho nên cậu sẽ không phân không rõ.

Giang Tư Úc bóp chặt cằm Lộ Trạch Thanh, "Em giải thích chút đi, nhìn qua anh rất giống phản thần tặc tử sao?"

Lộ Trạch Thanh không nhịn được, bị ngữ khí nghiêm túc của Giang Tư Úc chọc cười.

Giang Tư Úc ra vẻ bất mãn.

"Lại cho em một cơ hội nữa biểu đạt."

Lộ Trạch Thanh còn không có mở miệng, Thích Hoài cùng Lộ Niệm Sơ đi ở phía trước không biết khi nào đã dừng bước chân, tầm mắt của hai người nóng rực dừng trên bàn tay đang nắm cằm Lộ Trạch Thanh của Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc: "......"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Đạo diễn Chân bình tĩnh đánh gãy sự xấu hổ này.

"Tình thú nhỏ giữa cặp đôi với nhau, bình thường ở đoàn phim hai người họ cũng không coi ai ra gì mà 'khoe ân ái' như vậy."

Lộ Trạch Thanh thầm nói 'không xong', chuyện cậu và Giang Tư Úc yêu đương chỉ có Thích Trạch Vũ biết, cha mẹ và bà nội không biết.....

Cậu đột nhiên không kịp phòng ngừa mà đối diện tầm mắt dò hỏi của Thích Hoài.

"À...... Tình thú?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Bình Luận (0)
Comment