Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 105

"Con xin lỗi."    

Lộ Trạch Thanh đứng trước mặt Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ, giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm bị cha mẹ bắt được.

Cậu đứng thẳng người, con ngươi đen nhánh rũ xuống, mím môi. Trong ánh mắt của Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ thì cậu vô cùng đáng thương và ủy khuất.

Lộ Niệm Sơ đẩy Thích Hoài một cái, "Ông to tiếng với Thanh Thanh làm gì?"

Một câu không nói - Thích Hoài: "?"

To tiếng chỗ nào?

Thích Hoài thu hồi thần sắc nghiêm túc trên mặt, hỏi.

"Mấy tháng trước con còn nói với chúng ta là chỉ đang xào CP."

Lộ Trạch Thanh thấp giọng lên tiếng.

Cậu cũng không nói dối, khi đó chỉ là đơn thuần xào CP.

"Con vô cùng xin lỗi ạ."

"Con cũng không biết, con sẽ thích Giang Tư Úc."

Thích Hoài còn chưa nói lời nào, Lộ Niệm Sơ đã mở miệng trước. "Cho nên, hiện tại con cùng Tiểu Giang đang yêu đương?"

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

Quả thật cậu không muốn nói cho cha mẹ biết nhanh như vậy, tuy rằng cậu đã thành niên nhưng cậu vẫn luôn cảm thấy cha mẹ vẫn cho rằng cậu là một đứa trẻ vị thành niên, mà vị thành niên thì không được yêu đương.

Nhưng nếu bị cha mẹ biết, Lộ Trạch Thanh cũng không muốn nói dối.

"Cậu ta theo đuổi con hay là con theo đuổi cậu ta?" Giọng điệu Thích Hoài không nghe ra cảm xúc gì.

Lộ Trạch Thanh tự hỏi.

Nếu nói là Giang Tư Úc chủ động thì ấn tượng của Thích Hoài với Giang Tư Úc sẽ không tốt lắm, có lẽ còn cảm thấy cậu bị Giang Tư Úc lừa.

Cho nên......

"Là con chủ động."

"Con chủ động?" Thích Hoài tỏ thái độ hoài nghi với lời của Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh gật đầu, vì để lời nói của chính mình đáng tin hơn, cậu lại bổ sung một câu.

"Là con thổ lộ với anh ấy trước."

Lộ Niệm Sơ nghe được thì hơi nhếch lông mày, dưới khía cạnh của người lớn trong nhà, con cháu của nhà mình là ưu tú nhất. Thanh Thanh nhà cô đẹp như vậy, còn rất tài giỏi, Giang Tư ÚC thế mà không rung động?

Còn phải để Thanh Thanh nhà họ chủ động thổ lộ.

Suy nghĩ của Thích Hoài cũng giống Lộ Niệm Sơ.

"Vậy cậu ta không thích con?"

"Không phải."

"Ý của con là con theo đuổi Giang Tư Úc trước......" Lộ Trạch Thanh không biết phải bịa như thế nào, giữa cậu và Giang Tư Úc không thể nói là ai theo đuổi ai, cậu cũng không biết nói như thế nào cho thích hợp.

Thích Hoài nhíu mày.

Tuy rằng Giang Tư Úc lớn lên không tồi, gia thế cũng tốt, có thể miễn cưỡng tiến tới, ít nhiều thì cũng là một ảnh đế....... nhưng cái này còn cần Thanh Thanh của bọn họ theo đuổi người?

Nhìn Thanh Thanh nhà ông chỗ nào cũng tốt, nếu Giang Tư Úc không vừa mắt thì chính là mắt của Giang Tư Úc có vấn đề.

Thích Hoài đã quên mất nên chất vấn việc tại sao Thanh Thanh lại giấu bọn họ yêu đương, hiện tại ông ta đã bị Lộ Trạch Thanh dẫn đi lệch lối suy nghĩ.

"Thanh Thanh, con và Tiểu Giang nghĩ như thế nào?" Lộ Niệm Sơ biết việc con cái yêu đương là rất bình thường, không nên cho bọn trẻ quá nhiều áp lực, cô sẽ hỏi vài câu, cũng muốn con của mình không chịu bất kỳ thương tổn hay ảnh hưởng gì.

Nếu chỉ là yêu đương, Lộ Niệm Sơ không quá phản đối.

Nhưng nếu tính đến việc sau này, vậy thì vấn đề không còn đơn giản nữa.

Giang Tư Úc không giống Lộ Trạch Thanh.

Lộ Trạch Thanh là con út trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều chịu sự yêu thương, mọi người chỉ mong cậu có thể bình an khỏe mạnh lớn lên, không phải lo lắng việc gì, vô tư sinh hoạt là được.

Giang Tư Úc là đại thiếu gia của nhà họ Giang, tương lai đại thiếu gia sẽ gánh vác trách nhiệm gia tộc, nếu chỉ yêu đương thì gia đình có lẽ sẽ không ngăn cản, nhưng nếu muốn Giang Tư Úc kết hôn cùng với một người đàn ông.

Người trong nhà có thể đồng ý?

Cứ cho là nhà họ Giang không hy sinh hạnh phúc của Giang Tư Úc bắt hắn phải kết hôn thương nghiệp, hôn nhân đồng tính dù đã được chấp nhận nhưng cũng khó tán thành, còn chỉ là tính hướng của một bộ phận nhỏ.

Lộ Trạch Thanh còn chưa chuẩn bị tốt việc thẳng thắn với cha mẹ, bị phát hiện mới thừa nhận nên Lộ Niệm Sơ hỏi những chuyện xa vời đó làm cậu không biết trả lời như thế nào.

"Mẹ, con còn chưa đến 21 tuổi, vấn đề này của mẹ có chút xa."

"Hiện tại con và Giang Tư Úc đang yêu nhau, chuyện về sau..... cứ để về sau rồi thương lượng ạ."

Lộ Niệm Sơ nghĩ thầm thấy cũng đúng.

"Không phải là cha mẹ muốn xen vào việc của con, cha mẹ không phản đối việc con yêu đương với Giang Tư Úc. Con đã trưởng thành, cha mẹ tin tưởng con cũng có những phán đoán của chính mình."

"Mẹ luôn là người mong muốn con được hạnh phúc nhất."

Lộ Trạch Thanh gật đầu.

"Con biết mà mẹ."

"Con không phải là cố ý giấu cha mẹ, con và anh ấy cũng chỉ mới ở bên nhau cho nên vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để nói cho hai người biết."

Thật ra chuyện yêu đương của hai người cũng không làm Lộ Niệm Sơ và Thích Hoài bất ngờ, ngay từ khi Giang Tư Úc thường xuyên xuất hiện ở nhà họ Thích thì bọn họ cũng đã đoán được kết quả như hiện tại.

Việc Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ chú ý không phải chuyện yêu đương mà là Lộ Trạch Thanh mới vừa về nhà không bao lâu, lại bắt đầu yêu đương. Người để Lộ Trạch Thanh dựa dẫm vào lại có thêm một người nữa.

Từ nhỏ Lộ Trạch Thanh đã không lớn lên ở nhà, chuyện này luôn làm trong lòng của Lộ Niệm Sơ và Thích Hoài cảm thấy xót xa.

Cha mẹ đều hy vọng có thể cùng con cái lớn lên, chẳng sợ công việc của Thích Hoài rất bận nhưng chỉ cần có việc liên quan đến Thích Trạch Vũ và Lộ Trạch Thanh, Thích Hoài đều sẽ tích cực tham dự.

Chẳng sợ công việc vội vàng, lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh cùng Thích Trạch Vũ đi nhà trẻ, Thích Hoài cũng sẽ đi cùng.

Mỗi tháng sẽ có hoạt động yêu cầu phụ huynh tham gia, từ khi Thích Trạch Vũ còn nhỏ đến khi lớn, tất cả các hoạt động đó Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ đều tham gia.

Chỉ có Lộ Trạch Thanh, bởi vì không ở bên cạnh bọn họ, bọn họ đã không ở trong cuộc sống sinh hoạt của Lộ Trạch Thanh mười mấy năm.

Mười mấy năm tiếc nuối càng làm cho bọn họ muốn đền bù gấp bội cho Lộ Trạch Thanh.

Bằng đủ loại phương thức.

Nhưng Lộ Trạch Thanh đã trưởng thành.

Ở nơi mà bọn họ không biết, không có bọn họ che chở cùng làm bạn, cậu bị bắt phải trưởng thành.

Lộ Trạch Thanh không thể kết bạn ở nhà trẻ, không thể vui vẻ chia sẻ niềm vui với cả nhà.

Nói là phản đối Lộ Trạch Thanh yêu đương thì không bằng nói bọn họ có chút ghen ghét với bạn đời tương lai của Lộ Trạch Thanh.

Bởi vì đối phương sẽ trở thành người Lộ Trạch Thanh ỷ lại nhất, muốn chia sẻ những niềm vui nỗi buồn nhất.

Mà bọn họ bỏ lỡ mười mấy năm kia là rất khó để đền bù trở về.

Không phải nói quan hệ của Thanh Thanh và người nhà không thân mật mà là ở tuổi tác cậu cần người thân làm bạn nhất, bọn họ vắng mặt.

Điều duy nhất Lộ Niệm Sơ mong muốn chính là, hy vọng cuộc sống sau này của Thanh Thanh đều có thể thuận lợi, hạnh phúc bình an.

Như vậy là đủ rồi.

Người nhà sẽ không phản đối cậu muốn ở bên ai, chỉ là không muốn Lộ Trạch Thanh phải chịu tủi nhục.

"Cậu ta có đối xử tốt với con không?" Lộ Niệm Sơ hỏi.

"Rất tốt ạ."

Ý cười trên mặt của Lộ Trạch Thanh không giả được, Lộ Niệm Sơ gật gật đầu, nói với Lộ Trạch Thanh một câu.

"Chỉ cần con vui thì làm cái gì mẹ cũng sẽ ủng hộ con."

"Cha mẹ chỉ có một yêu cầu với con, bất luận là lúc nào thì cha mẹ luôn là nơi để con dựa vào, cho nên con không cần tự mình chịu đựng cái gì."

Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Lộ Niệm Sơ.

"Con cảm ơn mẹ."

Thích Hoài xụ mặt, Lộ Trạch Thanh ôm lấy cánh tay Thích Hoài, cong cong khóe mắt.

"Con cảm ơn cha."

"Cảm ơn hai người đã đón con về nhà."

Lộ Trạch Thanh thật sự rất yêu bọn họ, mặc dù kí ức khi còn nhỏ của cậu không sâu đậm nhưng từ khi quay về nhà họ Thích, lúc nào cậu cũng cảm nhận được sự thiên vị chăm sóc của cha mẹ, bà nội cùng với anh trai.

Không có người nào lại không thích được thiên vị.

Lộ Trạch Thanh cũng vậy.

"Con vẫn luôn rất vui vẻ, không có lúc nào là phiền lòng cả." Lộ Trạch Thanh nói một cách nghiêm túc.

"Cho nên cha mẹ không cần lo việc con chịu khổ sở, cũng không cần phải tự trách chính mình. Hai người không làm sai gì cả, sai chính là bọn buôn người."

"Con không muốn cha mẹ cảm thấy áy náy, con có thể cảm nhận được tấm lòng của hai người, con cũng biết hai người rất yêu con và con cũng vậy. Chỉ cần tương lai chúng ta có thể ở bên nhau thì con đã cảm thấy vô cùng hạnh phúc rồi."

----------

Tiệc đóng máy của <<Giang Sơn Thí>> lên hot search.

Chủ đề cặp đôi bất ngờ gặp mặt phụ huynh cũng lên hot search, cư dân mạng ăn dưa náo nhiệt.

[Gen của người nhà họ Thích thật sự rất tốt, ba ba lớn lên cũng thật đẹp.]

[Nhìn anh Úc niết mặt Thanh Thanh, mặt của cha Thanh đen hết rồi.]

[Trong mắt anh Úc xuất hiện một tia kinh hoảng, ba phần kinh ngạc, ha ha ha ha.]

[A, để tôi nhìn xem cặp đôi nào bị cha mẹ bắt gặp?]

[Muốn biết phản ứng của cha mẹ khi xem <<Giang Sơn Thí>>, phim cũng rất có 'chừng mực' nha.]

[Anh Úc cố lên, nhanh chóng đưa được người về nhà.]

[Thích tổng cầm dao cảnh cáo.]

......

Đến gần Tết Âm Lịch, Lộ Trạch Thanh và cha mẹ đi đến nhà ông ngoại để đón Tết Âm Lịch.

Đây là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh đến nhà ông ngoại.

Thời điểm Lộ Trạch Thanh còn nhỏ, Thích Hoài và Lộ Niệm Sơ đã bàn bạc kỹ, hai ngày Tết Âm Lịch, một ngày sẽ ở bên nhà ông ngoại, một ngày sẽ ở nhà ông nội Thích.

Mỗi năm đều vô cùng náo nhiệt.

Chỉ là sau này..... thân thể của ông ngoại không tốt, sau đó lại xuất ngoại với anh của Lộ Niệm Sơ, đến năm nay mới về nước.

Lần đầu tiên gặp mặt, Lộ Trạch Thanh vẫn là có chút hồi hộp.

"Thanh Thanh, đây là ông ngoại, đây là chú của con."

"Cháu chào ông ngoại."

"Cháu chào chú ạ."

Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn đi theo Lộ Niệm Sơ, chú Lộ cho đứa cháu không gặp mười mấy năm này một bao lì xì lớn.

"Thanh Thanh, con cầm đi."

"Mấy ngày nay về nhà phải nghỉ ngơi thật tốt, chú nghe mẹ của cháu nói ngày thường đóng phim rất vất vả, khoảng thời gian trước còn phải ăn kiêng, cái này không tốt cho sức khỏe lắm, cơ thể vẫn phải chăm sóc thật kỹ."

"Cảm ơn chú ạ."

Lộ Trạch Thanh cũng không khách khí, nhận được ánh mắt ám chỉ của Lộ Niệm Sơ, cậu cầm bao lì xì, ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

"Sao lại không thấy Chu Chu?"

"Không biết là đang làm gì với bạn, cứ mặc kệ nó." Chú Lộ vừa nghe đến con nhà mình thì liền đau đầu, "Nếu nó có thể hiểu chuyện bằng một nửa Thanh Thanh thì nằm mơ em cũng có thể cười tỉnh."

Lộ Niệm Sơ cười cười.

Lộ Niệm Sơ không cảm thấy cháu trai này không hiểu chuyện, ngược lại là rất thích tính cách hoạt bát kia của cậu ta, trẻ nhỏ mười sáu mười bảy tuổi chính là thời kỳ phản nghịch.

"Chu Chu là em họ của con, mấy ngày nữa sẽ về, đến lúc đó sẽ giới thiệu hai đứa làm quen với nhau."

Khi Lộ Trạch Thanh bị bắt cóc thì Chu Chu còn chưa được sinh ra, bọn họ còn chưa chính thức gặp mặt nhau.

"Vâng ạ."

"Trạch Vũ đâu?"

"Nó có việc, phải ngày mai mới về được." Thích Hoài cười tủm tỉm mà nói chuyện, "Nó lớn như vậy rồi, có cái gì không yên tâm."

"Được rồi, ngồi xe lâu như vậy có lẽ cũng mệt mỏi đi, bằng không thì đi lên nghỉ ngơi trước?"

"Được."

Lộ Trạch Thanh được chú Lộ nhiệt tình đưa đi tham quan biệt thự một vòng, rồi lại dẫn cậu đến phòng của mình.

"Có lẽ cháu không có ấn tượng, khi còn nhỏ cháu và anh của cháu đều ngủ ở phòng này."

Khi đó còn không có Thích Nam, Lộ Trạch Thanh thích dính lấy Thích Trạch Vũ, ngủ cũng muốn phải cùng một phòng với Thích Trạch Vũ.

"Đêm nay cháu ngủ ở đây đi."

"Ngày mai Trạch Vũ trở lại thì tính sau."

Lộ Trạch Thanh không ý kiến, "Cháu cảm ơn chú."

"Khách khí cái gì." Chú Lộ cảm thán, "Khi còn nhỏ cháu còn rất thích được chú bế lên thật cao."

Lộ Trạch Thanh ngượng ngùng cười cười, đó hẳn là thời điểm cậu hai ba tuổi, cậu không có ký ức khi đó.

"Hiện tại đã cao lớn như thế này rồi, chú không thể nào nhấc được cháu lên nữa rồi."

Lộ Trạch Thanh bị chọc cười.

"Vậy cháu cứ nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa chú sẽ bảo người đem đồ ăn nhẹ buổi chiều lên đây, buổi tối chú sẽ mời cháu ăn bữa tiệc lớn."

"Vâng ạ."

......

Buổi tối, người một nhà cơm nước xong. Lộ Trạch Thanh lại nhận được lì xì của ông ngoại, người một nhà nói chuyện vô cùng vui vẻ.

Tới gần 9 giờ.

Lộ Trạch Thanh đang định gọi video cho Giang Tư Úc, mới vừa lấy ra điện thoại liền nhận được cuộc gọi của Giang Tư Úc.

"Thanh Thanh, đã hai tiếng rồi em không trả lời anh."

Lộ Trạch Thanh giống như trộm, cố ý quay về phòng mới nhận điện thoại.

"Vừa rồi đang ăn cơm, ông ngoại của em rất nghiêm túc, gia đình tụ hội không cho chạm vào điện thoại." Lộ Trạch Thanh nói lời này còn cố ý đè thấp âm lượng.

Trong phòng không có người nhưng cậu vẫn có chút chột dạ.

"Hiện tại em ăn xong rồi?"

"Đúng vậy, em về phòng rồi." Lộ Trạch Thanh nói, "Ở cùng với ông ngoại em không dám động vào điện thoại."

"Anh có cái gì thì nói nhanh đi."

Giang Tư Úc buồn cười.

"Sợ ông ngoại như vậy?"

"Cũng không phải...... Chỉ là...... Ừm......"

Lộ Trạch Thanh sắp xếp ngôn ngữ, đến Thích Hoài bận rộn như vậy còn cố ý để điện thoại ở chế độ im lặng khi ngồi ăn cơm với ông ngoại.

Đương nhiên là Lộ Trạch Thanh noi theo.

Mọi người đều ở dưới tầng với ông ngoại, Lộ Trạch Thanh không dám trốn lâu.

"Thanh Thanh, anh nhớ em."

Mắt Lộ Trạch Thanh tràn đầy ý cười, nhìn gió đang lay động bên ngoài cửa sổ, cậu cũng cười.

"Em cũng nhớ anh."

"Ba ngày rồi chúng ta không gặp nhau."

Sau khi phim đóng máy thì hầu như hôm nào hai người cũng gặp mặt, cha mẹ Thích đều đã biết nên hai người càng trở lên quang minh chính đại.

Lộ Trạch Thanh "Ừm" một tiếng, "Đại khái thì em sẽ ở nhà ông ngoại một tuần."

"Lâu như vậy?"

"Đúng vậy." Hai người đang ở thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, Lộ Trạch Thanh nghe Giang Tư Úc nói như vậy, cũng cảm thấy thời gian một tuần thật dài, cậu hỏi.

"Sao anh lại không gọi video?"

"Em mở video nha."

Lộ Trạch Thanh chuyển thành cuộc gọi video, cậu không biết Giang Tư Úc ở nơi nào, đen như mực, đều nhìn không tới người.

"Nhà anh bị mất điện." Giang Tư Úc nói. "Không bật đèn được."

Lộ Trạch Thanh tiếc nuối, ngay sau đó lại hỏi.

"Không có đèn pin hoặc là thiết bị chiếu sáng khác sao?"

Lộ Trạch Thanh trông mong mà nhìn giao diện đen sì của điện thoại, nhỏ giọng oán trách.

"Em không nhìn thấy anh."

Giang Tư Úc khẽ cười một tiếng, "Vậy chờ có điện thì anh lại gọi video cho em nhé?"

Lộ Trạch Thanh tắt camera, cố ý nói.

"Anh không cho em xem, em cũng không cho anh xem."

"Thật sự không cho nhìn sao?"

"Không cho." Lộ Trạch Thanh kiên định nói, "Em không nhìn được anh, không công bằng."

Một lúc sau, Lộ Trạch Thanh lại hỏi.

"Anh ở trong nhà sao?"

"Sao em lại nghe được tiếng gió?"

"Anh......."

Giọng nói của Giang Tư Úc tạm dừng một giây, nói.

"Lộ Trạch Thanh, em ra đi."

Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút.

Không phải là Giang Tư Úc đến tìm cậu chứ?

"Là anh sao?"

Lộ Trạch Thanh không rảnh đi dép, vội chạy đến trên ban công nhìn xuống...... Cái gì cũng không có.

"Anh có bất ngờ cho em, em xuống lấy đi."

"Ừm." Giọng điệu Lộ Trạch Thanh mang theo sự mất mát, chỉ nghĩ thôi cũng biết, Giang Tư Úc không có khả năng đột nhiên đi đến đây.

"Lại là hoa sao? Thật sự là cũ rích."

Lộ Trạch Thanh đã nhận được rất nhiều hoa từ Giang Tư Úc, có lẽ là nhờ cửa hàng hoa đưa đến, nếu là một bó lớn thì cậu phải đem vào như nào được.

Ngoài miệng nói như vậy nhưng Lộ Trạch Thanh đã không chờ được mà xuống tầng.

"Thanh Thanh, con đi đâu vậy?"

"Con đi ra ngoài một chút." Lộ Trạch Thanh nói.

"Con biết đường không? Đừng đi lạc."

"Chỉ ở ngay cửa thôi ạ, lấy đồ chuyển phát nhanh."

Lộ Trạch Thanh đi ra cửa, ở dưới một thân cây, cậu thấy một cái người đi xe điện mini, đang ở dưới đèn đường chờ cậu.

Cậu đi đến.

"Xin lỗi, hoa có lẽ là của tôi."

"Đuôi số điện thoại." Người giao hàng mặc đồng phục, đội mũ lưỡi trai cùng với khẩu trang.

Lộ Trạch Thanh đọc số điện thoại.

Người giao hàng đưa hoa đến trước mặt Lộ Trạch Thanh.

"Cảm ơn."

Lộ Trạch Thanh ôm hoa hồng, đang muốn đi trở về thì người giao hàng bỗng nhiên mở miệng.

"Chờ một chút, còn có một thứ."

Lộ Trạch Thanh nghi hoặc mà dừng lại bước chân, "Còn có cái gì?"

"Còn có cái này."

Người giao hàng đi đến trước mặt cậu, tháo xuống mũ cùng khẩu trang, dưới tầm mắt kinh ngạc của Lộ Trạch Thanh, cúi đầu đặt lên môi Lộ Trạch Thanh một nụ hôn.

"Giang, Giang Tư Úc."

Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh kinh ngạc.

Giang Tư Úc nở nụ cười nhìn cậu.

"Rất kinh ngạc? Không phải vừa rồi em đoán đúng rồi sao."

Ngay từ đầu Lộ Trạch Thanh nghĩ đến có lẽ là Giang Tư Úc đến, nhưng cậu đứng trên ban công không nhìn thấy ai, sau đó cậu lại cảm thấy không có khả năng.

Nghe được là có bất ngờ, cậu nghĩ có lẽ Giang Tư Úc tặng cho cậu một món quà nhỏ nào đó, nhưng lại không ngờ là Giang Tư Úc đến tận đây.

"Anh chừng nào thì tới, còn......" Lộ Trạch Thanh đánh giá Giang Tư Úc một lượt, đóng giả còn rất giống, "Xe điện ở đâu ra vậy?"

"Anh thuê."

"Lộ tiên sinh, ký nhận thì không thể trả lại."

Lộ Trạch Thanh bị Giang Tư Úc ôm vào trong ngực, cố ý hỏi.

"Hoa hay là người?"

"Đều không được."

Lộ Trạch Thanh hừ nhẹ một tiếng, "Kẻ lừa đảo, còn nói trong nhà mất điện."

"Không lừa em mà."

"Xe điện mini không có điện." Giang Tư Úc nói xong còn oán giận một câu. "Anh phải dùng chân đạp đến đây."

Lộ Trạch Thanh có chút buồn cười, còn có chút xúc động.

"Đột nhiên nảy lòng tham?" Lộ Trạch Thanh hỏi.

"Không, là bản năng."

"Anh nhớ em."

"Cho nên, anh đến gặp em."

Bình Luận (0)
Comment