Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 106

Lộ Trạch Thanh vẫn rất thích những bất ngờ nhỏ Giang Tư Úc dành cho cậu.

Có lẽ thích một người chính là, chỉ cần đối phương xuất hiện ở trước mặt mình thì đó cũng đã là niềm vui rồi.

"Anh có lạnh không?"

Lộ Trạch Thanh nhìn hai tay đang đỏ lên vì lạnh của Giang Tư Úc, có chút đau lòng.

"Sao lại không mang theo găng tay."

Cậu giữ chặt tay Giang Tư Úc, ý đồ sưởi ấm cho hắn.

"Không chuyên nghiệp một chút nào cả, một người giao hàng đều biết phải ăn mặc kín mít khi chạy xe điện."

"Không lạnh."

Lời của Giang Tư Úc là sự thật, tay lạnh là bởi vì bị lộ ra khỏi không khí, vì xe không có điện nên phải dùng chân đạp.....nếu đạp thêm mấy km nữa thì có lẽ sẽ đổ mồ hôi luôn.

"Anh từ thành phố A đến đây sao?"

"Ừm."

"Hôm nay vừa đến?"

"Ừm."

Tất cả trong mắt Giang Tư Úc đều là Lộ Trạch Thanh, hắn lái xe đến đây mấy tiếng, sau khi đến khách sạn thì đi thuê xe điện mini, tất cả chỉ vì muốn tạo bất ngờ cho Lộ Trạch Thanh.

Sau khi gặp được Lộ Trạch Thanh thì tất cả mệt nhọc đều biến đi mất, chỉ còn lại niềm vui khi nhìn thấy bạn trai.

Giang Tư Úc giống như một sinh viên mới yêu, phương thức thể hiện tình cảm cũng là thuần túy đơn giản nhất.

"Đúng rồi, còn có một bất ngờ nữa."

Giang Tư Úc lấy một chiếc túi giữ ấm từ trong giỏ xe ra, bên trong là dâu tây đường phèn.

"Muốn nếm thử không?"

Lộ Trạch Thanh nhận lấy dâu tây đường phèn.

Cắn vỡ lớp vỏ đường phèn bên ngoài, hương vị chua ngọt của dâu tây tỏa ra.

Lộ Trạch Thanh cắn một ngụm, đôi mắt đột nhiên sáng lên.

Không phải cậu chưa từng ăn qua dâu tây đường phèn, nhưng cậu cảm thấy quả dâu tây này vô cùng ngọt, ngọt hơn so với những gì cậu đã từng ăn.

Không phải loại ngọt chán ngấy.

Mà là vị ngọt nhẹ dịu làm người thoải mái.

"Ngon lắm."

"Anh nếm thử đi." Lộ Trạch Thanh đưa dâu tây đến miệng Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc cắn một miếng.

"Ăn ngon đúng không?"

Giang Tư Úc gật đầu.

"Em có biết vì sao anh lại mua cái này không?"

Lộ Trạch Thanh lắc đầu.

"Trên đường đến đây anh nhìn thấy một cô gái đòi ăn hồ lô ngào đường với bạn trai, cô gái đó đặc biệt thích, cho nên liền hôn bạn trai của mình một cái."

Giang Tư Úc nói xong, còn cố ý hỏi một câu.

"Em thích không?"

"Thích." Lộ Trạch Thanh nói xong, lại ăn thêm một quả dâu tây đường phèn nữa, giống như là hoàn toàn không có nhận ra ý tứ trong lời của Giang Tư Úc.

"Không còn đánh giá nào khác sao?"

Lộ Trạch Thanh chớp chớp mắt, đôi mắt trong suốt nhìn Giang Tư Úc, ra vẻ mờ mịt.

"Cho anh hai miếng còn lại?"

Tất nhiên là Giang Tư Úc nhìn ra Lộ Trạch Thanh đang cố ý, hắn vừa buồn cười vừa tức giận.

"Em học hư từ ai vậy?"

"Đương nhiên là từ thầy Giang." Lộ Trạch Thanh nói như điều hiển nhiên.

"Khi nào thì anh...."

Giang Tư Úc còn chưa nói xong thì đã bị tiếng điện thoại của Lộ Trạch Thanh đánh gãy.

Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua.

"Vâng, mẹ ạ."

"Sao con ra ngoài lâu như vậy, nhận được đồ chuyển phát nhanh chưa?"

"Lấy được rồi ạ."

"Bên ngoài lạnh lắm, nếu lấy được rồi thì nhanh chóng quay về đi, đừng để bị cảm lạnh." Lộ Niệm Sơ nói, "Ông ngoại của con còn muốn tâm sự với con."

Lộ Trạch Thanh muốn nói cái gì, lần đầu đến thì chắc chắn nên ở với người lớn, nhưng bạn trai đường xa đến đây.....

"Bảo em quay về hả?" Giang Tư Úc nhìn biểu tình của Lộ Trạch Thanh thì liền biết Lộ Niệm Sơ nói gì trong điện thoại.

"Ừm."

Lộ Trạch Thanh tự hỏi một chút, "Bằng không...... anh vào nhà cùng em đi?"

"Anh đã đặt khách sạn rồi, cách nơi này không xa lắm, em nhanh chóng vào nhà đi."

Thăm hỏi đơn giản không phải là đột nhiên ghé thăm, Giang Tư Úc biết cân nhắc làm thế nào để có thể có ấn tượng tốt nhất với người nhà của Lộ Trạch Thanh, hắn sẽ không làm những hành động thất lễ như vậy.

Giang Tư Úc chỉ là vô cùng nhớ Lộ Trạch Thanh nên mới không nhịn được gọi người ra.

Lộ Trạch Thanh cũng không mặc nhiều quần áo, vốn chỉ là đi ra ngoài lấy đồ, khăn quàng cổ, mũ hay găng tay đều không có.

Mùa đông ở chỗ này không có tuyết.

Nhưng đứng lâu dưới thời tiết này vẫn rất dễ bị cảm mạo sinh bệnh.

Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối.

"Cha mẹ đã biết chuyện của chúng ta, bằng không thì đi cùng với em....."

Dù sao đây cũng là nhà của ông ngoại Lộ Trạch Thanh, chỉ gặp mặt chưa đến mười năm phút, Giang Tư Úc cũng không muốn tách ra nhưng hắn cũng không muốn lôi kéo Lộ Trạch Thanh dưới thời tiết lạnh này.

"Ngày mai anh lại đến tìm em, hoặc là...... em đến tìm anh cũng được."

"Em vào đi."

Lộ Trạch Thanh gật đầu, tầm mắt vẫn không rời khỏi người Giang Tư Úc.

"Anh chờ em vào trong rồi mới đi."

Giang Tư Úc sờ mái tóc mềm mại nhưng hơi lạnh của cậu.

"Muốn ăn dâu tây đường phèn nữa không? Ngày mai anh lại mua cho em."

"Có, muốn ăn hai que."

"Đã biết." Giang Tư Úc thúc giục cậu, "Mau vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Áo trên người Lộ Trạch Thanh không quá dày, Giang Tư Úc đẩy cậu đi một chút.

"Chờ một chút."

Giang Tư Úc: "Hả?"

Lộ Trạch Thanh xoay người, đặt lên môi Giang Tư Úc một nụ hôn.

Chỉ hơi chạm nhẹ, như chuồn chuồn lướt qua.

"Gặp được anh rất là bất ngờ."

"Dâu tây cũng ăn rất ngon."

Lộ Trạch Thanh dừng một chút, Giang Tư Úc thấy cậu một bộ muốn nói lại thôi, hỏi.

"Còn có gì nữa?"

"...... Em rất thích."

Lộ Trạch Thanh nói xong, xoay người chạy vào trong biệt thự.

Để lại Giang Tư Úc đứng một mình trong gió, một hồi lâu hắn mới phản ứng được những gì Lộ Trạch Thanh nói, ý cười trên miệng không áp chế được.

Hắn rất ít khi nghe được Lộ Trạch Thanh biểu đạt 'thích' rõ ràng.

Nhưng mỗi một lần nghe thấy, đều là vô cùng rung động lòng người.

Lộ Trạch Thanh ôm một bó hoa vào cửa, tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người cậu.

"Ngoại, ông ngoại."

Ông ngoại ngước mắt nhìn cậu một cái, lại nhìn hoa hồng diễm lệ, "Ai đưa hoa?"

"Một người...... bạn."

"Bạn tặng hoa hồng cho?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

Chú Lộ thấy cậu lộ vẻ xấu hổ, mở miệng giải vây, "Đứng ở cửa làm cái gì, mau tới đây ngồi, bên ngoài lạnh đúng không, mặt đỏ vì lạnh rồi kìa."

Khuôn mặt của Lộ Trạch Thanh đỏ lên không phải là vì lạnh, cậu cảm kích mà nhìn về phía chú Lộ, ôm bó hoa đi về phía cầu thang.

"Cháu, cháu đi lên trước, đợi lát nữa sẽ xuống ạ."

Lộ Trạch Thanh nhanh chóng chạy lên tầng.

Đi về phía ban công, Giang Tư Úc vẫn còn ở dưới tầng. Khóe miệng của Lộ Trạch Thanh không áp được, cậu chụp một bức ảnh.

Gửi cho Giang Tư Úc.

"Sao anh còn chưa đi?"

Giang Tư Úc ngước mắt nhìn về phía ban công tầng hai, hắn vào WeChat của Lộ Trạch Thanh.

"Mau đi vào đi, bên ngoài lạnh lắm."

Lộ Trạch Thanh mở tin nhắn giọng nói của Giang Tư Úc, âm thanh của hắn mang theo hơi lạnh cùng với chút gợi cảm.

"Bạn trai, về nhé."

Giang Tư Úc lái xe điện mini, dần dần đi xa. Chờ đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Lộ Trạch Thanh mới đi tìm bình hoa để cắm hoa vào.

Hai người đều là lần đầu tiên yêu đương, lén lút, giống như học sinh giấu phụ huynh yêu sớm.

Khi Lộ Trạch Thanh xuống tầng thì cả nhà vẫn đang ngồi nói chuyện ở phòng khách, cậu chậm chậm thò lại gần, tìm một vị trí, cố gắng giảm sự tồn tại của chính mình, nhưng ông ngoại lại thu hết động tác nhỏ của cậu vào mắt.

Lộ Trạch Thanh giống như một học sinh sợ bị giáo viên gọi kiểm tra bài, cúi đầu không dám nhìn ông ngoại.

"Thanh Thanh."

Lộ Trạch Thanh bỗng chốc ngẩng đầu, hiển nhiên là bị điểm danh bất ngờ dọa sợ.

"Thập thà thập thụt làm cái gì?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Cháu không, không có ạ."

Tuy ông ngoại đã lớn tuổi nhưng đôi mắt vẫn rất tinh tường, giống như là không có chuyện gì có thể qua được mắt của ông.

"Ông nghe nói cháu đang có bạn trai."

Lộ Trạch Thanh:"........Vâng ạ."

"Hoa cũng là bạn trai tặng?"

Lộ Trạch Thanh:".........Vâng ạ."

"Vừa rồi hắn đến tìm cháu?"

"........Vâng ạ?"

"Vâng cái gì?" Giọng nói của ông ngoại không nghe ra vui buồn, Lộ Trạch Thanh chú ý đến tầm mắt của Thích Hoài dừng trên người cậu vài giây.

"Giống như mẹ của cháu."

Lộ Trạch Thanh: "?"

Chú Lộ cười một tiếng, giải thích cho Lộ Trạch Thanh.

"Lúc cha và mẹ của cháu yêu đương cũng thường xuyên gặp lén ở ngoài cửa như vậy, còn cho rằng ông ngoại sẽ không biết. Chỉ là ông nhắm một mắt mở một mắt thôi."

Khuôn mặt của Lộ Niệm Sơ đỏ lên, ngắt lời chú Lộ.

"Em, em nói mấy cái này với Thanh Thanh làm gì?"

Ông ngoại cho Lộ Niệm Sơ một ánh mắt, "Không nói chuyện khác, chỉ riêng chuyện giấu người lớn gặp bạn trai này, giống y như con."

Lộ Niệm Sơ: "......"

Một câu không nói nhưng là vai chính của từng câu - Thích Hoài, không dám lên tiếng.

Lộ Trạch Thanh và Thích Hoài trừng mắt nhìn nhau, không ai dám nói gì.

"Bạn trai của cháu là đứa con nhà họ Giang kia à?"

Lộ Trạch Thanh "Vâng" một tiếng.

Ông ngoại hừ nhẹ một tiếng, "Cháu đừng có học cậu ta, trộm chạy đến nhà người ta, giấu người lớn gặp mặt."

"Cháu không có."

"Biết là cháu không có." Ông ngoại uống một ngụm trà rồi mới tiếp tục, "Yêu đương thì cứ yêu đương, làm gì mà phải yêu đương lén lút? Cũng không phải là chuyện không thể công khai?"

"Cháu là tiểu thiếu gia nhà họ Thích, cũng là tiểu thiếu gia nhà họ Lộ, cháu có thể tự tin với thân phận của chính mình. Nhà chúng ta không quản thúc bắt ép con cháu, chỉ cần không phải chuyện phạm pháp thì cháu có thể tự do làm mọi việc."

Đương nhiên, hậu quả cũng nên là chính mình gánh vác.

Tuy Lộ lão gia nghiêm túc nhưng cũng không đánh con cháu, cũng không ủng hộ việc dạy dỗ bằng đòn roi, không quản thúc quá nghiêm. Chỉ cần không chạm vào vấn đề nguyên tắc thì gần như là nuôi thả, ông ta không giống như người lớn trong những gia đình khác.

Ông ta không muốn con trai phải thành 'long', con gái phải thành 'phượng'. Đối với ông ta, thành tích và tài hoa không quan trọng, ông ta chỉ có một yêu cầu với con cháu.

Độc lập và có trách nhiệm.

"Đã biết, ông ngoại." Lộ Trạch Thanh hiểu ý ông ngoại, cũng không giấu giếm.

"Cháu và Giang Tư Úc đang yêu đương, nhưng còn chưa tới..... bước muốn gặp người lớn."

Ông ngoại gật đầu.

"Tới trình độ nào, bước nào thì ông không hỏi, chờ đến khi cháu nghĩ kĩ rồi thì hãy dẫn cậu ta đến gặp ông."

"Vâng ạ." Lộ Trạch Thanh thở phào một hơi, lại cảm thấy ông ngoại cũng không đáng sợ như vậy, chỉ là ngày thường xụ mặt quá nghiêm túc.

"Tiếp theo vẫn tính toán đóng phim?"

"Vâng, cháu còn rất thích đóng phim."

Lộ Trạch Thanh không biết thế hệ trước có thành kiến với giới giải trí không nhưng cậu vẫn nói sự thật cho ông ngoại.

"Cháu không biết sự yêu thích này sẽ kéo dài bao lâu, nhưng chỉ cần cháu còn thích thì cháu vẫn sẽ tiếp tục diễn."

Ông ngoại "Ừm" một tiếng, "Khá tốt, cái này rất giống mẹ của cháu."

Đây vẫn là lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh được khích lệ sau khi gặp lại ông ngoại, cậu không biết tại sao có chút vui vẻ.

"Nếu cháu đã trở về thì để chú của cháu đi làm thủ tục đi."

Lộ Trạch Thanh mờ mịt nhìn về phía chú Lộ.

"Ông ngoại đều chuẩn bị một phần quà trưởng thành cho mỗi đứa cháu. Phần của cháu vẫn luôn giữ lại, nếu cháu đã quay lại thì đi làm cùng nhau đi."

Vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, cậu không nghĩ đến chuyện này, nhưng cậu biết tâm ý của ông ngoại. Lộ Trạch Thanh không từ chối, nói cảm ơn.

"Điểm này của cháu lại hơn cha và anh của cháu."

"Cho cháu thì cứ lấy, không phải đẩy đến đẩy đi, ông không thích."

Cuối cùng, ông ngoại lại nhìn Lộ Trạch Thanh thêm vài lần, càng xem càng vừa lòng.

"Ừm, điểm này rất giống ông."

Nói chuyện phiếm vài câu, sự nhút nhát lúc đầu do lần đầu gặp ông ngoại đã tan biến, Lộ Trạch Thanh cong môi cười.

"Ông là ông ngoại của cháu, cháu giống ông là điều đương nhiên."

Lộ lão gia có vài đứa cháu trai nhưng từ nhỏ đã luôn sợ hãi ông ta. Mỗi lần thấy ông ta thì đều như chuột thấy mèo. Lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh về nhà họ Lộ cũng như vậy.

Nhưng Lộ Trạch Thanh nhạy bén cơ trí hơn những đứa trẻ khác.

Lộ lão gia tử còn nhớ rõ lần đầu tiên Lộ Trạch Thanh về nhà họ Lộ.

Không đến ba tuổi, ghé vào trong lòng Lộ Niệm Sơ, trộm quan sát ông ta.

Khi những đứa trẻ khác nhìn thấy ông ta đều muốn trốn đi, Tiểu Lộ Trạch Thanh lại ngửa đầu hỏi ông ta.

"Ông có muốn ôm cháu không?"

Lộ lão gia không muốn thừa nhận rằng bị sự đáng yêu của một đứa trẻ chưa cao bằng đầu gối đánh vào tim, ông cố ý xụ mặt hỏi.

"Vì cái gì muốn ôm cháu?"

"Mẹ nói, ôm là thể hiện sự gần gũi cùng yêu thích."

"Ôm cháu chính là thích cháu."

"Nếu ông không ôm cháu thì sao?" Lộ lão gia cố ý trêu cậu.

Đại khái là đã được cưng chiều từ bé, Tiểu Lộ Trạch Thanh không nghĩ tới rằng cậu đã chủ động như vậy mà đối phương cũng không dao động, cậu mở to đôi mắt tròn xoe, cố gắng tự hỏi.

Cuối cùng, cậu lấy ra một viên kẹo từ trong túi.

"Đây ạ."

Đặt viên kẹo vào tay Lộ lão gia, Tiểu Lộ Trạch Thanh lui về sau vài bước.

"Cháu trốn xa như vậy làm gì?" Lộ lão gia tử hỏi.

"Vậy ông muốn ôm cháu không?" Lộ Trạch Thanh lại hỏi một lần, thậm chí Lộ lão gia cảm thấy, nếu lúc đó ông ta từ chối tiếp thì chắc chắn Lộ Trạch Thanh sẽ không chịu xuất hiện trước mặt ông ta nữa.

"Cháu muốn ôm ông không?" ông ta ném lại vấn đề cho Lộ Trạch Thanh.

"Cháu muốn thì ông ngoại sẽ ôm cháu sao?"

Còn biết hỏi lại.

Lộ lão gia cảm thấy thật thú vị.

"Lời này là mẹ cháu dạy hay cháu tự nghĩ ra thế?"

"Mẹ nói rằng chắc chắn ông ngoại sẽ thích cháu."

"Nếu hôm nay ông ngoại không muốn ôm cháu thì ngày mai cháu sẽ hỏi lại."

Giọng nói non nớt lại mang theo vẻ nghiêm túc, đến Lộ lão gia cũng không nhịn được.

......

Lộ lão gia nhìn về phía Lộ Trạch Thanh đang ngoan ngoãn ngồi một bên, hình bóng đứa trẻ nhỏ kia mơ hồ trùng lặp với hình bóng hiện tại.

Ánh mắt của Lộ lão gia khẽ động.

May mắn.

Cuối cùng cũng có cơ hội trao đi món quà cho lễ trưởng thành.

—-------

Công việc của Lộ Trạch Thanh đều bắt đầu vào năm sau, cậu đã tìm Nhan Thu để nói chuyện, tuy rằng đang yêu đương với Giang Tư Úc nhưng cậu không muốn mỗi công việc đều phải dựa vào việc CP.

Cậu có kế hoạch sự nghiệp của chính mình.

Lộ Trạch Thanh khác Giang Tư Úc, Giang Tư Úc không nhận những quảng cáo đại ngôn, nhưng chỉ cần là những thứ trợ giúp cho công việc phát triển thì Lộ Trạch Thanh đều nguyện ý nhận. So với buôn bán CP thì Lộ Trạch Thanh càng hy vọng có thể mở rộng tài nguyên và sự nghiệp diễn xuất.

Dù hiện tại nổi tiếng.

Nhưng phần lớn công việc của cậu đều là vì là bạn trai của Giang Tư Úc hay là CP với Giang Tư Úc.

Lộ Trạch Thanh càng hy vọng khán giả có thể nhớ đến những tác phẩm của cậu.

"Chậc."

"Có người ngoài miệng nói thích nhưng lại giấu anh đi nhận công việc riêng."

Lộ Trạch Thanh cười nói.

"Thầy Giang chính là ông chủ của em, em làm cái gì còn có thể giấu nổi anh sao?"

"Em còn biết anh là ông chủ của em mà sao không biết tìm anh nói chuyện?"

Lộ Trạch Thanh nói có sách mách có chứng.

"Nào có chuyện lướt qua người đại diện trực tiếp tìm ông chủ nói chuyện công việc."

"Lộ Trạch Thanh, mấy ngày không gặp. Hiện tại anh chỉ là ông chủ của em thôi sao?"

"Việc công thì xử theo phép công, trên vấn đề công việc thì anh là ông chủ."

"Việc công xử theo phép công?" Ngữ điệu Giang Tư Úc hơi cao lên, "Vậy hiện tại nói cho anh làm gì?"

"Lúc không làm việc thì là bạn trai. Em nói chuyện phiếm cùng với bạn trai thì có vấn đề gì?"

"Hiện tại lại là bạn trai?" Giang Tư Úc hừ nhẹ một tiếng, "Trong công việc và ngoài công việc, chỉ cần em nói một tiếng là được?"

Lộ Trạch Thanh nghiêm túc tự hỏi.

"Trực tiếp liên hệ là bạn trai, thông qua người đại diện truyền đạt là công việc."

"Phân chia rõ ràng như vậy, vậy năm sau em đến văn phòng của ông chủ một chuyến."

"Năm sau?" Lộ Trạch Thanh suy nghĩ một chút, "Cũng là việc công?"

"Đúng vậy."

"Ông chủ cho em đại ngôn mới sao?" Lộ Trạch Thanh hưng phấn.

"Không, ông chủ muốn quy tắc ngầm em."

Lộ Trạch Thanh: "......"

Trêu chọc Lộ Trạch Thanh xong, tâm tình của Giang Tư Úc vô cùng thoải mái.

"Thầy Lộ, em nói xem đây là việc công hay là việc việc tư?"

Lộ Trạch Thanh tức giận đến mức muốn tắt điện thoại, mà sau đó cậu cũng làm như vậy.

Giang Tư Úc không phản ứng kịp, sửng sốt nhìn điện thoại vài giây.

Rất nhanh, hắn nhận được tin nhắn WeChat của Lộ Trạch Thanh.

[Bạn trai, vừa rồi ông chủ quấy rối t.ình d.ục em, cho nên em quyết đoán tắt điện thoại, mau khen em đi.]

Giang Tư Úc: "......"

Hắn gọi lại cho Lộ Trạch Thanh, sau đó lại bị tắt điện thoại.

[Không chỉ là ông chủ, điện thoại của đồng nghiệp ngoài giờ em cũng không nhận. Em làm đúng không? Bạn trai.]

Giang Tư Úc nhắn tin hỏi cậu.

[Xin hỏi thầy Lộ muốn như thế nào mới bằng lòng nhận điện thoại?]

[Ngoài thời gian làm việc sẽ không nhận điện thoại của ông chủ.]

Giang Tư Úc: "......"

Giang Tư Úc chuyển sang gọi video.

Không đến một giây, Lộ Trạch Thanh bấm nhận.

Giang Tư Úc cười hỏi.

"Hiện tại lại chịu nhận?"

"Em nhận điện thoại của bạn trai mình thì có vấn đề gì sao? Anh Tư Úc."

Bình Luận (0)
Comment