"Anh Úc, anh Lộ, đăng ký."
Lộ Trạch Thanh thu hồi điện thoại, đi theo phía sau Giang Tư Úc lên máy bay, lại là mười mấy giờ trên máy bay, khi về nước thì trong nước đã là mười giờ sáng.
"Anh, sao anh lại tới đây?"
Việc Lộ Trạch Thanh ra ở cửa này không có nhiều người biết, cậu vừa đi ra liền nhìn thấy Thích Trạch Vũ không biết đã chờ từ khi nào.
"Đến đón em."
Khoé môi Thích Trạch Vũ vừa cong lên nở nụ cười, nhìn đến Giang Tư Úc thì dừng lại.
"Bay cùng chuyến bay?"
Lộ Trạch Thanh gật đầu, "Anh, anh quên rồi sao. Hiện tại thầy Giang là hàng xóm của chúng ta."
Giang Tư Úc làm như không nhìn thấy ánh mắt không tốt của Thích Trạch Vũ, hắn hào phóng nở nụ cười.
"Anh, anh tới đón Thanh Thanh sao."
Thích Trạch Vũ: "......" Ai là anh của cậu.
"Anh, anh lại thức đêm?" Lộ Trạch Thanh thấy trong mắt Thích Trạch Vũ đầy tơ máu, "Không phải là em đã bảo anh ít thức đêm thôi sao?"
Thích Trạch Vũ nhéo nhéo giữa mày, nghe được em trai quan tâm chính mình thì vẫn vô cùng hưởng thụ.
"Tối hôm qua mở một video hội nghị."
Thích Trạch Vũ nghĩ đến mấy cái cổ đông kia liền cảm thấy đau đầu, bọn họ vô cùng khó hiểu đối với việc Thích Trạch Vũ đột nhiên tiến quân vào ngành phim ảnh.
Vài vị cổ đông bảo thủ cầm phiếu chống lại, mấy năm nay bên ngoài đều nói 'phim ảnh vô cùng khó khăn', điều này khiến vài vị cổ đông lâu đời chưa từng đề cập đến phim ảnh kiên định phản đối.
Thậm chí cảm thấy Thích Trạch Vũ quá trẻ tuổi, lòng dạ hấp tấp nóng nảy.
Mấy năm nay, Thích Trạch Vũ quản lý công ty không tệ, không thể phủ nhận là Thích Trạch Vũ có chút bản lĩnh, nhưng bọn họ cũng có sự chuyên nghiệp nhất định, thêm nữa là họ đã trợ lực cho nhà họ Thích rất nhiều năm. Bọn họ lấy thân phận người đi trước giáo dục Thích Trạch Vũ, đừng nhìn thấy ngành nào kiếm tiền cũng muốn chia một bát canh.
Thích Trạch Vũ không phủ nhận ban đầu đầu tư là vì Thanh Thanh. Ngay từ đầu anh ta cũng không tính toán tiến quân vào ngành phim ảnh, chỉ đầu tư vào đoàn làm phim của Thanh Thanh. Nhưng sau đó Thích Trạch Vũ đã để trợ lý và một vài người điều tra để đưa ra những rủi ro và hoạch định tỉ mỉ hơn.
Trải qua suy nghĩ cặn kẽ Thích Trạch Vũ mới có quyết định này.
Muốn thuyết phục bọn họ vẫn là phải tốn không ít tinh lực.
"Anh, bọn họ lại chọc anh không vui sao?"
Lộ Trạch Thanh không hiểu mấy việc trong công ty, ngay từ đầu Lộ Trạch Thanh không rõ vì sao Thích Trạch Vũ lại giả vờ lạnh lùng như vậy, hiện tại thì cậu đã hiểu, trong công ty luôn có rất nhiều cáo già, còn phải luôn đánh trận tâm lý.
"Cũng không phải, không cùng ý kiến thôi." Thích Trạch Vũ không muốn để Thanh Thanh lo lắng vì anh ta, tách ra chủ đề. "Lần này có thể nghỉ ngơi thật lâu đi?"
"Đến tháng 9 ạ."
Nhan Thu không thích cho nghệ sĩ nhận quá nhiều hoạt động, hai người có bối cảnh thâm hậu như Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh cũng không thiếu tài nguyên, không cần phải nhận nhiều công việc làm gì.
Nhan Thu muốn là chất lượng chứ không phải là số lượng. Cô uyển chuyển từ chối rất nhiều công việc, trước mắt Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh cũng chỉ có bộ phim bắt đầu quay vào tháng 9 kia.
"Vậy ở nhà nghỉ ngơi cho thoải mái đi."
Thật ra Thích Trạch Vũ càng hy vọng Thanh Thanh có thể giống một sinh viên bình thường, được nghỉ thì sẽ đi chơi, đi du lịch hoặc làm cái gì cũng được, không cần phải ra ngoài làm việc quá sớm. Hơn nữa, Thanh Thanh mới vừa về nhà không bao lâu, mọi người trong nhà cũng hy vọng có thể có nhiều thời gian ở chung cùng Thanh Thanh hơn.
"Được ạ."
Lộ Trạch Thanh không từ chối.
Sau khi nhận định mình chính là nguyên chủ, Lộ Trạch Thanh không còn nhiều băn khoăn khi đối mặt với người nhà nữa, không cần lo lắng chính mình đang chiếm lấy mọi thứ của nguyên chủ thì mới có được những người thân tốt như vậy.
Bọn họ đều là người nhà của chính cậu.
Loại cảm giác này thật tốt.
Sáng nay Thích Trạch Vũ không để tài xế lái xe.
Vì muốn cứu vãn một chút hình tượng ở trong lòng em trai, Thích Trạch Vũ đã bỏ ra cái giá cao để tìm người làm riêng ra một cái app, đảm bảo anh ta sẽ không lòng vòng trong thành phố A nữa, ngoài ra app này còn có rất nhiều đường đi hẻo lánh, ngõ nhỏ mà những app bình thường không có.
Đường đến sân bay hôm nay của Thích Trạch Vũ vô cùng thông thuận, anh ta không lạc vào bất cứ một ngõ nào.
Hiện tại là thời điểm thể hiện một chút.
"Đi thôi, trưa hôm nay dì giúp việc đã làm mấy món hải sản mà em thích ăn."
"Vâng ạ."
Toàn bộ quá trình Giang Tư Úc không hé răng một lời, hắn không quấy rầy hai anh em nói chuyện, giống như người hầu đi theo phía sau.
Thích Trạch Vũ còn ngoài ý muốn ngày hôm nay Giang Tư Úc yên tĩnh, cảm thấy hắn còn tính thức thời, đến khi......
"Anh, tài xế của em vẫn ở trên đường đi, em có thể cọ xe của anh sao?"
Thích Trạch Vũ: "......"
Giang Tư Úc mang thần sắc thản nhiên, giống như thật sự chỉ là vì cọ xe, không có tâm tư khác. Ở trước mặt Thanh Thanh, Thích Trạch Vũ cũng không muốn tỏ vẻ mình không phóng khoáng.
"Có thể." Thích Trạch Vũ mở ra ghế phụ, "Thanh Thanh, ngồi phía trước giúp anh nhìn đường chút?"
Lúc này Thích Trạch Vũ lại không ngại đem thuộc tính quên đường của mình lôi ra, kiên quyết không cho hai người đều ngồi ở ghế sau giở trò.
"Được ạ."
Lộ Trạch Thanh ngồi vào ghế phụ, Thích Trạch Vũ khởi động xe đi ra khỏi bãi đỗ xe.
"Trong lúc Giang thiếu gia nghỉ ngơi không cần phải xử lý chuyện công ty sao?"
Giang Tư Úc đang cúi đầu nhắn WeChat để trợ lý trực tiếp lái xe về nhà, nghe thấy Thích Trạch Vũ nói vậy thì thong dong trả lời.
"Công ty có nhiều người giỏi, không phải lúc nào cũng cần tôi phải ra quyết định. Bên người cha tôi cũng có vài người trợ lý gắn bó mười mấy năm với ông ấy, giúp ông ấy xử lý chuyện nên tôi khá nhàn rỗi.
"Anh, anh học thầy Giang một chút đi. Không cần cả ngày vùi đầu vào công việc, hiện tại cũng không phải là công việc vận hành nội bộ, không cần phải tăng ca. Một ngày của anh sắp phải làm việc 12 tiếng rồi."
"Được, nếu em ở nhà thì anh sẽ ở nhà với em."
Lộ Trạch Thanh gật đầu, "Mấy ngày tiếp theo em đều ở nhà."
Thích Trạch Vũ nghe được câu trả lời vừa lòng, Giang Tư Úc còn có thể da mặt dày mỗi ngày đến nhà anh ta hả?
Thích Trạch Vũ lái xe trực tiếp đưa Giang Tư Úc đến cửa biệt thự.
"Thanh Thanh, tôi về đây."
Lộ Trạch Thanh gật đầu, nghĩ đến Giang Tư Úc ở nhà một mình, "Bằng không tới nhà của chúng tôi ăn cơm đi?"
"Có thể chứ?" Con ngươi Giang Tư Úc sáng ngời, "Vẫn là không được, quá làm phiền rồi."
"Sẽ không. Đúng không, anh?"
Thích Trạch Vũ: "...... Sẽ không làm phiền, nhưng cũng không biết hôm nay dì có nấu đủ cơm không?"
"Không có việc gì, tôi cũng không ăn nhiều lắm." Giang Tư Úc cong môi cười, hắn cũng chưa xuống xe nên ngay lập tức đóng cửa xe lại, Giang Tư Úc sợ sẽ bị Thích Trạch Vũ đẩy xuống xe.
"Vậy làm phiền anh rồi."
Khoé miệng Thích Trạch Vũ cứng nhắc, "Không phiền toái."
Buổi sáng bà nội Thích và Lộ Niệm Sơ đã ở trong nhà chờ Lộ Trạch Thanh, còn cố ý mua rất nhiều trái cây và đồ ăn vặt. Thấy Lộ Trạch Thanh vào cửa, bà nội Thích lập tức đi đến đón.
"Thanh Thanh, ngồi máy bay lâu như vậy rất mệt đúng không?"
"Nhanh, nghỉ ngơi một chút."
"Không mệt ạ. Trong lúc chuyển máy bay cháu đã nghỉ ngơi vài tiếng đồng hồ."
Bà nội Thích vừa nghe thì càng đau lòng.
"Chuyển máy bay thì lại càng mệt mỏi, cả buổi tối đều không được nằm trên giường. Thời gian còn khá sớm, không thì cháu lên trên phòng ngủ một chút đi, đến lúc ăn thì sẽ gọi cháu xuống."
"Không cần ạ, thật sự cháu không mệt. Trên máy bay cháu đã ngủ một giấc rồi." Lộ Trạch Thanh cười, đỡ bà nội Thích vào nhà. "Thầy Giang tới làm khách, dì giúp việc có làm đủ cơm không ạ?"
"Không sao, ở lại đi."
Giang Tư Úc đi lên từ bãi đỗ xe, giúp Lộ Trạch Thanh đẩy hành lý.
"Quấy rầy bà rồi ạ, cháu lại đến cọ cơm."
"Đứa nhỏ này nói cái gì? Cũng chỉ nhiều thêm đôi đũa, nói cái gì quấy rầy, người nhiều thì càng náo nhiệt."
"Cảm ơn bà ạ."
Đối mặt với người lớn, Giang Tư Úc nho nhã lễ độ, "Sao lại không nhìn thấy cô Lộ ạ?"
"Cô Lộ đi lên lầu lấy đồ rồi."
Không lâu sau, Lộ Niệm Sơ mặc một thân quần áo liền thân màu xanh đi xuống, trên tay cầm một cái hộp.
"Mẹ."
"Thanh Thanh đã về rồi." Tâm trạng Lộ Niệm Sơ rất tốt, nhìn đến Giang Tư Úc cũng hỏi một tiếng, "Tiểu Giang cũng tới à?"
"Chào cô ạ, cháu làm phiền rồi."
"Mẹ, đây là cái gì?" Lộ Trạch Thanh thấy Lộ Niệm Sơ cầm cái hộp rất cẩn thận, "Món quà nhỏ cho con đó."
Lộ Trạch Thanh kinh ngạc, "Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?"
Lộ Niệm Sơ gật đầu.
"Chương trình đầu tiên của Thanh Thanh nhà chúng ta kết thúc, đương nhiên là phải chúc mừng chứ."
Lộ Trạch Thanh sửng sốt, cái này cũng muốn chúc mừng sao?
"Đây là sản phẩm mới nhất của Kiki, kiểu dáng rất đẹp." Lộ Niệm Sơ mở ra, "Tay của con nhỏ, còn rất trắng, cái đồng hồ này vô cùng phù hợp với con."
"Cái này gọi là quà kỷ niệm."
Thích Trạch Vũ tương đối thẳng nam, anh ta căn bản không nghĩ tới này cũng có thể là cơ hội để tặng quà, Lộ Niệm Sơ đều tặng, anh ta đương nhiên cũng không thể bị kém hơn.
"Anh đã hỏi qua đại tiểu thư nhà họ Chân, cô ấy nói sẽ quay ở Viên Lĩnh Cung ở thành phố C. Anh đã bảo trợ lý xem xét một biệt thự nhỏ kiểu Trung Quốc ở bên cạnh địa điểm quay, đi bộ vài phút là có thể đến. Em đừng ở khách sạn, dọn qua đó ở tốt hơn."
"Đúng vậy, nghe anh của con đi." Bà nội Thích không yên tâm Lộ Trạch Thanh ở bên ngoài một mình, hơn nữa còn là thời gian rất dài nữa. "Không phải cháu thích đồ cô Tưởng nấu sao, đến lúc đó để cô Tưởng đi theo đến đó ở, tiện thể chăm sóc cho cháu luôn."
"Đóng phim rất vất vả, ăn uống cũng không thể nào thoải mái được, mẹ còn nghe nói......." Lộ Niệm Sơ dừng lại, thật ra không phải là nghe nói, trước kia cô cũng là một diễn viên kịch nói nổi tiếng, tuy rằng không phải hoàn toàn giống với đóng phim nhưng cũng đều không nhẹ nhàng gì.
Nhưng Lộ Trạch Thanh thích nên cô cũng không muốn ngăn cản, vì vậy cô chỉ đành tận lực chăm sóc cho Lộ Trạch Thanh.
"Không thì để mẹ đi với con, buổi sáng mẹ có thể nấu mì trứng cho con."
"Không cần đâu ạ."
Lộ Trạch Thanh buồn cười, "Con là đi đóng phim, lại không phải đi nghỉ phép. Mọi người yên tâm đi, không có việc gì đâu. Đạo diễn Chân và thầy Giang cũng là phú nhị đại, cũng không phải là quá mỏng manh như vậy."
Vì để bà nội Thích và Lộ Niệm Sơ yên tâm, Lộ Trạch Thanh đồng ý sẽ đi đến ở biệt thự nhỏ kia.
Thích Trạch Vũ vừa nghe thì ngay lập tức thông báo cho trợ lý quét dọn bố trí sẵn sàng, sắp xếp mỗi tuần dọn dẹp hai lần. Tuy rằng vẫn chưa vào ở nhưng vẫn phải đảm bảo sự thông thoáng và vệ sinh.
Bọn họ mỗi người nói một câu, Lộ Trạch Thanh không thể nào nói chen vào được nhưng cậu rất thích cảm giác được người nhà quan tâm như vậy.
Giữa trưa, Giang Tư Úc ở lại ăn cơm nhà họ Thích, hắn cũng không dám ở lại lâu, nghỉ ngơi một lúc liền kéo hành lý đi về nhà.
Giang Tư Úc vừa đi, tâm trạng của Thích Trạch Vũ lập tức tốt lên không ít.
Là mẹ của Lộ Trạch Thanh, Lộ Niệm Sơ đã xem bù những tập chương trình trước của con mình, ban đầu cô chỉ xem vì Thanh Thanh.
Nhưng càng xem, Lộ Niệm Sơ liền không nhịn được..... cắn CP.
Giang Tư Úc lớn lên đẹp, lại biết làm việc, còn biết đau lòng người khác, đối xử với Thanh Thanh cũng toàn tâm toàn ý.
Lộ Niệm Sơ tìm không ra khuyết điểm, nhưng Thanh Thanh vừa mới về nhà không lâu, tưởng tượng đến việc nếu hai người yêu đương rồi kết hôn, vậy khẳng định sẽ không ở cùng với cha mẹ nữa.
Vì thế, Lộ Niệm Sơ vòng quanh trong trạng thái cắn CP rồi lại hủy CP.
Nếu Thanh Thanh thật sự thích Giang Tư Úc, thì cô cũng không có khả năng phản đối. Vì lo lắng quá mức mà tối hôm qua Lộ Niệm Sơ còn mơ thấy Giang Tư Úc bắt người đi về nhà.
Sợ tới mức Lộ Niệm Sơ lập tức tỉnh.
Hiện tại Giang Tư Úc rời đi, đáy lòng đầy ưu sầu của Lộ Niệm Sơ lại xuất hiện. Cứ cho là không phải Giang Tư Úc thì cũng sẽ có những người khác.
"Thanh Thanh, con có người mình thích chưa?"
Lộ Niệm Sơ tận lực không thể hiện chính mình quá buồn rầu.
Nghe được Lộ Niệm Sơ hỏi như vậy, Thích Trạch Vũ và bà nội Thích lập tức dựng lỗ tai, khẩn trương mà chờ Lộ Trạch Thanh trả lời.
Nếu tuần trước Lộ Niệm Sơ hỏi như vậy, Lộ Trạch Thanh sẽ trả lời một cách khẳng định, nhưng hiện tại, Lộ Trạch Thanh cũng không biết vì cái gì, cậu không thể nào trả lời được.
Lộ Trạch Thanh trầm mặc, trái tim Thích Trạch Vũ liền nhấc lên.
Ba tầm mắt nóng rực làm Lộ Trạch Thanh cảm thấy khó chống đỡ, cậu nhanh trí trả lời.
"Hiện tại con đang xào CP với thầy Giang, làm sao có thể thích người khác được."
Thích Trạch Vũ đuổi theo truy vấn.
"Đối với em thì Giang Tư Úc có được coi là người khác không?"
Lộ Trạch Thanh: "...... Anh ấy họ Giang, em họ Lộ, khẳng định không phải người một nhà."
Đối diện tầm mắt của Thích Trạch Vũ, Lộ Trạch Thanh đột nhiên thấy có chút chột dạ, vấn đề này liền kết thúc, Lộ Trạch Thanh cũng không biết tại sao mình lại muốn chơi chữ như vậy.
Lộ Niệm Sơ không hỏi lại, đứng ra giảng hòa.
"Được rồi, mẹ chỉ tùy tiện hỏi thôi, con đừng có chấp với Thích tổng." Lộ Niệm Sơ nâng tay chọc Thích Trạch Vũ một cái, cô chuyển chủ đề.
"Thanh Thanh, không phải con nói Âm Âm muốn tới thành phố A chơi sao, khi nào thì nó đến?"
"Khoảng mấy ngày nữa ạ, con muốn để Âm Âm ở trong nhà mình một tuần, con muốn đưa Âm Âm đi xem trường cấp 3 ở thành phố A."
"Có thể, nếu con lưu luyến Âm Âm thì có thể để nó đến thành phố A học luôn, hiện tại Âm Âm không có người giám hộ, mẹ có thể hỗ trợ Âm Âm việc chuyển nơi học."
"Để xem ý kiến của em ấy như thế nào đã ạ, Âm Âm càng muốn dựa vào chính mình để học cấp 3 ở thành phố B hơn."
Lúc trước Lộ Trạch Thanh tự ý quyết định những cái đó vì cậu hiểu suy nghĩ của Âm Âm, hai người họ đều giống nhau, nếu có thể thì càng muốn tự mình đứng lên. Tuy tính tình của Âm Âm khá mềm yếu nhưng có một vài vấn đề cô rất kiên quyết.
Đôi lúc Lộ Trạch Thanh cũng đề nghị cho Âm Âm nhưng cậu cũng không bắt buộc Âm Âm phải làm như vậy.
"Vậy con nhớ nói rõ với Âm Âm, cả nhà chúng ta đều rất hoan nghênh nó đến đây chơi."
-----------
Trailer tập cuối cùng của <<Nói Chuyện Yêu Đương Đi>> nhanh chóng được biên tập đăng lên tài khoản chính thức của chương trình.
Được ghim phía trên Weibo là tài khoản Weibo của chương trình. Bởi vì tập này còn cần cắt nối biên tập hậu kỳ, không có phát sóng trực tiếp nên người xem vô cùng chờ mong tập cuối này.
Trong video là hình ảnh của Giang Tư Úc, màn hình phiêu phiêu bong bóng hồng nhạt, câu nói [Cùng tôi Nói Chuyện Yêu Đương Đi] chọc trúng vào điểm đáng yêu của fans CP.
Làn đạn đồng thời hô____
[Thầy Giang, thật sự quá tuyệt.]
[Thầy Giang, mở lớp dạy học đi.]
Thân là đương sự, Lộ Trạch Thanh không muốn thừa nhận lắm, cậu xem trailer nhưng cũng bị Giang Tư Úc quyến rũ. Cái này làm Lộ Trạch Thanh không phục.
Hoa khổng tước không hổ là hoa khổng tước, xác thật rất biết câu dẫn. Lộ Trạch Thanh thua một ván, tất nhiên là muốn bẻ lại một ván.
Còn không phải là chủ động sao, cậu cũng biết.
Trailer còn tiếp tục, hình ảnh tiếp theo là Lộ Trạch Thanh và Giang Tư Úc mặc trang phục cưới đứng cùng một chỗ, Giang Tư Úc tự đội khăn voan đỏ, giọng nói tràn đầy thâm tình.
"Thầy Lộ, vậy em có nguyện ý vén khăn voan không?"
Tất cả làn đạn đều là [A a a a a] cùng [Thầy Giang thật tuyệt vời]. Lộ Trạch Thanh nhếch đuôi lông mày, tiếp tục xem.
Giây tiếp theo, hướng gió của làn đạn liền biến thành.
[A a a a, Thanh bảo hảo của tôi chủ động.]
[Thanh Thanh cũng rất tuyệt, chỉ là tôi không có được.]
[Quá ngọt, quá ngọt, Thanh Thanh A lên rồi.]
Lúc này Lộ Trạch Thanh mới vừa lòng.
Trong video.
Ngón tay xinh đẹp của Lộ Trạch Thanh nắm lấy khăn voan đỏ, hơi vén lên. Giang Tư Úc câu môi, chưa nói được lời nào thì Lộ Trạch Thanh đã ngửa đầu chủ động hôn Giang Tư Úc.
Còn không phải là chủ động sao.
Cậu cũng biết.
Không, cậu còn muốn chủ động hơn Giang Tư Úc.
Lộ Trạch Thanh có chút tiếc nuối, mới vừa tìm được chút cảm giác chủ động thì chương trình liền kết thúc. Nếu là lần sau thì chắc chắn cậu sẽ có nhiều kinh nghiệm, quen tay quen việc hơn.
Lộ Trạch Thanh: "......"
Không.
Vì sao cậu lại muốn có lần sau?
"Em xem gì mà mê mẩn vậy?"
Lộ Trạch Thanh bị âm thanh đột nhiên vang lên này dọa sợ, điện thoại đang cầm trong tay cũng suýt nữa bay ra ngoài.
"Anh, sao anh đi mà lại không có tiếng động?"
"Là anh đi đường không có tiếng động, vẫn là em xem đến quá mê mẩn?"
Lộ Trạch Thanh: "......"
Nhìn làn đạn đầy màn hình, xác định Thích Trạch Vũ không thể nhìn thấy hình ảnh, Lộ Trạch Thanh nhẹ nhàng thở ra. Lộ Trạch Thanh đang định thoát khỏi video thì giọng nói lạnh lùng của Thích Trạch Vũ vang trên đỉnh đầu cậu.
"Che cái gì? Cho rằng anh không biết chơi Weibo sao?"
Lộ Trạch Thanh: "......" Quả thật là cậu nghĩ như vậy.
"Không có ạ."
Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn cười cười, Thích Trạch Vũ không bị đánh lạc hướng.
Trước kia thì đúng là Thích Trạch Vũ không chơi Weibo, nhưng hiện tại vì tiến quân vào ngành phim ảnh nên anh ta đã tìm hiểu hết một lượt về Weibo, từ các loại app video, web drama, manga anime, tất cả đều tìm hiểu qua một lần.
Lộ Trạch Thanh: "...... Vậy thì anh có chơi Weibo sao?"
"Hiện tại anh liền xem."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Vốn dĩ Thích Trạch Vũ cũng không để ý nhiều nhưng anh ta thấy Lộ Trạch Thanh chột dạ như vậy, cậu lại còn đang xem Weibo nên Thích Trạch Vũ làm trò trước mặt Lộ Trạch Thanh, lấy điện thoại ra bấm vào Weibo.
Hot search đầu tiên và thứ hai.
# Dư Tình Chưa Dứt đại hôn #
# Giang Tư Úc Lộ Trạch Thanh công khai tình yêu #
Thích Trạch Vũ còn chưa bấm vào, Lộ Trạch Thanh đã nhỏ giọng giải thích.
"Anh, đây là chương trình tình yêu. Vốn dĩ chính là xào CP, không thể coi là thật."
Thích Trạch Vũ bấm vào cái Weibo không thể coi là thật đó, anh ta không bấm vào video mà lướt xuống, tài khoản của Giang Tư Úc ở dưới bài Weibo vô cùng bắt mắt.
[Giang Tư Úc V]: Chương trình tình yêu kết thúc, nhưng câu chuyện của chúng tôi vẫn còn tiếp @ Lộ Trạch Thanh
Kèm theo hai tấm ảnh.
Tấm thứ nhất, Giang Tư Úc hôn môi Lộ Trạch Thanh.
Tấm thứ hai, Lộ Trạch Thanh hôn môi Giang Tư Úc.
Lộ Trạch Thanh: "......"
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giang: Nương hot search lại lần nữa thổ lộ, ta thật cơ trí.
Ca ca: :)