"Đây cũng là không thể coi là thật?"
Thích Trạch Vũ dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng hỏi.
Lộ Trạch Thanh gian nan "Ừm" một tiếng, mở miệng biện giải: "Nếu đã là xào CP thì cũng không thể nào không có một chút tương tác nào."
"Hai người các em tương tác như vậy?"
Giọng điệu của Thích Trạch Vũ cao lên, Lộ Trạch Thanh thay Thích Trạch Vũ thoát khỏi Weibo, tắt điện thoại, bỏ lại vào trong túi.
"Cũng không phải, chỉ có hai lần này."
"Chỉ hai lần?"
"Lộ Trạch Thanh, em còn muốn có mấy lần?"
Lộ Trạch Thanh: "Dù sao chương trình cũng đã kết thúc rồi, chuyện này cứ cho qua đi."
"Nghe em nói thì em còn khá tiếc nuối nhỉ."
"Không có ạ." Lộ Trạch Thanh thẳng thắn eo lưng, ngoan ngoãn đứng thẳng. "Hơn nữa trong giới nghệ sĩ đều không thể miễn......"
Đối diện tầm mắt lạnh băng của Thích Trạch Vũ, Lộ Trạch Thanh nuốt lại lời đang muốn nói.
"Đừng nói linh tinh, thành thật nói ra đi." Thích Trạch Vũ lôi kéo tay Lộ Trạch Thanh, ấn cậu ngồi xuống ghế, Thích Trạch Vũ kéo lại một cái ghế, ngồi đối diện với Lộ Trạch Thanh, một bộ dáng không nói rõ thì sẽ không bỏ qua.
"Thật sự không có chuyện gì."
"Chỉ là...."
"Cậu ta hôn em?" Thích Trạch Vũ cắn răng, anh ta buồn bực vì ngày hôm qua không quăng Giang Tư Úc xuống xe, lại còn để hắn đến nhà ăn cơm. Anh ta không đánh Giang Tư Úc một trận thì cũng đã rất phong độ rồi.
"Em hôn anh ấy."
"Em muốn bắt đầu mối quan hệ thật sự với cậu ta?"
"Không phải ạ."
Thích Trạch Vũ không nói ra ý kiến về câu trả lời này, anh ta lạnh mặt nhắc nhở Lộ Trạch Thanh.
"Em đừng quên hai người có hiệp nghị xào CP, quan hệ người yêu hiện tại cũng là dựa vào yêu cầu của hiệp nghị."
"Giang Tư Úc chính là đại ảnh đế, kỹ thuật diễn cũng được mọi người tán thành." Thích Trạch Vũ ra vẻ ác liệt, "Cậu ta có thể thâm tình đối với một mình em, cũng có thể dễ dàng bứt ra sau khi hiệp nghị kết thúc."
Lộ Trạch Thanh khựng người lại.
Lông mi xinh đẹp run rẩy, Lộ Trạch Thanh biết Thích Trạch Vũ cố ý nói như vậy nhưng những lời này giống như hòn đá nhỏ ném vào hồ nước lẳng lặng.
Có phải là sau khi kết thúc hiệp nghị, Giang Tư Úc sẽ dọn đi luôn?
Bọn họ cũng không cần phải thường xuyên gặp mặt.
Hình như như vậy mới là chính xác nhưng Lộ Trạch Thanh cảm thấy có chút không thoải mái, thậm chí cậu còn ghi thù, người bạn tốt nhất trong miệng Giang Tư Úc không phải là cậu.
Lộ Trạch Thanh rũ mắt, ngồi tựa vào ghế, buồn không hé răng.
Thích Trạch Vũ thấy vẻ mặt của Lộ Trạch Thanh sa sút một cách rõ ràng, tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường thì những lời anh ta định nói bị kẹt lại trong cổ.
"Em, có phải là thích....."
"Không có."
Lộ Trạch Thanh nhanh chóng phủ nhận.
Thích Trạch Vũ nghi ngờ mà nhìn cậu một cái, ngữ khí của Lộ Trạch Thanh bình tĩnh, "Anh, anh tìm em có chuyện gì?"
Lặng im vài giây, Thích Trạch Vũ nói.
"Anh lấy được chứng cứ vợ chồng Từ Đông Huy đẩy em xuống cầu thang, có một blogger quay video ở khu nhà đối diện, vừa lúc lại quay được, anh đã tìm được video sao lưu."
Lộ Trạch Thanh sửng sốt một chút, "Vậy đã thu thập đủ chứng cứ rồi ạ?"
"Cha mẹ dùng thân phận cha mẹ ruột của em để khởi tố nên còn cần một phần xét nghiệm ADN nữa."
"Vâng ạ."
"Gần nhất không có công việc gì thì em tìm thời gian chuyển hộ khẩu về nhà đi?" Thích Trạch Vũ nói, "Chuyện này cùng gần chấm dứt rồi, bà còn đang rất mong mỏi tìm thời gian để công bố thân phận của em, em nghĩ như thế nào?"
Lộ Trạch Thanh không để ý đến chuyện công bố thân phận này lắm, cậu cảm thấy người đã về nhà là được.
"Đều được, để mọi người sắp xếp ạ."
"Vậy để anh thương lượng thời gian với mẹ." Thích Trạch Vũ nói tiếp, "Việc này cũng không thể quá tùy tiện được, cần phải chọn ngày nữa, chờ khi nào chọn được thì anh sẽ nói với em."
Lộ Trạch Thanh ngoan ngoãn đồng ý, Thích Trạch Vũ vẫn cảm thấy tâm trạng của cậu không tốt.
"Còn có một việc."
Lộ Trạch Thanh: "?"
"Mấy ngày hôm trước, Thích Nam đã trở lại một lần."
"Em ấy đưa Dương An Húc đến đây để xin lỗi, chìa khóa của biệt thự thì trả lại, phần tiền đã tiêu trong thẻ cũng đã bù lại." Tất nhiên nhà họ Thích không để ý đến chuyện tiền bạc đó nhưng Thích Nam lại khăng khăng muốn trả, còn đè Dương An Húc đến xin lỗi.
"Hôm đó em ấy nói với em là phải về nhà để gặp bà."
Lúc đó Lộ Trạch Thanh cảm thấy Thích Nam nói với cậu những cái đó là vì nhớ nhà, hiện tại thì Lộ Trạch Thanh đã hiểu được ý nghĩ thực sự của Thích Nam, Thích Nam sẽ không về nhà họ Thích, cũng sẽ không quay lại nhà họ Dương.
"Khi còn nhỏ em rất hiếu động, luôn thích chạy nhảy, còn ham chơi nữa. Anh nhớ rõ lần đầu tiên em đi chơi xuân do nhà trẻ tổ chức, khi trở về em đã vô cùng hứng thú mà nói cho cả nhà biết, giáo viên đưa em đi chơi cái gì, ăn cái gì." Thích Trạch Vũ nói về chuyện lúc nhỏ.
"Lúc đó, Thích Nam và cả nhà đã nghe vô cùng nghiêm túc."
Khác biệt chính là, bọn họ lắng nghe nghiêm túc để dỗ dành Thất Thất, còn Thích Nam nghiêm túc nghe vì là hâm mộ, cậu ta hâm mộ sức khỏe của Thất Thất khỏe mạnh, có thể chạy có thể nhảy, có thể đi đến những nơi mà cậu ta không thể đi.
Thích Nam thích vẽ tranh là bởi vì cậu ta chỉ có thể dùng vẽ tranh để sử dụng hết khoảng thời gian nhàm chán, ban ngày cha Thích đến công ty, Thích Trạch Vũ đi học, Thất Thất đi nhà trẻ, lúc đó Lộ Niệm Sơ vẫn còn ở viện kịch nói.
Bà nội Thích lại ở cùng để chăm sóc cho ông nội Thích.
Trong nhà có bảo mẫu chăm sóc, mỗi ngày Thích Nam đều nhìn theo cả nhà đi học đi làm, bận bận rộn rộn, mà cậu ta mỗi ngày đều chờ mọi người về nhà.
Trầm tĩnh không phải là tính cách của Thích Nam, nhưng cậu ta chỉ có thể yên tĩnh, từ đó dần dần tạo thành thói quen.
"Thích Nam nói sau khi giải quyết xong chuyện với mẹ đẻ thì sẽ đến từ biệt chúng ta, em ấy nói là em ấy muốn đi nhìn thế giới bên ngoài."
Nghe được Thích Trạch Vũ nói như vậy, Lộ Trạch Thanh cũng không ngoài ý muốn, nhưng Lộ Trạch Thanh không rõ ràng lắm vì cái gì Thích Nam lại gạt cậu trở về nhà một chuyến.
Thích Trạch Vũ không có ý kiến gì về quyết định của Thích Nam, tuy Thích Nam lớn lên ở nhà họ Thích nhưng không có nghĩa Thích Nam cứ phải dựa vào nhà họ Thích. Thích Nam có tự do của chính mình.
Thích Trạch Vũ lo lắng Lộ Trạch Thanh sẽ đau lòng nên anh ta mới nói chuyện này với cậu. Thật ra Thích Trạch Vũ cũng không vừa lòng với việc Dương An Húc xin lỗi, động động môi thì tính là xin lỗi cái gì.
Nhà họ Thích cũng không cần Dương An Húc xin lỗi.
Nhưng Thích Trạch Vũ không có khả năng tha thứ cho Dương An Húc khi đã làm những chuyện đó với Lộ Trạch Thanh, lại nói, người mà Dương An Húc phải xin lỗi là Lộ Trạch Thanh.
Thích Trạch Vũ không đề cập đến Dương An Húc, anh ta sợ Lộ Trạch Thanh sẽ phiền lòng. Thích Trạch Vũ đang định nói cái gì thì Lộ Trạch Thanh đột nhiên hỏi.
"Thẩm Tri Ngộ cũng đi cùng sao?"
Chủ đề chuyển quá nhanh, Thích Trạch Vũ có chút theo không kịp, "Đi đâu?"
"Thẩm Tri Ngộ sẽ đi cùng với Thích Nam sao?"
"Sao cậu ta lại phải đi cùng với Thích Nam?" Thích Trạch Vũ nghe xong thì không hiểu được.
"Vì cãi nhau với người nhà nên Thẩm Tri Ngộ mới ra nước ngoài, cậu ta trở về thành phố A là bởi vì đây là nơi cậu ta lớn lên từ nhỏ, một phần cũng là vì cậu ta muốn gây dựng sự nghiệp ở thành phố A."
Tuy nhìn Thẩm Tri Ngộ như không biết gì nhưng mong muốn gây dựng sự nghiệp của cậu ta rất lớn. Thích Trạch Vũ có thể hiểu được tại sao mới về nước cậu ta lại quấn lấy Thích Nam và Lộ Trạch Thanh như vậy, vì đây là hai người mà cậu ta quen thuộc nhất ở trong nước, cậu ta muốn tìm lại những hồi ức khi còn nhỏ.
"Thẩm Tri Ngộ cũng mở một công ty quản lý, đã ký với một vài người mới, không biết là đi theo hướng phát sóng trực tiếp hay là tính toán sẽ đưa người vào giới giải trí."
Lộ Trạch Thanh có vài phần ngoài ý muốn.
Thích Nam cùng Thẩm Tri Ngộ...... Không phải một đôi sao?
Lộ Trạch Thanh còn cho rằng mọi thứ sẽ theo như nguyên tác của tiểu thuyết, nhưng ngoại trừ nhân vật thì tất cả cốt truyện đều không khớp.
Tại sao lại như thế?
"Thẩm Tri Ngộ còn tìm anh để hợp tác."
Thích Trạch Vũ muốn đầu tư vào giới giải trí nhưng vài cổ đông trong công ty lại không tán thành. Mức độ nổi tiếng của công ty mới thành lập của Thẩm Tri Ngộ không cao nên muốn mượn gió của nhà họ Thích, làm một công ty liên danh, lợi ích cũng có thể thương lượng.
"Vậy anh chấp nhận rồi?"
"Không, anh vẫn đang suy xét."
Thích Trạch Vũ nói như vậy thật ra chính là cố ý hướng đến hợp tác. Tuy nói là hàng xóm nhưng hợp tác là hợp tác. Phần mà Thích Trạch Vũ muốn cũng không thấp, hai người đều đang đánh cờ với nhau.
Lộ Trạch Thanh không hiểu lắm, cũng không tiện hỏi.
"Chủ nhật tuần sau là ngày giỗ của ông nội, cả nhà chúng ta đều sẽ đi thăm mộ, năm nay có em đi thăm, chắc chắn là ông sẽ rất vui vẻ."
Lộ Trạch Thanh đã từng mơ thấy.
Ông nội tươi cười thân thiết, ông sẽ ôm cậu gọi cậu là đứa bé ngoan, cũng sẽ nhéo mũi cậu gọi cậu là đứa trẻ nghịch ngợm.
"Cái kia, trấn nhỏ có phải là ông nội...."
Thích Trạch Vũ dừng một chút, vui vẻ nói.
"Em nhớ ra rồi?"
"Có một số việc có thể nhớ ra."
"Đúng vậy, là quà mà ông muốn tặng cho em, nhưng công viên trò chơi mới bắt đầu xây dựng thì em đã bị bọn buôn người bắt cóc."
Thích Trạch Vũ vỗ vỗ bờ vai của Lộ Trạch Thanh.
"Em cũng đừng quá buồn, em quay về nhà thì ông nội đã rất vui mừng rồi, món quà của ông cũng coi như là đã tặng được."
"Lợi nhuận của công ty, của trấn nhỏ mấy năm nay đều được bà nội giữ cho em. Thời điểm em mới trở về nhà, mọi người không dám đưa cho em, sợ em không lấy hoặc lại suy nghĩ nhiều."
Thích Trạch Vũ lấy ra một cái thẻ từ trong túi.
"Bà nội bảo anh tìm thời gian đưa cái này cho em."
"Mật mã là sinh nhật của em."
"Còn có cái thẻ này." Thích Trạch Vũ lại lấy ra một cái thẻ nữa.
"Tuy rằng em không ở nhà nhưng mỗi tháng cha mẹ đều chuyển tiền vào trong đây, là tiền tiêu vặt của em."
"Khi đó mẹ rất hay nói, không biết khi nào thì mới có thể thấy em dùng tấm thẻ này."
"Đều cầm lấy. Không được không cần. "
"Đã biết." Lộ Trạch Thanh cong môi cười cười, "Em lại không ngốc, có tiền thì sao lại không tiêu."
Lộ Trạch Thanh cất thẻ đi, "Em đã cất hết đi rồi."
"Buổi tối đi ngủ sớm một chút, về nhà phải nghiêm túc nghỉ ngơi, không được lại thức đêm."
"Lời này nên là em nói với anh mới đúng, em về phòng ngủ còn anh đừng lại bận rộn đến nửa đêm, em thấy thì em sẽ cáo trạng với bà nội."
Thích Trạch Vũ bắn nhẹ lên trán của Lộ Trạch Thanh, "Nhóc hay cáo trạng."
Lộ Trạch Thanh ngốc ngốc, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giống như khi còn nhỏ, Thích Trạch Vũ cũng thường xuyên gọi cậu như vậy, không chỉ vậy, còn có.......
"Nhóc cáo trạng, nhóc nói dối, nhóc thích khóc, nhóc làm nũng, cá hề."
Mỗi một từ Lộ Trạch Thanh nói ra thì trái tim của Thích Trạch Vũ lại nặng xuống một chút, anh ta chột dạ sờ mũi, ra vẻ nghi hoặc.
"Cái gì?"
"Anh bỗng nhiên nhớ đến, hình như cha có việc tìm anh, em đi ngủ sớm một chút nhá. Ngủ ngon."
Nói xong, chạy trối chết.
Lộ Trạch Thanh: "............"
------------
Hôm nay Lộ Trạch Thanh dậy rất sớm. Hôm nay cậu phải đến nhà ga đón Từ Âm Âm, cậu lái xe của Thích Trạch Vũ, đến nơi trước nửa tiếng.
"Anh." Từ Âm Âm vừa nhìn thấy Lộ Trạch Thanh liền nở nụ cười, cô kéo theo vali đi đến bên cạnh Lộ Trạch Thanh.
"Em rất nhớ anh đó."
Từ Âm Âm ôm Lộ Trạch Thanh, so với một tháng trước thì Từ Âm Âm đã cao lên, khuôn mặt nhỏ rất xinh đẹp, đôi mắt long lanh như thủy tinh.
Không bị cặp cha mẹ kia làm phiền khiến cả người cô càng tự tin hơn.
Lộ Trạch Thanh thay Từ Âm Âm kéo vali, "Đi thôi, chúng ta về nhà trước."
"Anh, nếu không thì em vẫn ở khách sạn đi."
"Ở nhà có rất nhiều phòng. Yên tâm, cha mẹ anh rất tốt."
"Nhưng em cảm thấy như vậy thì làm phiền quá."
"Sẽ không." Lộ Trạch Thanh đẩy Từ Âm Âm vào trong xe, "Ngồi yên."
"Anh, anh ở nhà họ Thích có tốt không?"
"Bọn họ đối xử với anh thế nào?"
"Nếu là bọn họ...."
"Mọi người rất tốt với anh." Lộ Trạch Thanh nói, "Cũng rất yêu anh, anh rất thích gia đình này."
Từ Âm Âm nghe được Lộ Trạch Thanh nói như vậy thì cũng yên tâm hơn.
"Vậy là tốt rồi."
"Nếu em nguyện ý, cũng có thể......"
Từ Âm Âm lắc đầu.
"Anh sống tốt ở nhà họ Thích là được rồi, em tin cha mẹ của em cũng đang đợi em quay về nhà, bọn họ khẳng định cũng rất yêu thương em."
Từ Âm Âm nói.
"Sau vụ kia em có đến tìm Từ Đông Huy, ông ta nói là ôm em từ trong bọn buôn người khác, lúc đó em có đeo khóa trường mệnh và vòng bạc. Em đã từng thấy người trong thôn đeo cái này cho trẻ em, ngụ ý là mong vận may sẽ đến với đứa trẻ đó."
"Em nghĩ em đã đem theo sự chờ mong của cha mẹ mà đến với thế giới này, chắc chắn bọn họ rất yêu thương em. Dù bọn họ có đứa con khác thì em cũng có thể chấp nhận."
Từ Âm Âm muốn tìm lại cha mẹ ruột. Từ Âm Âm đã được chứng kiến rất nhiều cảnh cha mẹ ôm đứa con tìm được của mình mà khóc rống lên, cô cảm thấy việc mất đi một đứa con là một đả kích rất lớn đối với một gia đình, nếu sau này gia đình đó lại có thêm một đứa con nữa thì đó cũng coi như là giảm bớt sự đau thương của cha mẹ, Từ Âm Âm không ngại.
Từ Âm Âm vừa đến nhà họ Thích thì đã được Lộ Niệm Sơ kéo vào phòng.
"Âm Âm, có mệt hay không? Cháu có muốn lên trên tầng nghỉ ngơi chút không?"
"Cảm ơn cô, cháu không mệt ạ."
Từ Âm Âm không nghĩ tới nhà giàu số một ở thành phố A trong lời đồn lại dễ ở chung như vậy, bà nội Thích cũng khen Từ Âm Âm lớn lên xinh đẹp.
"Âm Âm, giữa trưa muốn ăn cái gì? Để cô bảo cô giúp việc làm cho cháu." Lộ Niệm Sơ hỏi.
"Cháu không kén ăn." Từ Âm Âm nói.
"Khẩu vị của em ấy thiên ngọt hơn, thích ăn thịt thăn chua ngọt, cánh gà chiên Coca hoặc khoai lang chiên." Lộ Trạch Thanh cười, nói với cô giúp việc.
"Được."
"Đúng rồi, có thể thêm bánh tart trứng để tráng miệng."
Từ Âm Âm trộm túm lấy góc áo của Lộ Trạch Thanh, "Cũng được rồi ạ, không thể để tất cả theo khẩu vị của em được."
Lộ Niệm Sơ sờ tóc của Từ Âm Âm.
"Không có việc gì cả, anh của cháu cũng thích ăn ngọt mà."
"Để cô đưa cháu lên tầng chọn phòng nha."
"Vâng, làm phiền cô rồi ạ."
"Thật ngoan." Bà nội Thích cười tủm tỉm nhìn hai người đi lên tầng, rồi lại hỏi nhỏ Lộ Trạch Thanh, "Cha mẹ của Âm Âm vẫn chưa tìm được sao?"
"Có chút khó khăn ạ." Lộ Trạch Thanh nói, "Lúc Âm Âm bị bắt thì mới chỉ có mấy tháng tuổi."
Đừng nói không có ký ức, trẻ con mấy tháng tuổi vẫn rất nhỏ, Âm Âm lại còn qua tay mấy đám buôn người, hiện tại vẫn chưa tìm được người đưa Từ Âm Âm cho Từ Đông Huy.
Bà nội Thích thở dài.
"Tạo nghiệt."
"Những bọn buôn người này thật sự có quá nhiều tội."
Từ Âm Âm không sợ người lạ, miệng lại ngọt, bà nội Thích và Lộ Niệm Sơ vô cùng thích Từ Âm Âm, cũng đã hỏi cô vào lần có muốn đến thành phố A học cấp 3 hay không, lại giữ cô ở lại chơi đến khai giảng mới trở về.
Buổi tối.
Giang Tư Úc mang theo chút đặc sản tới cửa, nói là nhà họ Giang nhờ hắn đưa đến đây, nên tự nhiên lại được Lộ Niệm Sơ mời vào nhà.
Sau khi chào hỏi, tầm mắt của Giang Tư Úc dừng trên người Từ Âm Âm.
"Là Âm Âm sao?"
"Là em. Chào anh Úc ạ."
"Chào em."
Hai ngày hôm nay Giang Tư Úc vẫn chưa liên lạc với Lộ Trạch Thanh, hắn muốn biết nếu hắn không chủ động thì Lộ Trạch Thanh có liên lạc với hắn không, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì.
Hắn nghĩ, trong tay hắn còn có một cái blind box mà Lộ Trạch Thanh chưa lấy.
Kết quả, Lộ Trạch Thanh không chỉ không có liên hệ hắn, còn liên tục cập nhật vòng bạn bè, sinh hoạt phong phú, nếu Giang Tư Úc không đến cửa xoát độ tồn tại thì có lẽ hắn sẽ ra khỏi vòng sinh hoạt của cậu mất.
Đồ không có lương tâm.
Từ lúc Giang Tư Úc vào cửa thì vẫn chưa nói được câu nào với Lộ Trạch Thanh. Tầm mắt của Lộ Trạch Thanh có dừng vài lần trên người hắn nhưng rất nhanh lại rời đi.
Thích Trạch Vũ nói không sai, liên hệ của cậu và Giang Tư Úc đều là bởi vì một tờ giấy hiệp ước, hiện tại chương trình tình yêu kết thúc, không cần phải liên hệ thường xuyên như vậy nữa.
Giang Tư Úc quả thực không liên hệ cậu.
Vốn dĩ Lộ Trạch Thanh cho rằng hôm nay Giang Tư Úc đến để tìm cậu, kết quả hóa ra là đến tặng quà? Ngày thường hai nhà cũng không qua lại nhiều, sao tự nhiên lại đưa quà đến đây?
Lộ Trạch Thanh đang nghĩ ngợi thì liền nghe Giang Tư Úc nhắc tới.
"Cha của cháu nói gần nhất nhà họ Thích có ý muốn hợp tác với nhà của cháu, về sau chính là quan hệ hợp tác, nghe nói cháu ở gần đây nên bảo cháu đến đây nhiều một chút để nâng cao quan hệ."
Lộ Trạch Thanh mặt vô biểu tình mà chuyển tầm mắt.
Vẫn là vì hợp tác mới đến.
"Anh." Từ Âm Âm ghé sát vào tai của Lộ Trạch Thanh, "Từ khi anh Tư Úc đến đây, anh không nói chuyện với anh ấy câu nào nhưng đã nhìn anh ấy sáu lần."
"Anh không nhìn anh ấy." Lộ Trạch Thanh giải thích.
"Từ khi anh Tư Úc đi vào nhà liền bắt đầu nhìn trộm anh, anh cũng nhìn trộm anh ấy, hai người đều không nói chuyện với nhau, vậy thì không phải là cãi nhau hay sao?" Từ Âm Âm tỏ vẻ rất hiểu, "Mấy cặp đôi ở trường học của em cãi nhau cũng giống như hai anh bây giờ vậy."
Lộ Trạch Thanh: "......"
"Em còn yêu sớm?"
"Không có, nhưng em cũng không thể bắt người khác không được yêu sớm." Từ Âm Âm giải thích.
"Lập tức phải vào cấp 3, không được yêu sớm."
"Đã nói là không có." Từ Âm Âm híp híp mắt, "Anh, anh đừng có mà mỗi lần có chuyện không muốn nói thì lại cố ý nói sang chuyện khác."
Lộ Trạch Thanh: "......"
Không chờ Lộ Trạch Thanh nói cái gì, Từ Âm Âm mở miệng nói.
"Anh Tư Úc, hôm nay anh là cố ý tới đưa đặc sản?"
"Đúng vậy." Giang Tư Úc nhìn về phía cô gái nhỏ, "Không biết em đã đến rồi, bằng không cũng sẽ mang cho em một món quà nhỏ."
"Vừa rồi nhìn thấy anh Tư Úc vào cửa, em còn tưởng anh đến tìm anh trai của em." Từ Âm Âm thể hiện ra sự mất mát, "Dư Tình Chưa Dứt hình như không thân mật như trên chương trình."
Lộ Trạch Thanh trộm kéo Từ Âm Âm ở dưới bàn, ý bảo cô đừng nói bậy.
"Cũng là đến tìm anh của em." Giang Tư Úc giải thích.
Lộ Trạch Thanh không hiểu, đây là cho rằng Từ Âm Âm là fans CP nên lại bắt đầu buôn bán?
"Như vậy, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến cơm tối. Thanh Thanh, con đưa Âm Âm đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh đi."
"Vâng ạ." Lộ Trạch Thanh đứng dậy, "Đi, anh đưa em đi dạo."
Từ Âm Âm đi theo phía sau Lộ Trạch Thanh, lúc đi qua Giang Tư Úc thì túm lấy tay áo của hắn, ý bảo hắn nhanh nhanh đuổi kịp.
"Thưa cô, bà, cháu cũng đi cùng Âm Âm để làm quen hoàn cảnh xung quanh."
"Được."
Nhìn bóng dáng ba người cùng nhau rời đi, Lộ Niệm Sơ có chút phiền muộn, con cái lớn, thật sự muốn yêu đương thì cô cũng không ngăn được.
Lúc đi giày Từ Âm Âm cố ý đợi một chút, chờ đến khi Giang Tư Úc cũng đi ra thì hỏi Giang Tư Úc.
"Anh Tư Úc, không phải là anh đến thăm hỏi nhà họ Thích sao? Sao anh ra đây nhanh như vậy?"
Từ Âm Âm điên cuồng mà dùng mắt ra hiệu cho Giang Tư Úc, ý bảo Giang Tư Úc nói mấy lời dễ nghe, nhưng Giang Tư Úc tiếp thu thất bại.
"Anh...... Cùng anh trai đưa em đi làm quen với nơi này."
Từ Âm Âm: "Anh trai đưa em đi là được rồi, không cần phiền toái anh Tư Úc."
"Anh là bạn tốt của anh em, em gái của em ấy thì cũng là em gái của anh."
Từ Âm Âm: "......" Như thế nào lại trì độn như vậy?
"Không được nha."
"Nếu anh Tư Úc và anh trai là bạn tốt thì em đối với anh Tư Úc chỉ là em gái của bạn tốt, cũng không tính là em gái của anh Tư Úc."
"Nhưng nếu anh Tư Úc và anh em là người yêu thì em có thể làm em gái của anh Tư Úc."
________________________________________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Âm Âm: Đề bài tặng điểm, có thể trả lời hay không?