Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 77

"Âm Âm."

"Để anh đưa em đi dạo ngắm cảnh trên cầu."

Lộ Trạch Thanh chuyển chủ đề.

"Đi ra khu biệt thự có một lối đi bộ, sau khi ăn cơm xong thì sẽ có rất nhiều người tản bộ ở đây."

Từ Âm Âm liếc mắt nhìn Giang Tư Úc một cái, đuổi kịp bước chân của Lộ Trạch Thanh.

"Khoảng mấy trăm mét đều sẽ có một cái chòi tập thể, buổi sáng và buổi tối sẽ có khá nhiều người ở đó."

Giang Tư Úc có ý đồ gia nhập đề tài.

"Anh có thói quen chạy thể dục buổi sáng, bắt đầu khoảng 5 giờ sáng gì đó, đoạn đường bộ này thông đến trung tâm thành phố, dài khoảng 12km, Âm Âm có muốn chạy cùng với anh không?"

Từ Âm Âm kháng cự, rõ ràng Giang Tư Úc muốn nói với Lộ Trạch Thanh, ngoài miệng hỏi cô, tầm mắt lại luôn hướng về Lộ Trạch Thanh.

"Không cần, 5 giờ sáng em còn đang ngủ." Từ Âm Âm lại nhìn về phía Lộ Trạch Thanh, "Anh, anh có chạy bộ buổi sáng cùng anh Tư Úc không?"

"Không, anh cũng đang ngủ."

Đôi mắt của Từ Âm Âm quay một vòng, giả vờ thấy tò mò, đi nhanh lên trước vài bước, cuối cùng dứt khoát chạy nhanh về phía cầu.

"Em đừng chạy nhanh như vậy, trời nóng lắm."

Lộ Trạch Thanh nhắc nhở Từ Âm Âm.

"Đã biết, em đến trên cầu nhìn xem." Từ Âm Âm trả lời xong thì chạy đi.

Thời tiết vô cùng nóng, vừa động liền bắt đầu ra mồ hôi, Lộ Trạch Thanh không muốn chạy chút nào, cậu tăng tốc bước chân theo sau Từ Âm Âm. Từ Âm Âm vừa đi, Giang Tư Úc liền cọ đến bên người Lộ Trạch Thanh.

"Thanh Thanh." Giang Tư Úc dùng ngữ khí không xác định hỏi. "Có phải là em tức giận không?"

"Không có."

"Sao tôi lại phải tức giận?"

"Có chuyện gì mà phải tức giận sao?"

Giang Tư Úc: "......"

Vốn dĩ Giang Tư Úc cảm thấy Lộ Trạch Thanh không có lương tâm, đã hai ngày mà không liên lạc với hắn, nhưng Giang Tư Úc nghe giọng điệu này của cậu thì hắn lại có chút vui sướng.

Lộ Trạch Thanh tức giận vì hắn?

Cái này không phải có nghĩa là Lộ Trạch Thanh để ý đến hắn sao?

"Hộp blind box của em bị tôi 'bắt cóc' hai ngày mà em cũng không tức giận?"

Thiếu chút nữa Lộ Trạch Thanh đã quên chuyện blind box, cậu nghe Giang Tư Úc nói như vậy, hỏi hắn.

"Blind box của tôi đâu?"

"Em không đến tìm tôi nên tôi phải đem đến đây cho em." Giang Tư Úc lấy đồ ra từ trong túi, "Mở ra nhìn xem, kiểm tra trực tiếp, không được thì đổi trả."

Lộ Trạch Thanh hoài nghi Giang Tư Úc lừa cậu, bao bì không giống nhau, bên trong thì lại đúng là cái kia. Không cần phải hỏi cũng đoán được, có thể làm Giang Tư Úc nhớ thương đến bây giờ.

Chỉ có 'Mối tình đầu' mà Giang Tư Úc chưa kịp tỏ tình kia.

"Tôi muốn cái mà tôi đã thắng kia." Lộ Trạch Thanh nói.

"Dù sao em cũng chỉ trưng bày, hai cái lại giống nhau, em lấy cái này hay cái kia thì cũng không khác nhau gì."

"Có khác nhau." Lộ Trạch Thanh nói vô cùng hùng hồn, "Cái kia là tôi thắng được."

"Là hai chúng ta cùng thắng được, cũng có phần của tôi." Giang Tư Úc muốn giảng đạo lý với Lộ Trạch Thanh, "Hôm đó em cũng đã đồng ý với tôi rồi, sao hiện tại lại đổi ý?"

Lộ Trạch Thanh: "."

"Em còn nhớ là em còn nợ tôi hai điều ước không?"

Lộ Trạch Thanh nhớ rõ, Giang Tư Úc nói tạm thời không nghĩ ra muốn cậu làm cái gì, cho nên tạm gác lại.

"Tôi dùng một điều ước, chính là đổi cái blind box này với em."

"Đương nhiên, tôi cũng thiếu em một điều ước, nếu em muốn dùng điều ước này để đổi lại....."

Lộ Trạch Thanh bỏ blind box vào trong túi, cậu mới không lãng phí điều ước vào chuyện này đâu.

"Khoảng hai ngày nữa sẽ đi chụp ảnh tuyên truyền, em nhận được thông báo rồi chứ?"

"Nhận được rồi."

"Tôi khai giảng vào ngày 15 tháng 9 nên sau khi khởi động máy, tôi muốn xin nghỉ nửa ngày."

Lộ Trạch Thanh không nói thì Giang Tư Úc thiếu chút nữa đã quên, Lộ Trạch Thanh chuẩn bị khai giảng lên năm ba, bạn cùng tuổi có người chuẩn bị thi lên thạc sĩ, có người chuẩn bị đi thực tập, có người thì chuẩn vị cho công việc trong tương lai.

Nói đến công việc, bầu không khí giữa hai người lại trở lên vô cùng hài hòa, lúc Từ Âm Âm quay về thì thấy không khí ở chung của hai người đã bình thường lại.

Xem ra đã hòa giải.

"Anh ơi, 6 giờ rồi, nên quay về sớm một chút, đừng để mọi người phải chờ chúng ta ăn tối."

"Được."

Ba người trở về, Giang Tư Úc lại tính toán tới cửa cọ cơm, nhưng ở chỗ ngoặt lại gặp được Thích Trạch Vũ đi ra ngoài tìm người.

Bốn mắt nhìn nhau, Giang Tư Úc hào phóng lễ phép mà hô một câu "Anh".

Nháy mắt sắc mặt của Thích Trạch Vũ đen sì, "Giang đại thiếu gia vẫn là không cần gọi như vậy, tôi chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, gánh không nổi tiếng 'anh' này."

"Anh, sao anh lại đi ra đây?"

Hôm nay Thích Trạch Vũ về nhà rất sớm, nghe Lộ Niệm Sơ nói Lộ Trạch Thanh đang đưa em gái làm quen với hoàn cảnh xung quanh thì anh ta không chút suy nghĩ liền đi ra đây.

"Tới tìm em."

"Đây là Âm Âm đúng không?" Tầm mắt của Thích Trạch Vũ dừng trên người Từ Âm Âm, "Chào em, anh là anh trai của Thanh Thanh."

"Em đã nghe anh trai nói qua, chào anh Trạch Vũ."

Thích Trạch Vũ rất ít khi giao tiếp với các cô gái, thấy Từ Âm Âm ôn nhu ngoan ngoãn còn lễ phép thì sinh ra thiện cảm, rồi anh ta là nhìn Giang Tư Úc chướng mắt bên cạnh.

May mắn có thêm một người là Từ Âm Âm, không cho hai người này có cơ hội ở chung. Nghĩ đến hai bức ảnh ở trên hot search kia thì Thích Trạch Vũ lại tức giận đến ngứa răng.

Giang Tư Úc đây là đang làm cái gì?

Theo đuổi thì công khai mà theo đuổi.

Người còn chưa theo đuổi được mà đã có tâm tư chiếm tiện nghi, quá phận.

"Cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, đi về thôi."

Bốn người trở về, Giang Tư Úc tới gần Lộ Trạch Thanh, nhỏ giọng hỏi.

"Anh của em......"

Lộ Trạch Thanh: "Anh ấy nhìn thấy hot search."

Giang Tư Úc: "." Lập tức chột dạ.

Hắn thiếu chút nữa đã quên.

Trách không được hôm nay Thích Trạch Vũ có thái độ như vậy.

Nhưng Giang Tư Úc cũng không bị dọa, hắn thong dong mà đi vào nhà họ Thích.

Sau khi ăn xong.

Giang Tư Úc tỏ vẻ rất muốn xem Lộ Trạch Thanh gom đủ blind box, đi theo Lộ Trạch Thanh lên tầng. Dưới ánh mắt ám chỉ của Thích Trạch Vũ, Từ Âm Âm không thể không đi theo làm 'bóng đèn'.

Lộ Trạch Thanh có một phòng chuyên để đồ chơi, khi còn nhỏ người trong nhà rất thích mua đồ chơi cho cậu, gấu bông, đồ chơi xếp gỗ hoặc ghép hình, mô hình xe linh tinh.

Tuy Giang Tư Úc là thiếu gia nhà giàu cũng bị số đồ chơi trong phòng làm cho khiếp sợ.

"Có phải khi còn nhỏ em là kiểu thấy một món đồ chơi liền sẽ không đi không?"

Giang Tư Úc nghĩ đến em họ của mình, mỗi lần không cầm theo năm sáu món đồ chơi thì sẽ ăn vạ không đi.

Nhưng cũng không đến mức giống Lộ Trạch Thanh, toàn bộ phòng đều là đồ chơi, được sắp xếp chỉnh tề, đây còn là đồ chơi trước khi Lộ Trạch Thanh 5 tuổi, nếu là.....

"Không phải."

Mỗi năm phòng này đều sẽ có thêm đồ chơi, tuy Lộ Trạch Thanh có vứt đi nhưng còn có sinh nhật mỗi năm, Tết thiếu nhi, các loại ngày nghỉ lễ tết.

Người trong nhà đều sẽ tặng quà cho cậu.

Dần dà, đồ chơi trong phòng liền càng ngày càng nhiều.

Blind box được đặt ở trên giá, là khi Lộ Trạch Thanh mang theo khi quay về nhà họ Thích.

Lộ Trạch Thanh đặt cái đang cầm trong tay lên giá, chỉnh tề gom được 12 cái.

Từ Âm Âm tò mò nghiên cứu những món đồ chơi khác, có rất nhiều cái đã được lưu hành từ lâu, cô có chút hâm mộ. Người nhà của anh trai đối xử với anh trai rất tốt, Từ Âm Âm cũng muốn nhanh chóng tìm được người nhà.

Giang Tư Úc chọc chọc blind box, hắn liền biết Lộ Trạch Thanh sẽ thích, chỉ là không nghĩ tới cậu sẽ giữ lại đến bây giờ.

Đồ vật tặng đi được người nhận trân quý đến tận bây giờ, đây là một việc vô cùng sung sướng.

Nếu biết Lộ Trạch Thanh thích thì lúc trước hắn nên tặng nhiều một chút.

----------

Hai ngày sau.

Đoàn phim<<Giang Sơn Thí>> bắt đầu chụp ảnh tuyên truyền.

Các diễn viên chạm mặt trong phòng hóa trang, thấy Giang Tư Úc và Lộ Trạch Thanh đi vào thì vài người điều đứng lên.

"Chào buổi chiều, thầy Giang."

"Thầy Giang."

Bọn họ đều đã thay xong quần áo, đang bắt đầu hóa trang.

"Chào các thầy cô." Lộ Trạch Thanh không chào hỏi từng người, những người này đều là tiền bối của cậu, gọi là 'thầy cô ' là được rồi.

"Ài, gọi tên của tôi là được rồi." Dư Toàn cười hỏi, "Tôi gọi cậu là Lộ Trạch Thanh được chứ?"

"Có thể."

Lộ Trạch Thanh nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

Từ Tiệp Hành.

Khi thử vai, chính Từ Tiệp Hành là người bịa đặt Lộ Trạch Thanh là người được nội bộ chọn. Lộ Trạch Thanh thu hồi tầm mắt, không muốn chào hỏi với cậu ta.

Từ Tiệp Hành hừ nhẹ một tiếng, quay người không muốn phản ứng với Lộ Trạch Thanh.

"Hai thầy, đây là suất diễn của hai người."

"Sau khi thay xong quần áo thì sẽ đến đây trang điểm."

"Được, cảm ơn."

Nhân viên công tác dẫn bọn họ đến phòng thử đồ, "Xin lỗi, bởi vì là ở vùng ngoại ô nên chỉ có một cái lều, hai thầy là người yêu của nhau thì chắc là cũng không ngại thay cùng nhau đúng không?"

Phòng thay đồ chính là một cái lều nhỏ, hai người đi vào thì cũng không chật, chỉ là.....

Hiện tại hai người đã công khai thân phận người yêu, tuy nhân viên trêu chọc họ nhưng hai người cũng không thể biểu hiện quá cố tình.

Giang Tư Úc còn không có mở miệng thì liền nghe Lộ Trạch Thanh nói.

"Không ngại."

......

Buông mành, tầm mắt của Lộ Trạch Thanh nhìn thẳng vào Giang Tư Úc, "Anh đứng thay ở đó, không được quay đầu lại."

Giang Tư Úc:".......Được."

Lộ Trạch Thanh đưa lưng về phía Giang Tư Úc, cậu không có lập tức thay quần áo mà là quay đầu lại nhìn Giang Tư Úc.

Giang Tư Úc đã cởi ra áo trên, cong người, đang chuẩn bị c.ởi quần, hai tay đặt ở trên lưng quần, Lộ Trạch Thanh chỉ cảm thấy tầm mắt của mình dần nóng lên, cậu nhanh chóng thu hồi tầm mắt.

Nhỏ giọng nói thầm một câu: Thay nhanh như vậy làm gì?

Lộ Trạch Thanh cởi áo thun, cậu không cởi hết ngay như Giang Tư Úc mà mặc đồ vào trước. Giang Tư Úc thay xong thì liền thấy Lộ Trạch Thanh mới chậm rì rì c.ởi quần, vì bị quần áo che hết nên cũng không thể nhìn thấy cái gì.

Giang Tư Úc tiếc nuối.

Sau khi hóa trang xong, đạo diễn Chân mới khoan thai đến muộn.

Nhìn diễn viên đã chuẩn bị sẵn sàng, cô cho tổ chuyên viên trang điểm một sự tán thưởng.

"Thanh Thanh, bởi vì nhân vật của cậu có sự tương phản trước sau nên đợi lát nữa cậu còn phải chụp một bộ ảnh 'hắc hóa' nữa."

Lộ Trạch Thanh mặc một bộ trang phục trắng tinh, đôi mắt trong vắt mang theo chút không hiểu việc đời, thuần khiết nhưng lại tự cao, không có chút nào không được tự nhiên cả.

"Để Thanh Thanh chụp trước, chụp xong thì còn phải hóa trang một lần nữa."

"Tôi có yêu cầu rất cao với nhân vật này, 'hắc hóa' không chỉ dựa vào hiệu ứng trang phục mà chủ yếu vẫn là xem kỹ thuật diễn, trang phục chỉ là một phần, chuyển biến chủ yếu chính là phong cách."

Lộ Trạch Thanh gật đầu đồng ý.

Mỗi người chụp ở một tổ khác nhau, Lộ Trạch Thanh chụp xong ảnh đơn thì còn phải chụp ảnh chung với Giang Tư Úc nữa.

"Có thể đem đạo cụ vào đây được rồi."

Còn có đạo cụ?

Lộ Trạch Thanh nhìn đạo cụ là dây xích vàng, cậu dừng lại. Trong tiểu thuyết, xiềng xích này đã từng khóa hai người, một là tiểu hoàng tử , một là quốc sư.

Trước khi tiểu hoàng tử hắc hóa đã bị quốc sư bắt nhốt.

Quốc sư còn tạo riêng một lồng chim màu vàng kim, đặc biệt lớn, chính là loại có thể nhốt người.

Chim hoàng yến thì nên ở trong lồng sắt.

"Xin lỗi thầy Lộ." Nhân viên công tác lấy ra dây xích vàng, "Làm phiền thầy Lộ đưa tay ra."

Lộ Trạch Thanh nâng tay, dây xích quấn vào tay cậu.

Giang Tư Úc cầm lấy đầu kia, kéo Lộ Trạch Thanh về phía hắn.

"Gần thêm một chút nữa."

"Thầy Giang, lúc này cậu tính toán nhốt tiểu hoàng tử để hù dọa, biểu cảm có thể hung ác một chút."

Đạo diễn Chân còn chưa nói xong thì Giang Tư Úc đã tự do phát huy.

Hắn nắm lấy cằm của Lộ Trạch Thanh, hai người dựa vào nhau rất gần.

Quốc sư bắt tiểu hoàng tử ngẩng đầu lên nhìn mình.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên đôi môi mọng nước của tiểu hoàng tử, như là muốn cúi xuống hôn, lại như là đang chà đạp chim hoàng yến bị cầm tù.

Nhân viên công tác cảm thấy bức ảnh tuyên truyền này đặc biệt đẹp.

"Quốc sư ốm yếu lại điên loạn, tiểu hoàng tử giả vờ ngây thơ thân thiện, A a a! Vô cùng hợp nhau."

"Ánh mắt của thầy Giang thật tuyệt, vừa hung ác vừa quyến rũ."

"Tôi mặc kệ ai cầm tù ai, dù sao khóa chết là được rồi."

Bình Luận (0)
Comment