Sau Khi Ghép Cp Với Ảnh Đế Ở Chương Trình Tình Yêu, Tôi Nổi Tiếng

Chương 79

[L12]: Sao chủ bài viết không nói gì?

[L17]: Có phải là tầng 9 dọa chủ tus rồi không?

[L22]: Có lẽ tuổi của chủ tus không lớn lắm, tình đầu rất bình thường với tuổi dậy thì, nếu là học sinh thì vẫn kiến nghị nên tập trung học tập, đừng nghĩ quá nhiều.

[L23]: Tầng trên là giáo viên chủ nhiệm vào nhầm đây sao?

Lộ Trạch Thanh nhấn vào trang cá nhân của tầng 9, cậu do dự rồi lại đóng lại. Lộ Trạch Thanh cảm thấy không đúng, như thế nào lại là rơi vào bể tình, chắc chắn người này đang nói bậy.

Tiếp theo lại có vài câu trả lời khác, Lộ Trạch Thanh tỉ mỉ xem từng câu trả lời, cậu không thấy có kiến nghị nào nghiêm túc cả.

Lộ Trạch Thanh đóng diễn đàn, lựa chọn nhắm mắt nghỉ ngơi.

......

Hai giờ sau, máy bay hạ cánh.

Lộ Trạch Thanh thu hồi mấy suy nghĩ lung tung kia. Ở sân bay đã có xe chuyên dụng đón đến biệt thự.

Biệt thự nhỏ mà Thích Trạch Vũ bảo trợ lý mua này cách rất gần địa điểm quay phim, phim trường ở thành phố C mới hoàn thành mấy năm gần đây nên vẫn chưa có nhiều đoàn làm phim lựa chọn quay phim tại đây.

Đạo diễn Chân rất coi trọng bộ phim này, lúc khảo sát địa điểm cũng phải chọn đến năm sáu nơi, cuối cùng mới chọn nơi này. Cô không thiếu tiền, cũng không thiếu người đầu tư, đạo diễn Chân thích tỉ mỉ nên các tác phẩm hoàn thành mới vô cùng tinh tế.

Ở mấy phim trường nổi tiếng thì mỗi tháng phải có vài đoàn làm phim quay phim, có đôi khi còn phải chạy thời gian để cho đoàn phim khác quay. Đạo diễn Chân cảm thấy đóng phim thì cần phải chậm rãi tích tụ nhiều cảm xúc, có đôi khi cảm xúc không tới thì phải diễn đi diễn lại rất nhiều lần.

Cuối cùng có người đề cử.

Lựa chọn nơi này.

Theo hiểu biết của cô, phim trường này khá nhỏ, sau tháng chín này có một đoàn phim quay phim kỳ ảo đến đây quay, cũng không dễ dàng đụng phải.

Có ba trợ lý đến đây để chăm sóc cho Lộ Trạch Thanh, cùng đi đến đây và ở trong biệt thự.

Thích Trạch Vũ suy xét tương đối chu đáo, một cô đầu bếp và một cô quét dọn, đầu bếp phụ trách một ngày ba bữa, cô quét dọn thì một tuần đến ba lần.

Xung quanh biệt thự khá khó để bắt xe, Thích Trạch Vũ liền sắp xếp tài xế phụ trách đón đưa đầu bếp và cô quét dọn.

"Anh Lộ, em cũng muốn có một người anh như vậy."

Tiểu Lý vô cùng hâm mộ mà đi vào biệt thự.

Nói là biệt thự nhỏ thì quả thật là không lớn, không đến 300 mét vuông, nhưng khẳng định là thoải mái hơn khách sạn. Phạm vi hoạt động cũng lớn hơn khách sạn nhiều, hơn nữa Giang Tư Úc, còn 3 trợ lý, vừa vặn đủ cho 5 phòng.

Nghe được Lộ Trạch Thanh an bài, Tiểu Trần kinh ngạc.

"Cái gì, chúng tôi cũng có phòng của chính mình sao?"

"Thật ra ba chúng tôi ở chung một phòng là được rồi."

"Phòng trống thì cũng để đấy, tách ra ở thì có thể thoải mái nghỉ ngơi hơn."

Lộ Trạch Thanh cảm thấy không có vấn đề, dù sao một người một phòng, không quấy rầy lẫn nhau. Đây là lần đầu tiên bọn họ đến đây nên vừa vào cửa liền đụng phải cô quét dọn.

"A! Là Giang Tư Úc." Cô quét dọn thấy Giang Tư Úc thì có chút kích động, "Tôi là xem phim của cậu mà lớn lên."

"Không đúng."

"Tôi nhìn cậu lớn lên."

"Cũng không đúng."

Nhất thời cô giúp việc không sắp xếp được từ ngữ, Lộ Trạch Thanh rũ mi cười, "Fans của thầy Giang thật sự là trải dài mọi tuổi tác."

"Lần đầu tiên tôi xem phim của cậu, cậu và Hứa Nguyệt diễn vai mẹ con." Năm đó những kịch bản ngược tâm đau khổ vô cùng thịnh hành, khi đó Hứa Nguyệt còn chưa phải là ảnh hậu.

Hứa Nguyệt từng diễn một bộ phim ngược tâm ngược thân đem con bỏ trốn, đứa con đó chính là Giang Tư Úc.

Lúc đó Giang Tư Úc mới được mấy tháng tuổi, lần đầu tiên ở trước ống kính.

Mấy năm sau phim truyền hình mới được chiếu, đứa con sau đó được mấy tuổi thì không phải là Giang Tư Úc diễn mà tìm một diễn viên vừa độ tuổi diễn.

Nhưng đôi mẹ con Giang Tư Úc và Hứa Nguyệt vẫn lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc với rất nhiều người.

"Khi còn nhỏ cậu còn rất đáng yêu."

Cô giúp việc ngượng ngùng cười, "Các cậu vừa xuống máy bay, nên đi nghỉ ngơi một chút đi, để tôi lấy nước cho mọi người."

"Không cần phiền như vậy ạ."

Lộ Trạch Thanh nhìn thấy cô quét dọn đã dọn xong rồi chuẩn bị rời đi, vì nhìn thấy bọn họ nên mới ở lại.

"Cô à, cô làm xong rồi thì có thể đi về, không cần phải lo cho chúng cháu. Cháu đã nói với anh rồi, một tuần cô đến đây ba lần đúng không?"

"Đúng vậy." Cô giúp việc vẫy vẫy tay, "Lát nữa con của cô sẽ đến đón cô."

Cô giúp việc tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, càng nhìn thì khóe miệng càng mở rộng, "Thật tốt, thật tương xứng."

Lộ Trạch Thanh trong lòng lộp bộp một chút, sẽ không phải là fans CP chứ.

Vậy về sau nếu cô giúp việc ở đây thì có phải cậu và Giang Tư Úc lại phải tiếp tục giả vờ làm người yêu không.

"Đúng rồi, mấy cậu vẫn còn chưa xem phòng đúng không, để cô đưa mấy đứa đi xem, cô vừa mới quét dọn xong hết rồi."

Cô giúp việc nhiệt tình như vậy, Lộ Trạch Thanh cũng không thể từ chối.

"Được ạ, vậy làm phiền cô rồi."

"À, cái này thì có gì đâu."

Cô giúp việc c.ởi đồ chống bụi, vén tay áo, lộ ra hai cái vòng tay phỉ thúy, tầm mắt của Giang Tư Úc đảo qua, cảm thấy vật này không phải bình thường.

Chú ý đến tầm mắt của Giang Tư Úc, cô giúp việc cười nói.

"À, là con dâu mua cho cô đó, nó bảo cô đeo rất đẹp. Cô đã bảo là để cho nó tự đeo nhưng nó một hai bảo phải cho cô, cô không đeo thì nó còn không vui."

Dù cô giúp việc nói như vậy nhưng trên mặt đều là ý cười.

Tuy nhiên mọi người cũng không hỏi nhiều về vấn đề riêng tư của người khác.

"Tầng dưới có hai phòng cho bảo mẫu, tầng hai có ba phòng, tầng ba thì có ban công ngoài trời, các cậu cứ xem xét sắp xếp ở như thế nào."

"Anh Úc và anh Lộ ở tầng hai đi, ba chúng ta thì ai lên tầng hai?"

"Không thì ba người chúng ta ở luôn dưới đây đi, đỡ phải chạy lên tầng hai." Tiểu Tưởng nói như vậy là không muốn chiếm dụng phòng trên tầng hai, hai người còn lại cũng không có ý kiến.

"Phòng của bảo mẫu lớn như vậy, chắc chắn sẽ thoải mái hơn khách sạn nhiều, để tôi ở cùng với Tiểu Trương là được."

Ba trợ lý đã quyết định như vậy nên Lộ Trạch Thanh cũng không khuyên nữa. Cậu và Giang Tư Úc đi lên tầng chọn phòng, ba căn phòng đều rất lớn, không chỉ có phòng tắm và ban công riêng mà còn có phòng để quần áo.

Lộ Trạch Thanh tùy tiện chọn một phòng, Giang Tư Úc ở phòng bên cạnh phòng của Lộ Trạch Thanh.

"Số điện thoại của cô và của Tiểu Âu đều được dán trên tủ lạnh, nếu có việc thì cứ bảo trợ lý gọi điện cho các cô. Thôi, con của cô đến rồi, cô đi về đây."

"Vâng, cô về ạ."

Cô giúp việc cười vui vẻ nói tạm biệt với bọn họ, đi ra cửa biệt thự. Lộ Trạch Thanh đang đứng trên ban công nhìn hoàn cảnh xung quanh thì cậu đột nhiên nhìn thấy cô giúp việc đi lên một chiếc xe Porsche.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Cậu nhớ đến một câu chuyện cười trên mạng.

Công ty nào đó phải đóng cửa, ông chủ lưu luyến không nỡ từ biệt với nhóm nhân viên, kết quả nhân viên dọn dẹp mỗi tháng nhận lương 4000 đột nhiên lấy ra mấy trăm vạn. Cô nhân viên tỏ vẻ rất thích không khí của công ty này, cô muốn tiếp tục làm vệ sinh ở đây.

Hiện tại Lộ Trạch Thanh cảm thấy, truyện cười có thể là sự thật.

"Thanh Thanh, buổi tối cần đọc kịch bản, tôi bảo đạo diễn Chân chọn địa điểm ở đây được không?" Giang Tư Úc đã thay xong quần áo, hắn gõ mở cửa phòng Lộ Trạch Thanh.

"Có thể."

Phần kịch bản này chỉ có diễn viên chính và một vài nhân vật phụ quan trọng, cùng với đạo diễn, biên kịch và tác giả nguyên tác.

"Ban công ngoài trời trên tầng 3 có một cái bàn lớn, có lẽ là sẽ đủ chỗ ngồi."

"Được, anh trả lời vào trong nhóm đi."

----------

Bồn tắm phòng Lộ Trạch Thanh có thể nhìn ra ban công, có thể vừa tắm vừa thưởng thức phong cảnh. Tuy rằng biết là sẽ không có ai nhìn thấy nhưng vì là cửa kính nên Lộ Trạch Thanh vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cậu kéo tấm rèm lại.

Trong phòng Lộ Trạch Thanh còn có một cái tủ lạnh nhỏ, bên trong có vài chai nước có ga lạnh.

Lộ Trạch Thanh đổ một lon Coca, thêm vài viên đá, cậu một bên tắm, một bên uống Coca, còn không quên chơi gà ăn đồng vàng.

Lộ Trạch Thanh dựa vào bồn tắm, chơi thua mấy ván khiến tâm trạng của cậu không tốt lắm, cuối cùng cậu mở Weibo.

Đại khái là bị Kiều An Nhiên dạy 'Hư'.

Lộ Trạch Thanh không thường xuyên đăng Weibo nhưng lại học được cách dùng Weibo ăn dưa.

Lộ Trạch Thanh đang muốn nhìn xem có dưa nào cậu chưa kịp ăn không thì nhìn thấy hai hot search cao nhất đều là về cậu.

#Ngẫu nhiên gặp được Dư Tình Chưa Dứt ở sân bay#

Cái hot search này không có vấn đề gì, có lẽ là người qua đường chụp. Lộ Trạch Thanh click mở hot search thứ hai trước...... là tên tài khoản món ngon của cậu.

# Chủ blog món ăn Coca muốn thêm đá #

Đáy lòng Lộ Trạch Thanh lộp bộp một chút.

Tài khoản món ăn của cậu nổi tiếng sau một đêm?

Lộ Trạch Thanh bấm vào, vì hot search này mà fans của tài khoản này tăng lên không ít, nhưng chủ đề hot search không phải là vì video của cậu mà là do đồng hồ mà cậu đeo.

[Khiếp sợ! Chủ blog nổi tiếng @Coca muốn thêm đá, ở trong video mới nhất đã đeo một cái đồng hồ ngàn vạn, ăn ở nhà hàng trăm tệ, cư dân mạng tỉ mỉ vạch ra video lúc đầu, kết quả khiến người khác thổn thức.]

Lộ Trạch Thanh: "......" Đây là cái loại mở đầu gì của tài khoản marketing?

Ăn dưa ăn đến trên người mình.

Lộ Trạch Thanh click mở bài viết, cả một đoạn chữ dài làm cậu cảm thấy quáng mắt.

Cậu bấm vào khu bình luận.

[Đồng hồ hai ngàn vạn, có phải là mô phỏng không?]

[Không thể nào, không thể nào. Thật sự có người giàu như vậy đi đến mấy quán nhỏ như vậy sao?]

Video lúc đầu của Lộ Trạch Thanh là mấy quán nhỏ ở phố cạnh trường học của học sinh, đắt thì mấy chục tệ, rẻ nhất thì chỉ có vài tệ.

Lúc đó vẫn dùng điện thoại để quay chụp, là điện thoại chưa đến một ngàn tệ, độ phân giải không được tốt lắm, lúc đó kĩ thuật quay video của Lộ Trạch Thanh cũng không tốt, quả thật là rất khác biệt với bây giờ.

[Từ một năm trước, chủ blog bắt đầu đi quay các cửa hàng ven đường, các quán nhỏ đến mấy nhà hàng trăm tệ, rồi đến hơn một tháng trước là nhà hàng Pháp xa hoa.]

[Cái đồng hồ này có thể ăn rất nhiều nhà hàng Pháp đi.]

[Vì cái gì mà một chủ blog giản dị lại đi theo hướng nhà giàu khoe của vậy?]

[Vì lưu lượng đi, loại tài khoản món ăn như này khẳng định là có đoàn đội phía sau.]

[Trước kia video cùng lắm chỉ có hơn ngàn lượt like, hiện tại thì hơn mười vạn.]

[Có một vài người ghen tị thì mới biết bộ mặt thật, như thế nào? Người ta nhất định phải nghèo cả đời sao?]

[Fans già thấy sinh hoạt của bảo bối ngày càng giàu có, tỏ vẻ rất vui mừng.]

[Ai đã xem video mới nhất chưa? Chủ blog trả lời là có đối tượng, không phải là bị bao dưỡng chứ?]

[Chủ blog bắt đầu đăng video khi học cấp 3, hiện tại thì mới đại học đúng không?]

[Hiện tại sinh viên được cha nuông chiều từ bé, cha mẹ vất vả kiếm tiền ở bên ngoài, bọn họ ở trường học thì tiêu xài phung phí, tôi thấy là không chịu được dụ dỗ nên bị người khác bao dưỡng.]

[Có thể lập một giới hạn cho mấy người nổi tiếng trên mạng không, để tự do như này khiến cho ở đâu cũng gặp phải.]

Lộ Trạch Thanh sờ đồng hồ đang để ở bên cạnh, cậu cũng không nghĩ đến chỉ có một cái đồng hồ cũng làm cậu lên hot search, còn thêm một 'tội danh ' bao dưỡng.

Tuy rằng quả thật với kinh tế hiện tại của cậu thì không thể nào mua được đồng hồ này nhưng mọi chuyện cũng quá trùng hợp.

Đây là tài khoản của Lộ Trạch Thanh, cậu biên tập một bài viết làm sáng tỏ, trước khi đăng bài lên Lộ Trạch Thanh lại chần chừ. Nếu cậu vẫn là một người vô danh, tài khoản có bị khui ra cũng không có chuyện gì.

Nhưng hiện tại Lộ Trạch Thanh đã ký với công mới, lại đang xào CP với Giang Tư Úc, nếu từ ngữ nào của Lộ Trạch Thanh bị cảnh sát mạng phân tích thì nếu bị khui ra có gây phiền toái cho Giang Tư Úc không?

Lộ Trạch Thanh thì không có vấn đề gì, nhưng suy xét đến Giang Tư Úc, cậu tạm thời cất điện thoại đi.

Dùng một ngụm hết sạch Coca, Lộ Trạch Thanh không còn tâm trạng ngâm bồn tắm nữa, cậu tắm rửa qua loa rồi thay quần áo. Lộ Trạch Thanh thay xong thì mở cửa, đi tìm Giang Tư Úc.

Cậu gõ ba tiếng, đợi một hai phút, không có ai mở cửa.

Lúc Lộ Trạch Thanh ở trong phòng không nghe thấy tiếng Giang Tư Úc mở hay đóng cửa, có lẽ người vẫn ở trong phòng.

Chẳng lẽ cũng đang tắm rửa?

Lộ Trạch Thanh do dự một chút, tính toán đợi lát nữa lại đến gõ cửa, cậu mới vừa xoay người thì cửa phòng đã bị mở ra.

"Giang......"

Lộ Trạch Thanh xoay người, một câu tức khắc dừng lại trong cổ họng, cậu yên lặng nhìn Giang Tư Úc mới tắm xong. Giang Tư Úc mặc áo tắm dài rộng thùng thình, dây thắt lỏng lẻo, cổ áo phanh ra lộ ra lồng ng.ực rắn chắc.

Trên cổ hắn là một cái khăn tắm, tóc mới khô được một nửa, thần thái lười nhác.

"Làm sao vậy?"

Lộ Trạch Thanh lăn lăn yết hầu, tầm mắt mơ hồ, không biết nên dừng ở nơi nào.

"Tôi có chút việc."

"Tôi cũng nghĩ vậy." Giang Tư Úc cười cười, "Không có việc gì thì em cũng sẽ không đến tìm tôi."

Lời này còn có ý khác, Lộ Trạch Thanh lựa chọn nghễnh ngãng, giả vờ không nghe ra.

"Đi vào rồi nói."

"Không, tôi đứng đây nói được rồi."

Giang Tư Úc nhướng mày, nhấc lên lông mi, hắn ỷ vào khung cửa, buồn cười hỏi.

"Trong phòng tôi có quỷ đuổi em sao?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Vào đi."

Giang Tư Úc làm như hắn là chủ nhân, Lộ Trạch Thanh thì lại không thể hiểu được mà có cảm giác như là khách được mời vào nhà.

"Em muốn nói cái gì?"

Giang Tư Úc làm như Lộ Trạch Thanh không phải là người ngoài, vào cửa liền bắt đầu cởi áo tắm, Lộ Trạch Thanh sửng sốt vài giây mới nghĩ ra phải xoay người, tầm mắt cậu chuyển rời khỏi cơ bụng săn chắc kia.

Có người xem nhưng Giang Tư Úc làm như không có, hắn từ từ lấy quần áo từ trong tủ, thong thả ung dung mặc vào người. Lộ Trạch Thanh đã sớm quay người ra chỗ khác nhưng nhiệt độ từ cổ trở lên vẫn không thể nào giảm bớt.

Lộ Trạch Thanh thở nhẹ một hơi, đôi mắt không nhìn nhưng tai lại càng nhạy bén, âm thanh cọ xát khi Giang Tư Úc mặc quần áo len lỏi hết vào tai Lộ Trạch Thanh.

Thời gian như là chậm lại.

Lộ Trạch Thanh mang tâm trạng phức tạp chờ Giang Tư Úc mặc xong quần áo, cậu chờ đến khi không còn có tiếng động nhỏ nào nữa thì mới xoay người, kết quả khuôn mặt lại nóng bừng lên.

"Anh, sao anh lại không mặc quần?"

Giang Tư Úc cọ xát nửa ngày, đem áo sơ mi đã mặc xong đổi thành áo thun, chỉ mặc một cái quần l.ót.

"Không phải là mặc quần l.ót sao?" Giang Tư Úc không để bụng.

"Giọng điệu này của em, không biết thì còn tưởng rằng tôi đang chơi lưu manh. Tôi vẫn chưa thay xong áo thì làm sao đã mặc quần được."

"Hay là, Thanh Thanh của chúng ta có thói quen mặc quần trước rồi mới mặc áo?"

Lộ Trạch Thanh lại quay người đi, không nói tiếp.

"Không phải em nói tôi là người bạn tốt nhất của em sao?" Giang Tư Úc như có như không cười, giọng điệu bình tĩnh nhưng lại nghe ra một chút không bình thường.

"Bạn tốt thay cái quần thì em khẩn trương làm cái gì?"

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Cái này gọi là tôn trọng cơ bản."

"Phải không?" Giang Tư Úc nói một cách ẩn ý.

Chú ý đến hai tai phiếm hồng của Lộ Trạch Thanh, Giang Tư Úc không trêu đùa nữa, "Được rồi, xoay người đi."

Lộ Trạch Thanh chần chờ một giây, chậm rì rì mà xoay người, tầm mắt không dám trực tiếp dừng trên người Giang Tư Úc. Lộ Trạch Thanh liếc mắt một cái, thấy quần áo của Giang Tư Úc đã chỉnh tề thì cậu mới nhìn hắn.

Trái tim phập phồng chậm rãi bình tĩnh lại.

"Không phải là em còn từng muốn tắm rửa với tôi sao? Thay quần áo mà em đã không dám nhìn thì tắm cùng nhau như thế nào được?"

Lộ Trạch Thanh: "?"

"Tôi nói muốn tắm rửa với anh khi nào?"

"Chậc." Trong con mắt của Giang Tư Úc có một chút gì đó mà Lộ Trạch Thanh xem không hiểu, "Em nói đó, bạn tốt thì phải tắm rửa với nhau."

"Hôm em uống say." Giang Tư Úc nhắc nhở.

Lộ Trạch Thanh: "........Lời nói khi say làm sao có thể coi là thật được."

"Thời điểm em cởi áo của tôi cũng không có như vậy."

Giang Tư Úc ngồi ở trên giường, khóe môi nhếch lên khó có thể phát hiện, "Lộ Trạch Thanh, em biết bây giờ em giống cái gì không?"

"Đặc biệt giống tên đàn ông cặn bã tỉnh lại sau khi say rượu, không muốn chịu trách nhiệm."

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Chúng ta lại không phát sinh cái gì, vì cái gì muốn chịu trách nhiệm?"

"Ý của em là, nếu là đã xảy ra cái gì, em liền nguyện ý phụ trách?" Giang Tư Úc mạnh mẽ xuyên tạc ý của Lộ Trạch Thanh, hắn rất có hứng thú nhìn Lộ Trạch Thanh quẫn bách xấu hổ buồn bực.

Lộ Trạch Thanh: "......"

"Không phát sinh cái gì làm em thấy thất vọng sao?" Giang Tư Úc tiếp tục xuyên tạc.

Lộ Trạch Thanh: "......"

Sao trước kia cậu không biết Giang Tư Úc lại biết xuyên tạc ý nghĩa từ ngữ như vậy.

Lộ Trạch Thanh cứng người tại chỗ, không biết phải phản ứng như thế nào, đến khi cậu nhìn thấy ý cười trong mắt của Giang Tư Úc thì cậu mới nhận ra mình bị hắn dắt đi.

Đây đâu phải là khổng tước, rõ ràng đây là hồ ly giảo hoạt.

Giang Tư Úc vô cùng nhạy bén với cảm xúc của Lộ Trạch Thanh, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề, nếu lại trêu chọc thì cậu sẽ tức giận mất.

"Vừa rồi em định nói với tôi chuyện gì?"

Lộ Trạch Thanh nói ra băn khoăn của chính mình, Giang Tư Úc nghe xong thì nói với cậu.

"Cho tôi xem bài viết mà em đã biên tập đi."

"Ở hộp thư nháp." Lộ Trạch Thanh lấy điện thoại đưa cho Giang Tư Úc.

Cùng với nói là làm bài viết làm sáng tỏ, không bằng nói là...... bắt phải lên tiếng.

[Coca không thêm đá V]: Quả thật video quay các cửa hàng là việc làm thêm, nghề nghiệp chính không ăn trộm không ăn cướp, nộp thuế đúng hạn, không cần mọi người phải lên tiếng. Từ đầu đến cuối tài khoản này chỉ chia sẻ những nhà hàng mà tôi đã đi ăn, cũng tiếp nhận quảng cáo, tất cả đều là các sản phẩm chính hãng, không bắt mua bắt bán, cũng không quảng cáo linh tinh. Đến nỗi đeo đồng hồ gì, có từ nơi nào, đây đều là sự riêng tư của tôi. Bởi vì một cái đồng hồ mà suy đoán đủ thứ thì có phải là có chút thấp kém hay không?

Người muốn chứng minh mình đã làm cái gì rất đơn giản, chứng minh chính mình chưa làm qua cái gì liền không đơn giản như vậy. Chứng minh chính mình không bị bao dưỡng?

Mặc kệ chứng minh như thế nào, người không muốn tin vẫn sẽ không tin.

Tài khoản món ăn này có fans riêng, Lộ Trạch Thanh cũng không muốn làm cho tài khoản này trở lên nổi tiếng, cậu chỉ muốn tiếp tục đi thăm các cửa hàng, cũng không bởi vì kiếm tiền hay tăng fans mà chỉ đơn giản là muốn chia sẻ.

"Nếu không thì để tôi viết lại một lần nữa."

"Không cần." Giang Tư Úc trực tiếp thay Lộ Trạch Thanh bấm đăng lên.

"Thời gian tài khoản này được lập còn nhiều hơn thời gian em vào giới, em không cố tình lừa gạt cái gì cả, chỉ là đi thăm các nhà hàng thôi, cũng không đi đến nơi nào không lành mạnh."

"Còn việc em lo lắng sẽ liên lụy đến tôi thì cũng không cần thiết."

"Em muốn làm cái gì thì làm cái đó, tôi đều có thể làm thay em."

Giang Tư Úc trả điện thoại cho Lộ Trạch Thanh, còn trịnh trọng nói với cậu.

"Tôi nói rồi, xào CP là cùng có lợi. Em có thể dẫm vào tôi để đi lên, cũng có thể lợi dụng tôi marketing, chỉ cần không đội nón xanh cho tôi thì làm như thế nào cũng được. Cho nên, không cần lo lắng sẽ gây ra phiền toái cho tôi."

"Đã hiểu chưa?"

Lộ Trạch Thanh chất phác gật đầu.

Cậu không thích đọc tiểu thuyết bá tổng cẩu huyết, nhìn thân thể Giang Tư Úc khiến tim đập nhanh thì thôi đi, vì cái gì 'lời nói bá tổng' này cũng làm trái tim của cậu mất khống chế?

Lộ Trạch Thanh quay về phòng nhưng vẫn còn ngơ ngác, trong đầu cậu lại nghĩ đến câu trả lời bình luận không đứng đắn kia.

Rơi vào bể tình?

Lộ Trạch Thanh không tin lắm.

Cậu cũng không phải là không có Giang Tư Úc thì sẽ đòi sống đòi chết.

Lộ - không tin lắm - Trạch Thanh lại mở ra bài ẩn danh buổi sáng, câu trả lời đã vượt qua 60, đa số là xem náo nhiệt, cũng có người mượn bài viết để hỏi chuyện.

[L59]: Tôi xây nhà ở đây, chờ chủ tus đăng một câu 'chúng ta ở bên nhau rồi'.

[L61]: Tôi cũng ngồi xổm chờ.

Lộ Trạch Thanh không tìm được câu trả lời mà cậu muốn nhìn, cuối cùng đành phải click mở bình luận không đứng đắn kia. Ngón tay Lộ Trạch Thanh ở giữa không trung, chậm chạp không chạm vào khung 'gửi tin nhắn'.

.........

Tâm tình Giang Tư Úc ở phòng bên cạnh vô cùng tốt, nếu không phải là sợ chọc người không vui thì hắn muốn tiếp tục trêu đùa Lộ Trạch Thanh nữa.

Giang Tư Úc nằm ở trên ghế sô pha, nhàn nhã mở ra diễn đàn ẩn danh. Nếu tâm tình hắn đã tốt như vậy, vậy thì hắn sẽ chỉ điểm cho nhóm lơ mơ trên diễn đàn, dù sao hiện tại hắn cũng đã được coi là nửa chuyên gia, tuy rằng chỉ là tự xưng.

Sau đó, Giang Tư Úc lại nhìn thấy bài viết ẩn danh buổi sáng.

[Trả lời]: Liệu có khả năng người bạn của tôi rung động với đối phương là do cơ thể không?

Lông mày của Giang Tư Úc nhíu lại, sao chủ bài viết này lại không chịu thừa nhận mình thích người khác? Hơn nữa việc thừa nhận khó như vậy sao?

Giang Tư Úc quyết định cho chủ bài viết một ngọn lửa nữa.

[L70]: Rất đơn giản, phản ứng của cơ thể là thành thật nhất. Cậu nhìn thân thể của nhiều người khác, nếu lúc đó cậu không có hứng thú thì có nghĩa là cậu chỉ rung động với người bạn của cậu. ởi vì cậu thích người bạn đó.

________________________________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Giang, cậu xác định không phải là tự tìm dấm cho mình ăn?

Bình Luận (0)
Comment