Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 134

Lão Đan Vương một mình đứng lặng trên không khá lâu, cho đến khi Đỗ Hành chống khung cửa bước ra.

 

Dư Thanh Đường khẽ quay đầu nhìn hắn, cũng không dám lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta..."

 

Cậu lén chỉ chỉ lên trời: "Có cần gọi lão ấy không?"

 

"Không cần." Đỗ Hành ngước nhìn lên, thần sắc thản nhiên: "Đang vụng trộm lau nước mắt đấy. Có các ngươi ở đây, lão ngại giơ tay lau thôi."

 

Dư Thanh Đường: "Ngươi vạch trần thế ổn chứ?"

 

Đỗ Hành khẽ cười: "Ta vạch trần rồi lão mới tiện lau."

 

Dư Thanh Đường len lén liếc qua, quả nhiên Lão Đan Vương đã đưa tay áo lên mặt.

 

Đỗ Hành trợn trắng mắt, cố ý nâng giọng: "Hắn cũng xứng để ngươi rơi nước mắt sao?"

 

"Ngươi không hiểu." Lão Đan Vương quệt một cái, "Ta chỉ có một sư đệ, bồi bạn với ta đã mấy nghìn năm."

 

"Chỉ một khúc gỗ thôi, đặt bên cạnh mấy nghìn năm, đến lúc nó bị sét đánh, người ta cũng sẽ đau lòng."

 

"Nhưng hắn càng sống càng không giống người." Đỗ Hành dựa vào khung cửa, không hề nể mặt: "Hắn đóng vai tiên nhân trong mắt thế nhân quá lâu rồi, chẳng còn coi trọng nhân mạng, cũng chẳng còn trọng tình nghĩa."

 

"Thôi đừng khóc nữa." Hắn tặc lưỡi, "Khó khăn lắm ta mới dẫn hai người bạn về, ngươi cứ bẽ mặt thế này trước mặt họ sao?"

 

Dư Thanh Đường vội chen lời chữa cháy: "Không sao, không sao, lão tiền bối rất đáng yêu, là người trọng tình cảm mà"

 

Cường giả khóc trước mặt cậu, Dư Thanh Đường căng thẳng đến mức nói năng lung tung: "Ờ... người ta vẫn bảo nam tử hay khóc vận khí sẽ không tệ đâu."

 

Đỗ Hành nhướng mày: "Nam tử?"

 

Dư Thanh Đường nghẹn lời, vội chữa cháy: "Lão nam tử?"

 

Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, ôm trường thương hành lễ: "Tiền bối không cần bận lòng, chúng ta..."

 

Lão Đan Vương rốt cuộc quay lại.

 

Lão rũ mắt, vẻ mệt mỏi: "Thôi vậy, để sau hẵng nghĩ, giờ còn việc chính chưa làm."

 

"Ta hiểu ý ngươi, viên Viên Dung Đan đó, ta sẽ tự tay luyện cho ngươi, nhất định là loại tốt nhất."

 

"Đồ nhi, chuyện trong tông môn..."

 

"Ta biết, vốn cũng chẳng mong ngươi xử lý." Đỗ Hành ngẩng đầu: "Người bị họ bắt, ta sẽ thả ra trước, còn đống việc thu dọn lặt vặt..."

 

Hắn đứng thẳng, chắp tay với mấy người: "Các ngươi đã giúp rất nhiều, phần còn lại, tự ta sẽ giải quyết."

 

"Không cần đâu." Thanh Trúc khoanh tay sau lưng, hơi gật đầu: "Ta vốn đến vì vụ mất tích của dân Kim Châu, giờ hung thủ đã đền tội, về sau không còn ai gặp nạn là được."

 

"Hẹn ngày tái ngộ."

 

Vừa xoay người được vài bước, hắn lại quay lại, chìa tay: "Đưa đàn của ngươi ta xem."

 

"Dạ?" Dư Thanh Đường sững người, vô thức ngoan ngoãn đưa Long Hạc Cầm.

 

Hiện tại thân thể Thanh Trúc vẫn mặc bộ váy trắng từng cùng Dư Thanh Đường đồng cam cộng khổ, Long Hạc Cầm chẳng có chút kháng cự nào, ngoan ngoãn thu liễm sát khí để hắn chạm vào.

 

"Quả nhiên là Long Hạc Cầm." Thanh Trúc thoáng trầm ngâm, rồi ngẩng mắt:
"Phong ấn trên đàn này là khi xưa tu vi ngươi còn thấp, e rằng nó sẽ rút cạn linh lực của ngươi trong một lần."

 

"Nhưng nay ngươi đã Nguyên Anh, phong ấn cũng nên giải bớt."

 

"Ơ?" Dư Thanh Đường còn chưa kịp ngăn thì thấy hắn khẽ động thủ, ngay sau đó, một tiếng hạc hót thanh thoát vang lên từ đàn, khiến người nghe tinh thần sảng khoái.

 

Dư Thanh Đường ngơ ngác cúi nhìn: "Tiền bối đã giải?"

 

"Chưa giải toàn bộ." Thanh Trúc gật đầu: "Giờ ngươi gảy lại những khúc từng học, uy lực sẽ mạnh hơn trước."

 

Dư Thanh Đường giật mình: "Vậy... linh lực tiêu hao cũng theo đó..."

 

"Đương nhiên." Thanh Trúc khẳng định.

 

Dư Thanh Đường như muốn khóc: "Tiền bối ơi, ta khổ lắm mới gảy cầm không cần vừa gảy vừa nuốt hồi linh đan mà"

 

Thanh Trúc vẻ khó hiểu: "Thế thì có sao?"

 

"Chăm tu luyện là được."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Ta không có gì để nói với đám cuồng tu này nữa!

 

"Khụ." Diệp Thần Diễm ánh mắt lấp lóe ý cười, kéo tay Dư Thanh Đường trấn an: "Có khi cũng không tốn quá nhiều linh lực đâu, sau thử là rõ."

 

"Giờ trước tiên, đưa Tiêu huynh đến chỗ thích hợp đã."

 

Hắn chỉ Tiêu Thư Sinh vẫn gối đầu lên bậc cửa ngủ say: "Ít nhất tìm cho hắn cái giường."

 

"À à" Dư Thanh Đường lập tức bị phân tâm, vội quay sang phụ giúp.

 

Thanh Trúc cáo từ, Lão Đan Vương thì sợ Thiên Cơ Tử tìm tới cửa, liền vội bế quan luyện Viên Dung Đan cho Diệp Thần Diễm.

 

Hai người tạm thời rảnh rỗi, bèn loanh quanh giúp dọn dẹp Hỏa Đỉnh Tông bao gồm nhưng không giới hạn ở việc đấm mấy kẻ từng tiếp tay gian tà, cõng tiểu đệ tử bị thương đi chữa trị, dọn chiến trường còn sót lại.

 

Dư Thanh Đường cố gắng nắn lại những viên gạch long lên giữa quảng trường, không khỏi cảm khái: "Lúc đánh không thấy, giờ nghĩ lại ngươi tàn phá biết bao công trình rồi."

 

"Ơ?" Diệp Thần Diễm ngẩng đầu vô tội: "Đâu phải ta làm?"

 

"Không phải ngươi." Dư Thanh Đường đáp trơn tru: "Ta nói Hoa Thời Miểu."

 

Cậu lau mồ hôi trán, bất chợt thấy một chiếc khăn tay đưa ngang.

 

"Cảm ơn nhé" Cậu theo phản xạ mỉm cười cảm tạ, quay đầu lại mới thấy là Tuyết Noãn đứng sau: "Là cô nương à, đồng bạn từng bị bắt đã tìm được chưa?"

 

"Tìm được rồi." Tuyết Noãn liên tục gật đầu: "Họ đối đầu nhau, chúng ta nhân lúc hỗn loạn cứu ra, còn đưa cả đám phàm nhân bị giam trong địa lao đi nữa."

 

"Vậy thì tốt." Dư Thanh Đường thở phào, "Các ngươi xong việc rồi? Nếu xong thì nghỉ ngơi đi, giờ Lão Đan Vương đã về, chắc các ngươi thực sự có thể học luyện đan rồi, lão ấy trông cũng dễ nói chuyện."

 

Cậu còn định chuyện trò thêm, Diệp Thần Diễm kéo cậu một cái, chỉ hướng cho nàng: "Tiêu Thư Sinh đang nghỉ ở đó."

 

Tuyết Noãn thoáng sững, cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ các ngươi"

 

"Ta đưa mọi người cùng đến cảm tạ huynh ấy."

 

Nàng ngoảnh lại, Dư Thanh Đường mới thấy tộc nhân Thái Âm Ngọc Thố khác cũng theo sau.

 

"Tiêu công tử đã giúp chúng ta rất nhiều." Tuyết Noãn mỉm cười: "Không chỉ chuyện lần này, mà còn nhiều chuyện khác."

 

Nàng thấp giọng nói: "Nếu Tứ Quý Thư Viện chịu thu nhận yêu tộc đệ tử thì tốt quá."

 

"Chắc được thôi?" Dư Thanh Đường xoa cằm: "Theo ta thấy, dựa vào Tiêu huynh, bầu không khí bên đó hẳn cũng ổn."

 

"Chỉ e họ không ưa yêu tộc khổng tước hay khoe khoang thôi."

 

"Ể?" Tuyết Noãn nghiêng đầu khó hiểu.

 

"Không có gì." Dư Thanh Đường vừa định lảng qua, đã thấy Đỗ Hành từ xa bước đến, gọi: "Hai vị."

 

Hắn liếc Diệp Thần Diễm: "Đan của ngươi đã luyện xong."

 

"Cuối cùng cũng xong." Diệp Thần Diễm khẽ cười: "Chuyến này coi như không uổng."

 

Đỗ Hành cũng cười theo: "May mà sư phụ ta tỉnh lại, đan này để người luyện, ta còn lo, nhỡ không áp được hai luồng lực trong cơ thể ngươi thì sao."

 

Hắn dẫn đường tới tận lò luyện đan của Lão Đan Vương, rồi mới quay lại dặn:
"Về sau, nếu có việc cần giúp..."

 

Hắn nghiêm mặt nhìn họ: "Muôn lần chết không chối từ."

 

Chưa để họ kịp đáp, hắn đã đẩy cửa vào, rõ là muốn tránh khách sáo.

 

Lão Đan Vương ngồi xếp bằng trước một lò đan vàng, thấy họ đến thì chậm rãi mở mắt, mỉm cười hiền hòa: "Nhị vị tiểu hữu đến rồi."

 

Ánh mắt ông dừng trên người Dư Thanh Đường, khẽ ngừng lại: "Vị này là..."

 

Dư Thanh Đường cúi nhìn bộ đồ trên người, kéo kéo vạt áo: "Nam, là nam, lúc trước có việc đặc biệt mới mặc váy, Đỗ Hành cũng mặc đấy"

 

"Khụ." Đỗ Hành mặt không đổi sắc hắng giọng.

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày đính chính: "Ta thì không mặc."

 

"Ồ?" Lão Đan Vương hứng thú liếc Đỗ Hành, nhưng vẫn nhớ chính sự, mở lò đan.

 

Bên trong xếp chín viên đan khắc huyền văn tinh diệu, hương đan phảng phất khiến người mê say, Dư Thanh Đường híp mắt, hít hà khoan khoái.

 

Đỗ Hành liếc cậu nhắc nhở: "Đắng lắm đấy."

 

Dư Thanh Đường lập tức hết say mê.

 

Lão Đan Vương thu đan vào ngọc bình, Dư Thanh Đường lập tức nhét vào tay Diệp Thần Diễm: "Của ngươi, tất cả đều của ngươi, uống nhiều vào nhé."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

"Không ai biết khi ngươi đột phá Xuất Khiếu kỳ, hai luồng linh lực trong người sẽ va chạm thế nào." Lão Đan Vương nghiêm giọng nhìn hắn, "Đến lúc đó, uống một viên trước, nếu chống đỡ không nổi thì uống thêm, nếu chín viên Viên Dung Đan uống hết mà hai luồng linh lực vẫn không dung hòa được..."

 

Hắn nghiêm mắt nhìn thẳng Diệp Thần Diễm: "Đứt thì phải đứt."

 

Diệp Thần Diễm giật mình, ngẩng lên nhìn Lão Đan Vương.

 

Hắn thu hồi ánh mắt, ôm quyền: "Ta hiểu rồi, đa tạ tiền bối."

 

Lão Đan Vương khẽ lắc đầu: "Không cần."

 

"Đây vốn là lời hứa từ sớm, nay ngươi đã đến, coi như ta xong được một chuyện trong lòng."

 

Hắn nhìn sâu vào Diệp Thần Diễm: "Ta cùng mấy lão già kia, nhiều nhất cũng chỉ mở đường cho ngươi tới đây, còn đi thế nào về sau đều phải dựa vào chính ngươi."

 

Lão Đan Vương xoay đầu nhìn sang Dư Thanh Đường: "Còn vị tiểu hữu này ngươi có muốn đan dược gì không?"

 

"Ngươi đừng tặng." Đỗ Hành xen ngang, "Đan của ngươi đắng, cậu ấy nuốt không nổi."

 

Lão Đan Vương tức phồng râu trợn mắt: "Thuốc đắng dã tật, xưa nay đều vậy"

 

Đỗ Hành ném cho Dư Thanh Đường một giới chỉ trữ vật: "Đều là loại ngọt, ta đã lục kho Hỏa Đỉnh Tông tìm được, đủ các loại đan, ngươi nuốt không nổi thì đem bán lấy tiền cũng được."

 

Dư Thanh Đường cảm động ra mặt: "Đỗ Hành sư huynh"

 

Lão Đan Vương tiếc nuối thu ánh mắt: "Nếu đã thích loại đó thì thôi vậy."

 

"Còn vị tiểu hữu nữa..."

 

"Có ta có ta." Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt xếp, tươi cười từ ngoài cửa bước vào.

 

Nghỉ ngơi chốc lát, trông hắn không chỉ hồi phục tinh thần mà còn có phần phấn chấn hơn khi nãy, hành lễ với Lão Đan Vương: "Vãn bối chẳng cầu gì khác, viên đan vừa rồi đã được ích lợi không nhỏ."

 

Dư Thanh Đường nhỏ giọng ghé tai Diệp Thần Diễm: "Ta đoán hắn sẽ nói nhưng mà"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày.

 

Quả nhiên, Tiêu Thư Sinh khẽ ho một tiếng: "Nhưng mà, tại hạ thật sự tò mò về chuyện tiền bối từng nói luyện Bổ Thiên Đan thất bại, rốt cuộc thất bại thế nào? Vì sao không công bố cho thế nhân?"

 

Lão Đan Vương bất đắc dĩ: "Vốn là việc không tiện nói."

 

"Nhưng các ngươi đã biết chút ít, thôi thì kể cũng được."

 

"Ta chưa từng tận mắt chứng kiến, ngay cả sư phụ ta cũng chỉ nghe từ sư phụ bà ấy."

 

Lão Đan Vương ngẩng đầu nhìn trời xanh vĩnh cửu: "Bà ấy nói Bất Dạ Thiên khai lò luyện đan, chỉ thấy Bổ Thiên Lô nổ tung, thiên hỏa giáng xuống, dân không thể sống, Liệt Vân Châu năm ấy hóa thành một mảnh đất cháy đen'..."

 

Tiêu Thư Sinh sững người, chợt bừng tỉnh: "Thì ra là vậy"

 

"Liên kết hết rồi"

 

"Chả trách Nhiên Kim Tôn khinh thường Bổ Thiên Thuật." Diệp Thần Diễm cũng hiểu ra: "Năm đó Bổ Thiên thất bại, còn khiến Liệt Vân Châu chịu nạn, hắn mới ôm khúc mắc trong lòng."

 

"Nhưng nếu đã thất bại, vì sao Mật Tông vẫn cố chấp?"

 

Lão Đan Vương trầm mặc giây lát: "Bởi vì sau đó họ đã thành công."

 

Hắn nhìn sâu vào Diệp Thần Diễm: "Mẫu thân ngươi, Thiên Huyền Nữ kinh tài tuyệt diễm, chính là đệ tử xuất sắc nhất của Mật Tông thời ấy."

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: Vậy chẳng phải ta ở Mật Tông vai vế rất cao à?

 

Dư Thanh Đường: Ồ chà, thế thì Hoa Thời Miểu là trâu già gặm cỏ non rồi

 

Diệp Thần Diễm: ...

Bình Luận (0)
Comment