Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 135

Đồng tử Diệp Thần Diễm khẽ co rút: "Nàng..."

 

Hắn vốn chẳng mấy thiện cảm với Mật Tông, thậm chí ẩn ẩn mang địch ý, nay đột nhiên nghe được tin này, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.

 

Sắc mặt hắn cổ quái, ánh mắt lay động: "Nàng... nàng cũng tán thành dùng Bổ Thiên thuật sao?"

 

Lão Đan Vương khẽ lắc đầu: "Chuyện xưa đã quá xa, ta chung quy không phải đệ tử thân truyền của Mật Tông, khó mà rõ tường tận chi tiết."

 

"Bất quá, vốn dĩ người được chọn để khai lò đầu tiên chính là Thiên Huyền Nữ."

 

Dư Thanh Đường len lén liếc Diệp Thần Diễm: "Chẳng phải nói Mật Tông tu Vô Tình đạo ư? Vậy nàng..."

 

Lão Đan Vương cong mắt cười, nhắc đến chuyện này ngược lại thấy thoải mái hơn: "Còn không phải sao."

 

"Thánh nữ Mật Tông bị một tiểu tử Ma tộc xấu xa bắt cóc, tưởng tượng năm đó cũng là một tin động trời gây chấn động khắp nơi."

 

Tiêu Thư Sinh lộ vẻ hướng về: "Không biết có tiền bối đồng môn nào ghi lại những việc ấy không."

 

"Ma tộc vốn không tán đồng Bổ Thiên chi thuyết." Lão Đan Vương nhẹ lắc đầu, "Thiên Huyền Nữ theo Ma Tôn rời khỏi Mật Tông, khi ấy ắt bị người người chỉ trích, nói nàng lâm trận đào tẩu, bỏ lại trọng trách."

 

"Dù sao, nàng cũng là trời sinh đạo thai, là người thích hợp nhất để hợp đạo với trời."

 

"Nhưng Bổ Thiên Lò sụp đổ, thiên hỏa rơi xuống, Mật Tông lại không còn cách nào khác, nàng cùng Ma Tôn lại xuất hiện, cuối cùng vẫn vác lấy trọng trách bổ trời."

 

"Cũng chính khi đó, Văn Thánh Học Phủ và Ma Thổ cùng biến mất trong một đêm."

 

"Không ai biết lần bổ thiên thứ hai họ đã dùng cách gì, có người đoán rằng lò đan lần đầu chỉ thiếu chút ma khí, cũng có người nói họ đã trực tiếp lấy thân hiến đạo..."

 

Diệp Thần Diễm nhíu chặt mày, không biết đang nghĩ điều gì.

 

Dư Thanh Đường len lén nhìn sắc mặt hắn, do dự kéo nhẹ tay áo hắn.

 

Diệp Thần Diễm như sực tỉnh, sắc mặt hơi hòa hoãn, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Ta không sao."

 

"Yên tâm đi." Dư Thanh Đường vụng trộm ngó trời, nhanh chóng an ủi, "Cha mẹ ngươi chắc chắn không phải người xấu đâu."

 

Diệp Thần Diễm không nhịn được khẽ cười, nhẹ giọng đáp: "Ừ."

 

Lão Đan Vương vuốt râu, liếc Diệp Thần Diễm: "Chuyện quá cụ thể, nếu ngươi muốn biết, ngoài người của Mật Tông, có lẽ còn có thể hỏi sư phụ ngươi."

 

Hắn dừng lại, lại chỉ Tiêu Thư Sinh: "Ồ, còn sư phụ của ngươi nữa."

 

"Người hiếu kỳ như hắn, chắc chắn sẽ tự nghĩ cách tìm cho rõ."

 

"Nhưng hiếu kỳ nặng, miệng cũng kín." Tiêu Thư Sinh tiếc nuối, "E là hỏi cũng chẳng ra."

 

Lão Đan Vương buồn cười lắc đầu: "Chuyện xưa, trong tàng thư các của Hỏa Đỉnh Tông vẫn còn ghi chép chút ít, tuy không chạm vào cơ mật, nhưng cũng đủ thỏa mãn phần nào tính tò mò của các ngươi."

 

"Lúc khác bảo đồ nhi dẫn các ngươi đi xem."

 

Tiêu Thư Sinh mắt sáng rực: "Đa tạ"

 

"Haizz." Lão Đan Vương hơi cảm khái, "Chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua, nghe nói Mật Tông dường như đã lần lượt tìm về những mảnh vụn Bổ Thiên Lò, lại một lần nữa tu bổ tiên khí."

 

"Năm đó bổ thiên vội vàng, tuy rằng cố gắng chống đỡ được đến nay, nhưng vết nứt thiên đạo chưa hoàn toàn liền lại."

 

"Mật Tông vẫn luôn quan sát thiên đạo, lần này họ có hành động, e rằng chính là điềm báo thiên kiếp lại sắp giáng xuống."

 

Hắn hơi ngẩng đầu: "Chỉ là lần này, đã không còn Thiên Huyền Nữ, cũng không còn Cửu U Ma Tôn nữa."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Không có bọn họ, tự nhiên sẽ có người khác."

 

"Nghe nói bọn họ đã tìm được trời sinh đạo thai mới." Tiêu Thư Sinh nhíu mày, ánh mắt chuyển về phía Diệp Thần Diễm, "Vừa hay, ngươi lại trở thành Ma Tôn đời mới."

 

"Xì"

 

Tiêu Thư Sinh lẩm bẩm: "Cơ duyên dưới thiên đạo, không thể xem thường."

 

Dư Thanh Đường gật đầu như gà mổ thóc: "Ừm"

 

Nếu không có ta như sao băng ngoài ý muốn rơi xuống, hai người bọn họ quả thật sẽ kế thừa vị trí của Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn.

 

Cậu chột dạ liếc Diệp Thần Diễm, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.

 

"Có, có chuyện gì không?"

 

Dư Thanh Đường chớp mắt.

 

"Không gì cả." Diệp Thần Diễm cười nhạt, "Chỉ là nghĩ, xem thế nào cũng chẳng liên quan gì đến ngươi."

 

Hắn thu hồi chín viên Viên Dung Đan: "Đan đã đến tay, Hỏa Đỉnh Tông còn nhiều việc cần xử lý, chúng ta cũng không tiện ở lại, xin phép cáo từ."

 

"Cái này..." Tiêu Thư Sinh lộ vẻ khó xử, "Ta..."

 

"Ngươi muốn ở lại thì cứ ở lại thêm." Diệp Thần Diễm phẩy tay, "Dù sao đã lưu lại truyền âm thạch, hữu duyên tất lại gặp."

 

Tiêu Thư Sinh bi ai nhắm mắt: "Đành vậy."

 

Hắn bỗng tiến lên một bước, kéo Dư Thanh Đường ra một góc, dặn dò kỹ lưỡng: "Dư huynh, nếu dọc đường có chuyện thú vị, lần sau gặp nhất định phải kể cho ta nghe"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu cúi đầu nhìn bàn tay Tiêu Thư Sinh đang nắm lấy mình, xem ra nếu không đáp ứng, hôm nay đừng hòng đi nổi.

 

Dư Thanh Đường miễn cưỡng gật đầu: "Được rồi, ta chọn chuyện có thể kể mà kể cho ngươi."

 

"Tất nhiên, tất nhiên." Tiêu Thư Sinh cười híp mắt, còn định nói thêm đôi câu, Diệp Thần Diễm đã kéo Dư Thanh Đường lùi lại một bước, liếc hắn: "Xong chưa?"

 

"Ngươi việc gì chỉ dặn riêng hắn, hỏi ta cũng được mà."

 

Tiêu Thư Sinh hòa nhã cười: "Đều hỏi, đều hỏi."

 

"Đi thôi." Diệp Thần Diễm khẽ cười, kéo Dư Thanh Đường bước ra cửa Hỏa Đỉnh Tông.

 

Tiêu Thư Sinh còn đứng sau lo lắng dặn: "Diệp huynh, đừng quá nôn nóng."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, coi như không nghe thấy.

 

Tiêu Thư Sinh vẫn chưa yên tâm, lại gọi: "Dư huynh, ngươi thì nên sốt ruột chút"

 

Dư Thanh Đường quay đầu: "A?"

 

Diệp Thần Diễm bật cười khẽ gật: "Câu này ngươi phải nghe đấy."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Hai người xuống núi, tìm một quán ở Hỏa Đỉnh Tông ăn uống, thoải mái xả hơi.

 

Viên Dung Đan đã đến tay, một chuyện lớn xem như xong, Dư Thanh Đường thấy ăn cơm cũng ngon hơn chút dù trước giờ cậu chưa từng thấy cơm không ngon.

 

Cậu ăn no tám phần, cực kỳ kiềm chế mà chậm rãi lại, ngập ngừng nhìn Diệp Thần Diễm.

 

"Sao vậy?" Diệp Thần Diễm ngẩng lên nhìn cậu, bật cười gọi tiểu nhị: "Thêm một bát nữa."

 

" Ta không phải muốn gọi thêm cơm." Dư Thanh Đường sờ mũi, cũng không từ chối bát cơm được đưa tới, hắng giọng: "Ta muốn hỏi, giờ đan đã có, kế tiếp đi đâu?"

 

Theo nguyên tác, hắn sau khi tiến cấp Xuất Khiếu kỳ sẽ thuận theo cơ duyên tới một tiên phủ thần bí vừa mới hiện thế, chính xác là một tiên phủ chân chính có dính dáng đến tiên giới.

 

Mật Tông cũng phái người đến, người đến chính là Cơ Như Tuyết.

 

Có điều tình tiết đã sớm hơn không ít, nếu theo thời tuyến ban đầu, trước khi tiên phủ xuất hiện, bọn họ vẫn còn một chút thời gian, có thể tranh thủ nghỉ ngơi.

 

"Ừm" Diệp Thần Diễm chống cằm, "Dù sao cũng không quay về Nam Châu nữa."

 

"Bọn họ chỉ nói nhốt ta đến Xuất Khiếu, hiện ta đã cách Xuất Khiếu chỉ còn một tia cơ hội, không cần quay lại."

 

Hắn thản nhiên liếc ra sau: "Chỉ là không biết một vị tiền bối nào đó có thể giúp truyền tin này về, tiện thể để lại cho chúng ta chút không gian hay không."

 

Giọng Trúc cô nương vang lên từ mái nhà: "Không thể."

 

Dư Thanh Đường suýt làm rơi miếng thịt trong miệng: "Tiểu Trúc tỷ ngươi còn ở đó à?"

 

Cậu tiện tay moi từ đĩa trái cây ra một quả quýt: "Ăn không?"

 

Một trận gió thoảng qua, quả quýt trong tay cậu biến mất.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Diệp Thần Diễm day day ấn đường, khẽ "chậc" một tiếng.

 

Hắn ngẩng mắt nhìn Dư Thanh Đường: "Ngươi có nơi nào muốn đi không?"

 

Dư Thanh Đường liếc hắn một cái, ôm ghế xích lại gần, mặt đầy mong chờ: "Có thật."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ở đâu?"

 

"Đã đến Vân Châu rồi," Dư Thanh Đường mắt sáng rực, "bên cạnh chính là Kim Châu."

 

Ý cười trên mặt Diệp Thần Diễm chậm rãi thu lại.

 

Dư Thanh Đường lại nhích gần thêm chút: "Ta muốn về Kim Châu, đến Biệt Hạc Môn."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Hắn tránh ánh mắt đối phương, ngửa cổ uống một ngụm trà: "Ta bỗng nhớ ra còn việc chưa làm, chi bằng quay về Nam Châu một chuyến, à... đúng, phải bẩm sư phụ chuyện Hỏa Đỉnh Tông, cả chuyện Mật Tông..."

 

Dư Thanh Đường nheo mắt: "Ngụy biện."

 

Cậu đưa tay chọc má hắn: "Ngươi không muốn cho ta về đúng không?"

 

Diệp Thần Diễm dời ánh mắt đi, im lặng.

 

Dư Thanh Đường chống cằm nhìn hắn: "Nhưng ngươi cũng không thể cả đời giữ ta, không cho ta về Biệt Hạc Môn được."

 

"Nhưng..." Diệp Thần Diễm liếc nhìn cậu, "Ngươi về rồi còn đi với nữa ta không?"

 

"Chuyện này à...." Dư Thanh Đường lắc lư, cố ý bán bí mật: "Xem biểu hiện của ngươi."

 

"Ta còn phải suy nghĩ thêm."

 

"Vậy khỏi đi." Diệp Thần Diễm nằm ườn ra bàn, "Ta thấy không khỏe, không đi nổi đường."

 

"Cũng được thôi." Dư Thanh Đường gật đầu, ra vẻ nghiêm túc: "Thật ra lúc ta rời núi từng thề son sắt, giờ mà dẫn ngươi về, không dễ giải thích với đồng môn."

 

"Nghĩ kỹ lại, ta giờ cũng đã Nguyên Anh rồi, sắp đuổi kịp tu vi sư phụ, không dám nói ngang dọc thiên hạ, nhưng cẩn thận một chút cũng chẳng gặp nguy hiểm gì."

 

"Không thì ngươi cứ ở lại Vân Châu, ta tự về..."

 

"Ngươi" Diệp Thần Diễm biết rõ cậu cố tình nói thế, vẫn nhịn không được bật dậy: "Không được, ngươi không thể một mình quay về."

 

Dư Thanh Đường kéo ghế, cộc cộc xích thêm gần: "Ta đâu có nói về rồi sẽ không đi với ngươi."

 

"Nhưng ta thật sự phải về một chuyến, có chuyện cần làm."

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Rất quan trọng sao?"

 

Dư Thanh Đường quả quyết gật đầu: "Rất quan trọng."

 

Diệp Thần Diễm thoáng do dự.

 

"Sao thế" Dư Thanh Đường chỉ chỉ trỏ trỏ, "không yên tâm về ta à?"

 

"Dĩ nhiên rồi." Diệp Thần Diễm liếc xéo cậu, "Ngươi có chỗ nào khiến người ta yên tâm đâu."

 

Hắn khẽ lầm bầm: "Một là chưa từng nói thích ta, hai là chưa chủ động hôn ta, ba là..."

 

"Ê ê ê" Dư Thanh Đường vội lấy tay bịt miệng hắn, sợ người khác nghe thấy: "Ta đây không phải..."

 

Cậu lầm rầm mấy câu, Diệp Thần Diễm không nghe rõ.

 

"Dù sao, ngươi...." Dư Thanh Đường khí thế hùng hồn kéo cổ áo hắn: "Theo ta về Biệt Hạc Môn, không được từ chối"

 

Diệp Thần Diễm nhìn cậu một cái, dời mắt đi: "Đi thì đi."

 

"... Vừa khéo ta cũng có chuyện."

 

...

 

Vài ngày sau, Diệp Thần Diễm cùng Dư Thanh Đường đứng trên đỉnh Viễn Sơn, trước sơn môn Biệt Hạc Môn.

 

Đã quen nhìncác môn các phái hoa lệ tinh xảo, giờ đối diện với cái cửa nát như cổng làng này, quả thật không lọt nổi mắt xanh.

 

Nếu không nhờ người trong môn đôi chút biết pháp thuật, e rằng cửa núi của thôn trang nhân gian cũng có thể thắng một bậc.

 

Diệp Thần Diễm chậm rãi quay sang Dư Thanh Đường: "Chuyện ngươi nói rất quan trọng chính là mang giò heo cho họ sao?"

 

"Ừm." Dư Thanh Đường nghiêm trang gật đầu, hào khí bừng bừng vung tay: "Giờ ta phát tài rồi, mua cho mỗi người một cái"

 

"Ngũ sư huynh vốn tiết kiệm, trước đây cho dù có mua chắc cũng chẳng mua nhiều, chắc còn nhường cho sư đệ sư muội ăn..."

 

Cậu hít sâu một hơi, dang rộng hai tay, nụ cười sáng lạn như con cá nhỏ vừa từ chậu nước lao về hồ, hét lớn:
"Sư phụ, sư tỷ, sư huynh"

 

"Ta nhớ mọi người muốn chết rồi"

 

....................................

 

Lời tác giả muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: Toang rồi, hình như cậu ấy tính bỏ trốn.

 

Dư Thanh Đường: Ừm 0w0?

Bình Luận (0)
Comment