Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 136

Người đầu tiên nghe thấy động tĩnh là tiểu đệ trông cổng chưa nhập môn.

 

Ngày trước chính thằng nhóc này từng tận mắt nhìn Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm xuống núi, giờ thấy cậu hớt ha hớt hải lao qua sơn môn, mừng rỡ như điên, nước mắt rưng rưng: "Tiểu sư..."

 

Chữ "huynh" còn mắc nghẹn trong cổ họng thì Diệp Thần Diễm đã theo sau Dư Thanh Đường bước vào, cậu bé lập tức luống cuống nuốt âm cuối, cứng rắn bẻ giọng thành: "Tỷ."

 

Diệp Thần Diễm thấy buồn cười, còn tiện tay khoác vai Dư Thanh Đường, cười nhạo: "Tiểu sư tỷ?"

 

Dư Thanh Đường giờ đã chẳng còn là con cá mặn run như cầy sấy mỗi khi bị hắn lăm lăm hù dọa nữa, bây giờ cậu chính là con cá mặn có thể tác oai tác phúc ngay trên đầu Long Ngạo Thiên.

 

Cậu chẳng thèm để ý, quay đầu mỉm cười toe toét nhận lời, còn cả gan xoa xoa mái tóc hắn: "Ê... tiểu sư đệ!"

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Tiểu đồng hoảng hốt nhìn hành vi to gan lớn mật của cậu, không khác gì túm lông đuôi hổ, hít ngược một hơi khí lạnh, nhân tiện lùi lại hai bước.

 

"Ngươi đừng dọa tiểu sư đệ chưa nhập môn của ta." Dư Thanh Đường ngồi xổm xuống, vò má thằng nhóc, "Đừng hoảng, bọn ta giải thích rõ rồi, không cần lừa nó nữa."

 

"À?" Tiểu đồng càng lo lắng, căng thẳng níu cậu kéo ra sau hai bước, thì thầm hỏi: "Hắn không đánh ngươi chứ? Nghe nói hắn đánh người đau lắm đó"

 

Dư Thanh Đường chột dạ nhìn trời, câu "nghe nói" kia khả năng lớn chính là nghe từ miệng cậu.

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày nhìn cậu, Dư Thanh Đường ho khan lấy lệ, nghiêm túc thanh minh giúp hắn: "Không có, hắn sao mà đánh người được"

 

Ngập ngừng một chút, cậu lại gãi cằm: "Hình như cũng có đó."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

"Khụ." Dư Thanh Đường bước tới bên hắn, đưa tay nâng cằm Diệp Thần Diễm, xoay qua xoay lại cho tiểu đồng xem: "Thật ra tính hắn cũng tốt lắm, còn thân thiện nữa, không có cắn người đâu."

 

"Ngươi xem này."

 

Cậu còn nhéo nhéo má Diệp Thần Diễm, Diệp Thần Diễm phối hợp nở nụ cười.

 

Ánh mắt tiểu đồng càng lúc càng kinh hãi, đột nhiên co giò chạy thẳng vào trong môn, vừa chạy vừa gào: "Sư phụ, sư tỷ, sư huynh"

 

"Cứu mạng a...."

 

Dư Thanh Đường: ".Sao đứa nhỏ này còn hét cứu mạng nữa nhỉ?"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, sờ mặt mình: "Ta cười vẫn chưa đủ thân thiện à?"

 

Dư Thanh Đường ghé sát ngắm kỹ: "Ta thấy ổn mà."

 

Cậu vỗ vai Diệp Thần Diễm trấn an: "Có khi không phải do ngươi chưa đủ cố gắng, mà là khí chất huyền diệu thôi, có người trời sinh không hợp khẩu vị trẻ con"

 

Tiếng động trên núi truyền xuống, cậu cùng Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, kinh hãi thấy Nhàn Hạc đạo nhân dẫn theo một đoàn đệ tử rầm rập xông ra từ đại điện Biệt Hạc Môn.

 

"Thằng nhãi kia, thả sư đệ ta ra" Đại sư tỷ xông lên đầu, cổ cầm ngang gối, đã sẵn sàng xuất thủ, "Để ta... má ơi sư phụ, hắn Nguyên Anh hậu kỳ, ta đánh không lại"

 

"Đồ đệ đừng sợ, vi sư tới đây" Nhàn Hạc đạo nhân không biết vừa làm gì, ống quần còn chưa kịp thả xuống, hấp tấp lao ra nghe tiếng cầu cứu của đại đệ tử, lập tức tối sầm mắt: "Xong rồi, Nguyên Anh hậu kỳ mọi người đừng xông lên, rút về mở hộ sơn đại trận"

 

Hắn vội dừng bước, cố giữ khí thế: "Vị thiếu niên anh hùng này, có gì từ từ nói!"

 

Diệp Thần Diễm vừa hé miệng: "Ta..."

 

"Không được thì lấy cây đàn trong tay nó đi" Nhàn Hạc đạo nhân chỉ vào Dư Thanh Đường, "Dù sao cũng là nhất phẩm linh khí, Biệt Hạc Môn chúng ta chỉ đáng giá có mỗi thứ đó"

 

"Cầm đồ rồi xin đừng lấy mạng ai"

 

Diệp Thần Diễm chậm rãi quay sang nhìn Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường cười gượng hai tiếng: "Có... có người chính là như vậy đấy, cũng tại khí chất huyền diệu, trời sinh không hợp khẩu vị người già"

 

Diệp Thần Diễm: "Hừ."

 

"Đừng khởi trận" Dư Thanh Đường bất đắc dĩ ngẩng đầu, nhìn ra sau lưng bọn họ, "Ngũ sư huynh đâu? Huynh ấy không về rồi à? Không giải thích rõ cho mọi người sao?"

 

Cậu lấy từ nhẫn trữ vật ra túi chân giò mang về: "Nè, ta còn mua giò cho các ngươi, mỗi người một cái"

 

"Thật sao?" Đại sư tỷ suýt động lòng, suýt chút nữa bị chân giò dụ xuống.

 

Tam sư huynh lập tức đập quạt vào sau đầu nàng kéo tỉnh lại, đại sư tỷ luống cuống thụt lại một bước: "Không được, ta suýt bị lừa"

 

Tam sư huynh nheo mắt: "Hắn có bỏ độc trong chân giò không đó?"

 

Dư Thanh Đường im lặng đặt túi giò xuống, trợn trắng mắt: "Các ngươi cũng xứng à"

 

"Đánh không lại hắn, hắn còn tốn tiền mua giò cho các ngươi ăn độc làm chi"

 

Cậu lắc lắc túi giò, tức giận: "Ăn không? Không ăn ta đem cho lợn rừng sau núi"

 

"Ê ê ê đừng" Đại sư tỷ không nhịn nổi, lao xuống một bước, "Chân giò cũng là heo, bắt nó ăn đồng loại tàn nhẫn quá, để ta giúp nó đi"

 

Vừa nhận chân giò từ tay Dư Thanh Đường, nàng vừa len lén nhìn Diệp Thần Diễm: "Diệp sư đệ, ngươi đây..."

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười, chắp tay với nàng: "Lâu rồi không gặp, đại sư tỷ."

 

"Ấy đừng đừng" Đại sư tỷ vội tránh: "Giờ ngươi tu vi còn cao hơn ta, ta nào dám nhận lễ này."

 

Nàng lộ vẻ ghen tị, liếc hắn hai lần: "Lần trước gặp vẫn mới Nguyên Đan sơ kỳ, giờ đã Nguyên Anh hậu kỳ rồi, ta còn mắc kẹt ở Nguyên Anh đây..."

 

Dư Thanh Đường chỉ vào mình: "Ta thì sao, đại sư tỷ nhìn ta này."

 

"Ngươi chẳng phải..." Đại sư tỷ hờ hững đảo mắt, ngay sau đó trợn tròn, giọng bỗng vút cao: "Ngươi cũng Nguyên Anh rồi?!"

 

Nàng run rẩy đưa tay nhéo má cậu: "Ngươi có phải sư đệ ta không? Là tiểu sư đệ từng tu được nửa canh giờ đã lăn ra ngủ, tu không siêng mà ăn đứng đầu Biệt Hạc Môn của ta sao?"

 

Dư Thanh Đường: "Khụ."

 

"Chuyện xưa xin miễn nhắc, giữ chút thể diện cho ta đi."

 

Diệp Thần Diễm cười nhạt, khóe mắt cong cong.

 

Đại sư tỷ chỉ chỉ ngực cậu, lại chỉ bộ nam trang trên người cậu, len lén liếc Diệp Thần Diễm một cái, hạ giọng hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

 

"Ừm" Dư Thanh Đường ngượng ngùng gãi mũi, cũng len lén liếc Diệp Thần Diễm một cái, "Chuyện này nhất thời khó mà nói rõ."

 

Cậu nhét chục cái giò vào lòng sư tỷ: "Ngươi cứ mang đi chia cho mọi người, tiện thể giúp ta tiếp đãi hắn, ta với sư phụ nói mấy câu."

 

"Á?" Đại sư tỷ hoảng hốt quay đầu, vừa đúng lúc đối diện ánh mắt Diệp Thần Diễm, gượng gạo cười: "À cái này, ha ha, Diệp sư đệ, hai ngươi giờ... quan hệ cũng khá tốt hả?"

 

Diệp Thần Diễm khó xử nhíu mày: "Tính là khá tốt?"

 

Đại sư tỷ thở phào: "Tốt là được rồi."

 

"Có điều... " Diệp Thần Diễm nghiêng đầu, nhìn bóng lưng Dư Thanh Đường dắt Nhàn Hạc đạo nhân lén chuồn đi, khẽ cười: "Còn muốn tốt hơn."

 

"Á?" Đại sư tỷ tròn xoe mắt.

 

"Ây da." Tam sư huynh khẽ thở dài, đầy hàm ý nhìn Diệp Thần Diễm: "Xem ra tiểu sư đệ của ta quả thật được người ta yêu thích, đi một chuyến mang về đâu chỉ giò, còn mang thêm cả một trái tim."

 

"Á?" Đại sư tỷ nghi hoặc mở hộp đồ ăn: "Có cả tim heo sao?"

 

'Bốp!' Tam sư huynh đập quạt lên gáy nàng: "Lo ăn của ngươi đi, ngậm miệng lại."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Đại sư tỷ sờ sờ cái ót, không dám hó hé.

 

Bên này, Dư Thanh Đường kéo Nhàn Hạc đạo nhân ra chỗ yên tĩnh, nhưng Nhàn Hạc đạo nhân lại cứ ngoái cổ ra sau: "Giò của ta đâu?"

 

"Đây này" Dư Thanh Đường lấy giò từ nhẫn trữ vật đưa cho hắn, "Nhìn bộ dạng người kìa, lớn tướng rồi mà chỉ lo ăn."

 

"Thì sao" Nhàn Hạc đạo nhân ôm giò như bảo bối, trừng mắt râu ria với cậu, "Ta chẳng biết còn sống bao lâu, tranh thủ lúc còn nhai nổi, hưởng thụ thêm có làm sao"

 

"Xí xí" Dư Thanh Đường lườm hắn, "Người chắc chắn sống thọ hơn ba ba, hơn rùa."

 

"Lời hay như vậy không thể nói dễ nghe chút à?" Nhàn Hạc đạo nhân phịch xuống bãi cỏ sau núi, nhận lấy đũa cậu đưa, hỏi: "Có cơm không? Giò này ăn với cơm là ngon nhất"

 

"Có chứ" Dư Thanh Đường lại đưa thêm một hộp cơm, "Ôi đúng rồi, quên mang cơm cho họ rồi."

 

"Không sao." Nhàn Hạc đạo nhân điêu luyện trộn cơm: "Nhà bếp ngay ngoài kia, đói tự khắc họ xuống nấu."

 

"Ngươi nói xem, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ta nhìn ngươi cũng đâu giống bị đánh."

 

"He he." Dư Thanh Đường ngượng ngùng cười hai tiếng, "Quả thật không bị đánh."

 

"Không chỉ không bị đánh đúng không?" Nhàn Hạc đạo nhân nuốt miếng giò trộn cơm, sung sướng lắc đầu: "Ban đầu ta hấp tấp chưa nhìn kỹ, vừa rồi quan sát kỹ lại, còn thấy hắn so với lúc mới đến còn chân thành hơn."

 

Hắn liếc sang Dư Thanh Đường: "Váy ngươi đâu rồi? Khi nào bại lộ?"

 

Dư Thanh Đường khép mắt đầy u sầu: "Ngay từ đầu."

 

"Hắn tới đã biết ta là nam, bọn ta còn đàng hoàng diễn trò trước mặt hắn, mất mặt chết đi được."

 

Nhàn Hạc đạo nhân an ủi: "Không sao, vốn dĩ chúng ta cũng quen mất mặt rồi, có vậy đã là gì."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu thấy tâm trạng mình tốt được thế, chắc cũng do ảnh hưởng từ Nhàn Hạc đạo nhân.

 

Nhàn Hạc đạo nhân vừa nuốt cơm vừa liếc cậu, đúng lúc thấy Dư Thanh Đường móc từ túi ra một thỏi vàng rực rỡ.

 

Cậu đưa thỏi đó cho Nhàn Hạc đạo nhân: "Đây là tụ bảo bồn, ta dạy ngươi cách dùng."

 

"Long Hạc cầm trước đó ta lỡ để máu nhận chủ rồi, môn phái ta cũng chỉ có mỗi bảo bối đó coi được, nghĩ tới nghĩ lui, trong nhà vẫn phải để lại một món, cái này cho người."

 

"Nhưng nhớ kỹ, dùng rồi sẽ xui, bình thường phải chăm làm việc thiện"

 

Nhàn Hạc đạo nhân ngây ngốc nhìn bảo khí trong tay: "Khoan đã, đồ đệ, ngươi ra ngoài làm gì mà mang về lắm đồ tốt thế?"

 

Dư Thanh Đường lại đổ ào ào linh thạch vào tụ bảo bồn: "Còn cả đống đây."

 

"Người sửa lại sơn môn.... thôi khỏi, dù sao chúng ta mất mặt quen rồi, để tiền làm việc khác quan trọng hơn."

 

"Trước tiên sửa đại trận hộ sơn, rồi xuống núi mua hai cửa tiệm ngươi đừng tự coi, nhờ Tam sư huynh, huynh ấy tinh mắt nhất."

 

"À phải, trước đây ba vị sư tỷ vì trang điểm cho ta mà đưa hết váy áo, trang sức, nhớ mua lại mới cho họ"

 

Nhàn Hạc đạo nhân ban đầu còn gật gù, càng nghe càng thấy sai sai: "Khoan"

 

"Ngươi nói như trăn trối vậy?"

 

"Xí xí xí" Dư Thanh Đường trừng ông, "Ta sống lâu lắm, ta không có chết"

 

"Chỉ là......"

 

Cậu cúi đầu, dùng ngón tay bứt lá cỏ, khẽ nói: "Có lẽ ta sẽ lâu lắm mới về."

 

"Á?" Nhàn Hạc đạo nhân khẽ giật mình, "Chẳng lẽ là..."

 

"Ừ." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, "Là hắn, với ta."

 

Cậu giơ tay vẽ loạn mấy đường, rụt rè nói: "Quấn quýt dây dưa."

 

Nhàn Hạc đạo nhân hít sâu một hơi lạnh: "Ngươi suy nghĩ kỹ chưa? Hắn nhìn là biết chuyên gây chuyện, không khéo mai này còn đục thủng cả trời"

 

Dư Thanh Đường ngây ngô cười: "Nhìn người cũng chuẩn ghê."

 

Cậu ngẩng đầu, nhìn cảnh sắc quen thuộc của Sơn Viễn Phong: "Sư phụ, lần này ta ra ngoài, gặp yêu tộc, nhất tộc Thái Âm Ngọc Thố, ngươi nghe bao giờ chưa?"

 

"Bọn họ yếu ớt, ngay cả cầu người giúp cũng thường nói trong điều kiện bảo toàn bản thân, ta nhìn họ liền nhớ đến mọi người."

 

Nhàn Hạc đạo nhân cảm khái: "Tiên đồ mênh mông, mấy ai thành?"

 

"Ta nhặt các ngươi về cũng chẳng mong thành danh nhân gì, chỉ để tìm chút náo nhiệt thôi."

 

Dư Thanh Đường mỉm cười híp mắt nhìn hắn: "He he, ta cũng chưa từng nghĩ mình thành nhân vật lớn gì."

 

"Ta vốn lười tu, cũng nghĩ như vậy."

 

"Nếu ta cả đời chỉ là một Nguyên Đan nho nhỏ, thì cả đời có thể ở lại Biệt Hạc Môn, gây họa thì réo các người cứu, phiền toái lớn nhất cũng chỉ là con heo rừng sau núi."

 

"Nhưng nháy mắt ta đã Nguyên Anh rồi." Dư Thanh Đường chống cằm, "Cũng hay, giờ có thể mua cho mọi người mỗi người một cái giò."

 

"Sau này nếu Biệt Hạc Môn gặp rắc rối, ta còn có thể chắn trước mặt người."

 

"Chỉ là ta vẫn hơi sợ."

 

Nhàn Hạc đạo nhân từ từ đặt đũa xuống, chỉ nhìn cậu.

 

Dư Thanh Đường chớp mắt, ngước nhìn trời: "Nhưng ta không nỡ bỏ mặc hắn một mình."

 

"Chỗ bên hắn vốn chẳng phải của ta, ta cũng chẳng biết sau này thế nào."

 

Cậu thì thầm: "Biết đâu đúng là họa lớn trời sập."

 

"Nhưng ta đã nghĩ kỹ."

 

Cậu nhìn Nhàn Hạc đạo nhân, mắt trông mong:
"Nếu người không ý kiến gì, ta... ta sẽ theo hắn nhé?"

 

....................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Hiện tại đoàn tham quan Bích Hạc Môn

 

Đại sư tỷ: "Đây là giường tiểu sư đệ ngủ, đây là bát của đệ ấy, đũa của đệ ấy, cái ghế nhỏ của đệ ấy..."

 

Diệp Thần Diễm: "Oa"

Bình Luận (0)
Comment