Nhàn Hạc đạo nhân gắp một miếng giò trộn cơm bỏ vào miệng, nhai nhai im lặng.
Dư Thanh Đường rướn người nhìn hắn: "Sao không nói gì hết vậy?"
Nhàn Hạc đạo nhân bĩu môi, vẻ mặt chẳng vui: "Chậc, nói cái gì đây? Ta biết mà!"
"À?" Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Người biết cái gì cơ?"
"Ta biết mà, ngươi vừa rời núi, mười phần chắc chín sẽ không quay lại nữa." Nhàn Hạc đạo nhân hừ hừ, "Bánh bao thịt bị chó tha đi, còn có lý nào trở về?"
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu trong chốc lát không biết có nên thay Diệp Thần Diễm sửa lại cho đúng hay không.
"Thôi thôi." Nhàn Hạc đạo nhân nhắm mắt lại, khó chịu khoát tay: "Ngươi muốn tự mình chuốc khổ thì cứ đi đi, sau này gặp rắc rối......"
Dư Thanh Đường gật đầu phụ họa: "Ta hiểu, đừng khai mọi người ra"
Nhàn Hạc đạo nhân giận đến trợn mắt: "Ta là loại sư phụ không trọng nghĩa vậy sao"
Dư Thanh Đường cố nhịn cười: "Vậy sau này ta gây chuyện bên ngoài, có thể báo tên của người?"
Nhàn Hạc đạo nhân: "......"
Hắn hắng giọng, ghé sát tai cậu hạ giọng nói: "Ngươi cứ nói ngươi thuộc Thiên Âm Tông bên cạnh."
Dư Thanh Đường từ từ xoay đầu nhìn hắn.
"Nhìn ta làm gì" Nhàn Hạc đạo nhân cũng hơi xấu hổ, nghiêm túc đáp: "Không phải ta không che chở ngươi, mà là mấy năm nay ta ít đi lại trên giang hồ, thanh danh không vang, ngươi báo ra cũng không có uy lực gì."
"Thiên Âm Tông bên cạnh nổi tiếng hơn, ngươi cứ báo tên họ đi, dù sao năm trăm năm trước chúng ta vốn cùng một nhà."
Dư Thanh Đường: "......"
Người ta chắc chẳng hứng thú nhận họ hàng này đâu.
Cậu do dự một chút, vẫn lấy từ nhẫn trữ vật ra hai vò rượu đưa cho hắn, Nhàn Hạc đạo nhân nhận lấy, nghi ngờ đưa lên ngửi: "Ồ, rượu ngon đây, hình như là đặc sản Nam Châu, Hầu nhi tửu, lấy đâu ra vậy?"
"Ngươi ngửi ra được à?" Dư Thanh Đường có chút kinh ngạc: "Trước kia người từng uống thứ ngon như vậy à?"
"Chậc." Nhàn Hạc đạo nhân khinh thường liếc cậu: "Sư phụ ngươi, ta năm xưa cũng là mỹ nam tử phong lưu tiêu sái, mười tám nghệ đều tinh thông, loại rượu ngon nào chưa từng uống?"
"Nếu không vì nuôi đám đồ đệ không khiến người bớt lo như các ngươi, giờ ta còn không biết đã tiêu dao chân trời góc bể nào rồi."
"Vâng vâng vâng." Câu này Dư Thanh Đường nghe từ nhỏ đến lớn, giờ ngoan ngoãn phụ họa, "Rượu này là hắn đưa cho người đấy, người với sư phụ hắn Thiên Cơ Tử mỗi người một vò."
"Ồ" Nhàn Hạc đạo nhân nheo mắt, kéo dài giọng, giơ vò rượu trong tay, mặt mày có chút không vui nhưng vẫn nhét vào ngực áo, "Lấy thứ này hối lộ ta, hừ."
Dư Thanh Đường cong mắt cười: "Người đoán xem vì sao hắn cho người thứ này?"
Nhàn Hạc đạo nhân thấy cậu cười như vậy, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm chẳng lành: "Cái gì?"
"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo"
(Không có việc gì mà lại ân cần, nhất định phải đề phòng)
Dư Thanh Đường ghé sát tai hắn, hạ giọng nói: "Ta từng hứa sẽ trộm rượu của người cho hắn nếm thử."
Nhàn Hạc đạo nhân cứng họng nhìn cậu.
Dư Thanh Đường cười hề hề, vỗ vỗ vò Hầu nhi tửu: "Cái này chắc chắn còn quý hơn rượu người ủ từ trái cây sau núi, coi như trả trước cho người, ta đi trộm đây nhé, không cần dẫn đường, ta biết ở dưới gầm giường của người."
"Ngươi" Nhàn Hạc đạo nhân run rẩy chỉ tay, tức giận đến nỗi giọng lạc đi, "Cái này gọi là trộm sao, có ai trộm mà báo trước không, đây rõ ràng là cướp trắng trợn"
Dư Thanh Đường phủi phủi mông đứng dậy: "Vậy ta đi cướp đây nhé"
"Cút mau" Nhàn Hạc đạo nhân định dùng vò rượu ném cậu nhưng không nỡ, cuối cùng chỉ biết trợn trắng mắt, "Đi rồi thì đừng có quay lại"
Dư Thanh Đường vừa đi vừa lắc lư: "Không được, hôm nay ta còn ở đây ngủ một đêm"
"Không có chỗ cho ngươi" Nhàn Hạc đạo nhân hừ lạnh mắng thêm mấy câu.
Thấy bóng dáng Dư Thanh Đường khuất hẳn, hắn mới quay lại, nheo mắt ngước nhìn bầu trời, v**t v* vò Hầu nhi tửu trong tay, khe khẽ thở dài: "Lớn rồi."
Hắn khẽ cười, "Cũng chẳng thay đổi gì, từ nhóc ngốc biến thành tiểu tử ngốc, hê hê."
Ngửa đầu tu một ngụm Hầu nhi tửu, "Hà, rượu ngon đúng là đã thật."
Cho đến khi đêm xuống, Diệp Thần Diễm vẫn chưa gặp lại Dư Thanh Đường.
Sư huynh sư tỷ của Dư Thanh Đường ban đầu còn cảnh giác, nhưng nói chuyện vài câu lại chẳng hiểu sao đã coi hắn như người nhà, lôi kéo hắn xuống bếp nấu cơm, còn chia cho hắn một phần, cho hắn nếm món cơm trộn giò hầm.
Diệp Thần Diễm từ họ nghe được không ít chuyện hồi nhỏ của Dư Thanh Đường nào là từng đánh nhau với lợn rừng bị thua rồi khóc lóc tìm sư tỷ báo thù, nào là nhờ Tam sư huynh hỏi tên tiên tử suýt bị người ta ôm về nhà.....
Là một mảng đặc sắc hoàn toàn khác với cuộc sống ở Quy Nhất Tông, cũng đủ để hắn hiểu vì sao Thanh Đường lưu luyến nơi này đến vậy.
Sơn Viễn Phong nơi có Biệt Hạc Môn, như thể thế gian hỗn loạn ồn ào chẳng liên quan gì đến họ, sống ẩn cư giữa núi rừng, nửa giống tiên nhân, nửa giống người phàm.
Họ thu xếp cho hắn một gian phòng, bảo hắn tạm trú đêm nay.
Diệp Thần Diễm nằm trên giường, nhìn nóc nhà, tự hỏi không biết giờ này Dư Thanh Đường đã về chưa hắn vừa rồi cũng để ý vị trí phòng của Dư Thanh Đường, tính một lát nữa sẽ lén lút qua tìm.
"Cốc cốc."
Diệp Thần Diễm bật dậy, tò mò bước đến cửa sổ phát ra tiếng động, nhẹ nhàng mở ra.
Dư Thanh Đường đang rón rén bám vào khung cửa, cảnh giác nhìn ra phía sau.
Diệp Thần Diễm sửng sốt: "Ngươi đây là......"
"Suỵt" Dư Thanh Đường ra hiệu hắn tránh sang, động tác thuần thục leo qua cửa sổ.
Diệp Thần Diễm bật cười, chỉ cửa chính: "Không đi cửa à?"
"Không thể đi." Dư Thanh Đường quen thuộc đáp, "Trời vừa tối, cửa phòng bọn ta đều gài cơ quan, ai mà tùy tiện mở sẽ bị sư phụ bắt gặp."
Diệp Thần Diễm ngạc nhiên: "A?"
Dư Thanh Đường cười khan: "Ngại bọn ta ăn vụng đêm, nhất là sợ không gọi lão ấy."
Diệp Thần Diễm nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Vậy ngươi đây là?"
Dư Thanh Đường nhét vào tay hắn một vò rượu: "Nè."
Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn, nghi hoặc mở ra ngửi: "Hương quả......là rượu trái cây?"
"Ừm." Dư Thanh Đường gật đầu, "Chính là loại ta từng hứa cho ngươi nếm thử, rượu trái cây bí truyền của Sơn Viễn Phong do sư phụ ta cất giấu"
"Ta trộm về cho ngươi đấy."
Diệp Thần Diễm ngẩn người, nhớ đến lời đùa năm xưa, nét mặt cổ quái, nhịn không được hỏi: "Thật là trộm à?"
"Cũng không hẳn, ít ra đương sự biết mà." Dư Thanh Đường ngồi xuống trước bàn, còn bày ra một đĩa lạc rang, "Đây là Thập Thất sư tỷ tài trợ."
"Vốn ta đến sớm hơn, kết quả bị họ giữ lại, tra hỏi xem hai ta trên đường xảy ra chuyện gì."
Diệp Thần Diễm ánh mắt khẽ động, mỉm cười ngồi xuống đối diện, hơi mong đợi nhìn cậu: "Vậy ngươi nói sao?"
Dư Thanh Đường gãi cằm: "Thì ta kể thật chứ sao."
Cậu đầy mong chờ đẩy chén về phía hắn: "Rót cho ta một ít, ta nếm thử rượu trái cây của sư phụ ta xem vị thế nào, bình thường lão quý lắm, không cho bọn ta uống một giọt."
Diệp Thần Diễm vừa rót rượu cho cậu, vừa sốt ruột hỏi: "Rốt cuộc ngươi nói thật cái gì?"
Dư Thanh Đường lí nhí: "Chính là, chẳng phải Ngũ sư huynh về trước rồi sao?"
"Hình như huynh ấy chưa hiểu rõ chuyện giữa hai ta, chỉ báo bình an, rồi nói..."
Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn hắn: "Hai ta giờ là bằng hữu tốt, huynh đệ tốt."
Cậu giơ tay đấm nhẹ vào nắm tay Diệp Thần Diễm, vẻ chính khí: "sống chết có nhau, đối xử chân thành"
Diệp Thần Diễm: "......"
Hắn cúi nhìn nắm tay Dư Thanh Đường rồi lại nhìn mình, chậm rãi ngẩng đầu.
"Ngươi đừng nhìn ta như vậy." Dư Thanh Đường ôm chén, len lén ngước mắt dò xét, "Không phải ta nói, là Ngũ sư huynh nói đó."
"Chẳng trách." Diệp Thần Diễm cười khẽ, "Đại sư tỷ còn khen ta là người tốt, còn an ủi rằng, chân trời góc bể nào đâu chẳng có cỏ thơm.... à, nàng còn bảo nhưng cỏ nhỏ thú vị như ngươi đúng là không dễ gặp, song ta cứ cố gắng, biết đâu sẽ may mắn gặp lại."
Dư Thanh Đường: "Không liên quan đến ta nha."
"Dù chúng ta một đường trải qua nhiều chuyện, nhất thời khó nói hết, nhưng ta vẫn cố gắng khách quan công bằng mà miêu tả."
Cậu khoa tay múa chân một chút, "Giờ bọn họ cũng biết hai ta dây dưa không dứt."
Diệp Thần Diễm nhấp một ngụm rượu, bật cười khẽ, ngước nhìn cậu: "Ta vừa rồi cũng đi gặp sư phụ ngươi."
"Ừ?" Dư Thanh Đường mở to mắt ngạc nhiên: "Ngươi đi khi nào vậy? Vừa khéo chúng ta lạc nhau à?"
"Ừm." Diệp Thần Diễm khẽ gật đầu: "Cố ý đợi ngươi đi rồi mới đến."
"Ta......mạo muội xin tiền bối một thứ."
Dư Thanh Đường sững sờ: "A? Ngươi chẳng lẽ cũng đến xin rượu?"
"Đương nhiên không phải." Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ta......"
Hắn hiếm khi lộ vẻ do dự, ánh mắt hơi né tránh, nhấp một ngụm rượu: "Ta xin lại hôn thư năm ấy."
Dư Thanh Đường tròn mắt: "A?"
Diệp Thần Diễm giơ tay, tờ hôn thư màu đỏ xuất hiện, hắn cúi mắt nhìn, bật cười khẽ: "Khi ta nghĩ ra trò ngu này, tiểu sư muội còn mắng ta, nàng bảo ta lấy chuyện này đùa giỡn, đến khi gặp người mình thật sự thích, nhất định sẽ chịu thiệt."
Hắn lắc lắc hôn thư, ngẩng đầu nhìn thẳng Dư Thanh Đường: "Khi ấy ta không tin, nghĩ người trong thiên hạ đều thế cả, ai có thể khiến ta si mê đến hối hận không kịp?"
Dư Thanh Đường chớp mắt chột dạ, không chịu nổi ánh nhìn ấy, lí nhí: "Quả là tuổi trẻ mà, dám lập cờ như vậy."
Diệp Thần Diễm cười khẽ, lấy nến trên bàn đốt một góc hôn thư, dõi theo ngọn lửa lan dần.
Dư Thanh Đường ngơ ngác: "A?"
"Giả cả thôi, trên đó vẫn ghi tiểu sư muội của Biệt Hạc Môn mà." Diệp Thần Diễm cười, "Ban đầu giữa ta với ngươi, nói chẳng có gì thẳng thắn."
"Nhưng đến hôm nay, chẳng cần dối trá nữa."
Hắn chống tay sau tai che đôi tai hơi đỏ, giọng khẽ: "Đợi......đợi ngày ngươi cam tâm tình nguyện, ta sẽ xin sư phụ và chưởng môn viết hôn thư thật."
Lửa nuốt trọn tờ giấy, suýt bén vào tay hắn, Dư Thanh Đường vội kéo tay hắn lại.
Diệp Thần Diễm sững sờ, khẽ cười, trở tay nắm lấy cổ tay cậu, thấp giọng: "Ta đã nghĩ xong rồi."
Dư Thanh Đường cảm thấy sắc mặt hắn có gì đó khác thường: "Gì cơ?"
Diệp Thần Diễm cụp mắt: "Ta không thể cả đời giữ ngươi lại, không cho ngươi về Biệt Hạc Môn."
"Huống hồ, thấy ngươi trở về vui như vậy."
Hắn nắm tay Dư Thanh Đường, nhét vào đó một khối truyền âm thạch, siết chặt tay cậu: "Ta e rằng còn phải đi nhiều nơi, gặp anh hùng thiên hạ rồi từng người từng người đánh bại."
"Ngươi......không cần miễn cưỡng đi theo ta."
Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "A?"
Diệp Thần Diễm không nhìn vào mắt cậu, gượng cười: "Có lẽ vốn không nên miễn cưỡng ngươi."
"Nếu không phải ta hết lần này đến lần khác gây họa, ngươi cũng chẳng phải hối hả tu luyện, vẫn có thể ở Biệt Hạc Môn làm tiên nhàn hạc."
"Ngươi cứ ở lại đây cũng tốt, khỏi khiến ta lúc nào cũng lo lắng không bảo vệ nổi ngươi."
Dư Thanh Đường vẻ mặt quái dị: "Ta......"
"Nhưng mà." Diệp Thần Diễm bỗng ngẩng lên, mắt sáng rực: "Ta muốn lúc dùng truyền âm thạch gọi ngươi, ngươi cũng không được chê ta phiền."
"Đợi ta thành thiên hạ chí tôn, thiên hạ không nơi nào không đến được, ta lại tìm ngươi, đưa ngươi đi ăn uống, ngao du khắp nơi, xen vào chuyện bất bình."
Hắn ngoắc tay Dư Thanh Đường, như hạ quyết tâm: "Được không?"
"Không được." Dư Thanh Đường chớp mắt trả lời.
"À?" Diệp Thần Diễm sững sờ.
Dư Thanh Đường chỉ hắn: "Ngươi muốn một mình xuống núi ăn ngon đúng không?"
Diệp Thần Diễm không kịp phản ứng: "Ta......"
"Không, được" Dư Thanh Đường hất cằm: "Không cho ngươi ăn riêng"
"Còn nữa......" Dư Thanh Đường giấu tay sau lưng, mắt nhìn chỗ khác, giọng càng lúc càng nhỏ, "Cái gọi là tình ái chi khổ, ta cũng có thể miễn cưỡng cùng ngươi nếm một chút."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường (giấu tay, lén liếc): Hắn nghe hiểu chưa nhỉ? Chắc là hiểu rồi ha? Sao lại trông ngốc thế kia, chẳng lẽ không hiểu à?