Dư Thanh Đường ngó ra ngoài: "Ngôi làng này cạnh ốc đảo, bọn họ cũng phải dời đi sao?"
"Ừ." Đồ Tiêu Tiêu khẽ gật, mỉm cười đáp: "Đừng lo quá, dân làng vốn quen theo mạch khoáng mà chuyển cư, chạy một chút còn hơn bỏ mạng."
Nàng vừa ra cửa, bỗng ngoái đầu lại: "Đã vì chuyện này mà đến, vậy có muốn đi cùng ta không? Ta chưa vội về Thánh Hỏa Giáo, vẫn phải ở lại sa mạc một thời gian tra xét. Định đi sâu vào mạch khoáng, vốn phải gọi giáo chúng và mấy tay cao thủ tới, nay có các ngươi thì vừa khéo giúp được."
Dư Thanh Đường kinh ngạc trợn to mắt: "Ta... cũng tính là tay cao thủ à?"
Đồ Tiêu Tiêu khẽ cong khóe môi: "Ít ra còn khá hơn vị thiếu tông chủ Trúc Cơ kỳ nào đó."
"Được." Diệp Thần Diễm gật đầu, "Nhưng ngươi phải đợi chúng ta một lát."
Đồ Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên: "Sao? Trong làng còn việc khác à?"
Diệp Thần Diễm kéo tay Dư Thanh Đường, chỉ nhẹ vào cổ mình: "Ta thấy sắp được rồi."
"Hả?" Dư Thanh Đường mở tròn mắt, "Ngay bây giờ sao? Đột ngột vậy?"
Đồ Tiêu Tiêu càng thêm khó hiểu: "Hai ngươi đang chơi trò đố chữ gì thế?"
Dư Thanh Đường đã hấp tấp lao ra, đẩy toang cửa: "Ra ngoài mau, không thể phá cảnh trong nhà người ta được, sập thì sao?"
"Tiêu Tiêu, ta đi tìm chỗ cho hắn đột phá trước, chắc động tĩnh lớn đấy, ngươi xử lý xong thì cứ lần theo động tĩnh tìm bọn ta"
"Này" Đồ Tiêu Tiêu chưa kịp cản, chỉ thấy Dư Thanh Đường hiếm hoi trở nên sốt ruột, nắm tay Diệp Thần Diễm kéo vèo đi, còn hô với theo: "Có cần hộ pháp không?"
Diệp Thần Diễm thì chậm rãi như chẳng phải chuyện của mình, đáp bằng giọng ung dung: "Không cần, chuyện nhỏ."
"Chuyện nhỏ?" Đồ Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng họ, lẩm bẩm: "Phá cảnh Nguyên Anh xuất khiếu mà cũng gọi là nhỏ à, ta..."
"Thôi được, chắc không tiện có người ngoài." Nàng thở dài, phất tay: "Đệ tử thánh Hỏa Giáo, đi canh chừng khu vực cho họ, đừng để ai xông vào."
"Rõ!"
Dư Thanh Đường điều khiển linh thuyền, bỗng có cảm giác mình như tài xế taxi đưa sản phụ đi đẻ, vừa căng thẳng vừa hỏi dồn: "Ổn chứ? Có khó chịu không? Có cần tháo khóa linh hoàn trước không?"
"Xì" Diệp Thần Diễm nheo mắt, nghiêng người dựa lên cậu, "Hình như có chút..."
Dư Thanh Đường lập tức căng thẳng: "Sao cơ?"
Diệp Thần Diễm nhíu mày, tay đặt lên đan điền: "Có chút..."
Dư Thanh Đường hoảng hốt nắm chặt tay hắn: "Có chút gì?"
"Có chút vui." Diệp Thần Diễm khẽ cụng trán cậu, khóe môi cong lên: "Ngươi lo cho ta."
Dư Thanh Đường cứng họng, buông tay ra, run run chỉ hắn: "Ngươi..."
"Ta sai rồi" Diệp Thần Diễm chộp lấy ngón tay cậu, làm bộ nhận lỗi, "Ta không cố ý..."
Ngừng một nhịp, hắn lại khẽ cười: "Hình như là cố ý."
Dư Thanh Đường nhắm mắt, hít sâu: "Ngươi phá cảnh thật hay lại đùa ta đấy?"
"Thật mà." Diệp Thần Diễm kéo nhẹ khóa linh hoàn: "Từ lúc vào sa mạc, ta đã thấy linh lực trong người nhộn nhạo, như sắp kìm không nổi, lúc đầu tưởng do khí hậu, nhưng vừa rồi giao thủ dùng linh lực, mới phát hiện hẳn là sắp đột phá."
Dư Thanh Đường há miệng th* d*c: "Vậy sao không nói?"
"Nhịn được." Diệp Thần Diễm hờ hững, "Chẳng lẽ giữa lúc đánh nhau lại quay sang bảo, Không ổn ta phá cảnh đây ngươi đỡ giúp ta một chốc à?"
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu: "Ngươi giận?"
Dư Thanh Đường phủ nhận: "Không."
Cậu bổ sung thêm: "Hiện giờ thì không."
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Hửm?"
Dư Thanh Đường nhéo má hắn, nở nụ cười nghiến răng nghiến lợi:
"Hiện! Giờ! Không! Có!"
Cậu kề sát, nhìn chằm chằm hắn: "Chờ ngươi phá cảnh xong rồi sẽ biết tay ta!"
"Khụ." Diệp Thần Diễm lảng ánh mắt, khẽ ngửa người: "Hay... hay ta cố nhịn, phá cảnh muộn chút?"
"Không được" Dư Thanh Đường chỉ thẳng vào hắn: "Phá cảnh ngay"
Diệp Thần Diễm lại nghiêng người tựa cậu, nhắm mắt làm nũng: "Nhưng xong rồi ngươi lại giận ta."
Dư Thanh Đường: "..."
Cậu nhìn hắn vẫn dám giở trò nhõng nhẽo, Diệp Thần Diễm hé một bên mắt lén ngó.
Dư Thanh Đường khẽ thở dài: "Được rồi, ta không giận."
"Thật à?" Diệp Thần Diễm mừng ra mặt, ghé sát: "Nói rồi đó, ngươi mà thất hứa..."
Dư Thanh Đường quả quyết: "Vậy ta làm cún con."
Diệp Thần Diễm lúc này mới bước khỏi linh thuyền: "Thế ta đi đây."
"Khoan đã" Dư Thanh Đường hoảng hốt kéo tay hắn: "Đan dược đâu?"
Diệp Thần Diễm ngoan ngoãn lấy viên Viên Dung Đan từ nhẫn trữ vật ra: "Đây."
Dư Thanh Đường vẫn chưa yên tâm, áp sát: "Mở ra xem, có đủ chín viên không?"
"Cái này mà thiếu được sao?" Diệp Thần Diễm bật cười, mở lọ: "Đủ, yên tâm, ta không ăn vụng."
Dư Thanh Đường mới với tay tháo khóa linh hoàn trên cổ hắn, căng thẳng nuốt nước bọt: "Ngươi... cẩn thận đó, lão Đan Vương từng nói, nếu lỡ chín viên vẫn không thành... đừng gắng gượng."
Diệp Thần Diễm bắt gặp ánh mắt lo lắng ấy, khẽ mỉm cười, cúi gần: "Ngươi lo vậy, hay là giúp ta thêm chút nữa?"
Dư Thanh Đường lập tức lấy Long Hạc Cầm, bên cạnh bày sẵn một hàng Hồi Linh Đan, vỗ ngực đảm bảo:"Ngươi yên tâm, ngươi muốn nghe Thanh Tâm khúc hay Vấn Tâm khúc? Ta hôm nay có uống no đan dược cũng ở lại với ngươi tới cùng"
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn khẽ day ấn đường: "Ta không nói cái này."
"Hử?" Dư Thanh Đường ngơ ngác chớp mắt.
Diệp Thần Diễm đưa tay ôm gáy cậu, không cho tránh, thấp giọng: "Sao còn ngượng?"
Dư Thanh Đường nhận ra ý đồ, mặt đỏ bừng, cổ cứng đờ:
"Ta... ta không ngượng, đâu phải chưa hôn, ta chỉ là..."
"Người ta phá cảnh đều tắm gội tĩnh tâm, ngươi... ngươi sao còn bày trò này?"
"Người ta là người ta." Diệp Thần Diễm giữ lấy khuôn mặt cậu, "Ta chẳng tu Vô Tình đạo, họ tắm ta sờ cá, khác gì?"
Dư Thanh Đường: "Sờ cá không phải nghĩa đó... thôi bỏ."
Cậu lén đưa mắt nhìn quanh, chắc chắn không ai trông thấy, mới nhanh như chớp ghé sát má Diệp Thần Diễm, hôn đánh "chụt": "Xong rồi nhé"
Cậu bật dậy lùi ra: "Không được đòi hỏi thêm, chỉ được hôn má, xung quanh nhiều người lắm."
"Được thôi." Diệp Thần Diễm đáp miễn cưỡng, nhảy khỏi linh chu: "Nợ trước, tối trả."
"Hả?" Dư Thanh Đường tròn mắt, bám thành thuyền hét với theo: "Cái gì, ta chưa đồng ý, không có chuyện vay ngang trả ngang"
Diệp Thần Diễm coi như không nghe, khẽ mỉm cười, nghiêm trang ngồi xuống vận tức: "Tĩnh tâm ngưng thần"
Dư Thanh Đường chỉ vào hắn, lại không dám gây ồn khi này, chỉ đành hậm hực bốc cả lọ Hồi Linh Đan đổ vào miệng, má phồng lên đệm khúc Thanh Tâm, kẻ này toàn tạp niệm trước hết phải gột tâm cho sạch.
Trong nguyên tác, đương nhiên hắn thuận lợi phá cảnh xuất khiếu, không chỉ thế, còn hoàn mỹ dung hợp tiên ma nhị khí, thực lực vượt xa tu giả cùng giai.
Dư Thanh Đường cúi mắt nhìn hắn.
Nhưng biết thì biết vậy, lo vẫn cứ lo, đại khái là bởi cậu không chỉ lo hắn phá cảnh có thành công không, mà còn lo hắn khi phá cảnh có chịu khổ không.
Linh lực mênh mông và ma khí cuồn cuộn từ Diệp Thần Diễm gào thét tuôn trào, cuốn động cả linh khí một vùng sa mạc, gần như tạo thành cuồng phong.
Thế nhưng tất thảy linh lực, ma khí đều vòng tránh linh thuyền nơi Dư Thanh Đường đứng.
Cậu thu tầm mắt, tập trung gảy đàn Thanh Tâm khúc xong còn có Vấn Tâm khúc, hôm nay bật chế độ phát luân phiên cho hắn.
Đồ Tiêu Tiêu xử lý xong mọi chuyện, lập tức phi thân đến hộ pháp, ngước nhìn dị tượng ngút trời, ánh mắt lóe sáng: "Nguyên thần Xuất Khiếu, trời sinh dị tượng, đây chính là thiên phú mà trưởng lão từng nhắc tới."
Đệ tử bên cạnh cũng tràn ngập kinh ngạc, nhưng vẫn kiên quyết bảo vệ uy danh nhà mình: "Năm xưa Viêm Tiên, Đế Hỏa phá cảnh, mây lửa đầy trời như thiêu cháy thiên không, Thánh nữ phá cảnh, tất nhiên cũng chẳng kém."
"Đó là đương nhiên rồi." Đồ Tiêu Tiêu khoanh tay, đắc ý ngẩng cằm:
"Thiên hạ anh kiệt hội tụ, cũng phải có chỗ của bản cô nương."
"Chẳng qua hắn đi trước một bước mà thôi."
Nàng hất tay: "Thánh Hỏa Giáo ta ngạo nghễ ở Vinh Châu, tự nhiên bao dung được có kẻ tạm thời vượt trước ta."
"Động tĩnh hắn phá cảnh dị thường, các ngươi chớ tới quá gần."
Nàng xa xa liếc qua tâm xoáy nhị khí tiên ma, giữa dị tượng trắng đen xoay vần, một con thuyền nhỏ vững vàng, người áo xanh ôm đàn làm bạn, chẳng hề bị ảnh hưởng.
Đồ Tiêu Tiêu đảo mắt nhìn cát sa bão cuồn cuộn chung quanh, lại nhìn Dư Thanh Đường trong khoảng trời lặng gió, không nhịn được "chậc" một tiếng:
"Phá cảnh còn phải có người bầu bạn, đúng là quý tộc."
Nàng tức tối quay đầu: "Ta cũng đi tìm một âm tu"
Diệp Thần Diễm lúc này hoàn toàn không cảm nhận ngoại giới.
Hắn chìm sâu vào thức hải, nguyên anh cô đọng gần như thực thể, tiên ma nhị khí coi thân thể hắn như chiến trường, tàn sát lẫn nhau không chút lưu tình.
Nếu không nhờ nhục thân cường hãn, e giờ đây đã chẳng chịu nổi bạo động này, đã sớm vỡ nát như tương.
Diệp Thần Diễm lại chưa vội dùng Viên Dung Đan.
Hắn điều khiển thần thức thong thả đi trong kinh mạch, mơ hồ nghe được khúc Thanh Tâm Dư Thanh Đường đàn cho mình, càng thêm bình ổn tự tin.
Hắn biết phá cảnh Xuất Khiếu, nhị khí tiên ma trong cơ thể hắn nhất định đại chiến một phen. Nhưng trong quá trình như muốn ngươi chết ta sống ấy, chúng lại dần dần rơi rụng từng đoàn khí hòa hợp.
Dù không dùng Viên Dung Đan, tiên ma nhị khí trong hắn cũng sẽ tự dung hợp trong tranh đấu, chỉ là thân thể khó mà chịu đựng được.
Hắn vận thần thức, từng chút thu gom những khí tiên ma đã dung hợp ấy về mình.
Đến khi kinh mạch nhói đau, hắn mới nuốt viên Viên Dung Đan đầu tiên.
Thuốc vừa vào, linh lực hùng hậu như một bàn tay khổng lồ mạnh mẽ siết chặt tiên ma nhị khí, cưỡng ép dung hợp, rũ xuống lượng lớn khí tiên ma, sau đó tàn dư linh lực thẩm thấu kinh mạch, nhanh chóng tu bổ cho thân thể.
Tuần hoàn lặp đi lặp lại.
"Đây vốn dĩ đã định sẵn là một quá trình tu luyện lâu dài, Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng, bề ngoài trông ung dung bình thản, nhưng bên trong tiên khí và ma khí sớm đã đánh nhau túi bụi."
Ba ngày ba đêm, trăng lên nắng xuống, tiên ma nhị khí chiếm cứ một phương, phân đôi thiên địa.
Ban đầu Đồ Tiêu Tiêu còn có thể từ xa dò xét, nhưng về sau linh khí và ma khí càng lúc càng thịnh, với tu vi Nguyên Anh của nàng, đã không sao thấy rõ, chỉ có thể cảm nhận bên trong thỉnh thoảng truyền ra áp lực khiến lòng người run sợ.
"Đã có uy áp Xuất Khiếu kỳ." Đồ Tiêu Tiêu nheo mắt, "Không biết tình hình thế nào rồi."
Nàng bỗng ngẩng đầu: "Tiếng đàn dừng rồi"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Long Hạc Cầm: Không có mỹ nữ chủ nhân đã đành, còn bắt ta kẹp giữa hai thằng đàn ông hôn nhau, ta không sống nổi nữa!
Ma binh: Vậy để ta?
Long Hạc Cầm: Nói đùa thôi, cũng không đến mức không qua nổi.