Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 145

Ở trung tâm xoáy khí, Diệp Thần Diễm thu liễm khí tức, chậm rãi mở mắt.

 

Tiếng đàn lập tức ngưng lại. Dư Thanh Đường bám vào mép linh thuyền, căng thẳng thò đầu hỏi: "Thành công rồi sao?"

 

Hắn đã nuốt hết chín viên viên dung đan, nếu vẫn chưa thành công, vậy thì thật sự...

 

Dư Thanh Đường tim đập thình thịch, bất an nhìn hắn chằm chằm.

 

Đồng tử Diệp Thần Diễm có chút dị thường, trong mắt đen láy xoay chuyển thái cực đen trắng, ngẩng đầu nhìn sang lại mang theo uy nghiêm vô tình của đại đạo.

 

Dư Thanh Đường khẽ mở to mắt, tim cũng nhói lên, thấp giọng gọi lại:
"Diệp Thần Diễm?"

 

"Ta đang nghĩ..." Diệp Thần Diễm bỗng khép mắt, mở ra lần nữa, đôi mắt đã trở về bình thường, ngửa đầu cười với cậu: "Có phải ngươi nên đặt cho ta một cái biệt danh rồi không, chẳng lẽ lần nào cũng gọi cả họ tên?"

 

Dư Thanh Đường ngẩn ra, trái tim vừa mới treo lên coi như được thả xuống, lập tức ngửa người nằm dài trong linh thuyền, yếu ớt than thở: "Ngươi dọa ta chết cho xong đi"

 

Diệp Thần Diễm vội nhảy lên linh thuyền, đỡ cậu ngồi dậy: "Lần này thật không cố ý, ta không định dọa ngươi đâu, không sao chứ?"

 

Dư Thanh Đường hừ hai tiếng, liếc hắn một cái.

 

Diệp Thần Diễm vừa định cười thì cúi mắt thấy đầu ngón tay cậu đỏ ửng, nhớ tới ba ngày ba đêm đàn liên tục, liền thu lại ý cười, ánh mắt hơi dao động, cẩn thận nắm lấy tay cậu: "Ngươi... ngón tay có đau không?" Hắn khẽ chạm vào đầu ngón tay Dư Thanh Đường, lại sợ bóp đau nên chỉ nhẹ nhàng nắm, giọng thấp đi: "Thật ra ta tự mình cũng có thể đột phá, đến khi ổn định lại, ta vốn định nói ngươi dừng đàn nghỉ ngơi nhưng lúc đó không mở miệng được..."

 

Hắn lục tìm trong nhẫn trữ vật: "Sư huynh Đỗ Hành của ngươi có để lại thuốc mỡ gì không?"

 

Dư Thanh Đường yếu ớt co ro trong linh thuyền, nằm im rất an nhàn: "Cảm giác cả đời này phần đàn đều đàn xong rồi giúp ta nhét Long Hạc cầm vào nhẫn trữ vật đi, giờ ta không muốn thấy nó nữa."

 

"Có khi nó cũng chẳng muốn gặp lại ta."

 

Diệp Thần Diễm khẽ cười, giúp cậu thu đàn rồi mới tìm ra một hũ thuốc, kéo tay cậu lên bôi.

 

Dư Thanh Đường hơi rụt tay: "Không đến mức yếu ớt thế, ta dù sao cũng là cầm tu, chẳng lẽ đánh vài bản đã bị thương tay?"

 

"Bôi đi, đừng nhúc nhích." Diệp Thần Diễm ngẩng lên nhìn cậu: "Thật không đau?"

 

"Không đau." Dư Thanh Đường xoay người, thấy tay không rút lại được cũng không ép, mở tay cho hắn bôi, coi như đang đắp mặt nạ cho tay, cậu dùng tay còn lại chọc chọc hắn: "Còn ngươi, ra Xuất Khiếu rồi? Không sao chứ?"

 

"Không sao." Diệp Thần Diễm cười cong mắt: "Dù hai luồng khí kia chẳng thèm quan tâm sống chết của ta, cứ trong thân thể ta đánh nhau sống mái, nhưng viên dung đan của lão Đan Vương quả thật huyền diệu thật ra không cần tới chín viên, nhưng trong đó chứa nhiều linh khí, không dùng thì lãng phí, ta đành uống hết."

 

"Ngươi cũng biết tiết kiệm nhỉ, sạch chai luôn ha?" Dư Thanh Đường lầm bầm, tò mò bóp cánh tay hắn: "Thật sự nguy hiểm vậy à? Nhìn mặt ngươi lại chẳng động tĩnh gì."

 

"Tất nhiên rồi." Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Có ngươi ở đó, ta còn phải giữ mặt mũi chứ, chẳng lẽ trước mặt ngươi vừa la hét vừa lăn lộn? Ta cũng phải có chút thể diện."

 

Hắn nghiêm túc nói: "Hay là lần sau đột phá, không cho ngươi nhìn, để ta dễ hét hơn?"

 

"Hử?" Dư Thanh Đường bật dậy: "Còn cả gánh nặng thần tượng sao?"

 

Diệp Thần Diễm bật cười: "Nhưng có ngươi ở cạnh thì tốt."

 

"Nghe tiếng đàn của ngươi, ta yên tâm hơn hẳn."

 

"Thấy chưa?" Dư Thanh Đường đắc ý nghiêng đầu: "Vấn Tâm Khúc của Thiên Âm Tông khỏi cần bàn, mà Thanh Tâm Khúc cơ bản của ta cũng không thể xem thường đâu"

 

Không chỉ dễ đàn, lại ứng dụng rộng rãi trước khi tu luyện để tĩnh tâm, cãi nhau để hạ hỏa, bốc đồng thì trấn định... thậm chí còn có thể dùng để mê hoặc con mồi hồi ở Sơn Viễn phong, cậu toàn dựa vào tuyệt kỹ này, mỗi lần bắt cá đều đầy ắp giỏ.

 

"Ta không nói khúc nhạc." Diệp Thần Diễm bóp má cậu: "Khúc có tác dụng, nhưng quan trọng là, ta nghe thấy là biết ngươi ở đây, vậy nên dù có dời núi lấp biển cũng phải trở về bên ngươi."

 

Dư Thanh Đường gãi đầu ngượng nghịu: "À... à? Câu này cũng tính khen ta à, nói cứ như thiên hạ chuyện tốt gì ta cũng góp phần ấy."

 

"Đúng vậy." Diệp Thần Diễm nâng mặt cậu: "Thiên hạ chuyện tốt gì cũng có phần của ngươi."

 

"He he." Dư Thanh Đường ngây ngô cười hai tiếng, bóp mấy ngón tay vừa bôi thuốc, Đỗ Hành sư huynh toàn cho thuốc tốt, thứ thuốc này có khi còn cứu sống người khác, dùng nó để chữa đau tay thật sự là lãng phí tiền.

 

Cậu lập tức thấy đôi tay mình như mới chín phần, đàn thêm ba ngày cũng được

 

Dĩ nhiên chỉ là tay khỏe, chứ giờ cậu chẳng muốn đàn tí nào.

 

Cậu vươn vai ngồi dậy: "Giờ ngươi đột phá rồi, tu sĩ xuất khiếu kỳ, ở đại tông môn cũng thành trưởng lão, được gọi là trụ cột rồi nhỉ."

 

"Ừm." Diệp Thần Diễm tò mò nhìn cậu: "Sao thế?"

 

Dư Thanh Đường nheo mắt: "Vậy ta có thể tính sổ với ngươi rồi"

 

Cậu túm cổ áo hắn, ấn xuống sàn linh thuyền, giáng một cú đấm: "Tiểu tử ngươi! Dám dọa ta chơi phải không, giả vờ đau, giả đáng thương phải không! Tưởng cầm tu như ta không biết đánh không có giận phải không!"

 

"Ai da ai da!" Với Diệp Thần Diễm thì mấy cú này như gãi ngứa, nhưng hắn phối hợp rất chuyên nghiệp, nằm đó đáng thương kêu hai tiếng: "Ta sai rồi, ta biết sai rồi, đừng đánh nữa"

 

"Khoan đã" Diệp Thần Diễm bất ngờ giữ lấy nắm tay cậu: "Ngươi vừa nói không giận cơ mà, giận là cún con đấy"

 

Dư Thanh Đường: "Gâu gâu gâu, ngao ô!"

 

Cậu bồi thêm một đấm.

 

Diệp Thần Diễm nhịn cười: "Hỏng rồi, ta hình như nghe hiểu tiếng cún, chửi dữ ghê."

 

"Hừ." Dư Thanh Đường cưỡi trên người hắn, khí thế hung hăng: "Ngươi không được động đấy, tự biết thân phận đi, giờ ngươi là tu sĩ xuất khiếu kỳ, nếu dám phản kháng..."

 

Cậu nghiêm mặt: "Ta lập tức chết tươi luôn"

 

Diệp Thần Diễm vô tội giơ tay: "Đừng nói bừa, ta nào dám đánh trả, nhưng ngươi còn muốn đánh nữa sao? Lại đánh nữa chắc tay lại đau."

 

Dư Thanh Đường vẫy tay, không nói gì nhìn trời cậu nghi Diệp Thần Diễm cứ đứng im cho cậu đánh một ngày cũng chưa chắc xước da.

 

Cậu bỗng bật dậy: "Chờ chút, ta đổi tư thế."

 

"Hả?" Diệp Thần Diễm hứng thú nhìn: "Sao, đánh mệt rồi à?"

 

Dư Thanh Đường khoanh chân ngồi, mở Liên Hoa cảnh, nhếch môi cười lạnh:
"Ta lấy Liên Hoa cảnh húc ngươi"

 

"Hả?" Diệp Thần Diễm hoảng hốt: "Khoan đã..."

 

"Ha đánh" Dư Thanh Đường lao đầu tới, Diệp Thần Diễm đỡ lấy, linh thuyền lắc lư dữ dội, hắn vừa cười vừa kêu: "Sắp lật rồi, thuyền sắp lật rồi"

 

Liên Hoa cảnh vốn không phải chiêu công kích, Dư Thanh Đường đổi tư thế lao tới thì nó lập tức tan biến, cuối cùng đâm vào lòng Diệp Thần Diễm chỉ còn cái đầu.

 

"Ta biết sai rồi, không dám nữa, sau này không dám nữa đâu." Diệp Thần Diễm ý cười tràn mắt, phối hợp cầu xin tha: "Thu thần thông đi, Dư đại sư"

 

Dư Thanh Đường bỗng nghiêng đầu: "Vậy ngươi gọi một tiếng sư huynh cho ta nghe xem nào."

 

"Hử" Diệp Thần Diễm nhíu mày, vẻ khó xử.

 

"Các sư huynh khác ngươi đều gọi được, sao lại không gọi ta?" Dư Thanh Đường lăn một vòng ngồi dậy: "Gọi một tiếng thôi mà, ngươi cũng giỏi cầu xin, làm nũng lắm còn gì?"

 

"Ta không biết." Diệp Thần Diễm nhướng mày, nghiêm chỉnh sửa lại: "Nếu đổi là người khác, dù đánh chết ta cũng không chịu cúi đầu."

 

"Cũng đúng." Dư Thanh Đường nghĩ ngợi, thấy hắn không nói dối, bèn vui vẻ húc nhẹ hắn một cái: "Vậy ngươi gọi ta một tiếng sư huynh đi."

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Hắn chần chừ, mắt hơi láo liên: "Không gọi."

 

"Hử?" Dư Thanh Đường ngạc nhiên túm cằm hắn xoay mặt lại: "Tại sao?"

 

"Không giống." Diệp Thần Diễm chống đầu, ánh mắt né tránh, thậm chí còn hơi ngượng: "Nếu là người khác, gọi Trương sư huynh, Lý sư huynh... gì cũng được, vì họ thật sự là sư huynh."

 

Dư Thanh Đường lý lẽ đầy đủ giơ lệnh bài chưởng môn: "Ta cũng thật sự là sư huynh đấy, ta lớn hơn ngươi một chút, chúng ta giờ còn là đồng minh..."

 

"Không giống." Diệp Thần Diễm lén liếc sang cậu: "Sư huynh với sư huynh không giống nhau."

 

"Nếu ta gọi ngươi sư huynh, chẳng khác nào ta khi sư diệt tổ..."

 

Hắn duỗi ngón tay ngoắc ngoắc tay Dư Thanh Đường: "Có phải hơi quá rồi không?"

 

Dư Thanh Đường: "Hả?"

 

Cậu hít mạnh một hơi, đỏ mặt lắc đầu lắc cổ hắn: "Ngươi suốt ngày trong đầu toàn nghĩ gì thế hả"

 

"Thì nghĩ...." Diệp Thần Diễm bỗng kéo cậu lại, áp gáy cậu lên vách linh thuyền.

 

Nụ hôn lần này mạnh mẽ hơn hẳn trước, bàn tay dịu dàng xoa gáy như đang dỗ dành, nhưng ngoài ra đều không khách khí, cạy môi xông thẳng vào, công thành đoạt đất, chẳng buông tha chút nào.

 

Dư Thanh Đường bấu chặt vạt áo hắn, mặt đỏ rực lan ra sau tai, gần như thở không nổi.

 

Diệp Thần Diễm buông cậu ra, lòng bàn tay lướt qua yết hầu, ý cười thoáng lóe: "Hít thở đi, Dư sư huynh."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu nuốt nước bọt, yết hầu lăn dưới ngón tay hắn.

 

"Bộp" một tiếng, Dư Thanh Đường ngã vật xuống linh thuyền, từ từ lấy tay che mặt, chẳng thốt nổi câu nào.

 

Diệp Thần Diễm cúi người, vừa cười vừa gọi: "Dư sư huynh?"

 

Dư Thanh Đường run run chỉ vào hắn, Diệp Thần Diễm bật cười, hôn khẽ ngón tay cậu: "Yên tâm, tiên ma khí chưa tán, bên ngoài không thấy được."

 

Dư Thanh Đường kéo tay xuống một chút: "Thật chứ?"

 

"Thật." Diệp Thần Diễm quả quyết gật đầu.

 

Trúc cô nương lặng lẽ đáp xuống đầu kia linh thuyền, bình thản nhìn hai người: "Thật, không có tu vi Xuất Khiếu tạm thời không thể phá màn tiên ma khí này."

 

"Bộp" Dư Thanh Đường lại đổ người xuống, xoay lưng giấu mặt.

 

Trúc cô nương hơi nghi hoặc: "Ngươi cắn đau hắn à?"

 

Diệp Thần Diễm: "Khụ."

 

Hắn ho khan, ngại ngùng: "Trúc cô nương, ngươi..."

 

"Ta biết hai ngươi đang bận." Trúc cô nương khoanh tay: "Ta chỉ nhắc nhở, tốt nhất mau thu dị tượng lại, nếu không sẽ kinh động các cường giả khác quanh đây."

 

"Còn nữa..."

 

Ánh mắt nàng thoáng xao động: "Ngươi đã là tu sĩ xuất khiếu, không nhất thiết quay về Nam Châu, ta..."

 

"Nếu có việc, cứ sai ta đi."

 

Diệp Thần Diễm đánh giá nàng: "Ta đã xuất khiếu mà vẫn không nhìn thấu tu vi của ngươi rốt cuộc ngươi ở cảnh giới nào?"

 

Trúc cô nương không đáp, chỉ nói: "Cảnh giới của ta không giống tu sĩ nhân tộc."

 

Dư Thanh Đường nằm giả chết thêm lúc, tự làm công tác tư tưởng, rồi ráng gượng dậy hỏi nàng: "Dọc sa mạc này bốn phía đều quang đãng, Trúc cô nương nấp ở đâu mà chúng ta không nhìn thấy?"

 

Trúc cô nương: "..."

 

Diệp Thần Diễm nhắc: "Trên trời không thấy, vậy thử nhìn dưới đất."

 

Dư Thanh Đường theo phản xạ cúi đầu, chỉ thấy mênh mông cát vàng, ngẩn người: "Ngươi đào hầm đi à?"

 

Trúc cô nương bình thản gật đầu: "Ừ."

 

"Cũng không cần khổ vậy, hiện thân cũng được mà." Dư Thanh Đường cảm khái: "Sau này không cần trốn nữa chứ?"

 

Trúc cô nương hơi do dự: "Ta theo ước định, lấy hai người các ngươi làm chủ, hẳn nên đi theo các ngươi."

 

"Các ngươi còn cần ta theo không?"

 

Diệp Thần Diễm vừa định mở miệng thì Dư Thanh Đường đã bụm miệng hắn, gật đầu liên hồi: "Cần, cần lắm"

 

Cậu cúi người chui ra sau lưng Trúc cô nương: "Vì sự an toàn của ta, ngươi cứ theo chúng ta đi."

 

Trúc cô nương hơi khó hiểu: "Sao vậy? Hắn giờ là tu sĩ xuất khiếu, có thể đối phó đa số nguy hiểm rồi."

 

"Ngươi không hiểu đâu." Dư Thanh Đường nghiêm túc: "Khi có nguy hiểm thì bên cạnh hắn an toàn nhất, nhưng lúc không nguy hiểm thì ở cạnh hắn lại nguy hiểm nhất"

 

........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: "Dư sư huynh..."

 

Dư Thanh Đường: "Vị sư đệ này, xin tự trọng."

Bình Luận (0)
Comment