Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 158

Cơ Như Tuyết ngồi ở mép ngoài, yên tĩnh nhìn bọn họ trò chuyện, chỉ thỉnh thoảng khóe môi hơi cong lên, nở một nụ cười nhạt vô cùng khó thấy.

 

Mật Tông tu vô tình đạo, đối với đệ tử luôn cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đã bó buộc rất nhiều trong tính cách.

 

Nàng vốn hiểu thế nào là nhẫn nại, khắc chế, hiếm khi có cơ hội tụ lại cùng một nhóm người đồng lứa như thế này.

 

Sức sống nóng bỏng trên người bọn họ dường như cũng lan sang nàng đôi chút, khiến nàng trở nên sinh động hơn nhiều.

 

Dĩ nhiên, nếu không quá thân thuộc với nàng, e là cũng chẳng ai nhận ra nàng vừa rồi có cười.

 

Điều tức xong, nàng thở ra một hơi, thấy dễ chịu hơn nhiều, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đỏ rực.

 

Dư Thanh Đường để ý ánh mắt nàng, tò mò hỏi chuyện: "Sao, trời có gì lạ à?"

 

Cơ Như Tuyết hơi sững, quay đầu nhìn cậu, nghĩ ngợi một lát rồi nói:
"Thiên địa này... khác với bên ngoài."

 

"Thật không?" Dư Thanh Đường kéo tay Diệp Thần Diễm: "Hắn lúc vào đây cũng nói thấy trời ở đây đặc biệt cao."

 

"Có lẽ không phải ảo giác." Cơ Như Tuyết ngước mắt nhìn trời: "Năm xưa Huyền Âm Môn gần như cắt rời cả mảnh thiên địa này, mang toàn bộ không gian cùng tông môn ném vào loạn lưu thời không."

 

"Hiện giờ xem ra, bầu trời này... có khi chính là trời thượng cổ ."

 

Diệp Thần Diễm khẽ động sắc mặt: "Thượng cổ..."

 

"Ta từng nghe người ta suy đoán, nay không còn chân tiên xuất thế là do thiên đạo xảy ra vấn đề, chẳng lẽ, tu luyện ở đây... nói không chừng còn có thể thành tiên?"

 

Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu.

 

"Không, thời điểm ấy, e rằng nơi này cũng đã chẳng còn tiên nhân." Nàng thu hồi ánh mắt: "Sau khi Bổ Thiên Lò vỡ nát, Mật Tông triệu thỉnh tất cả những người trên chân tiên, gánh lấy càn khôn, cố giữ thiên địa."

 

"Rồi sau đó..."

 

Nàng hơi nhíu mày: "Chư tiên đều mất tung tích."

 

Diệp Thần Diễm chau mày: "Nghe ra có dính dáng đến Mật Tông các ngươi?"

 

Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu: "Không nói đến chuyện khác, chỉ riêng Mật Tông thời thịnh vượng nhất cũng chỉ có năm vị chân tiên, sao có thể một lưới bắt hết tiên nhân thiên hạ?"

 

Xích Diễm Thiên bĩu môi: "Nói vậy cũng đúng."

 

"Vậy rốt cuộc là thế nào?"

 

"Ta cũng không rõ." Ánh mắt Cơ Như Tuyết xa xăm: "Hơn nữa, sau đó những vị tiên được mời mà chưa từng tới cũng lần lượt biến mất, chỉ còn lại hai người Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn bình an vô sự."

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt: "Ngươi có biết cuối cùng hai người đó đã làm gì không?"

 

Cơ Như Tuyết trầm mặc một lát, quay sang nhìn hắn: "Ta vốn không nên nói..."

 

"Nhưng ngươi là con của họ, ta..."

 

Ánh mắt nàng khẽ dao động, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hai người họ vượt qua khe hở kia, đi xuyên qua vết nứt của thiên đạo."

 

Diệp Thần Diễm truy vấn: "Qua rồi sẽ ra sao?"

 

"Bọn dị ma còn có thể vượt sang, chúng ta hẳn cũng có thể qua?"

 

"Có lý đấy" Xích Diễm Thiên hai tay nắm chặt, hăng máu: "Phải xông thẳng vào ổ chúng, nhổ cỏ tận gốc, xem chúng còn dám mò qua nữa không"

 

Cơ Như Tuyết khẽ lắc đầu: "Đã có người thử."

 

"Nhưng phía bên kia khe hở là thứ hắc khí cổ quái trên thân tà ma ngoại vực, tu sĩ bình thường, kể cả chân tiên, chỉ cần bị quấn lấy cũng khó mà thoát, sẽ nhanh chóng bị ăn mòn đến mục ruỗng."

 

Dư Thanh Đường chợt nhớ đến cảnh vừa rồi Lão tổ Nhiên Kim Châm tống đám dị ma trở lại khe nứt, bàn tay linh lực chỉ trong thoáng chốc đã bị thứ gì đó ăn mòn tan biến.

 

Mà đó chỉ là linh lực, nếu trực tiếp chạm vào, nhìn ông ấy chắc cũng đã chịu ảnh hưởng ít nhiều.

 

Diệp Thần Diễm rũ mắt, khẽ nói: "Vậy mà họ vẫn đi."

 

"Trước khi tà ma ngoại vực xâm nhập, tu sĩ Nhân tộc và tu sĩ Ma tộc giao tranh không ngừng, vốn chẳng mấy hòa thuận." Ánh mắt Cơ Như Tuyết lộ vẻ tôn kính: "Thiên Huyền Nữ và Cửu U Ma Tôn từng nhiều lần giao thủ, kẻ tám lạng người nửa cân, được coi là thủ lĩnh chính tà lưỡng đạo."

 

"Nếu hai người bọn họ còn không làm được, e rằng khi đó cũng chẳng ai khác có thể làm được."

 

"Dù không rõ sau khi vượt qua khe nứt, họ đã trải qua ác chiến thế nào, nhưng trừ khe nứt này bị loạn lưu thời không cuốn vào, các vết nứt khác đều đã khép lại."

 

"Ắt hẳn bên ngoài đã xảy ra một trận đại chiến kinh thiên động địa." Nàng khẽ thở dài: "Thiên đạo vỡ vụn, bầu trời suýt sụp xuống, chính là nhờ tổ tiên Mật Tông chống đỡ càn khôn mới miễn cưỡng giữ được thiên địa ổn định."

 

"Chuyện này ta biết." Xích Diễm Thiên gật đầu: "Sư phụ từng nói, đây cũng là lý do mọi người đều nể mặt Mật Tông vài phần."

 

"Nghe nói vị tổ tiên chống trời của các ngươi là tiên nhân duy nhất còn sót, sau trận đại chiến thượng cổ, không ai còn thành tiên, phi thăng tất vong, chẳng ai có thể hỗ trợ được ông ấy."

 

Cơ Như Tuyết lặng im một hồi, rồi khẽ nói: "Tổ tiên... sắp không chống đỡ nổi nữa."

 

Vẻ mặt mọi người đều thay đổi.

 

"Chả trách..." Diệp Thần Diễm trầm giọng: "Ứng Vô Quyết mở miệng ra là nói trời sắp sụp."

 

"Hửm?" Cơ Như Tuyết có chút kinh ngạc: "Các ngươi gặp Ứng sư huynh rồi ư?"

 

"Gặp rồi, gặp rồi." Dư Thanh Đường nhân từ nhìn nàng: "Quả không hổ cùng môn phái với ngươi, đều dễ bị lừa y chang... khụ, ý ta là, đều đơn thuần chẳng biết sự đời."

 

Cơ Như Tuyết nửa hiểu nửa không, lộ chút lo lắng: "Ứng sư huynh chẳng hiểu vì sao lại tự ý xuống núi, đến nay vẫn chưa về."

 

"Nếu sư phụ biết được, e là lại trách phạt huynh ấy."

 

Nàng nhìn sang mọi người: "Nếu gặp lại sư huynh, mong các ngươi khuyên huynh ấy về."

 

Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Nhưng hắn không về, chẳng phải khỏi bị phạt sao?"

 

Cơ Như Tuyết sững sờ, môi mấp máy: "Vậy... vậy chẳng lẽ huynh ấy không bao giờ về nữa..."

 

"Sao lại không được?" Xích Diễm Thiên đầy lý lẽ.

 

Cơ Như Tuyết cứng họng, chỉ trợn to mắt nhìn hắn.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu cảm thấy thánh nữ Mật Tông đã bị họ làm hư không ít, sư huynh nàng chưa biết, còn bản thân nàng về sau có về nổi hay không cũng khó nói.

 

"T-tóm lại." Cơ Như Tuyết như mới nhớ ra điều mình định nói, hơi lắp bắp tiếp lời: "Mật Tông muốn tái tạo Bổ Thiên Lò, là muốn nhờ Lão Đan Vương luyện cho tổ tiên một viên tiên đan kéo dài thọ nguyên."

 

"Đan dược có tác dụng với tiên nhân, tất nhiên cũng là tiên phẩm, lão Đan Vương đã Đại thừa từ lâu, nếu phối thêm tiên khí, nói không chừng còn hy vọng một đường."

 

"Nói điều này cho các vị, cũng là muốn minh bạch Mật Tông ta, thực sự một lòng vì thiên hạ, chẳng có ý đồ nào khác."

 

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

 

Diệp Thần Diễm thu lại tầm mắt: "Ngươi có lẽ thật lòng vì Mật Tông, cũng thật lòng vì thiên hạ, còn có ai coi ngươi là kẻ ngốc hay không còn phải xem những người khác của Mật Tông."

 

Cơ Như Tuyết ngẩn ra, Diệp Thần Diễm không để nàng đáp lời, quay sang kéo tay Dư Thanh Đường: "Ngươi hôm nay chưa luyện công phải không?"

 

"Xì" Dư Thanh Đường hít vào một hơi lạnh: "Sao ngươi lại nhảy từ chuyện bầu trời sắp sụp sang đây hả?"

 

"So với chuyện nàng vừa nói, việc ta có luyện công hôm nay hay không có khi còn quan trọng hơn đấy."

 

"Ơ" Diệp Thần Diễm ghé sát dò xét: "Lại định lười biếng?"

 

"Hôm trước là ai hứa sẽ dành thêm thời gian luyện cùng ta, kẻo tu vi bị bỏ lại quá xa?"

 

Dư Thanh Đường ngửa mặt làm ngơ: "Hôm đó uống chút rượu, nhất thời can đảm vớ vẩn mới nói khoác vậy, ngươi cũng tin à?"

 

"Được được, luyện thì luyện, ra ngoài rồi ta luyện."

 

"Không, luyện ngay ở đây." Diệp Thần Diễm ngẩng lên nhìn trời: "Thiên địa thượng cổ, với người khác đã là nơi linh khí hội tụ hiếm có rồi."

 

"Cứ coi như nhân cơ hội hưởng chút tiên quang của tiền bối thành tiên năm xưa, các vị, chúng ta ở lại tu luyện một phen rồi hãy đi? Ta cảm thấy như là..."

 

Dư Thanh Đường kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi lại sắp đột phá nữa à?"

 

Diệp Thần Diễm giữ vẻ điềm đạm, khẽ hắng giọng, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu vội quay mặt sang bên cạnh: "Có gì ghê gớm đâu, ta cũng cảm thấy mình sắp đột phá rồi, sắp vào Hậu kỳ Nguyên Anh đấy"

 

Diệp Thần Diễm ngồi xếp bằng cạnh cậu: "Vậy chúng ta cùng đột phá."

 

Dư Thanh Đường trợn tròn mắt: "Ta nói khoác vậy mà ngươi cũng tin à"

 

"Ta tin chứ." Diệp Thần Diễm đầy lý lẽ, còn kéo tay cậu lại, sắc mặt thoáng động: "Hoặc là... ngươi cùng ta..."

 

Dư Thanh Đường lờ mờ cảm thấy linh lực nóng rực trong lòng bàn tay hắn, lập tức lăn một vòng né ra, chính khí lẫm liệt ngồi xịch xuống bên cạnh Trúc cô nương: "Không được"

 

"Cái này không thể tu luyện trước mặt mọi người đâu"

 

Lời vừa thốt ra, ánh mắt cả đám đồng loạt xoay sang.

 

Dư Thanh Đường nghẹn họng: "Không... không phải cái đó, mà là..."

 

"Khụ." Đồ Tiêu Tiêu nửa cười nửa không: "Là cái nào?"

 

Dư Thanh Đường đảo mắt khắp nơi: "Thì... cái này cái kia, cái đó đó."

 

"Ái chà" Cậu thẳng lưng ngồi nghiêm: "Làm gì thế, nghĩ linh tinh trước khi tu luyện coi chừng tẩu hỏa nhập ma, Đàn huynh, mau, chơi cho mọi người bản Thanh Tâm khúc"

 

Một khúc xong, mọi người quả thật nín thở tĩnh tâm, nghiêm túc tu luyện.

 

Trên võ đài Huyền Âm Môn triệu vạn năm trước, anh kiệt các môn phái khắp năm châu bốn bể xếp bằng tu luyện, khiến người ta bất giác dâng lên cảm khái.

 

Đồ Tiêu Tiêu là người đầu tiên mở mắt, không biết có phải ảo giác không, nàng thấy hôm nay tu luyện dường như quả thật hiệu quả hơn thường ngày.

 

Linh khí bên cạnh khẽ rung, nàng quay đầu, thấy Diệp Thần Diễm ngồi ngay tâm xoáy linh khí, mạnh mẽ nuốt sạch linh lực xung quanh, uy áp Xuất Khiếu lộ ra không sót.

 

Không lâu trước nàng mới thấy hắn đột phá lên Xuất Khiếu, có phần chai lì rồi, chỉ "chậc" một tiếng rồi quay đầu đi.

 

Nhưng linh lực chung quanh lại lần nữa rung lên.

 

Đồ Tiêu Tiêu từ từ quay đầu, Dư Thanh Đường ngồi ngay cạnh Trúc cô nương, linh lực khẽ run, một tiểu Nguyên Anh như thực thể đong đưa chao đảo, còn vươn tay chọc vào xoáy linh lực Diệp Thần Diễm đang dẫn động bên cạnh.

 

Đồ Tiêu Tiêu: "..."

 

Lần này mọi người đều bị kinh động, lần lượt mở mắt.

 

"Hửm?" Xích Diễm Thiên có chút kinh ngạc: "Đều đột phá à?"

 

Đồ Tiêu Tiêu đỡ trán: "Hắn không phải bảo là đang chém gió sao?"

 

Ánh mắt Cơ Như Tuyết hơi lóe: "Cẩn thận hộ pháp cho bọn họ, ơ?"

 

Nàng cũng lần đầu thấy tiểu Nguyên Anh thích rong chơi của Dư Thanh Đường, lúc này thấy nó dí lại gần, thoáng lúng túng: "Nó... nó có thể dẫn động Nguyên Anh của ta sao?"

 

Xích Diễm Thiên đã quá quen: "Yên tâm, nó chỉ nhìn một cái thôi, không chạy mất đâu."

 

Hắn vừa dứt lời, đã thấy tiểu nhân hỏa diễm trong thức hải mình không nhịn nổi lao ra ngoài.

 

Xích Diễm Thiên: "... Dư Thanh Đường, Nguyên Anh nhà ngươi lừa nguyên anh nhà ta chạy mất rồi"

 

Cơ Như Tuyết hoảng hốt: "Nhưng... nhưng Nguyên Anh xuất khiếu chẳng phải là năng lực của tu sĩ Xuất Khiếu sao? Hắn sao có thể..."

 

"Ngầu chứ hả?" Xích Diễm Thiên vừa kéo Nguyên Anh của mình về vừa ưỡn ngực khoe khoang: "Chúng ta cũng chẳng biết nguyên lý thế nào, nhưng đây không phải lần đầu đâu."

 

"Biết đâu còn coi như tạo nền tảng cho kỳ Xuất Khiếu sau này?"

 

Hắn phấn khởi: "Hắn sớm đã quen Nguyên Anh xuất thể, có khi đến lúc đột phá Xuất Khiếu sẽ dễ như trở bàn tay."

 

Đồ Tiêu Tiêu chống cằm: "Ta thấy tên này hình như chưa bao giờ gặp khó khăn khi đột phá thì phải."

 

Ánh mắt Cơ Như Tuyết lóe sáng: "Quả nhiên là trời sinh chí tôn, lại còn có dị tượng như vậy."

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Thanh Tâm khúc, quét sạch sắc niệm, quay về bản ngã!

Bình Luận (0)
Comment