Dư Thanh Đường vừa mở mắt ra đã đối diện với ánh nhìn của Cơ Như Tuyết, nghe thấy nàng buông một câu đanh thép: "Quả nhiên là trời sinh chí tôn."
Cậu suýt chút nữa đóng mắt lại lần nữa.
Cậu chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Diệp Thần Diễm: "Trời sinh chí tôn của ta mới vừa Hậu kỳ Nguyên Anh thôi đấy, ngươi không tính nhìn đồng chí này đã Trung kỳ Xuất Khiếu à?"
Cơ Như Tuyết liếc Diệp Thần Diễm, khẽ gật đầu: "Diệp công tử tự nhiên cũng là thiếu niên anh hùng, nhưng..."
"Được rồi, dừng ở đây là được." Dư Thanh Đường lập tức cắt lời, liếc nhìn Diệp Thần Diễm còn đang đột phá, hạ giọng nhắc nhở: "Suỵt, nói nữa thiếu niên anh hùng một lát giận đấy."
Cơ Như Tuyết như hiểu như không, nhưng vẫn ngoan ngoãn không nói thêm.
Đột phá của Diệp Thần Diễm kéo dài hơn của Dư Thanh Đường, dù sao cách nhau một đại cảnh giới, lượng linh lực cần tiêu thụ cũng cách biệt một trời.
Dư Thanh Đường ngồi xổm trước mặt hắn, bỗng hỏi: "À này, lúc các ngươi đột phá có nghe thấy bên ngoài nói gì không?"
Cậu thì thường là không nghe được, trừ khi tiểu Nguyên Anh ra ngoài rong chơi, cậu mượn được tầm nhìn của nó mới nghe được chút ít, cũng chẳng rõ người khác có giống mình không.
"Tất nhiên là không rồi." Đồ Tiêu Tiêu vẻ đương nhiên, "Sư phụ ngươi dạy ngươi tu luyện chưa nói sao, phải ngưng thần thủ tâm, không được phân tâm dù chỉ một chút à?"
Dư Thanh Đường sờ mũi: "Nói thì vẫn hay nói, nhưng mà..."
Nhưng mà cậu cứ tưởng giống như thầy giáo hồi đi học bảo "tập trung nghe giảng" vậy thôi. Nói ai cũng nói, ai cũng biết phải làm, nhưng ai mà làm được tập trung mãi?
Cậu lén lút nhìn sang, hóa ra giới tu tiên ai cũng làm được, là cậu thất lễ rồi.
Trúc trung nữ lạnh nhạt: "Lúc đột phá đương nhiên càng chuyên tâm càng tốt, chỉ là ngươi..."
Dư Thanh Đường cũng nhìn nàng, trước đây nàng từng nói phương pháp tu luyện của mình khác họ, lúc cậu vừa đột phá quả nhiên cũng không thấy tiểu Nguyên Anh của nàng.
"Ngươi có thể một tâm mà làm hai việc, cũng là thiên phú khác người."
Dư Thanh Đường nở nụ cười lễ phép mà gượng gạo: "Ha... ha."
Xem như ngươi đang khen ta đi.
"Không đúng, ta không phải định nói cái này, ta muốn nói..." Cậu phản ứng lại, quay đầu nhìn Diệp Thần Diễm, lộ vẻ cười gian tà: "He he, nhân lúc hắn không nghe thấy, chúng ta tranh thủ nói xấu hắn nhé?"
"Hả?" Xích Diễm Thiên mặt mũi mơ hồ: "Sao không nói thẳng?"
Dư Thanh Đường: "..."
Cơ Như Tuyết hơi do dự: "Nói xấu sau lưng hình như..."
Dư Thanh Đường: "..."
"Ây, đừng để ý bọn họ." Đồ Tiêu Tiêu bá đạo khoác vai cậu, hứng thú hỏi:
"Nói nghe coi, ta ngứa mắt hắn lâu rồi, ngươi có chuyện xấu gì chia sẻ không?"
Dư Thanh Đường liếc Diệp Thần Diễm một cái, ghé sát tai Đồ Tiêu Tiêu, hạ giọng: "Hắn..."
Đúng lúc ấy, Diệp Thần Diễm mở mắt, cặp mắt đen trắng rõ ràng thẳng tắp nhìn lại, không biết đã nghe bao nhiêu.
Câu nói trong miệng Dư Thanh Đường ngoặt một cái: "Hắn... hắn tỉnh rồi."
Đồ Tiêu Tiêu im lặng quay đầu, tiếc hùi hụi "chậc" một tiếng: "Ngươi cũng thật không biết điều, cố giả vờ thêm tí, nói không chừng còn nghe được hắn nói gì."
"Cái gì?" Diệp Thần Diễm như chưa nghe thấy bọn họ vừa bàn tán, quanh thân khí tức còn chưa hoàn toàn thu liễm, ánh mắt lướt qua mọi người rồi đột nhiên cười, "Các ngươi đều xong rồi? Vậy thì đi thôi."
Nói rồi, cũng không nấn ná, hắn kéo Dư Thanh Đường lao thẳng lên trời, xoáy linh lực quanh thân cũng theo hắn ào ạt hướng ra cửa, khí thế ẩn ẩn kinh người.
Đồ Tiêu Tiêu hơi sửng sốt: "Hắn chưa đột phá xong à?"
"Không giống bị trục trặc." Cơ Như Tuyết nhíu mày nghi hoặc, "Ngược lại giống đang cố ý áp chế..."
Trúc trung nữ ngẩng đầu nhìn trời, nét mặt kỳ quái: "Tu sĩ kỳ Xuất Khiếu đã có thể dẫn động linh lực thiên địa, hắn chẳng lẽ muốn nhân thế đột phá, làm gì đó sao?"
"Hửm?" Xích Diễm Thiên nổi hứng: "Theo xem nào, lại định giở trò gì nữa đây?"
Dư Thanh Đường bị Diệp Thần Diễm kéo lên linh thuyền, nhất thời có chút chột dạ, không nhịn được liếc trộm hắn: "Ngươi... ngươi thật sự không nghe thấy chúng ta nói gì à?"
"Không nghe thấy." Diệp Thần Diễm đứng đầu thuyền, ôm trường thương trong tay.
Dư Thanh Đường bám mạn thuyền lén nhìn hắn: "Thế ngươi bay nhanh vậy, không phải đang tức giận chứ?"
"Đương nhiên không có." Diệp Thần Diễm ngoái đầu, ánh mắt cong cong:
"Nếu ta giận, ta tuyệt đối sẽ khóc nháo cho ngươi biết..."
Dư Thanh Đường lập tức mong chờ: "Thế khóc một cái coi?"
Diệp Thần Diễm: "..."
"Khụ." Dư Thanh Đường chột dạ thu mắt về: "Ta đùa thôi, thế ngươi không giận thì bay nhanh làm gì?"
"Nếu không nhanh sẽ không kịp." Diệp Thần Diễm nhướng mày, nụ cười ranh mãnh, "Ngươi chờ mà xem."
Lời vừa dứt, họ đã đến cửa tiên phủ.
Diệp Thần Diễm điều khiển linh thuyền, sau còn kéo theo đuôi xoáy linh lực dài, Dư Thanh Đường lúc này mới chợt nhận ra linh lực xoáy sau lưng hắn vẫn chưa tiêu tán, cứ theo mãi.
Cậu mơ hồ quay đầu: "Nó sao không tan nhỉ?"
Diệp Thần Diễm khẽ cười, mang cậu điều khiển linh thuyền xông thẳng ra cửa tiên phủ.
Ngoài cửa, lão giả Mật Tông chắp tay sau lưng, lạnh mặt đợi Cơ Như Tuyết ra.
Rồi chờ được Diệp Thần Diễm kéo theo đuôi xoáy linh lực xuất hiện.
Ánh mắt hai người chạm nhau, lão giả Mật Tông theo bản năng nheo mắt lần trước gặp hắn mới vừa đột phá Nguyên Anh, dưới tay mình chỉ có nước chạy trối chết, chưa bao lâu đã thành Trung kỳ Xuất Khiếu.
Tốc độ tu luyện đáng sợ đến thế, dù Mật Tông từng thấy không ít thiên tài, cũng không dám xem thường.
Đáng tiếc, đã kết thù với họ.
Diệp Thần Diễm rạng rỡ nở nụ cười với hắn.
Lão giả Mật Tông trong lòng vang lên chuông cảnh báo, vội thoái lui, nhưng đã chậm một nhịp
Diệp Thần Diễm nhân đà đột phá dẫn động thiên địa, nhấc trường thương, không chút do dự đánh thẳng lão.
Xoáy linh lực va vào tu sĩ Hợp Thể đỉnh phong, cả thiên địa chấn động.
Cát bụi tan đi, Diệp Thần Diễm đứng đầu linh thuyền, nụ cười tươi rói vỗ phắt tấm vải che đầu Dư Thanh Đường, phủi bụi mịn trên tóc cậu.
Đối diện, lão giả Mật Tông sững sờ nhìn cánh tay tr*n tr** hắn lại bị đánh rách mất một tay áo
"Xin lỗi nhé." Diệp Thần Diễm ngẩng đầu, tươi cười áy náy: "Ta vừa đột phá, khí tức chưa khống chế được, chỉ là ngoài ý muốn thôi, tiền bối độ lượng, chắc sẽ không chấp nhặt chứ?"
Dư Thanh Đường hít vào một ngụm khí lạnh, đúng là Diệp Thần Diễm chẳng biết yên phận, nhưng gây chuyện với lão này thì cậu cũng chẳng mấy phản đối.
Cậu len lén ló đầu, phụ họa: "Không cố ý, không phải cố ý mà"
Phía sau họ, Cơ Như Tuyết kinh ngạc mở to mắt, nhất thời ánh nhìn lay động, không biết có nên lên tiếng không.
Xích Diễm Thiên và Đồ Tiêu Tiêu thì thẳng thắn, một người đập đùi, một người ôm bụng, cười nghiêng ngả không chút kiêng dè.
Sắc mặt lão giả Mật Tông đen như đáy nồi: "Được... được lắm tiểu tử"
Cơ Như Tuyết khẽ động dung, thấp giọng khuyên: "Thất thúc, thôi đi"
"Hừ" Lão không nghe khuyên, lạnh lùng nhìn nàng: "Tìm được chưa?"
Cơ Như Tuyết nhẹ gật đầu.
"Vậy thì qua đây." Lão giả Mật Tông đứng đối diện họ, giữa như có một đường phân giới.
Cơ Như Tuyết hơi do dự, ngoái đầu nhìn mọi người một lượt, rồi cũng trở về bên lão.
"Nón đâu mất rồi?" Lão giả Mật Tông khẽ nhíu mày, từ nhẫn trữ vật lấy ra một chiếc y hệt trước đó đưa cho nàng: "Ta đã nói với ngươi, thân phận ngươi đặc biệt, không nên kết giao quá nhiều, huống hồ dung mạo xuất chúng, bị người khác nhìn thấy chỉ chuốc thêm phiền phức."
Nghe vậy, Đồ Tiêu Tiêu nhướng mày, cố ý gọi: "Tuyết Nhi, lần sau tới Vinh Châu đừng dẫn theo lão đầu khó ưa kia, ta dẫn ngươi đi chơi cho đã"
"Ơ?" Cơ Như Tuyết đang định đội nón, nghe vậy thoáng hoảng hốt ngẩng đầu, ánh mắt dao động, mặt thoáng đỏ: "Gọi... gọi ta sao? Ta..."
Nàng còn chưa kịp nói xong, lão giả Mật Tông đã sa sầm mặt cắt ngang:
"Vô phép, Thánh nữ Mật Tông ta lấy việc vá lại thiên đạo làm sứ mệnh, sao có thể lẫn lộn với đám vô lễ này"
Sắc mặt hắn u ám: "Danh môn chính phái ngày nay quả thật càng lúc càng sa sút, đám này..."
"Sao?" Xích Diễm Thiên khoanh tay trước ngực, lập tức đưa Hỏa Miêu bảo vệ bên mình, trợn mắt: "Mật Tông các ngươi mới càng lúc càng sa sút ấy"
"Khụ khụ." Giáo chủ Thánh Hỏa giáo, Hồng Nghê, trong mắt thoáng hiện ý cười: "Hạ hỏa đi lão già, kẻo tự đốt mình bây giờ."
"Ồ?" Nàng háo hức nhìn đối phương: "Giơ tay là sao? Muốn động thủ?"
Thấy khung cảnh căng thẳng, một trận đại chiến sắp bùng nổ, bỗng vang lên tiếng cười từ chân trời.
"Đến sớm chẳng bằng đến đúng lúc." Thiên Cơ Tử nằm lười nhác trên một đám mây, nụ cười cong cong, "Ta xem ra vừa kịp gặp phần náo nhiệt nhất."
"Lại là ngươi" Lão giả Mật Tông nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên vẫn còn sợ hãi bóng ma quá khứ.
"Thiên Cơ Tử?" Hồng Nghê bất ngờ liếc hắn: "Ngươi tới đây làm gì? Tìm ta uống rượu à?"
"Cái đó thì..." Thiên Cơ Tử vuốt râu, "Đương nhiên, tiện thể làm vài chén cũng được."
"Ta vốn đuổi theo vài kẻ không khiến người bớt lo, chạy mãi tới đây, rồi ngươi xem sao, ồ, lại phát hiện một đám càng không khiến người bớt lo."
Hắn lắc đầu, nhìn Diệp Thần Diễm tặc lưỡi, vẻ mặt hòa nhã nhưng giọng nói lạnh lẽo: "Ta đã nói ngươi là loại gây chuyện lớn, đường đường một chuyến, náo loạn đến mức này, chậm thêm chút chắc ngươi khoan thủng trời luôn rồi."
Diệp Thần Diễm quay đầu sang chỗ khác, giả vờ như không nghe thấy gì.
"Hừ." Lão giả Mật Tông lạnh giọng: "Hóa ra ngươi cũng biết dạy hắn, ta còn tưởng ngươi chẳng bao giờ quản dạy đệ tử, mới dạy ra hạng cuồng vọng vô lễ như vậy"
"Ây, câu này không thể nói thế." Thiên Cơ Tử cười híp mắt: "Không khéo nói một vòng cuối cùng thành ra đang mắng vào Mật Tông các ngươi đấy."
Lão giả Mật Tông trợn mắt: "Liên quan gì tới Mật Tông ta?"
"Ngươi không biết ta và Mật Tông quan hệ thế nào sao?" Thiên Cơ Tử nhún vai: "Ta chính là môn hạ cuối cùng của tiên tổ Mật Tông, Bất Dạ Thiên đấy."
"Ngươi nói đệ tử ta cuồng vọng vô lễ, ta cũng chẳng khá hơn, vậy chẳng phải ngươi đang vòng vo mắng chính Mật Tông mình..."
Con ngươi lão giả Mật Tông co rút: "Câm miệng"
"Ngươi bất quá chỉ là phản đồ của Mật Tông ta, nào dám ăn nói hàm hồ như thế"
"Ây..." Thiên Cơ Tử đắc ý ngửa người ra sau, nháy mắt với đám tiểu bối:
"Thấy chưa, hắn cãi không lại ta, tức rồi."
Dư Thanh Đường: "..."
........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Lão giả Mật Tông: "Là cố ý hay vô tình hả?"
Diệp Thần Diễm: "Ta sao có thể cố ý được, tiền bối."