Dư Thanh Đường tò mò đi một vòng, phát hiện kỳ viện cũng khá phong phú, bên kia có mấy người thật sự đang đánh cờ, không chỉ có cờ vây, còn có cả cờ tượng, ngũ tử cờ. Trong đó, cờ tượng là đông nhân khí nhất, còn cờ vây thì vắng teo.
Dư Thanh Đường hiếu kỳ ghé qua xem một lúc, mới phát hiện vị sư huynh chơi cờ vây kia tính tình chẳng tốt đẹp gì, cậu mới nhìn hai mắt đã bị quát đuổi: "Nhìn cái gì mà nhìn, ngươi xem rồi phá được cục này chắc? Đi chỗ khác"
"Hừ." Sư tỷ ngồi đối diện nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt cười: "Thôi đi, không ai nhìn thì ngươi cũng chẳng nghĩ ra nổi cách phá cục."
"Hôm qua ngươi đổ tại trời nắng, hôm kia lại trách người xem làm gián đoạn suy nghĩ, hôm nay tính đổ lên đầu tiểu sư đệ đi ngang qua này sao?"
Sư huynh kia mặt đỏ bừng, ấp úng chẳng nói nên lời.
"Này" Tiêu Thư Sinh lắc đầu lắc cổ, giọng có vẻ tiếc nuối: "Nãy nhìn quen quen không dám nhận, chẳng phải là Cẩu sư huynh đó sao? Ngươi là người kỳ viện, còn vị Thiên Ngọc sư tỷ đây là của viện đàn bên cạnh, ngươi đây là..."
"À?" Dư Thanh Đường trợn mắt, hùa theo ác ý: "Để ta xem nào... Hình như sắp thua rồi."
"Suỵt" Tiêu Thư Sinh bá vai kéo cậu lùi lại, cố tình lắc đầu thở dài, dùng giọng đủ cho đối phương nghe thấy: "Không hiểu Cẩu sư huynh sao lại thành ra thế này nữa, haizz..."
Dư Thanh Đường nhỏ giọng hỏi: "Hắn nổi tiếng lắm sao?"
"Từ sau khi thua Văn sư đệ của thư viện ta năm đó, đạo tâm hắn vỡ vụn, càng ngày càng tệ." Tiêu Thư Sinh có phần cảm khái: "Thua Kỳ viện rồi thua Thư viện, thua Thư viện rồi lại thua Họa viện, tiếp đến thua Cầm viện... cứ tiếp tục thế này chẳng còn chỗ nào để thua nữa."
Dư Thanh Đường thương hại quay đầu nhìn thêm lần nữa, thì thầm:
"Có phải hắn chịu đả kích nặng quá không? Ta thấy vận khí hắn cũng chẳng tốt, chắc là nóng vội quá... Tình trạng này, tốt nhất phải dùng Vấn Tâm Khúc trị một chút..."
"Hả?" Cẩu sư huynh còn chưa nói gì, Thiên Ngọc sư tỷ đã sáng mắt, vội vàng bước tới nắm tay cậu: "Tiểu sư đệ, vừa rồi ngươi nói là bí khúc của Thiên Âm Tông Vấn Tâm Khúc? Ngươi là người Thiên Âm Tông sao?"
"À? Ta không phải." Dư Thanh Đường sửng sốt, "Ta ở cạnh Thiên Âm Tông..."
Thiên Ngọc sư tỷ chân thành nắm tay cậu: "Sư đệ, có thể đàn cho ta một khúc Vấn Tâm Khúc không? Ta cảm thấy ta cũng có vài chuyện cần hỏi lại lòng mình."
Tiêu Thư Sinh cười hí hí kéo tay nàng ra: "Sư tỷ, không được không được."
"Còn chơi không hả?" Cẩu sư huynh cau có liếc nàng, "Ta..."
"Không phải tới lượt ngươi sao?" Thiên Ngọc sư tỷ mất kiên nhẫn quay lại, bỗng mắt sáng lên, cười toe: "Này Cẩu huynh, hay là ngươi bỏ chút điểm, nhờ tiểu sư đệ đàn cho ngươi một khúc Vấn Tâm Khúc thế nào?"
"Ta không cần" Cẩu sư huynh nghẹn cổ: "Ta chẳng qua chỉ là..."
"Ta cũng là vì quan tâm tới ngươi thôi, Cẩu sư huynh à." Thiên Ngọc sư tỷ chấm chấm nước mắt không tồn tại, vỗ vai hắn: "Ngươi cứ thế này thì không tốt nghiệp nổi, lỡ cả đời mắc kẹt trong học viện thì làm sao giờ"
"Đến lúc đó, truyền thuyết về vị sư huynh ngàn năm không tốt nghiệp sẽ mang họ Cẩu đấy"
Cẩu sư huynh: "..."
Dư Thanh Đường vẻ mặt phức tạp: "Ta thấy đạo tâm hắn vỡ vụn chắc cũng liên quan không nhỏ đến miệng mồm của các ngươi đấy."
"Haha..." Tiêu Thư Sinh cười gượng, khẽ huých cậu: "Điểm dâng tận cửa, ngươi còn không mau quảng bá Vấn Tâm Khúc của mình đi."
Dư Thanh Đường cảnh giác liếc Thiên Ngọc sư tỷ: "Nhưng ta có chút không yên tâm, sư tỷ kia sao lại sốt sắng muốn nghe Vấn Tâm Khúc vậy? Đạo tâm nàng ta nhìn qua không có vấn đề mà."
"cầm viện họ chuyên sưu tập khúc phổ thiên hạ." Tiêu Thư Sinh hạ giọng:
"Đặc biệt là Thiên Ngọc sư tỷ, khúc nào từng nghe qua đều không quên được nhưng ngươi cũng đừng lo, khúc phổ của âm tu vốn là công khai, vốn chẳng cấm ai nghe, điều quan trọng không phải phổ mà là tâm pháp vận hành khi đàn."
Dư Thanh Đường vốn cũng là âm tu, tất nhiên rõ, khúc phổ giới tu chân vốn chẳng phải tuyệt mật, dù vậy cậu vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt khó hiểu:
"Đã vậy, sao sư tỷ lại hớn hở như thế?"
"Có lẽ vì..." Tiêu Thư Sinh gãi mũi ngượng ngùng, "thư viện ta đôi khi cũng hơi... gây khó chịu."
"Ngươi biết đấy, nhắc tới âm tu, người ta nhớ tới trước tiên vẫn là Thiên Âm Tông, Cầm viện ta có một vị tiền bối, hồi đó ngày nào cũng chạy sang đó."
Hắn hạ giọng: "Ngươi biết chứ, chưởng môn hiện tại của Thiên Âm Tông, được mệnh danh là tiên nhân giáng trần, thần nhạc trên trời..."
"Ta biết ta biết, chính là Lâm Giang Tiên chưởng môn Thiên Âm Tông" Dư Thanh Đường nghe tám chuyện hăng say: "Vì hắn đàn quá hay, sư phụ ta cảm thấy cả đời cũng không đuổi kịp, nên trong mười tám môn nhạc nghệ, cầm là học dở nhất."
"Cũng bởi hắn, mỗi âm tu đều có một bộ bạch y cùng kiểu lúc ta mới học xong khúc đầu tiên, sư phụ cũng mua cho ta một bộ."
"Khụ." Tiêu Thư Sinh cười xấu hổ: "Năm đó vị cầm tiên này và viện trưởng đàn viện của ta, Mai viện trưởng, từng có một đoạn tình cảm."
"Hả?" Dư Thanh Đường há hốc mồm, tiện tay vơ mấy hạt lạc trên bàn bên, mắt sáng rực: "Thật không vậy? Ta nghe nói vị chưởng môn ấy nổi danh lãnh tâm lãnh diện, đến giờ vẫn chưa cưới mà"
"À đúng rồi, Mai viện trưởng của các ngươi là nam hay nữ?"
Thấy Cẩu sư huynh lại chìm vào ván cờ, Thiên Ngọc sư tỷ quay sang nhét cho Dư Thanh Đường một nắm hạt dưa, tự giác tham gia tám chuyện:
"Là nữ đó."
"Ồ" Dư Thanh Đường từ tốn gật đầu dù sao tác giả chính gốc là Cẩu Tiêu Sái, bối cảnh lớn vẫn là thiên hạ dị tính.
"Viện trưởng chúng ta hoạt bát, hơi nhí nhảnh." Thiên Ngọc sư tỷ tách tách hạt dưa, có phần cảm khái: "Ngươi biết đấy, mấy bản thoại kịch bán chạy nhất cũng thường là nữ tu hoạt bát xinh đẹp và nam tu lạnh lùng tuấn tú hai người kia y như bước ra từ thoại bản nổi tiếng."
"Nghe nói sau đó băng sơn tan chảy, Lâm Giang Tiên đ*ng t*nh, đàn cho Mai viện trưởng một khúc Phụng Cầu Hoàng."
"Xì" Dư Thanh Đường đảo mắt: "Nhưng rốt cuộc họ không thành, chẳng lẽ... Lâm Giang Tiên hiểu nhầm ý?"
Cả hai cùng đau buồn gật đầu.
"Nghe nói nhé, chỉ nghe nói thôi." Thiên Ngọc sư tỷ vừa định tiếp tục tám chuyện, Cẩu sư huynh đột nhiên hét lên: "Ta ngộ ra rồi"
Thiên Ngọc sư tỷ suýt ngã bổ nhào: "Cái gì thế?"
Cẩu sư huynh mặt mày hớn hở: "Nước cờ này của ta, xem ngươi đỡ thế nào!"
Thiên Ngọc sư tỷ liếc một cái, tùy tiện đặt một quân, nụ cười Cẩu sư huynh đông cứng.
Thiên Ngọc sư tỷ quay lại tiếp tục câu chuyện: "Nói tới đâu rồi nhỉ?"
"Ngay chỗ nghe nói" Dư Thanh Đường nhắc.
"À đúng, nghe nói lúc đó thảm lắm." Thiên Ngọc sư tỷ lắc đầu: "Nói là Lâm Giang Tiên bẻ gãy hết dây đàn, máu nhuộm cả Thiên Chung cầm"
"Woaaa" Dư Thanh Đường hít vào một hơi lạnh.
"Từ đó về sau, Thiên Âm Tông nhìn thấy người của Tứ Quý Thư Viện, nhất là đàn viện, đều chẳng ưa." Tiêu Thư Sinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Nghe nói năm đó Mai viện trưởng chỉ còn thiếu mỗi khúc phổ của Vấn Tâm Khúc chưa có được."
Thiên Ngọc sư tỷ ghé tai hạ giọng: "Có lời đồn, Mai viện trưởng từng uống say, lẩm bẩm rằng Lâm Giang Tiên năm ấy nói loại người vô tâm như ngươi, hà tất nghe Vấn Tâm Khúc của ta."
Dư Thanh Đường cảm khái: "Nghe ngươi kể, ta lại càng không thể đàn cho ngươi nghe rồi, nhỡ để Lâm Giang Tiên tiền bối của Thiên Âm Tông biết, chẳng phải hắn giết tới tận đây tìm ta sao?"
Một giọng nói đột nhiên vang lên ngay sau lưng: "Ngươi không nghĩ rằng, đang ở địa bàn Tứ Quý Thư Viện mà dám tám chuyện về ta, khả năng ta giết tới tìm các ngươi sẽ càng cao à?"
Ba người cùng lúc đông cứng.
Dư Thanh Đường chậm rãi quay đầu sau lưng là một thiếu nữ váy tím, cười tươi như hoa, trên lưng đeo một cây ngũ huyền sắt.
Dư Thanh Đường lại từ từ quay đầu lại, hạ giọng hỏi: "Mai viện trưởng?"
Thiên Ngọc sư tỷ và Tiêu Thư Sinh đồng loạt gật đầu.
Mai viện trưởng thân thiết khoác vai ba người họ, nụ cười rạng rỡ: "Chẳng phải là Tiểu Tiêu sao? Lâu rồi không gặp, nghe nói ngươi ra ngoài bôn tẩu giang hồ, sao lại ở đây tám chuyện về ta thế này?"
"Quả nhiên không hổ là đệ tử kiêu hãnh của Tứ Quý Thư Viện, vẫn giữ nguyên nghề cũ, tin tức thiên hạ đều lọt vào tai."
"Ha... ha." Tiêu Thư Sinh cười gượng hai tiếng: "Thi thoảng cũng phải về thăm nhà mà."
"Thiên Ngọc à." Mai viện trưởng cười híp mắt xoa đầu nàng.
Thiên Ngọc sư tỷ run rẩy đáp: "Dạ..."
Mai viện trưởng bất thình lình véo tai nàng.
Thiên Ngọc sư tỷ thét lên: "A, viện trưởng, ta sai rồi, ta sai rồi, ta không dám nữa"
"Đã bảo không được truyền bậy truyền bạ" Mai viện trưởng nghiêm mặt:
"Đệ tử Tứ Quý Thư Viện, tám chuyện thì tám chuyện, nhưng phải cầu chân thực, nếu không chẳng phải để tin đồn thất thiệt bay khắp nơi sao"
"Nhớ kỹ cho ta bổn cô nương nghìn chén không say, câu kia tuyệt đối không phải ta lúc uống say nói"
Thiên Ngọc sư tỷ sững người: "Hả?"
Mai viện trưởng buông tay, quay đầu nhìn Dư Thanh Đường.
Cậu căng thẳng co cổ, nặn ra một nụ cười hiền lành.
"Hehe." Mai viện trưởng cũng cười, tiến thêm một bước.
Dư Thanh Đường khẩn trương lùi lại một bước.
"Đừng hoảng mà." Mai viện trưởng lại bước lên, gần như dồn cậu sát vào bàn, cúi xuống hỏi: "Ngươi thật biết Vấn Tâm Khúc?"
"Đàn cho ta một khúc."
Dư Thanh Đường mở to mắt, không dám đáp.
"Yên tâm." Mai viện trưởng dỗ dành: "Lâm Giang Tiên sẽ không tìm ngươi gây sự đâu, trời biết đất biết, chỉ ngươi với ta biết thôi."
Ánh mắt Dư Thanh Đường lén liếc hai đệ tử phía sau nàng.
Mai viện trưởng đột ngột quay đầu, Thiên Ngọc sư tỷ và Tiêu Thư Sinh lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như chẳng biết gì.
"Thực ra khúc phổ của Vấn Tâm Khúc ta đã có từ lâu." Mai viện trưởng vỗ vai Dư Thanh Đường: "Ngươi cũng biết, phổ âm tu vốn không giấu được, trừ phi cả đời này không đàn."
"Nhưng ta xem mãi khúc phổ ấy, vẫn chẳng hiểu vì sao năm xưa hắn không chịu đàn cho ta nghe, ta nghĩ chắc là do phối hợp tâm pháp, khi đàn sẽ có hương vị khác biệt."
Mai viện trưởng mỉm cười, vỗ nhẹ vai cậu: "Đàn cho ta đi? So với ngồi cày điểm ở kỳ viện, kiếm điểm từ ta dễ hơn nhiều."
"Viện trưởng." Thiên Ngọc sư tỷ rụt rè nhô đầu, đề nghị: "Ngài tu vi quá cao, e rằng Vấn Tâm Khúc không hỏi được lòng ngài, hay là để Cẩu sư huynh thử?"
Cẩu sư huynh ngơ ngác ngẩng đầu: "Hả? Ta không..."
Mai viện trưởng đã xách thắt lưng hắn, tiện tay vác lên vai, quay sang Dư Thanh Đường, hào sảng chìa hai tay: "Ta ra mười điểm."
Dư Thanh Đường còn đang giãy nảy: "Không, ta..."
Mai viện trưởng ghé sát, hạ giọng dụ dỗ: "Ta là viện trưởng Tứ Viện, có thể cho ngươi chút đặc quyền. Ví dụ... mười điểm này được cộng thêm, sau chỉ cần thi hai mươi điểm là đủ, thế nào?"
Lời từ chối của Dư Thanh Đường nghẹn lại.
Cậu dao động, mắt láo liên, yếu ớt ngước lên trời: "Hình như... hình như Diệu Âm Tiên trước đây cũng chưa từng nói không được đàn cho người khác nghe ha..."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Tiêu huynh, viện trưởng các ngươi tên đầy đủ có phải là Mai Khai Khiếu không?"
Tiêu Thư Sinh: "Hả?"