Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 168

Mai viện trưởng cũng không dẫn bọn họ về đàn viện, chỉ tìm một căn phòng trống trong kỳ viện, tiện tay vẽ một vòng, tự thành kết giới.

 

Nàng thuận tay thả Cẩu sư huynh vào giữa trận, gật đầu với Dư Thanh Đường: "Đàn đi."

 

Nói xong, lại giơ tay: "Ồ, khoan đã."

 

"Hử?" Dư Thanh Đường nghi hoặc nhìn nàng.

 

Chỉ thấy Mai viện trưởng lấy từ nhẫn trữ vật ra một cái lư hương, chỉnh chỉnh cho vừa trước mặt Dư Thanh Đường, rồi châm lửa.

 

"Lâu lắm chưa đốt rồi." Nàng hơi hoài niệm, "Năm xưa Lâm Giang Tiên đánh đàn, tất phải tắm gội thay y phục, rồi đốt hương tĩnh thần, mỗi khúc còn phải phối một loại hương khác nhau Khúc Vấn Tâm thì dùng lục hà hương."

 

Dư Thanh Đường hít mũi: "Thơm quá."

 

Mai viện trưởng bật cười: "Nếu là hắn, chắc còn phải đọc thêm hai câu thơ."

 

Dư Thanh Đường chớp mắt vô tội: "Hả?"

 

"Không bảo ngươi đọc." Mai viện trưởng chống cằm: "Chỉ là hắn vốn kỹ tính, đàn còn phải xem thời tiết, có chút gió nhẹ, trời xanh quang đãng..."

 

Dư Thanh Đường mặt mày khó xử: "Bảo sao Lâm Giang Tiên tiền bối lại hiểu nhầm ý."

 

Mai viện trưởng khẽ bật cười: "Ta khi ấy có cầu hắn, nên mới dung túng mọi thói quen của hắn, nhịn mọi tính khí của hắn."

 

"Ừm" Dư Thanh Đường ra vẻ thông cảm, "Nghe cũng có lý."

 

"Thôi vậy." Mai viện trưởng thở dài, "Ta nghe khúc của ta thôi."

 

Nàng cười cong mắt: "Dư sư, xin mời."

 

Dư Thanh Đường lần đầu được người ta gọi là đại sư, luống cuống: "Ờ, ờ... vậy ta đàn nhé"

 

Cậu đưa mắt nhìn Cẩu sư huynh đang ngồi giữa trận, vẻ hơi bất an.

 

"Sư huynh, xin vận công tĩnh tâm, soi xét nội tâm."

 

Cẩu sư huynh mấp máy môi, định từ chối, nhưng bắt gặp ánh mắt mọi người, đành ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, nhắm mắt lại.

 

Dư Thanh Đường bắt đầu đàn, Thiên Ngọc sư tỷ lập tức rút giấy ghi phổ, Mai viện trưởng nhắm mắt thưởng thức.

 

Khúc đàn kết thúc, Dư Thanh Đường mở mắt không biết có phải ảo giác không, hôm nay Long Hạc cầm nể mặt cậu, đàn lên cực kỳ trơn tru.

 

Cậu lén nhìn Mai viện trưởng, đúng lúc chạm phải ánh mắt nàng.

 

Nàng khẽ cười, gật gù: "Thú vị."

 

Dư Thanh Đường lẩm bẩm trong lòng cậu biết tiếng đàn của mình không xuất chúng, đứng trước cao thủ như Mai viện trưởng càng chẳng đáng kể, nhưng một chữ "thú vị" này... không biết là khen hay chê.

 

"Đàn tuyệt hảo, khúc tuyệt diệu, đàn nghệ bình thường." Mai viện trưởng cười sáng rỡ, nhưng bình phẩm không chút khách khí: "Ngươi đánh đàn cực kỳ thú vị, không cầu cao nhã, không cầu tình cảm, chỉ cầu hiệu quả, đặc biệt quan tâm người nghe, chẳng giống cầm sư, lại giống y sư, thực thú vị."

 

"Đàn của ngươi, tuyệt khác với Lâm Giang Tiên."

 

Nàng mỉm cười lắc đầu: "Coi ra muốn hiểu Vấn Tâm Khúc của hắn, vẫn phải đích thân nghe hắn đàn."

 

Dư Thanh Đường gãi đầu, nhìn Cẩu sư huynh: "Sư huynh thấy khá hơn chưa?"

 

Nhìn một cái mà cậu giật mình Cẩu sư huynh ngẩng đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa, toàn thân còn đang run run.

 

Hắn hít mạnh một hơi, quệt đại mặt, chật vật ôm quyền với Dư Thanh Đường: "Đa tạ tiểu sư đệ, vừa rồi là ta thất lễ, có đắc tội nhiều"

 

Hắn mở đôi mắt tang thương: "Sư phụ từng nói, trong bàn cờ có trời đất, một ngang một dọc đều soi tâm, ta mắc kẹt trong trời đất, mắc kẹt trong chân long, mắc kẹt trong lòng mình."

 

"Haiz."

 

Hắn lặng im một lát, lôi từ túi ra một miếng thẻ tre, đưa cho Dư Thanh Đường: "Đây là số điểm còn lại trên người ta, đều cho ngươi, tiểu sư đệ."

 

"Hả?" Dư Thanh Đường thất kinh: "Đừng nhé, ngươi nghe ra vấn đề gì rồi sao? Đừng có bộ dạng trăn trối phân gia sản thế này"

 

Cẩu sư huynh khẽ lắc đầu: "Đừng lo, ta chỉ muốn ra ngoài đi một chuyến."

 

"Nói cũng lạ, Văn sư đệ vốn kinh tài tuyệt diễm, ta nghĩ thua hắn cũng chẳng sao, dù sao ta cũng chẳng ít thua."

 

"Nhưng ván đó, ta đại bại, rốt cuộc là vì mất thường tâm."

 

Hắn cười khổ: "Ta vốn chẳng phải vì cờ giỏi mà vào Kỳ viện, là vì ta mê cờ như điếu đổ, mong ngày ngày được vây quanh bàn cờ."

 

Tiêu Thư Sinh tò mò hỏi: "Cẩu sư huynh, Văn sư đệ rốt cuộc nói gì với ngươi?"

 

Cẩu sư huynh im lặng một lúc, đáp: "Hắn bảo ta trên con đường cờ đạo, không có thiên phú."

 

Hắn cười tự giễu: "Kỳ lạ thật, nói ra rồi, lại thấy cũng chẳng sao."

 

Mai viện trưởng lẩm bẩm: "Tiểu tử này miệng dù cay độc, nhưng..."

 

"Không trách hắn." Cẩu sư huynh cười khổ, "Là ta thua thảm quá."

 

"Qua một kiếp này, đạo tâm của Cẩu sư huynh hẳn sẽ hơn người, coi như họa mà được phúc." Tiêu Thư Sinh cười ôm quyền: "Ta về sẽ khuyên nhủ Văn sư đệ."

 

Cẩu sư huynh vẫy vẫy tay, cáo biệt mấy người, rời phòng, lại đứng trước bàn cờ dang dở với Thiên Ngọc sư tỷ.

 

Hắn lặng nhìn hai nhịp, đặt một quân xuống, rồi nghênh ngang bỏ đi.

 

Thiên Ngọc sư tỷ vội xem, khẽ cười: "Đúng rồi, đây mới là diệu thủ."

 

Dư Thanh Đường ôm di sản mười sáu điểm, ngại ngùng: "Thật cho ta sao?"

 

"Cho rồi thì cầm đi." Mai viện trưởng cũng lấy ra một thẻ tre, viền vàng, toát ra khí chất cao quý: "Đây là mười điểm của ta."

 

"Các ngươi muốn gặp Văn Thiên Hạ? Hắn đang đợi, đáng tiếc bị chính quy củ của mình trói, cũng chẳng có cách nào."

 

Mai viện trưởng cười tít mắt vỗ vai cậu: "Nếu ngươi gom không đủ điểm, hay lỡ thua sạch ở kỳ viện, cứ tới đàn viện tìm ta."

 

Nói rồi, nàng phất tay rời đi.

 

Dư Thanh Đường ngẩn ngơ nhìn thẻ tre trong tay: "Chưa đặt cược mà đã gần gom đủ điểm, vậy là khỏi phải mượn ngươi rồi."

 

"Ôi chao." Tiêu Thư Sinh tiếc nuối: "Ta còn tưởng ngươi phải mất vài ngày, coi bộ một ngày là xong."

 

"Nhưng sách vẫn phải ôn vài ngày." Dư Thanh Đường gãi mũi, "Lỡ hai mươi điểm cũng không qua, mới mất mặt."

 

"Đi thôi"

 

Cậu đứng lên vận động cánh tay: "Đến lúc lên bàn rồi"

 

Tiêu Thư Sinh bật cười: "Chơi gì đây?"

 

"Thứ phức tạp ta không kham nổi." Dư Thanh Đường tự biết mình, "Phải là trò đơn giản, trực tiếp, ăn may là chính lắc xúc xắc"

 

Mấy bàn đang lắc xúc xắc, Dư Thanh Đường đảo mắt, kín đáo vận chuyển nguyên anh, lén quan sát vận khí từng người.

 

Đã nói ở đây gian lận không sao, vậy nhìn trộm vận khí chắc không phạm quy nhỉ?

 

"Bàn này" Dư Thanh Đường chỉ một bàn, hạ giọng: "Người ở đây vận khí xấu nhất."

 

Tiêu Thư Sinh bịt miệng cậu: "Suỵt"

 

"Ở Kỳ viện, lời này cũng phải cẩn trọng."

 

"Ta biết ta biết." Dư Thanh Đường gật gù, "Đám con bạc kiêng kỵ mà."

 

"Đổi thẻ trước đã." Tiêu Thư Sinh vỗ vai cậu, dẫn cậu tới cổng.

 

"Đổi lớn lấy nhỏ, đổi nhỏ lấy lớn, mỗi lần phí một điểm." Sư tỷ ngồi quầy liếc họ, khựng lại: "Hử? Là các ngươi? Từ từ, ngươi..."

 

Dư Thanh Đường cũng nhận ra vị sư tỷ quen mắt này chính là đại sư tỷ của Kỳ viện từng cứu cậu trong Đại hội Kim Đan, cũng là bạn thân của Thiên Tâm sư tỷ ở Thủ Tinh Các Điểm Tinh Trận.

 

"Sư tỷ, ta đang tìm tỷ đây" Tiêu Thư Sinh cười híp mắt, vội hai tay nâng một bàn cờ đưa cho nàng: "Ta rốt cuộc đã kiếm được bàn cờ để đền cho tỷ, tỷ xem, có vừa ý không?"

 

Điểm Tinh Trận lúc này mới hoàn hồn, hơi bất ngờ: "Ngươi thực sự kiếm được? Ta còn tưởng ngươi chạy khỏi Thư Viện là để khỏi đền, chuẩn bị trốn đời cơ đấy."

 

"Đâu có." Tiêu Thư Sinh cười híp mắt: "Ta chẳng qua là trước khi tìm được, không dám quay về chướng mắt tỷ thôi."

 

"Được lắm." Điểm Tinh Trận khẽ cười: "Lần sau nếu còn đền bàn cờ mới cho ta, có chuyện gì phiền phức cứ tới tìm ta."

 

"Ngoài ra còn ngươi..."

 

Nàng lại nhìn sang Dư Thanh Đường, ánh mắt có chút kỳ lạ: "Ngươi là cầm tu khi đó sao? Hồi ấy giả gái?"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cậu gượng cười hai tiếng: "Có, có chút nguyên do đặc biệt."

 

"Yên tâm, ta ở Thư Viện từng ấy năm, chuyện gì chưa thấy qua." Điểm Tinh Trận khẽ gật, bộ dạng người từng trải: "Đừng nói mặc váy, từng có kẻ học đến phát điên, không mặc gì chạy ngoài đường cũng có."

 

"Ngươi đổi điểm à?"

 

Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, đưa mười sáu điểm di vật của Cẩu sư huynh cho nàng.

 

Điểm Tinh Trận đổi cho cậu mười lăm thẻ tre một điểm, liếc ra sau lưng cậu, nhắc nhở: "Lần đầu tới, đừng chơi bàn đó, toàn cao thủ gian lận, ngươi không túm được tang chứng, dù biết họ ăn gian cũng chẳng ai đòi lại công bằng cho ngươi."

 

"Bên kia bớt hiểm, tân thủ nên tập bên ấy trước."

 

Dư Thanh Đường quay đầu, bàn Điểm Tinh Trận bảo đừng chơi chính là bàn cậu vừa chọn kỹ.

 

Tiêu Thư Sinh khẽ cười: "Sư tỷ, người ta nói nghé con mới sinh chẳng sợ hổ, Dư huynh của ta, tự có bản lĩnh."

 

Điểm Tinh Trận nghi ngờ nhìn hắn: "Tiểu tử ngươi lại tính kế gì? Cười gian thế kia, chẳng phải lừa hắn đến để bẫy sao? Muốn tính ai?"

 

"Ê" Tiêu Thư Sinh phe phẩy quạt, cười híp mắt: "Không phải, không phải, ta tính kế cũng không phải là Dư huynh."

 

Hắn chỉ về phía bàn kia: "Là mấy đồng môn đáng thương của ta thôi."

 

Điểm Tinh Trận như có điều suy nghĩ, tiện tay kéo một sư đệ xem bàn rồi cũng theo tới: "Ta cũng muốn xem, rốt cuộc các ngươi giở trò gì."

 

Dư Thanh Đường đã đứng trước bàn, mấy đệ tử Kỳ viện liếc cậu đầy ẩn ý, cười hết sức hòa nhã, tựa như nhìn thấy một chú cừu non lạc vào bầy sói.

 

"Tiểu sư đệ béo... khụ khụ, ta nói vị sư đệ này, lần đầu tới?" Vị sư huynh làm cái bàn cười nham hiểm: "Có bao nhiêu điểm mang theo?"

 

Dư Thanh Đường giơ xấp thẻ tre.

 

"Mười sáu điểm, không ít đâu."

 

Ánh mắt mấy người lóe sáng, ngoảnh đầu thấy Điểm Tinh Trận đứng sau cậu, bèn miễn cưỡng nở nụ cười.

 

Điểm Tinh Trận quét mắt một lượt: "Yên tâm, nó tự chọn, ta không can thiệp."

 

Đám người mới thở phào, nhà cái xóc xong xúc xắc, úp trên bàn, nhiệt tình mời Dư Thanh Đường: "Sư đệ cược gì? Ngươi chọn trước!"

 

Dư Thanh Đường gãi đầu, thử đặt một điểm: "Ừm.... xỉu?"

 

"Tốt tốt tốt" Nhà cái cười càng rạng: "Hắn chọn xỉu"

 

"Ta đặt tài"

 

"Ta cũng tài"

 

Mấy người xung quanh tranh nhau đặt tài.

 

Nhà cái đang định nhấc tay, nhưng như quá phấn khích, chân trượt một cái, "ái da" một tiếng đá vào bàn, xúc xắc "lộc cộc" lăn ra, nắp bay tung, mọi người trơ mắt nhìn xúc xắc khựng lại ra đúng 1-1-2-2-1-1.

 

"Ôi ta..." Nhà cái nhăn mặt xoa chân, quay đầu suýt rớt tròng mắt:
"Á?"

 

Dư Thanh Đường cũng tròn xoe mắt: "A?"

 

Cậu ngơ ngác quay sang Điểm Tinh Trận: "Vậy... tính sao?"

 

Điểm Tinh Trận: "..."

 

Nàng khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn Dư Thanh Đường thoáng thay đổi.

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Điểm Tinh Trận: "Nó không phải đang giả ngu đấy chứ?"

 

Dư Thanh Đường: "Không đâu sư tỷ, ta thật sự ngu mà!"

 

Điểm Tinh Trận: "?"

Bình Luận (0)
Comment