Đằng sau đám đông không xa, Kim Dương Tử cụp mắt, lạnh lùng hừ một tiếng: "Diệp Thần Diễm."
"Đừng vội." Sau lưng y, một đạo sĩ áo vàng khuyên nhủ, "Hắn chẳng qua đang kiêu ngạo nhất thời, bên Quy Nhất Tông vẫn nên để..."
Ánh mắt hắn liếc về phía chúng đệ tử Quy Nhất Tông, cuối cùng rõ ràng dừng lại trên người Ôn Như Băng.
"Hừ." Kim Dương Tử vẻ mặt lạnh nhạt, như đang nhìn kiến hôi, "Chỉ là hạng tầm nhìn thiển cận."
Dư Thanh Đường còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Diệp Thần Diễm kéo chạy mất dép.
Đến khi hoàn hồn, cậu nheo mắt nhìn Diệp Thần Diễm: "Không ngờ ngươi diễn cũng ra trò đấy"
Diệp Thần Diễm hơi khựng lại, sau đó chống cằm cười toe: "Cũng không hẳn đâu, nàng thật sự bị dọa mà."
Hắn thở dài: "Nàng không biết đâu, Đại sư huynh đối xử với ta rất tốt, ta không thể thất lễ với huynh ấy. Nhưng huynh ấy thực sự rất lắm lời, trẻ tuổi mà nói còn nhiều hơn cả sư phụ ta."
Dư Thanh Đường không khỏi kính nể, sư tôn còn ít lời hơn y? Thế thì đúng là miệng không nghỉ rồi.
Cậu lắc đầu, đưa hồ lô trả lại: "Này."
Diệp Thần Diễm nhướng mày, nhìn hồ lô rồi lại nhìn cậu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau một lúc, cuối cùng Diệp Thần Diễm thở dài, vẻ mặt như thất vọng tận đáy lòng, ngồi khoanh chân, nói đầy bất đắc dĩ: "Nàng sao lại không hiểu thế nhỉ, ngốc quá."
"Đây là cho nàng đó."
"Hả?" Dư Thanh Đường ngẩn ra, có chút luống cuống, "Cho ta? Cho hết à?"
"Ừ." Diệp Thần Diễm xoay người tựa vào linh chu, "Ta ngâm rồi, nàng chưa, tất nhiên là phải cho nàng."
Hắn cười nói: "Yên tâm, lấy từ đầu rồng phun nước, đám linh dịch này chưa ai động vào đâu, người sạch sẽ cũng yên tâm mà ngâm."
"Nhưng nhiều như vậy..." Dư Thanh Đường há miệng, vẽ một vòng tròn to, "Đủ để ngâm cho ta nở phì ra luôn! Ta cần gì nhiều thế."
Cậu đẩy hồ lô về phía hắn: "Ngươi, ngươi muốn cho thì chia cho ta một ít thôi là được rồi, không dùng thì cũng mang về Quy Nhất Tông chứ."
"Quy Nhất Tông ấy à, ta để bọn họ tự lo đi cướp rồi." Diệp Thần Diễm cười híp mắt, nhét hồ lô vào ngực cậu, "Cái này, cho nàng."
"Nàng dùng không hết thì mang về Biệt Hạc Môn đi, ngũ sư huynh nàng chẳng phải nói bọn nàng chưa ai từng thấy linh dịch à?"
Dư Thanh Đường nhìn hắn bằng ánh mắt long lanh như chó con.
"Nhìn ta làm gì?" Diệp Thần Diễm xoay đầu cậu lại, "Nhìn xuống dưới, quan sát kỹ xem có thiên tài địa bảo gì không, chúng ta chia đôi."
Trong Cổ Học Phủ mỗi lần mở ra đều khác nhau, lần này sau Hóa Long Trì là một vùng đất hoang, giữa không trung có vô số pháp bảo phát sáng bay lơ lửng.
Có cái ánh sáng nhạt như sắp hỏng, có cái ẩn ẩn sáng lên, hiển nhiên vẫn còn dùng được.
Diệp Thần Diễm tiện tay nhặt một cành cây ngọc phát sáng nhè nhẹ, nhưng vừa rơi vào tay đã tan thành bụi, theo gió bay đi rõ ràng đã bị phong hóa từ đời nào.
Diệp Thần Diễm "phù" một tiếng thổi sạch tro bụi trên tay, như có điều suy nghĩ: "Xem ra mấy thứ chúng ta nhìn thấy, chưa chắc là trạng thái thật, có thể là tương lai hoặc quá khứ của chúng."
"Muốn nhặt được thứ dùng được, xem ra phải dựa vào vận khí."
Hắn hứng thú hỏi Dư Thanh Đường: "Nàng thấy nên nhặt cái nào?"
Hỏi đúng người rồi đấy.
Vận khí chưa chắc tốt, nhưng ta đọc kịch bản rồi mà!
Dư Thanh Đường ho nhẹ một tiếng, tự tin chỉ vào một lá cờ bên trái: "Cái đó, cái đó chắc chắn là báu vật!"
Diệp Thần Diễm còn chưa kịp ra tay, sắc mặt chợt trầm xuống, lập tức đè đầu Dư Thanh Đường xuống, nghiêng người tránh được một phi tiêu bay tới.
Người kia nhân cơ hội chụp lấy lá cờ, vừa chạm vào liền hét thảm một tiếng, trên người xuất hiện tám vết thương sâu thấy xương, thân thể nghiêng đi rơi xuống đất, sống chết chưa rõ.
Diệp Thần Diễm: "..."
Hắn nheo mắt nhìn Dư Thanh Đường, nhướng mày: "Báu vật?"
Dư Thanh Đường hoảng hốt trợn to mắt không đúng mà, trong cốt truyện đâu có nói lá cờ này nguy hiểm như vậy!
Cậu lắp bắp giải thích: "Nó, nó dữ như vậy, chứng tỏ rất mạnh mà!"
"Ồ..." Diệp Thần Diễm kéo dài giọng đầy nghi hoặc.
Dư Thanh Đường hít sâu một hơi, nhớ đến hồ lô linh dịch trong ngực, bèn trượng nghĩa xắn tay áo: "Để ta giúp ngươi nhặt!"
"Ê" Diệp Thần Diễm vội kéo cậu lại, "Nàng ngồi yên đi!"
Hắn giơ tay tụ linh khí bảo vệ đôi tay: "Để ta thử."
Hắn đã chuẩn bị tinh thần bị tấn công, nhưng khi tay chạm vào, lá cờ đen kia chỉ hơi rung rung, không có động tĩnh gì khác.
Diệp Thần Diễm hơi nghi ngờ, nhưng vẫn quyết đoán nhấc nó lên.
Dư Thanh Đường ghé qua nhìn: "Ngươi xem, cờ còn nguyên, linh văn vẫn đủ, chắc là dùng được chứ?"
"Sao nó không đánh ta nhỉ?" Diệp Thần Diễm tò mò xoay qua xoay lại, "Chẳng lẽ có thời gian hồi chiêu? Vừa rồi tên xui xẻo kia trùng hợp ăn đòn thay?"
"Có thể..." Dư Thanh Đường cũng không chắc.
Long Ngạo Thiên trong truyện có lắm bảo vật, mà nhiều món giống như có plot twist hoặc có liên quan đến diễn biến về sau, nhưng sau đó hầu như không được nhắc lại, cũng không biết có phải tác giả quên không.
Dư Thanh Đường vỗ vai hắn: "Cái này là của ngươi."
"Đã là nàng tặng, vậy ta nhận." Diệp Thần Diễm cười tít mắt như vừa có đồ chơi mới, lật qua lật lại xem, giơ lên dưới ánh nắng: "Ê nàng xem, chỗ này như có chữ gì đó bị bôi mờ, không giống dơ bẩn bình thường, giống như bị phong ấn."
Dư Thanh Đường tò mò hỏi: "Nhận ra chữ gì không?"
"Không." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Không giống chữ nhân tộc, nếu gặp yêu tộc thì hỏi thử xem."
Hắn như cảm thấy gì đó, nheo mắt nhìn xa xa, bỗng mắt sáng lên, chỉ tay về phía trước: "Nhìn kìa, ai kia!"
"Ai?" Dư Thanh Đường cũng nhìn theo, có chút bất ngờ: "Là Xích Diễm Thiên! Hắn cũng hành động một mình à."
Cậu nhớ tính hắn vốn nóng nảy, tu luyện công pháp xung khí cực nhanh, chẳng khác gì pháo nổ.
Trong truyện hắn từng có xung đột với Diệp Thần Diễm, nhưng cũng không phải phản diện, đánh nhau xong còn thành ra hơi thân thiết. Nhất là sau khi Diệp Thần Diễm và Tô Tiêu Tiêu có quan hệ, hắn thành em vợ, giao tình khá tốt.
Dư Thanh Đường gãi đầu, giờ không có Tô Tiêu Tiêu, không biết hai người còn thân nổi không.
Diệp Thần Diễm thấp giọng hỏi: "Còn nhớ lúc trước hắn cưỡi Xích Diễm Tê suýt đâm trúng ngươi không?"
Dư Thanh Đường chỉnh lại: "Là suýt thôi, đâm trúng và không trúng là khác nhau đấy... Ê!"
Cậu còn chưa kịp ngăn, Diệp Thần Diễm đã cất tiếng gọi: "Xích Diễm Thiên!"
Nam nhân tóc đỏ ngoảnh lại, nhướng mày: "Là ngươi, tới trễ thế, lề mề!"
Hắn ngâm mình xong ở Hóa Long Trì là đi thẳng vào trong, rõ ràng đang tìm gì đó.
Diệp Thần Diễm dứt khoát rút ra Ngân Thương chiến đấu: "Đánh không?"
Xích Diễm Thiên không nói hai lời, lập tức rút hai thanh hỏa đao bổ tới.
Dư Thanh Đường lén lút điều khiển linh chu lùi lại một khoảng an toàn, dán sát vào thành thuyền quan sát, không quên nhắc: "Ít ra cũng hỏi lý do chứ!"
"Hỏi cái gì!" Xích Diễm Thiên nổi nóng, mái tóc đỏ bùng lên như lửa cháy, tóc bay tán loạn như ác ma, "Ngứa mắt thì đánh!"
Dư Thanh Đường: "..."
Ừ, hay lắm, anh hùng đấy.
"Được thôi." Diệp Thần Diễm cũng chẳng khách sáo, đọ chiêu xong liền lùi ra, "Nhưng phải có cá cược."
Xích Diễm Thiên vừa đánh vừa nói, xung quanh nóng lên từng chút: "Ngươi cược cái gì?"
Diệp Thần Diễm giơ ra lá cờ: "Pháp bảo vừa lấy được trong bí cảnh."
"Được." Xích Diễm Thiên liếc qua, có vẻ không mấy hứng thú, "Ngươi muốn gì?"
Dư Thanh Đường nằm trong linh chu, chống cằm u sầu nghĩ nếu là Long Ngạo Thiên nguyên tác, chắc lúc này đòi thứ gì đó liên quan tới Tô Tiêu Tiêu.
Nhưng giờ thì...
Cậu nhìn con Xích Diễm Tê Ngưu , ánh mắt rối rắm.
Ai ngờ thay thế được Tô Tiêu Tiêu lại là ngươi chứ.
Tê Ngưu chẳng thèm để ý, phì mũi, húc tới Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm đá một cước đẩy nó lùi lại, đấu tay đôi với yêu thú mà không hề yếu thế. Hắn chỉ vào con Tê Ngưu cười: "Ngươi thua, ta đem nó nướng ăn."
Xích Diễm Thiên nổi giận đùng đùng: "Không được!"
"Nó là ta nuôi từ nhỏ, như con trai ta vậy, ngươi dám ăn nó, ta nuốt tươi ngươi!"
Diệp Thần Diễm sửng sốt, né một đao, mặt đầy kỳ quái: "Hả?"
Dư Thanh Đường: "..."
Diệp Thần Diễm lùi hai bước, quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, rõ ràng hơi bối rối, dè dặt hỏi: "Vậy có ăn nữa không?"
Dư Thanh Đường: "Sao mà nuốt trôi được chứ!"
Cậu thử dàn xếp: "Thôi bỏ đi bỏ đi."
Nhưng con yêu thú kia hiển nhiên không muốn hòa giải, phun lửa ra, cào đất lấy đà, lao thẳng về phía Diệp Thần Diễm.
Diệp Thần Diễm dẫm lên đầu nó, khiến nó k** r*n thảm thiết.
Dư Thanh Đường giật giật lông mày, vội khuyên: "Hắn nói là con trai rồi, ngươi, ngươi đừng giẫm đầu nó nữa!"
"Vậy..." Diệp Thần Diễm hình như chưa từng đánh trẻ con, thử hỏi, "Đá mông nó được không?"
Hắn vừa hỏi, Xích Diễm Thiên càng nổi trận lôi đình: "Ngươi dám!"
Diệp Thần Diễm mặt đầy kỳ dị, nhưng ra chiêu không chút do dự, phản công kịch liệt.
"Ta nghĩ rồi." Diệp Thần Diễm chỉ vào con Tê Ngưu , "Nó là yêu thú, không hiểu chuyện thì thôi."
Dư Thanh Đường gật đầu như gà mổ thóc: "Phải phải phải."
Diệp Thần Diễm chĩa thương vào Xích Diễm Thiên: "Nhưng ngươi thì phải hiểu chuyện."
"Con không dạy, lỗi tại cha. Ngươi dắt nó đâm người giữa đường, là tội chồng thêm tội!"
Dư Thanh Đường đang gật đầu thì khựng lại: "Ê?"
Xích Diễm Thiên cau mày, như đang nhớ lại: "Giữa đường?"
"Ngươi thua, để nàng ấy tát hai cái!" Diệp Thần Diễm ra chiêu, "Không được đánh trả, không được ghi thù."
Xích Diễm Thiên phì mũi, giận đến đỏ mặt: "Lão tử sợ ngươi chắc? Hai cái thì sao, lão tử thua thì cho đánh tới khi nào thấy sướng thì thôi!"
Dư Thanh Đường há miệng, nhưng rồi lại không nói gì cả.
Trong truyện, Diệp Thần Diễm và Xích Diễm Thiên cũng từng đánh nhau, đánh xong thì tuy không phục nhưng cũng có chút cảm tình.
Khi ấy khá nhiệt huyết, nhưng giờ...
Dư Thanh Đường biểu cảm vi diệu gãi gãi cằm, cảnh tượng này, nói chung là không lệch mạch chính, nhưng tiểu tiết thì sai be bét.
Như bọn học sinh tiểu học cãi nhau, vừa buồn cười vừa rối loạn.
Chắc không liên quan đến cậu đâu nhỉ?
Dư Thanh Đường chạm ánh mắt với con trai ngoan của Xích Diễm Thiên, thấy con Tê Ngưu bị Diệp Thần Diễm đánh cho quay mòng mòng, nhưng hình như vẫn chưa chịu thua.
Tính tình cũng giống thằng cha nó phết.
Nó quay đầu nhìn thấy Dư Thanh Đường.
Một người một ngưu bốn mắt nhìn nhau, Dư Thanh Đường đột nhiên có dự cảm xấu, hét lớn: "Diệp Thần Diễm, nó định húc ta đó!"
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Ta nói rồi mà, ai cũng thích làm cha cả.