Xích Diễm Tê Ngưu còn chưa kịp phát lực thì đã bị hất ngửa xuống đất lần nữa. Diệp Thần Diễm dùng tay giữ đầu nó, mũi thương chĩa thẳng vào cổ, nở một nụ cười hiểm ác: "Không được động đậy."
Nói vậy nhưng không phải với Xích Diễm Tê Ngưu đâu, mà là với Xích Diễm Thiên.
Dư Thanh Đường đi theo cáo mượn oai hùm, hùng hổ nói: "Nghe thấy không? Không được động đậy, không thì tao chém chết mày, con bò nhỏ"
Xích Diễm Thiên cầm hai thanh trường đao bốc cháy rụng rời cả tay, ngẩng đầu lên hét to: "A a a, tức chết ta rồi"
Dư Thanh Đường tưởng y sẽ không màng tất cả mà bất ngờ tấn công, chuẩn bị quay đầu chạy. Ai dè y quay người, múa đôi đao chém thẳng vào ngọn núi bên cạnh, cả ngọn núi như bị ai cắn mất một miếng lớn.
Dư Thanh Đường: "......"
Cũng nghệ thuật phết, sau này truyền nhân nhìn cảnh này còn có thể dựng thành chuyện thần tiên giao đấu ly kỳ.
Xích Diễm Thiên phá nát gần nửa ngọn núi, cuối cùng cũng tạm nguôi giận, đỏ cả mắt hỏi: "Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì"
"Đánh nhau mà không ra trò, các người tới đây rốt cuộc để làm gì"
"Ai không đánh nghiêm túc?" Diệp Thần Diễm nhướng mày.
"Ngươi cùng với hắn đánh nhau mà" Dư Thanh Đường chỉ vào bọn họ rồi lại chỉ sang Xích Diễm Tê Giác đang nằm ngửa bốn chân trên mặt đất, "Nhưng nó không được đụng tới ta."
Xích Diễm Thiên nghiến răng nghiến lợi: "Tại sao!"
Dư Thanh Đường đứng bên cạnh Diệp Thần Diễm, khí thế ngạo nghễ: "Chính bởi vì con bò nhỏ của ngươi trong tay chúng ta"
"Nó là yêu thú tọa kỵ của ta" Xích Diễm Thiên nghênh ngang: "Ta và nó cùng chiến đấu là chuyện đương nhiên, ta nuôi nó là để làm trợ lực lớn kia mà"
Dư Thanh Đường khuyên nhủ: "Nuôi con đâu thể quá tính toán lợi ích như vậy."
Xích Diễm Thiên hộc máu mắng: "Cái quái gì thế này?"
Dư Thanh Đường còn định nói thêm mấy câu, Diệp Thần Diễm bỗng nhiên buông tay, ném Xích Diễm Tê Ngưu về phía Xích Diễm Thiên.
Xích Diễm Thiên một tay đỡ được, bị đẩy lùi vài bước nhưng vẫn ôm chặt bảo bối trọng lượng kinh người của mình.
Xích Diễm Thiên nhướng mày hỏi: "Ý của ngươi là sao?"
"Ngươi muốn mang nó đi cũng được." Diệp Thần Diễm xoay cổ tay hoạt động, "Hai đánh hai."
Hắn quay lại, tươi cười vỗ đầu Dư Thanh Đường: "Giúp ta hỗ trợ trận hình."
Nói xong, một bước xông lên, thương dài rời tay.
Dư Thanh Đường kêu lên: "Này"
Ít ra cũng hỏi ý kiến ta chứ.
Cậu chua chát từ chiếc nhẫn chứa đồ lôi ra cây đàn trong trận đấu này, hắn với con bò nhỏ của mình coi như ngang hàng.
Nhưng đánh đơn độc cậu cũng chưa chắc đánh lại con bò, cũng không nói ai thiệt hơn ai.
Dư Thanh Đường bỏ viên hồi linh đan vào miệng, lẩm bẩm thúc giục: "Đánh nhanh lên đi"
Ta chịu không nổi lâu đâu.
Diệp Thần Diễm không quay đầu lại, khí thế hừng hực: "Ba chiêu"
Xích Diễm Thiên cưỡi trên Xích Diễm Tê Ngưu, tựa chiếc chiến xa bốc cháy: "Chết đi"
Ai cũng biết, Long Ngạo Thiên nói được làm được, ba chiêu chính là ba chiêu.
Sau ba chiêu, Xích Diễm Tê Ngưu cùng Xích Diễm Thiên ngã chổng vó lăn ra đất, nằm như cha con.
Dư Thanh Đường nằm sấp trên linh thuyền, lặng lẽ nhai viên hồi linh đan ngọt ngào, cảm nhận linh lực tràn vào kim đan, thở phào một hơi.
"Thắng rồi." Diệp Thần Diễm thu thương, quay lại mỉm cười với hắn, giơ ba ngón tay lên: "Ba chiêu."
Dư Thanh Đường biểu cảm phức tạp chán thật, lại bị hắn gài bẫy lần nữa.
Tên tiểu tử này đúng là sinh ra làm nam chính mà.
Cậu vỗ tay qua loa: "Lợi hại lợi hại."
"Haiz." Diệp Thần Diễm thở dài, quỳ xuống trước mặt cậu, đỡ cậu dậy: "Dù nàng không cầu đại đạo thông thiên, cũng phải chăm chỉ luyện tập chút chứ, ít ra cũng phải đủ sức mà đánh một bản nhạc chứ?"
Hắn đưa tay chọc chọc trán Dư Thanh Đường: "Không thì sau này gặp chuyện tính sao?"
Xích Diễm Thiên gắng gượng ngẩng đầu lên, thua mà rõ ràng không phục: "Cái cách đánh đàn này là sao? Lúc yếu lúc mạnh"
Nói Dư Thanh Đường yếu thì vừa nãy bản nhạc đó khiến Diệp Thần Diễm như hổ thêm cánh, đánh đến y tức điên, sắp loạn cả đội hình.
Nói Dư Thanh Đường mạnh thì vừa rồi mới gảy có ba lần đàn, bây giờ đã nằm vật ra không ngóc lên nổi.
"Ha Ha" Dư Thanh Đường cười khẩy hai tiếng.
Cái này có gì mà không hiểu? Yếu là cậu, mạnh là cây đàn.
Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Phục không?"
"Không phục" Xích Diễm Thiên trợn mắt, cứng cổ đáp: "Nhưng ta đã hứa trước đó không phải không tính"
"Ngươi, đánh đi."
Hắn nhắm mắt lại, bộ dáng như muốn mặc kệ người ta sắp đặt.
Dư Thanh Đường ngây người mở to mắt: "Đánh thật hả?"
"Còn giả được à?" Diệp Thần Diễm khoác vai hắn: "Đi, đánh hắn đi."
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu nhìn kỹ Xích Diễm Thiên, thân hình cơ bắp chắc nịch, nhìn thế nào cũng giống người luyện thể thành công, Dư Thanh Đường nghi mình đấm ra có khi lại là mình bị thương.
Cậu thử hỏi: "Chỗ yếu của ngươi là đâu?"
Xích Diễm Thiên mở mắt, nét mặt cảnh giác: "Sao có thể nói cho ngươi biết"
"Cũng đúng" Dư Thanh Đường xắn tay áo, đưa tay ra: "Chỉ còn cách này rồi."
Diệp Thần Diễm hứng thú: "Thế nào?"
Dư Thanh Đường búng một cái vào đầu hắn "phịch", đầu hơi ngẩng lên của Xích Diễm Thiên "bụp" một cái đập xuống đất, bụi mù bay lên.
Diệp Thần Diễm trợn mắt kinh ngạc.
Dư Thanh Đường tự hào giơ ngón tay dài: "Khỏe chứ?"
"Chúng ta những người đánh đàn, dù sao tay cũng chắc khỏe hơn người bình thường."
Cậu dù sao cũng là kẻ tu tiên, có chút tuyệt kỹ riêng không phải chỉ biết quỳ lạy cầu xin.
Có lẽ vì ánh mắt Diệp Thần Diễm quá kinh ngạc, Dư Thanh Đường khẽ khàng thu lại ngón tay: "Bình thường ta cũng không đánh người, đây cũng là nhập gia tùy tục thôi."
Xích Diễm Thiên nghiến răng ngồi dậy, tay sờ đầu: "Ta xem thường ngươi rồi"
Y kiên quyết ngẩng đầu: "Lại đi"
"Lại đi cái gì?" Dư Thanh Đường mặt đầy thắc mắc: "Ngươi còn muốn ăn đòn lần hai à?"
Xích Diễm Thiên trợn mắt: "Ta bảo ngươi đánh cho đã, ngươi một phát đã đã rồi sao?"
Dư Thanh Đường: "......"
Cậu quay đầu nhỏ giọng hỏi Diệp Thần Diễm: "Y có phải hơi bảo thủ không?"
Diệp Thần Diễm gật đầu tỏ vẻ đồng tình: "Chẳng những hơi mà là rất đấy."
"Một phát là đủ rồi." Dư Thanh Đường vẫy tay, để tránh hắn một lòng cố chấp tiếp tục dây dưa, chủ động đổi đề tài, hỏi một câu: "Sao ngươi không đi với bọn người Thiên Hỏa giáo? Mà ngươi tìm cái gì vậy?"
Cậu hỏi rất tự nhiên, Xích Diễm Thiên cũng trả lời một cách rất tự nhiên: "Tìm sở luyện khí trong Văn Thánh Học Phủ."
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm trao nhau ánh mắt, chậm rãi nói: "Cái này nói được à?"
Xích Diễm Thiên suy nghĩ một lúc: "Hình như không nên."
Dư Thanh Đường nét mặt phức tạp: "Vậy ngươi..."
Xích Diễm Thiên đã ngồi dậy, lấy ra một nắm cỏ khô cho con Xích Diễm Tê Ngưu đầu rũ mắt cụp, hùng hồn vẫy tay: "Ta không nghĩ đã nói rồi thì làm sao được?"
"Tốt nhất là dẫn bọn ngươi đi cùng."
Diệp Thần Diễm hơi hứng thú, hỏi: "Văn Thánh Học Phủ cũng có sở luyện khí à?"
"Có." Xích Diễm Thiên vô cùng chắc chắn: "Khi trưởng lão trong giáo chúng ta sắp xếp gia phả thì phát hiện tổ tiên ta từng làm việc ở Văn Thánh Học Phủ, là một luyện khí sư."
"Chứng tỏ Văn Thánh Học Phủ chắc chắn có sở luyện khí riêng."
Xích Diễm Thiên nói đến đây mắt sáng lên: " Sở luyện khí thời Thái Cổ, nói không tìm được kỹ thuật luyện khí thất truyền thì ít nhất cũng phải nhìn thấy một lần phòng luyện khí , dù chỉ thoáng qua thôi cũng tốt"
"Nhưng..." Y liếc nhìn hai người: "Chưa chắc đã tìm được pháp bảo đã luyện chế xong. Nếu các ngươi chỉ vì pháp bảo mà đến, tốt hơn theo bọn người đi tìm kho báu."
"Đã đến rồi, cùng tham gia tí cho vui." Diệp Thần Diễm có chút hứng thú: "Yên tâm, bọn ta đều không biết luyện khí, vật gì liên quan luyện khí ngươi cầm, phần còn lại tùy ai sức nấy."
"Được" Xích Diễm Thiên đồng ý liền: "Tùy sức mà làm"
Đây đúng là phần bất ngờ không có trong nguyên tác.
Nhưng Dư Thanh Đường cũng đã quen với chuyện kịch bản thỉnh thoảng bị bung ra, nhàn nhã gật đầu: "Vậy ngươi dẫn đường."
Xích Diễm Thiên gãi đầu: "Chưa tìm ra đâu."
Dư Thanh Đường: "......"
"Sao ngươi nhìn ta như thế" Xích Diễm Thiên không phục, rút ra một viên ngọc huyết: "Đại trưởng lão trong môn phái ta đưa ta huyết ngọc lệnh của ông ấy, nếu cảm ứng được khí tổ tiên sẽ dẫn đường."
"Nó dẫn ta đến đây rồi tịt luôn, nếu không có điều gì dị thường, chắc là ở đây."
Y gật đầu chắc chắn: "Ta đoán là ở đây"
Diệp Thần Diễm suy nghĩ, chỉ tay về phía mấy pháp bảo bay lượn quanh khu vực: "Có phải là trong số đó không?"
"Những pháp bảo này thời gian, không gian đều hỗn loạn, chẳng biết cái nào có thể đưa người vào sở luyện khí."
"Sao mà tìm được?" Xích Diễm Thiên gãi đầu, "Mò kim đáy bể ấy mà."
Nhưng hắn không nản: "Tìm từng cái một"
"Dạng này thì phải xem duyên số." Dư Thanh Đường ung dung mở lời, "Có duyên thì tự nhiên sẽ tìm được."
Dựa vào cách thử hết kiểu này thì đến bao giờ mới tìm ra?
Diệp Thần Diễm nhướng mày, bất chợt hỏi hắn: "Nàng nghĩ là cái nào?"
Dư Thanh Đường giật mình: "Ta?"
"Ta tìm cái cờ là đã tuyệt cà là vời rồi, cái này thật không biết"
"Nàng đã nói là xem duyên rồi." Diệp Thần Diễm cười mỉm, khoác vai cậu: "Chọn đại một cái, xem duyên."
Dư Thanh Đường hơi do dự, nhìn mấy pháp khí trên trời bay vụt qua, có tháp, có bản đồ, có kiếm, đủ thứ màu sắc rực rỡ.
Liên quan sở luyện khí...
Hắn nhắm mắt lại: "Cái bát đó đi."
Xích Diễm Thiên nghi ngờ: "Cái bát? Chắc ngươi đói rồi."
Dư Thanh Đường nhún vai: "Thôi, đoán đại thôi."
"Được rồi." Xích Diễm Thiên hất cằm về phía cậu: "Ngươi đoán thì kiểm chứng đi."
"Hì hì." Dư Thanh Đường cười híp mắt, tự tin giấu tay vào ống tay áo: "Ta không có tay dài."
Xích Diễm Thiên như lần đầu gặp người vừa nhát gan vừa nói năng đầy tự tin như vậy, trợn mắt một hồi không nói nên lời.
"Khụ." Diệp Thần Diễm không kìm nổi cười, tiến lên một bước chặn cái bát vỡ vụt bay ngang, "May quá ta có tay dài, để ta làm."
Vừa chạm vào vành bát vỡ, nó rung nhẹ phát ra ánh sáng hỗn mang, Diệp Thần Diễm liền biến mất tại chỗ.
"Có động tĩnh" Xích Diễm Thiên tinh thần dâng cao, lập tức cưỡi Xích Diễm Tê Ngưu đuổi theo: "Nói rồi cùng tiến cùng thoái, đi cùng nhau"
"An toàn là trên hết" Dư Thanh Đường rúc vào linh thuyền, thận trọng theo sau, cũng chạm nhẹ vào cái bát vỡ.
Ngay khi bọn họ đi vào, bát vỡ phát ra ánh sáng rực rỡ liên tục, rồi nổ một tiếng ầm vang, một tòa kiến trúc cổ tàn phá xuất hiện từ hư không, đè xuống mặt đất.
Vô số thiên kiêu nghe tiếng kéo tới, nhưng mấy pháp bảo vốn đang bay lơ lửng quanh vùng đều bị lực hút bao quanh tòa kiến trúc thành trận pháp, thi triển thần thông, không ai được phép tiến gần.
Tiểu Sinh của Tứ Quý Thư Viện, Tiêu Thư Sinh, chăm chú nhìn tòa kiến trúc, ánh mắt lóe lên sắc thái khác thường, kinh ngạc vỗ tay: "Vật trận"
Nhìn thấy người, hắn tiếc rẻ nhún vai: "Vật trận mở ra thì lối ra bị che giấu rồi, giờ không vào được đâu."
Còn bên trong kiến trúc, ba người một con bò...
Bọn họ vừa đặt chân vào không gian thì rung chuyển dữ dội, đất trời xoay vần, Dư Thanh Đường bị xóc tới mức hoa cả mắt, đến lúc chuẩn bị bị quăng ra khỏi linh thuyền sắp chạm đất thì được Diệp Thần Diễm ôm chặt lấy.
Dư Thanh Đường chóng mặt hoa mắt, thầm nghĩ tu tiên một lần quả thật có thêm vô số trải nghiệm mới lạ, thậm chí còn được thử cảm giác như bên trong lồng quay máy giặt.
Xích Diễm Thiên một tay đâm thủng bức tường, giữ chỗ đứt cho vững, tay kia giữ chặt Xích Diễm Tê Ngưu, giờ vẫn còn treo trên tường.
Không gian ổn định, y "bịch" một tiếng rơi xuống đất, phấn chấn nhìn quanh, hít sâu một hơi: "Không sai không sai, chắc chắn là đây"
"Nơi này kim khí cực thịnh, còn có hỏa nguyên tố tụ tập dồi dào , nhất định là sở luyện khí truyền thuyết"
"Ta biết ta có duyên với nơi này"
Dư Thanh Đường chỉnh lại: "Ta chọn, duyên của ta."
Diệp Thần Diễm cũng sửa: "Ta kiểm chứng, cũng duyên của ta."
Xích Diễm Thiên há mồm không nói được gì, bực dọc nghiến răng đi vào: "Biết rồi biết rồi, phiền phức không, có lợi thì không quên các ngươi"
Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm trao nhau ánh mắt, mỉm cười theo sau.
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Xích Diễm Thiên: "Hai người này sao mà phiền thế! Đáng ghét!"