Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 34

Xích Diễm Thiên nén một hơi, hùng hổ đi đầu.

 

Luyện khí sở đã lâu không có người lui tới, phảng phất mang theo mấy phần hoang tàn tĩnh mịch, nhưng bầu không khí ấy rất nhanh bị Xích Diễm Thiên phá vỡ.

 

Y bất ngờ nhào đến trước đài, run rẩy hai tay nâng một nắm đất hình thù kỳ lạ, lắp bắp nói: "Đây là, đây là..."

 

Dư Thanh Đường ghé mắt nhìn, trong lòng hoài nghi y có phải trúng ảo giác rồi không, thấy đồ vật khác với mình chăng.

 

Bằng không thì cái nắm đất sét hình dạng kỳ quái này, nhìn thế nào cũng không giống báu vật.

 

"Đây là phôi thai pháp khí" Xích Diễm Thiên sợ người khác không hiểu, tay chân loạn xạ minh họa, "Luyện khí sư trước khi khai lò đều phải chế tạo phôi thai pháp khí, lúc này chưa thêm vào bất cứ thiên tài địa bảo nào, chỉ chứa đựng ý tưởng nguyên sơ nhất của luyện khí sư"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Thế ngươi đang cầm là phôi của thứ gì?"

 

Xích Diễm Thiên: "Ờm..."

 

Diệp Thần Diễm hơi nâng cằm, trong mắt hiện rõ ý cười: "Ồ..."

 

Xích Diễm Thiên đang định nổi giận thì Dư Thanh Đường đã đưa tay bịt miệng Diệp Thần Diễm, dỗ dành: "Biết đâu đây là pháp khí thất truyền, hoặc do thời gian quá lâu nên biến dạng, nhất thời nhận không ra cũng là chuyện thường."

 

Ánh mắt Xích Diễm Thiên nhìn cậu mang theo vài phần tán thưởng: "Ngươi cũng có chút nhãn lực đấy"

 

Dư Thanh Đường vỗ về: "Bên kia còn mấy cái phôi nữa, ngươi qua xem thêm đi."

 

Xích Diễm Thiên hớn hở chạy đi.

 

Diệp Thần Diễm bị cậu bịt miệng, ngoan ngoãn không phát ra tiếng, chỉ là ánh mắt vẫn sáng rực, liếc nhìn tay cậu ra hiệu buông ra.

 

"Nàng cũng khéo dỗ người thật." Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn phôi khí một cái, rồi lười nhác thu ánh mắt lại.

 

"Chứ sao." Dư Thanh Đường không chút để tâm đến ẩn ý trong lời hắn, thở dài sâu sắc, "Mấy vị công tử các ngươi có thể bớt ngày ngày đánh đánh giết giết không"

 

Vừa dứt lời, cậu khựng lại, sắc mặt hoảng hốt, xoay người vỗ vỗ mặt mình.

 

Hỏng rồi, nhập vai quá sâu, lỡ miệng buột ra "công tử các ngươi" rồi.

 

Sau Đại hội Kim Đan phải nhanh chóng đổi lại y phục nam, không thì khéo có di chứng.

 

Ánh mắt Dư Thanh Đường kiên định, trong lòng dâng lên cảm giác nguy cơ khó hiểu.

 

Xích Diễm Thiên phấn khởi nhảy nhót, đi một vòng quanh đại sảnh sở luyện khí, sau đó chau mày quay lại.

 

"Sao vậy?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Không nhìn ra được phôi nào là gì à?"

 

"Không đến nỗi, vẫn có mấy cái bảo tồn khá tốt, có thể nhìn ra ý tưởng luyện khí ban đầu, ta đã thu lại rồi." Xích Diễm Thiên chẳng buồn giấu giếm chuyện có thu hoạch, khoanh tay trước ngực, mặt mũi cau có, "Chỉ là cảm thấy kỳ lạ, không rõ rốt cuộc năm đó ở Văn Thánh học phủ đã xảy ra chuyện gì."

 

"Từ dấu vết còn sót lại thì nơi này từng rất phồn thịnh, ít nhất có cả trăm luyện khí sư, chưa kể đệ tử đến nghiên cứu ra vào tấp nập, nghĩ thôi cũng thấy náo nhiệt."

 

Xích Diễm Thiên ngẩng đầu, như thể xuyên qua dòng chảy thời gian, nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt, tiếng kim thiết leng keng vang dội ngày xưa, càng khiến lòng thêm tiếc nuối, "Tất cả vật dụng đều vứt ngổn ngang, nếu không gặp tình huống khẩn cấp, luyện khí sư tuyệt đối không thể đang rèn dở pháp khí mà ném vào nước sắt bỏ đi."

 

"Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì khẩn cấp đến thế?"

 

"Ta cũng không biết." Dư Thanh Đường ngẩng đầu theo hắn, đáp rất thật lòng.

 

Thật sự là không biết.

 

Cậu khi xưa cố chấp đọc hết quyển sách này, cũng vì thấy cốt truyện khá hấp dẫn, giai đoạn đầu còn chôn rất nhiều manh mối, nhìn có vẻ hứa hẹn lắm.

 

Ai ngờ đâu, có mấy cái manh mối chôn một lần là chôn tận đời.

 

Dư Thanh Đường hiếm khi đồng cảm thở dài theo, thì Diệp Thần Diễm bỗng ngoảnh đầu: "Tiếng gì vậy?"

 

Hai người đang chìm trong cảm xúc đồng loạt sững lại, nhìn theo tiếng "rắc rắc" ngày càng lớn, chỉ thấy cái mông con Xích Diễm Tê Ngưu.

 

Dư Thanh Đường bình thản tường thuật: "Hình như nó đang ăn, còn ăn rất ngon là đằng khác."

 

Diệp Thần Diễm bổ sung: "Cái nó ăn nghe cũng cứng đấy."

 

Xích Diễm Thiên cả kinh: "Dừng lại Hỏa Miêu"

 

Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm đứng một bên xem náo nhiệt, nhìn Xích Diễm Thiên vội vội vàng vàng mắng con trai.

 

Dư Thanh Đường còn rảnh rỗi góp ý: "Hình như là nên bảo nó ngậm miệng thì đúng hơn."

 

Xích Diễm Thiên sức mạnh trời sinh, chế trụ được cả Xích Diễm Tê Ngưu vốn nổi tiếng hung mãnh, dễ như trở bàn tay, hắn trực tiếp cạy miệng nó ra kiểm tra: "Ngươi ăn cái gì vậy hả"

 

Hắn gần như chui cả đầu vào miệng con thú, nhìn rõ xong mới thở phào: "Không sao, ăn vài tảng khoáng thạch chứa Hỏa tinh."

 

Dư Thanh Đường trố mắt: "Hở? Bình thường mà nói thì có vẻ là có sao rồi đấy?"

 

"Xích Diễm Tê Ngưu vốn lấy nham thạch làm thức ăn." Xích Diễm Thiên khoát tay, "Chỉ là ta nuôi nó thành hư, nên mới đòi ăn tiên thảo với thịt thôi."

 

Dư Thanh Đường nét mặt kỳ lạ, thì ra vị huynh đài này, dù ngoài hình thô kệch, lại là tiểu bảo bối yếu ớt trong tộc Xích Diễm Tê Ngưu?

 

"Ờ..." Xích Diễm Thiên gãi đầu, "Có điều, nơi này vốn có nhiều loại khoáng thạch kỳ lạ, bị nó ăn không ít rồi, phần còn lại chia các ngươi, cũng đáng kha khá linh thạch đấy."

 

Hắn đứng dậy, hít hà đầy thỏa mãn, "Bên trong dường như còn một mật thất, có cấm chế đặc biệt."

 

"Phòng quan trọng nhất trong sở luyện khí, hẳn là phòng luyện khí riêng của một vị đại sư, ta đi tìm cách mở nó"

 

Dư Thanh Đường chưa kịp ngăn thì Xích Diễm Thiên đã lao đi, đành quay lại nhìn Diệp Thần Diễm.

 

"Cứ để y đi." Diệp Thần Diễm lắc đầu cười, "Cũng là cơ duyên của y."

 

Hắn ngồi xổm xuống, moi đống khoáng thạch ra xem, khó xử nhíu mày: "Ta cũng chẳng phân biệt được khoáng nào tốt xấu, chia kiểu gì đây?"

 

Dư Thanh Đường hào phóng: "Cứ để tạm bên ngươi, ra ngoài đổi thành linh thạch rồi chia sau."

 

"Được." Diệp Thần Diễm cười khẽ, thu chúng lại. Bên kia liền vang lên một tiếng nổ lớn, kèm theo tiếng hò reo của Xích Diễm Thiên: "Mở rồi"

 

Hai người nhanh chân chạy đến, trước phòng luyện khí khói bụi mịt mù, Xích Diễm Thiên mặt mày đen nhẻm, cười đến lộ cả hàm răng trắng: "Lò lửa bên trong vẫn chưa tắt, ngọn lửa nghìn năm không diệt, hẳn lai lịch không nhỏ"

 

"Ừ ừ." Dư Thanh Đường ngại phá hứng, đưa khăn tay cho hắn, "Ngươi lau mặt cái đã."

 

Xích Diễm Thiên nhận khăn, hớn hở lau lò.

 

Dư Thanh Đường: "......"

 

Diệp Thần Diễm bỗng ghé sát mặt lại: "Này, ta bên này có dính bụi không?"

 

Dư Thanh Đường cúi đầu xem: "Đâu có?"

 

Cậu giơ tay áo lên lau mặt hắn, "Sạch mà."

 

Diệp Thần Diễm chợt mở to mắt.

 

Xích Diễm Thiên ở phía sau lại gọi: "Ê, mấy khoáng thạch ban nãy, cho ta mượn xài trước, ra ngoài ta trả mười lần"

 

Diệp Thần Diễm quay phắt đầu, trực tiếp ném đống khoáng thạch đập lên trán hắn: "Cầm đi, câm miệng."

 

Nhưng hôm nay miệng Xích Diễm Thiên đâu có khép lại được, dù bị đập cũng không dứt lời, hắn phấn khích xoa tay: "Hôm nay quả là kỳ ngộ trời ban"

 

Y nói rồi, quay sang hai người còn lại, hơi ngại ngùng: "Có điều các ngươi chỉ lấy được chút khoáng thạch, như vậy thật sự là..."

 

Xích Diễm Thiên mắt sáng lên: "Hay là thế này, ta dùng lò lửa nghìn năm này, giúp các ngươi tôi luyện pháp bảo một lần"

 

Dư Thanh Đường quay đầu: "Hả?"

 

Còn có chuyện tốt như vậy?

 

Trả lời nhanh quá có mất phong thái không?

 

Xích Diễm Thiên lôi ra hai tảng khoáng đỏ rực, giơ lên trước mắt cậu: "Đưa đàn đến đây, ta rèn qua một lần, sau này chơi đàn có thể phun lửa"

 

Dư Thanh Đường nụ cười từ từ cứng lại: "Hay là thôi đi."

 

"Bỗng nhớ ra cây đàn này của ta là đồ gia truyền, còn có cấm chế, hình như không cải tạo được."

 

Xích Diễm Thiên sững người: "Có cấm chế thì đúng là..."

 

Dư Thanh Đường chỉ sang Diệp Thần Diễm: "Ngươi tìm hắn đi, chỉnh cây thương của hắn phun lửa ấy"

 

Diệp Thần Diễm hơi mở to mắt: "Cây này của ta..."

 

"Cây thương đó không hợp phun lửa." Xích Diễm Thiên lại moi trong đống khoáng thạch dưới đất, còn lấy thêm từ nhẫn trữ vật, "Nhưng đúng là nên rèn lại một lần."

 

Nói đến luyện khí, hắn thao thao bất tuyệt: "Bên ngoài thì không nhìn ra, nhưng bên trong đã có vết nứt, không sửa thì e rằng chưa kịp xong Đại hội Kim Đan, nó đã gãy rồi."

 

Diệp Thần Diễm lấy ra cây Chiến Ngân Thương, cúi đầu vuốt nhẹ, vẻ mặt thoáng chút hoài niệm.

 

"Ta đang muốn hỏi đây." Xích Diễm Thiên thuận miệng: "Quy Nhất Tông các ngươi chẳng phải đều là kiếm tu sao, ngươi dùng thương làm gì?"

 

"Khụ." Diệp Thần Diễm xoa mũi, "Tuổi trẻ bồng bột, cãi nhau với trưởng lão giới luật."

 

Xích Diễm Thiên không hỏi thêm, đưa tay nhận lấy Chiến Ngân Thương, phất tay bảo họ ra ngoài: "Ta luyện khí đây, tránh ra một chút."

 

"Ngươi đừng làm hỏng đấy." Diệp Thần Diễm đứng ở cửa cười, "Kẻo ta cho nổ tung Thiên Hỏa Giáo nhà ngươi."

 

Xích Diễm Thiên hừ một tiếng: "Không thể nào"

 

Dư Thanh Đường hỏi: "Không thể nào làm hỏng, hay không thể nào cho nổ?"

 

"Đều không thể." Xích Diễm Thiên khoanh chân ngồi xuống, mặt đầy bụi đen nhưng thần sắc cực kỳ nghiêm túc.

 

Diệp Thần Diễm không nói nữa, kéo Dư Thanh Đường ra cửa, cũng ngồi xuống: "Tin hắn lần này."

 

Dư Thanh Đường học hắn khoanh chân, Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn sang, bỗng bật cười: "Nàng ngồi nổi không? Coi chừng lại tê chân"

 

Dư Thanh Đường khựng lại, rút chân ra, đổi sang tư thế thoải mái dựa vào cửa, tuyệt đối không làm anh hùng vô ích.

 

Theo kịch bản gốc, Diệp Thần Diễm đúng là đổi thương.

 

Chiến Ngân Thương gãy tại cảnh giới Cổ Học Phủ, sau đó cây thương mới là do Tô Tiêu Tiêu tặng, không biết có phải do Xích Diễm Thiên giúp rèn hay không.

 

Hiện tại...

 

Chiến Ngân Thương được luyện lại, có thể theo hắn lâu hơn, cũng là chuyện tốt.

 

Dư Thanh Đường len lén nhìn hắn: "Ngươi rất trân trọng cây thương này."

 

Diệp Thần Diễm cụp mắt, ngón tay khẽ gõ lên đầu gối. Hắn vốn không định nói, nhưng Dư Thanh Đường ngó hắn lom lom.

 

"Đây là cây thương đầu tiên của ta." Hắn cũng tựa vào cửa luyện khí phòng, "Quy Nhất Tông nhập môn ai cũng dùng kiếm sắt thường, qua được đại tỷ thí đệ tử mới được vào Kiếm Cốc, chọn kiếm cho riêng mình."

 

"Đệ tử nội môn đều có tư cách, vừa là người chọn kiếm, cũng là kiếm chọn người."

 

Hắn cúi đầu, tung lên viên khoáng trong tay, làm ra vẻ phớt lờ, cười nhẹ: "Ta cãi nhau với trưởng lão giới luật, bảo không học kiếm nữa, tất nhiên cũng chẳng vào chọn kiếm."

 

"Nhưng tiểu sư muội không phục, nửa đêm lén lút dẫn ta vượt cấm chế vào Kiếm Cốc Quy Nhất Tông chọn kiếm, nếu có kiếm hợp ý, thì gạo nấu thành cơm, ai cũng không cản nổi."

 

Diệp Thần Diễm nắm viên khoáng, mày mắt cụp xuống, "Nhưng ta đi ba vòng trong Kiếm Cốc, không có thanh nào chịu chọn ta."

 

"Sau đó, sư phụ tìm bằng hữu cũ, giúp ta rèn ra cây thương này."

 

Hắn quay đầu nhìn Dư Thanh Đường, ánh mắt ẩn chứa chút bướng bỉnh không cam: "Nó chịu theo ta, thì ta mang nó lên chín tầng trời."

 

Dư Thanh Đường hơi mở to mắt, cậu cẩn thận đưa tay kéo vạt áo hắn, đang định nói thì cả hai đồng thời biến sắc.

 

Một luồng nhiệt lưu bỗng ập đến sau lưng, Diệp Thần Diễm túm lấy Dư Thanh Đường lăn ra ngoài.

 

"Ái da" Dư Thanh Đường lăn một vòng dưới đất.

 

May mà hai người phản ứng kịp, vừa thấy khí nóng là phi ra ngay, không thì giờ chắc phải ôm mông kêu bỏng rồi.

 

Cửa luyện khí phòng bật mở, Xích Diễm Thiên mặt mũi lấm lem nhưng thần thái rực rỡ, hét lớn: "Thành công rồi"

 

"Khai lò...."

 

.......................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Xích Diễm Thiên: Hai người đó trừng ta làm gì chứ?

Bình Luận (0)
Comment