Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 39

Trong Cổ Học Phủ, Ôn Như Băng đã trói gô cả nhóm người lại, lạnh nhạt nói:
"Bên trong Cổ Học Phủ có lối ra, một lát nữa ta sẽ giao bọn họ cho các tiền bối bên ngoài xử lý. Nhất là đệ tử Hỏa Đỉnh Tông có dính líu đến tà đan, nhất định phải tra kỹ."

 

Lý Linh Nhi "hừ" một tiếng: "Tiếc là còn nhiều tên Kim Quang Môn đã chạy thoát, không thì vứt cả đám ra ngoài một thể"

 

"Bình thường gặp nhau trong Đại hội Kim Đan, chúng ta cũng không đến mức đuổi cùng giết tận." Ôn Như Băng lắc đầu nhẹ, "Chỉ là bọn họ hành sự bá đạo, không chừa đường lui, nếu cứ dung túng mãi thì khó mà yên."

 

"Ừm ừm." Dư Thanh Đường gật đầu phối hợp, "Ta hiểu, là do bọn họ quá ác."

 

Ép người kết anh khi căn cơ chưa vững, cũng giống như bắt người lên phòng thi khi còn sốt cao ác độc đến mức khó tả.

 

Dư Thanh Đường đưa mắt nhìn sang Thương Thuật mặt trắng bệch, dáng vẻ run rẩy bất an, rồi trầm ngâm xoa cằm, trong nguyên tác tuyến tà tu ở Thanh Châu vốn chỉ để dắt mối cho Diệu Âm Tiên và Long Ngạo Thiên gặp mặt. Sau đó, mấy thứ như Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan hay luyện đan bằng thân thể người sống cũng không thấy nhắc lại.

 

Ngay cả khi Long Ngạo Thiên cùng Đỗ Hành đánh lên Hỏa Đỉnh Tông để cứu sư phụ, cũng chỉ nói Chưởng môn Thiên Nguyên Đan Vương bội bạc vô tình, chẳng hề nhắc đến chi tiết nào khác.

 

Thế nhưng hiện giờ, tà tu và Hỏa Đỉnh Tông dường như đã móc nối với nhau. Lẽ nào...

 

Thiên đạo này còn đang tự mình lấp hố, thay tác giả lấp kín chi tiết còn bỏ sót?

 

Dư Thanh Đường biểu cảm quái dị, vậy ngươi thật là có phúc đấy, tác giả quyển Thiếu Niên Thần Vương Nhất Thống Tiên Môn tên là Tựa Như Chó Cũng Phong Lưu, giang hồ gọi một tiếng Cẩu Tiêu Sái.

 

Dư Thanh Đường nhớ rõ cái tên ấy đến vậy, cũng vì sau này tên này còn lấy bút danh của chính mình ra để phá truyện. Cậu nhớ rõ lúc đó mình đọc tới mà như nuốt nhầm cục đá, nghẹn muốn chết.

 

Khi đang mải suy đoán hướng phát triển tiếp theo, Ôn Như Băng bỗng quay đầu lại nhìn cậu, mỉm cười ôn hòa: "Dư cô nương."

 

"Ờ?" Dư Thanh Đường lập tức xua tay, "Không cần cảm ơn, ngươi nói nhiều lần rồi."

 

Ôn Như Băng bật cười: "Được, vậy lần này ta không cảm tạ nữa."

 

Hắn chân thành dặn dò: "Nhưng vẫn phải khuyên một câu, tuy cô nương đã kết Kim Đan, nhưng tu vi vẫn còn non nớt. Nhất là trong Đại hội Kim Đan, các thiên tài kiêu ngạo chỉ mong khiêu chiến cường giả, nên chưa chắc đã để mắt tới cô. Nhưng bên ngoài Cổ Học Phủ, kẻ bắt nạt kẻ yếu thì có vô số."

 

"Cô nương thân mang tuyệt kỹ, lại dung mạo xuất chúng, nếu không tinh tiến tu hành, e rằng sau này..."

 

Hắn vừa nói vừa bày ra dáng vẻ ta vì ngươi mà lo lắng, chân thành khuyên bảo. Dư Thanh Đường vừa gật đầu như gà mổ thóc, vừa âm thầm kéo tay áo Diệp Thần Diễm ra hiệu mau cứu mạng.

 

"Khụ!" Diệp Thần Diễm khẽ cười ngắt lời: "Đại sư huynh, người có chí riêng, chuyện tranh cường háo thắng cứ để cho kẻ thích tranh cường háo thắng đi."

 

Ôn Như Băng cau mày: "Dù nàng không thích tranh thắng, nếu bị gây sự thì đối phó thế nào?"

 

Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn trời, trong lòng lặng lẽ gào thét trong cái thời đại ai ai cũng muốn thành tiên, muốn làm bá chủ một phương này, ta biết ăn nói thế nào cho ngươi hiểu ta chỉ muốn làm một con cá mặn vô danh nơi núi rừng đây.

 

"Phải phải phải." Diệp Thần Diễm gật đầu cho có lệ, đồng thời trao đổi ánh mắt ra hiệu với Dư Thanh Đường, "Tóm lại giờ mọi người đều bình an, vậy chúng ta xin phép đi trước"

 

Dư Thanh Đường hiểu ý, len lén xoay người cùng hắn chuồn đi. Ai ngờ bỗng có một đôi tay từ bên hông chồm tới, kéo cả hai lại.

 

Lý Linh Nhi chen giữa họ: "Ta đi với các ngươi"

 

Diệp Thần Diễm gỡ tay cô khỏi Dư Thanh Đường: "Ngươi đi theo Đại sư huynh."

 

"Không được!" Lý Linh Nhi khoanh tay trước ngực, "Nàng ấy vừa rồi giúp Đại sư huynh rất nhiều, ta phải tìm cơ hội báo ân!"

 

Nàng vung tay mạnh mẽ: "Yên tâm, sau này ta cũng che chở cho ngươi"

 

Dư Thanh Đường chớp mắt.

 

Diệp Thần Diễm cười cười, kéo Lý Linh Nhi sang một bên, cúi đầu thì thầm:
"Muội muốn ta nói thẳng không? Không rảnh chơi với muội, tránh ra chút."

 

Lý Linh Nhi trừng lớn mắt: "Diệp Thần Diễm, ngươi..."

 

Diệp Thần Diễm đè đầu Lý Linh Nhi xuống, thấp giọng đe dọa: "Đừng có hét, không thì lát nữa ta vứt muội ra khỏi Cổ Học Phủ luôn."

 

Lý Linh Nhi nghiến răng: "Ngươi, ngươi..."

 

Diệp Thần Diễm khẽ liếc về phía Dư Thanh Đường, nhỏ giọng: "Ta với cậu ấy còn có việc, ngươi đừng phá."

 

Lý Linh Nhi ngẩn ra: "Ngươi không phải còn..."

 

"Ta tự có chủ ý." Diệp Thần Diễm chỉ vào cô, "Đi theo Đại sư huynh đi, đừng lo chuyện bao đồng."

 

Lý Linh Nhi tức muốn đá người.

 

Quay đầu lại, đã thấy Dư Thanh Đường bị Đại sư huynh giữ lại, tiếp tục được dạy dỗ đạo lý mạnh lên thì quan trọng thế nào, dáng vẻ đáng thương, ánh mắt lén liếc Diệp Thần Diễm đầy mong chờ, còn giơ hai ngón tay cong cong.

 

Diệp Thần Diễm nhìn nghiêng nghi hoặc, gì đây?

 

Hắn vẫn quay lại cứu người: "Đại sư huynh, vậy chúng ta xin phép đi trước..."

 

"Các ngươi còn muốn tự hành động à?" Ôn Như Băng khuyên, "Chi bằng ở lại, cùng nhau hành động."

 

Diệp Thần Diễm định từ chối, thì mấy đệ tử Quy Nhất Tông đã chen chúc tới: "Phải đó, Diệp sư huynh, huynh cũng ở lại đi, chúng ta cùng đi sẽ tiện hơn"

 

"Diệp sư huynh, trước kia là ta quá hồ đồ, giờ ta hiểu rồi, chúng ta cùng một tông môn, không nên như trước nữa"

 

"Lần này may có Diệp sư huynh và Dư cô nương, sau này cùng hành động, bọn ta chắc chắn giúp được"

 

Diệp Thần Diễm trừng lớn mắt, nhìn đám sư đệ ngày thường không thân thiết, biểu cảm có chút quái lạ.

 

Dư Thanh Đường lén nhích lại gần, góp vui: "Diệp sư huynh, mau phát biểu vài câu đi"

 

Diệp Thần Diễm liếc cậu một cái, bỗng nhiên túm lấy Dư Thanh Đường nhảy vọt lên linh chu, chỉ để lại một câu: "Hữu duyên tái ngộ"

 

Rồi vèo một phát bay mất.

 

"Này..." Dư Thanh Đường hoảng hốt bám lấy mạn thuyền, "Ngươi chạy nhanh như vậy làm gì"

 

"Bọn họ bỗng dưng phát điên, gọi ta sư huynh này sư đệ nọ, nghe mà nổi da gà."

 

"Ồ..." Dư Thanh Đường chống cằm cười hề hề, "Ngại quá cơ."

 

"Không hề." Diệp Thần Diễm tựa vào mạn thuyền, chẳng thèm nhìn cậu, "Chỉ là thấy kỳ quặc thôi."

 

"Cả đám túm tụm ríu rít bên ta, để lại cho Đại sư huynh là tốt nhất."

 

Hắn chợt nhớ tới điều gì, bắt chước Dư Thanh Đường cong hai ngón tay hỏi: "Vừa rồi ngươi làm cái này là sao?"

 

Dư Thanh Đường giơ một ngón hỏi: "Đây là mấy?"

 

Diệp Thần Diễm: "Chín."

 

Dư Thanh Đường giơ hai ngón, từng ngón một: "Vậy đây là chín, chín.... cứu cứu."

 

Diệp Thần Diễm bật cười: "Ha, ha ha"

 

Hắn nhìn Dư Thanh Đường đầy ý cười: "Nàng học đâu ra lắm trò xin tha thế hả?"

 

Dư Thanh Đường cũng tựa vào mạn thuyền, lắc đầu ve vẩy: "Cần gì học."

 

"Vậy giờ chúng ta đi đâu?" cậu nghiêng đầu hỏi.

 

"Kiếm chỗ yên tĩnh." Diệp Thần Diễm nhìn quanh, ghé sát nhỏ giọng: "Tìm nơi không ai tìm được, chỉ có hai ta thôi."

 

Dư Thanh Đường chớp mắt, cảnh giác kéo áo: "Rồi, rồi sao nữa?"

 

"Rồi thì..." Diệp Thần Diễm kéo dài giọng, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, đến khi cậu sắp nhảy khỏi thuyền mới thản nhiên nói, "Bố trí trận pháp, nàng mau ngâm linh dịch đi."

 

Dư Thanh Đường ngẩn ra: "Hả?"

 

"Chứ không thì sao?" Diệp Thần Diễm cười, "Nàng mấy hôm nay tiêu hao linh lực nhiều, dù có uống hồi linh đan cũng vẫn mệt."

 

"Nhưng nàng có thấy Kim Đan lớn lên chút nào chưa?"

 

Dư Thanh Đường sờ bụng: "Hình như có thật..."

 

Long Hạc Cầm nhận chủ rồi, cũng lộ ra chút thực lực của linh khí phẩm nhất. Tương ứng, lượng linh lực tiêu hao cũng theo đó mà tăng vọt.

 

Trước kia chỉ đàn một khúc Nhập Trận Khúc đã khiến cậu gục tại chỗ. Thế nhưng gần đây, mỗi lần đàn Thanh Tâm Khúc lại có thể hoàn thành trọn vẹn, cùng lắm là đói bụng, muốn ăn thêm hai bát cơm đầy mà thôi.

 

Vấn Tâm Khúc mà Diệu Âm Tiên truyền cho lại càng huyền diệu, đòi hỏi linh lực gấp bội. Vậy mà cậu chỉ cần ngậm một viên hồi linh đan, đàn xong cũng chưa hao hết, chứng tỏ đúng là tu vi đã tăng rõ rệt.

 

Dư Thanh Đường trợn to mắt, kinh ngạc ngẩng đầu: "Lẽ nào thực ra ta đã rất lợi hại rồi?"

 

Diệp Thần Diễm lập tức phủ nhận: "Không có đâu."

 

"Nàng vẫn là Kim Đan yếu nhất ta từng thấy."

 

Dư Thanh Đường nghe vậy mới yên tâm nằm ngửa ra: "Ta biết mà, suýt thì giật mình."

 

"Nhưng tiến bộ lớn là thật." Diệp Thần Diễm mỉm cười, dịu dàng xoa đầu cậu, "Ta từng nói sẽ bảo vệ nàng trên đoạn đường này, nên cũng sẽ không ép nàng phải mạnh mẽ lên."

 

"Có điều được lợi thì phải nhận lấy. Bên kia thế nào?"

 

Hắn điều khiển linh chu hạ xuống, đảo mắt đánh giá bốn phía: "Chỗ này không giống kiểu có cơ duyên gì, hẻo lánh, hẳn sẽ không bị ai làm phiền."

 

Hắn đơn giản bố trí mấy lớp pháp trận, Dư Thanh Đường ngồi xổm nhìn hắn, nghiêng đầu hỏi: "Vậy là xong rồi?"

 

"Còn thiếu bước cuối." Diệp Thần Diễm đứng dậy, ngửa đầu hét lên với bảng Phi Tiên: "Lão già, kéo màn che xuống, đừng để bọn họ nhìn thấy"

 

Phía ngoài Cổ Học Phủ, bầu không khí ngưng trọng. Mọi người nhìn viên đan dược tròn trịa, toát mùi hương thanh tao, ánh mắt đều lộ vẻ nghi ngờ.

 

Thiên Nguyên Đan Vương vẫn giữ bộ dạng hiền lành hòa ái: "Viên Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan này là đan dược thành danh của ta. Đan phương, dĩ nhiên không thể tùy tiện tiết lộ."

 

"Nhưng các vị tiền bối đều là cao nhân, có thần thông riêng. Trong viên đan này có mạng người hay không, chắc chắn đều nhìn ra được."

 

Vừa dứt lời, Thiên Cơ Tử bỗng dựng tai như đang lắng nghe, vung đạo bào đứng dậy từ tầng mây. Thiên Nguyên Đan Vương hơi khựng lại, ánh mắt chợt lóe cảnh giác: "Ngươi làm gì vậy?"

 

"Ồ, đừng hoảng." Thiên Cơ Tử cười hì hì phất tay, "Đệ tử ta gọi ta đấy."

 

Ông vừa dứt lời, liền vung tay làm mây mù kéo tới, che khuất tên Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường trên bảng Phi Tiên, cả hình ảnh cũng tan biến theo.

 

Trưởng lão Liệt Dương của Kim Quang Môn nhíu mày: "Đại hội Kim Đan vốn công khai quang minh, mọi hành động của đệ tử các phái đều nên được giám sát. Ngươi làm vậy là có ý gì?"

 

"Tiểu cô nương muốn tắm." Thiên Cơ Tử liếc hắn một cái, "Cái này mà ngươi cũng muốn xem? Không biết xấu hổ."

 

"Ngươi..." Liệt Dương trưởng lão đỏ bừng mặt, "Hai người đó mưu tính sâu xa, ai biết được đang bày trò gì"

 

"Thế thì họ cũng nhắm vào các ngươi thôi." Trưởng lão Thanh Xà ung dung cười, "Ai bảo các ngươi chọc vào người ta trước?"

 

"Thôi nào, đồ nóng tính." Bà nheo mắt nhìn Liệt Dương, "Đều là lão quái vật sống mấy trăm năm rồi, cần gì soi mói đám hậu bối kia. Hay là nhìn viên đan trước mắt đã?"

 

Ánh mắt bà loé sáng, nhìn sang Thiên Nguyên Đan Vương: "Lão già, viên đan này của ngươi thật sự có thể gặp được Thần Nữ sao?"

 

Thiên Nguyên Đan Vương cười ha ha hai tiếng: "Dĩ nhiên là thật."

 

"Nhưng ta đâu có muốn gặp Thần Nữ." Thanh Xà trưởng lão che miệng cười, "Ngươi không thể luyện một viên có thể gặp Thần Vương à?"

 

Thiên Nguyên Đan Vương hơi khựng lại, có chút lúng túng: "Cái đó... vì đây là Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan mà"

 

"Ồ..." Thanh Xà trưởng lão làm ra vẻ tiếc nuối lắc đầu, "Nhưng ta vẫn chưa hiểu, tại sao khôi phục đỉnh phong chiến lực lại phải liên quan đến Thần Nữ, mà không thể liên quan đến Thần Vương?"

 

Bà nhếch môi cười như không cười: "Chẳng lẽ nguyên liệu của viên đan này, có liên quan đến Thần Nữ chăng?"

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Diệp Thần Diễm: "Lão già, kéo rèm dùm cái, đa tạ."

 

P.S: Khi viết đến đoạn này, ta vẫn chưa từng nghe tới ai có bút danh "Tựa Như Chó Cũng Phong Lưu". Nếu sau này thật sự có người đặt tên vậy... thì coi như hắn xui xẻo đi ha (không phải ta nói đâu đó nha).

 

Tuyên bố trang nghiêm của Thỏ nhỏ: Tác phẩm này hoàn toàn hư cấu, không có bất kỳ tác giả văn mạng nam nào bị tổn thương trong quá trình viết truyện cả (gửi tim nè ).

Bình Luận (0)
Comment