"Viên đan này không có gì bất thường."
Tứ quý thư viện gồm bốn viện trưởng đại diện cho cầm, kỳ, thi, họa, hôm nay người dẫn đầu là Viện trưởng thư viện Văn Thiên Hạ. Hắn khẽ lắc đầu: "Viên đan này dùng nguyên liệu đặc biệt, bần đạo cũng khó nhìn thấu, nhưng có thể chắc chắn rằng bên trong không có huyết nhục."
Hắn trông chẳng khác gì một thư sinh trần thế bình thường, chỉ là tuấn tú xuất chúng, vừa nhìn đã thấy cùng một khuôn với Tiêu thư sinh.
Văn Thiên Hạ nói xong liền mỉm cười quay sang một vị lão tăng của Đạt Ma viện: "Hối Minh đại sư, ngài cũng xem thử đi?"
"Đạt Ma viện các người mẫn cảm với huyết tinh hơn ai hết, đừng nói là máu thịt của thần nữ, chỉ cần bên trong có huyết của yêu thú hay xác côn trùng khô, các người cũng có thể ngửi ra được."
Hối Minh đại sư thân hình vạm vỡ, trên người đeo mấy chuỗi Phật châu to như quả trứng ngỗng, nghe vậy liền xoay người lại, ánh mắt như đuốc nhìn thẳng vào viên đan, vung tay triệu một luồng đan khí, khẽ ngửi rồi trầm giọng nói: "Không có huyết tinh."
Đan Vương Thiên Nguyên cười ha hả: "Viện trưởng Văn kiến thức uyên bác, đại sư Huệ Minh phân biệt thị phi rõ ràng, hai vị đã nói vậy rồi, tin rằng chư vị ở đây cũng nên bớt nghi ngờ đi thôi?"
"Ha ha." Văn Thiên Hạ lắc nhẹ cây quạt, ý vị sâu xa: "Không hẳn, không hẳn, ta chỉ nói viên đan trước mắt này không có vấn đề."
Hắn chỉ nói nửa câu, nhưng có lẽ không ít người đã ngầm hiểu được.
"Ồ..." Trưởng lão Thanh Xà đảo tròn mắt, "Ý là, dù sao cũng chẳng ai từng thấy dung nhan chân chính của Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan, biết đâu viên này chẳng phải, chỉ là tiểu tử kia bịa ra để hù dọa người."
Thình lình bị gọi tên, Thương Thuật sợ đến phát run, không ngừng lắc đầu nhưng miệng không nói được câu nào.
Trưởng lão Thanh Xà cười khẽ một tiếng, đưa tay v**t v* đầu con mãng xà khổng lồ bên cạnh, dọa dẫm: "Tiểu oa nhi, ngoan ngoãn nói thật ra đi, bằng không, bảo bối nhà ta đây, thích nhất là ăn những đứa hay nói dối đấy."
"Hừ." Trưởng lão Liệt Dương trợn trắng mắt, "Thanh Xà trưởng lão đúng là bản lĩnh phi phàm, chỉ giỏi hù dọa con nít."
"Các vị, hà tất phải làm khó một tiểu bối." Đan Vương Thiên Nguyên cười khổ lắc đầu, "Đây đích thực là Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan, viện trưởng Văn nói như vậy..."
"Ây..." Văn Thiên Hạ lập tức xua tay, cười tủm tỉm phủi sạch liên quan: "Ta chỉ nói là có thể, có thể thôi."
Thiên Cơ Tử bỗng quay đầu, mỉm cười nói: "Nói đến đây, nếu Hỏa Đỉnh Tông các ngươi có linh đan diệu dược như vậy, e là lão Đan Vương cũng không sao rồi chứ?"
Thiên Cơ Tử chuyển đề tài đột ngột, Đan Vương Thiên Nguyên sắc mặt không đổi, khẽ lắc đầu: "Sư huynh đã biết mệnh trời, tất cả phải tùy duyên mà định."
Hắn cười khổ: "Chư vị đại năng ở đây hẳn đều hiểu rõ, thọ nguyên sắp tận, dẫu nhất thời có hồi xuân, cũng chưa chắc qua được cửa Tiên Môn. Dù có Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan, cũng khó nghịch chuyển thiên cơ."
Vài vị đại năng trong trường đều đã tóc hoa râm, nghe vậy trầm mặc không nói, trong lòng dấy lên cảm giác thỏ chết cáo thương.
Đan Vương Thiên Nguyên đưa tay gọi Thương Thuật đến bên cạnh, Thương Thuật run như cầy sấy, cúi đầu không dám nhìn ông.
Đan Vương Thiên Nguyên cười khẽ một tiếng: "Nhìn trận thế thế này, hù đến đứa nhỏ cũng phát khiếp."
"Không sao, đứng lên đi con. Nếu không thẹn với lòng, thì chẳng sợ kẻ có tâm hiểm độc."
Thanh Trúc hơi nhướng mí mắt: "Chuyện này nhất thời khó phân rõ trắng đen."
"Nhưng nếu có tà tu giả danh Đan Vương để lừa gạt thiên hạ, thì Hỏa Đỉnh Tông các ngươi cũng nên cảnh giác, tốt nhất sớm tóm được kẻ đó."
Đan Vương Thiên Nguyên cười ha hả: "Đương nhiên."
"Nếu Thiên Âm Tông tìm được manh mối, cứ việc đến tìm Hỏa Đỉnh Tông chúng ta phối hợp, Thanh Châu và Vân Châu vốn là láng giềng, nên nương tựa lẫn nhau."
Thanh Trúc không đáp, thu hồi ánh mắt có phần uể oải.
Thiên Cơ Tử vuốt nhẹ bộ râu do biến hóa mà thành, lặng lẽ bấm ngón tay tính toán, không ít người thấy động tác của hắn liền bất giác giật mình, thần sắc khác nhau.
Kẻ này nổi danh có thể tính toán được mọi thứ trên thế giới, biết đâu thật sự tính ra điều gì.
Trưởng lão Thanh Xà không sợ thiên hạ đại loạn, cười hì hì hỏi thêm: "Thiên Cơ Tử, ngươi tính ra cái gì chưa?"
"Ừm" Thiên Cơ Tử bộ dạng như thần tiên trên mây, lắc lư đầu vài cái: "Thiên cơ bất khả lộ."
Hắn nhìn Đan Vương Thiên Nguyên thật sâu, cười khẽ rồi thu ánh mắt về.
"Chán chết." Trưởng lão Thanh Xà thở dài, "Ngươi giả vờ tính ra là do hắn làm, rồi xem hắn phản ứng thế nào cũng được mà."
"Ừm, có lý." Thiên Cơ Tử cười ranh mãnh, "Tiên tử chỉ điểm cao minh, lần sau ta làm vậy thật."
Sau hàng ngũ các môn phái chư châu, một vị thánh nữ Mật Tông đội đấu lạp khẽ liếc mắt nhìn, lão giả bên cạnh nàng nghiêng tai lắng nghe, sau đó nhẹ lắc đầu: "Thánh nữ, nên nhìn toàn cục thiên hạ, chớ vướng mắc nơi cục bộ."
"Chuyện này, cứ để giới tu sĩ Cửu Châu tự xử lý, không cần Mật Tông nhúng tay."
Thánh nữ lặng lẽ thu hồi ánh nhìn, không nói thêm lời nào.
Trong Cổ Học Phủ Biên giới bí cảnh thấy tên hai người bọn họ biến mất khỏi bảng Phi Tiên, Diệp Thần Diễm biết ngay Thiên Cơ Tử đã nghe thấy lời mình. Hắn mới xoay đầu lại, nhẹ giọng nói:
"Nàng đi đi."
Dư Thanh Đường vẫn nhìn hắn chằm chằm.
"Nhìn ta làm gì?" Diệp Thần Diễm chớp mắt, chợt hiểu ra điều gì, liền giơ tay thề với vẻ mặt nghiêm túc: "Ta thề, tuyệt đối không nhìn trộm."
Dư Thanh Đường cúi đầu, từ trong giới chỉ lấy ra một dải lụa trắng mỏng, vẫy tay gọi hắn: "Ngươi qua đây."
Diệp Thần Diễm chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn bước lại gần.
Dư Thanh Đường đưa tay che mắt hắn bằng dải lụa trắng, buộc một nút nơ bướm phía sau đầu hắn, sau đó vỗ tay hài lòng: "Xong rồi."
Diệp Thần Diễm im lặng một lát, giơ ngón tay kéo nhẹ dải lụa, hé ra một mắt, bất lực nói: "Tiên tử, ta có tay đấy."
Dư Thanh Đường kéo tay hắn xuống, chỉnh lại dải lụa cho ngay ngắn: "Nếu ngươi cố ý muốn nhìn thì ta có trói cũng không cản được."
Cậu vỗ vai Diệp Thần Diễm, giọng đầy cảm khái: "Ta phòng là phòng tình huống bất ngờ, chứ không phải phòng ngươi."
Cậu không phải không tin phẩm hạnh Diệp Thần Diễm, mà là không tin cái thứ chó má Thiên Đạo kia.
Bản thân Diệp Thần Diễm thì chắc chắn sẽ không trộm nhìn, nhưng ai biết được ông bố ruột Thiên Đạo của hắn có làm ra mấy trò kịch tính hấp dẫn khiến hắn vô tình nhìn thấy hay không?
Che mắt lại, nếu thật sự có bất ngờ, cũng coi như thêm một lớp phòng hộ.
Dư Thanh Đường lúc này mới đứng lên: "Ta sẽ ra nhanh thôi, ngươi chờ một chút, không được tự ý tháo đấy!"
Cậu dặn tới dặn lui: "Chờ ta ra rồi sẽ tháo giúp ngươi."
"Ừ." Diệp Thần Diễm chống cằm, bất đắc dĩ đáp lời: "Biết rồi."
Hắn vểnh tai nghe tiếng động phía sau, chỉ thấy Dư Thanh Đường bước vào trong động, đóng cửa lại, xung quanh lập tức yên tĩnh.
Diệp Thần Diễm chống cằm ngồi đợi, bỗng dưng không nhịn được bật cười khẽ.
Dư Thanh Đường cởi y phục, chìm vào linh dịch trong ao, mang theo vài phần tò mò mà cảm nhận cái thứ linh dịch thần bí được truyền miệng từ lâu.
Kim đan trong người cậu sáng rực lên, cứ như gặp được mưa rào sau cơn hạn hán, hưng phấn mà húp ừng ực linh dịch. Nhưng thế giới tu chân rõ ràng không tuân theo quy luật bảo toàn vật chất, cái đan này uống bao nhiêu cũng không phình to, trái lại càng lúc càng teo nhỏ?
Nghe nói linh dịch có thể làm kim đan ngưng thực.
Dư Thanh Đường chợt căng thẳng. Kim đan của cậu gần như bị cốt truyện đẩy lên, tuy rằng có hơi loãng, nhưng cũng không đến nỗi vừa ngưng thực đã ngưng tới biến mất, đúng không?
Cậu hồi hộp nhìn kim đan của mình thu nhỏ lại thành cỡ hạt mè, rồi từ từ phình to, cuối cùng dừng lại ở kích cỡ hạt đậu phộng.
Trước kia ít nhất cũng to bằng viên Ferrero chứ bộ.
Dư Thanh Đường chột dạ sờ mũi, rồi thoáng cái lại dày mặt nhìn thoáng không sao, đậu phộng cũng rất lợi hại rồi!
Cậu đang định đứng dậy thì đột nhiên khựng lại... có cảm giác!
Cậu nhắm mắt lại, không quên mặc đồ vào trước. Long Hạc Cầm từ trong nhẫn trữ vật bay ra, lơ lửng trên đầu gối cậu.
Dư Thanh Đường thở dài nhẹ nhõm, đầu ngón tay nhẹ lướt qua dây đàn, thuận tay gảy một cái. Tiếng đàn tuôn trào, không theo bất kỳ giai điệu gì, sóng âm vô hình mạnh mẽ quét qua, 'ầm' một tiếng, thổi bay cả cửa động.
Đợi khi cảm xúc và linh lực sôi sục trong cơ thể lắng xuống, Dư Thanh Đường cúi đầu nhìn lại kim đan cỡ hạt đậu phộng đã biến thành viên kẹo Maltesers.
Cậu lên Kim Đan trung kỳ rồi.
Không chỉ thế, trên bề mặt kim đan còn mơ hồ xuất hiện một đường vân hình cây đàn bảy dây, nhẹ nhàng lưu động. Nếu chú ý lắng nghe, còn có thể nghe thấy tiếng đàn vang vọng.
Dư Thanh Đường: "..."
Kim đan thật là độc đáo, giờ cậu cảm thấy bản thân chẳng khác nào hộp nhạc hình người.
Hoạt động gân cốt thử cảm giác khác biệt, Dư Thanh Đường chợt hiểu được tâm trạng của tu sĩ thời này. Khó trách ai ai cũng muốn thành tiên, muốn xưng bá thiên hạ.
Mỗi lần cậu đột phá, lúc giao cảm cùng thiên địa đều có một loại xúc động: "Có cây đàn này trong tay, thiên hạ đều là của ta!"
Tuy nhiên hiện thực là, nếu không có cây đàn này, thì cậu đánh nhau với heo rừng sau núi Biệt Hạc Môn, thắng thua năm ăn năm thua.
Dư Thanh Đường nhắm mắt, thôi thôi, làm người đừng so đo quá, kim đan đánh không lại heo rừng tay không, chắc là cũng có trường hợp đó.
Ít nhất Biệt Hạc Môn nhà bọn họ còn có nguyên một ổ!
Nhưng mà thời thế đã khác, giờ về chưa chắc thua đâu nhé!
Tưởng tượng cảnh mình trở về Biệt Hạc Môn, trở thành bá chủ Sơn Viễn Phong, Dư Thanh Đường vui vẻ thu đàn rồi bước ra ngoài.
Diệp Thần Diễm vẫn ngồi xếp bằng quay lưng về phía cậu, dải lụa trắng che mắt còn nguyên, ngay cả nơ bướm Dư Thanh Đường buộc lúc nãy cũng vẫn y như cũ.
Nghe thấy tiếng động sau lưng, Diệp Thần Diễm quay đầu lại cười nói:
"Lên Kim Đan trung kỳ rồi à, luyện ra đan văn chưa?"
"Ừ ừ." Dư Thanh Đường đang định khoe cái kim đan hộp nhạc của mình thì ánh mắt bỗng khựng lại bên cạnh Diệp Thần Diễm đặt mấy thứ kỳ lạ.
Một túi linh thạch và một chiếc nhẫn trữ vật.
"Cái này là gì?" Cậu tò mò hỏi.
"À." Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Lúc nãy có kẻ đi ngang qua, tưởng ta bị mù, định thừa nước đục thả câu. Sau đó ta cho hắn biết ai mới thật sự mù."
"Mấy thứ này ấy à, là hắn tự nguyện để lại, để tạ tội."
Dư Thanh Đường đối với cái gọi là tự nguyện trong miệng hắn tỏ vẻ hoài nghi.
"Giờ thì giúp ta tháo đi chứ?" Diệp Thần Diễm chống cằm cười, "Ta ngoan lắm, lúc đánh nhau cũng không tháo ra."
Dư Thanh Đường chớp mắt: "Ta ra rồi, ngươi có thể tự tháo mà."
"Không được." Diệp Thần Diễm giấu tay ra sau: "Ta nói rồi, phải đợi nàng tháo giúp ta."
"Mau lên nào"
Hắn đưa tay ra mò mẫm, Dư Thanh Đường đành phải nắm tay hắn, ngồi xổm xuống trước mặt: "Được rồi được rồi, ta tháo cho ngươi đây."
Cậu đưa tay ra sau đầu Diệp Thần Diễm, tháo nút nơ bướm, để dải lụa trắng rơi xuống, lộ ra đôi mắt đang mỉm cười.
Dư Thanh Đường trước nay đã thấy, người này lúc cười, vừa chói mắt vừa thật lòng.
Cậu hơi dời mắt đi, định cất lại dải lụa rồi đứng dậy thì Diệp Thần Diễm bất ngờ kéo cậu lại: "Đợi chút."
Dư Thanh Đường nghiêng đầu, tò mò nhìn xem hắn định làm gì.
Diệp Thần Diễm từ dưới đất nhặt lên một cây trâm ngọc xanh, đưa tới sau đầu cậu: "Là kẻ xui xẻo kia lấy được trong bí cảnh có thể ẩn giấu khí tức, chỉ cần không bị người ta nhìn thấy, thì rất khó phát hiện."
"Nếu hắn không dám liều đánh lén ta, ta cũng chẳng phát hiện ra."
"Ta nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy cây trâm này, đúng là rất hợp với một chú Rùa nhỏ thích trốn trong vỏ."
"Hử?" Dư Thanh Đường trừng mắt.
Diệp Thần Diễm bật cười, Dư Thanh Đường bĩu môi: "Thôi kệ, cầm đồ người ta rồi, không chấp làm gì."
Con Rùa thì con Rùa, dù gì cũng sống dai, hợp với lý tưởng sống của cậu.
"Có điều..." Dư Thanh Đường nghiêng đầu né sang bên, thần sắc phức tạp nhìn hắn: "Ngươi định cài trâm cho ta, hay là muốn chọc thủng đầu ta đấy?"
"Khụ." Diệp Thần Diễm đỏ tai, hiếm khi lúng túng: "Ta... ta cũng đâu biết cài trâm thế nào."
Hắn thì thào: "Thường thấy sư tỷ sư muội, họ cứ tiện tay cài là xong"
"Ta vừa ngâm linh dịch xong, chưa buộc tóc." Dư Thanh Đường nhắc, định đưa tay nhận lấy cây trâm. Nhưng Diệp Thần Diễm lại đứng dậy, vòng ra phía sau, xắn tay áo: "Nàng đừng động, để ta buộc cho!"
Dư Thanh Đường có hơi cảnh giác: "Ngươi không định giật tóc ta đấy chứ?"
"Nghĩ gì vậy." Diệp Thần Diễm như đang đối mặt kẻ địch, trừng trừng nhìn suối tóc đen như thác của cậu, vụng về mà cẩn thận buộc tóc lại.
Ban đầu Dư Thanh Đường còn thấp thỏm, về sau thì chống cằm chán muốn chết, cuối cùng không nhịn được quay đầu lén nhìn.
"Không được nhìn!" Diệp Thần Diễm ấn đầu cậu xoay trở lại.
Dư Thanh Đường há miệng, ngập ngừng nói: "Cái đó..."
"Ta cũng không rành vụ tết tóc lắm."
"Không có ý nghi ngờ khả năng của ngươi."
"Chỉ là ta muốn nói, buộc tóc chắc không cần dùng tới trận pháp bay nổi đâu."
Vừa nói xong, cậu liền thấy da đầu căng lên, Diệp Thần Diễm vỗ tay đứng dậy: "Xong rồi"
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Huynh à, buộc tóc hơi... chặt đấy.