Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 42

Dư Thanh Đường buột miệng trả lời, nhưng đối phương im lặng quá lâu khiến cậu bắt đầu thấy hơi bất an.

 

Theo kinh nghiệm của cậu, loại câu hỏi này thường dẫn đến hai tình huống tệ nhất... Một là cậu giả vờ nói đạo tâm kiên định, sau đó bị đánh lòi ra bản chất rồi bị tống ra khỏi thử thách. Hai là cậu thật thà nhận mình không kiên định, thế là bị đá bay ra luôn cho đỡ phiền.

 

Nhưng giờ cậu chưa bị đá ra, chứng tỏ vẫn chưa đến mức tệ nhất?

 

Dư Thanh Đường mong ngóng chờ đợi, mãi sau giọng nói kia mới lại vang lên, có chút giận dữ:

 

"Tâm tính bất định, đến đây làm gì?"

 

Dư Thanh Đường đáp rất chân thành: "Môn phái nghèo quá, đến đây thử vận may xem sao."

 

Lại một trận im lặng kéo dài nữa.

 

Dư Thanh Đường vốn theo tôn chỉ đã đến rồi thì ráng thử, quyết định cố vớt vát thêm chút: "Ờm... tâm pháp không cần lợi hại đâu, có còn hơn không. Mấy món thừa mứa bỏ đi ấy, ta cũng không chê."

 

Nói xong còn trông chờ nhìn lên khoảng không trước mặt.

 

Im lặng vài giây, sau đó dường như có sự giằng co, rồi bốp một tiếng một quyển sách cũ nát bị quăng ra từ giữa không trung.

 

Dư Thanh Đường mừng rỡ nhặt lấy, ngẩng đầu kinh ngạc: "Cho ta luôn à? Không cần thử thách nữa?"

 

Giọng nói đối diện đầy tức giận: "Ngươi đã không kiên tâm, thử thách làm gì!"

 

Dư Thanh Đường á khẩu nghĩ lại thì... cũng đúng. Thử thách vốn để kiểm nghiệm đạo tâm kiên định, đã không có thì còn kiểm làm gì.

 

Giọng nói kia hạ lệnh đuổi người: "Ghi nhớ tâm pháp, mau chóng rời khỏi!"

 

Không còn cách nào, Dư Thanh Đường đành cúi đầu nhìn quyển sách trong tay 《Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh》.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cái tên này sao mà nghe như kiểu chờ bánh từ trên trời rơi xuống thế.

 

Nếu không phải lấy được từ Văn Thánh Học Phủ, dù là cậu cũng phải nghi ngờ có phải bị lừa rồi không.

 

Cậu đành tạm gác nghi ngờ, bắt đầu chăm chú ghi nhớ kinh văn và tu luyện sơ qua một lần.

 

Tổng kết nội dung thì mỗi ngày làm một việc tốt, bất kể là khen người, tha cho người, khuyên răn người khác quay đầu hoàn lương chỉ cần làm với tâm thiện là được.

 

Sau đó, ngồi chờ phúc duyên.

 

Dư Thanh Đường mơ màng mở mắt ra cái này thật sự có ích à?
Nghe cứ như phiên bản gà hầm tâm linh (chỉ những câu nói đạo lý nghe thì hay, nhưng sáo rỗng) của giới tu tiên ấy.

 

Nhưng mà, hình như cũng không hẳn là gà hầm tinh thần thuần túy. Mặn lắm, mặn đến mức muốn khóc luôn ấy.

 

Ví dụ nó bảo làm việc thiện không nhất thiết người khác phải tiếp nhận. Tỷ như ngươi thật lòng khen cái đầu trọc của người ta thật sáng sủa, dù đối phương giận tím mặt, chỉ cần ngươi là thiệt tình ca ngợi, đây là thiện.

 

Khuyên người hoàn lương cũng không cầu kết quả ngươi khuyên là ngươi thiện, người ta không nghe là người ta ác.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Toàn bộ cuốn kinh tràn ngập khí chất kiểu cố gắng là được, miễn sao có lòng, gắng gượng cũng tính là xong việc một kiểu tu chân của cá mặn.

 

Mà nói đi cũng phải nói lại, hình như cũng khá hợp với cậu.

 

Dư Thanh Đường ngẩng đầu, mặt đầy biểu cảm kỳ lạ. Nguyên tác bảo, trong Văn Thánh Học Đường ai cũng có thể tìm thấy cơ duyên phù hợp với bản thân. Quyển kinh này, chẳng lẽ là thiên đạo vừa bịa ra tạm để hợp logic luôn hả? Vừa rồi vận hành thử tâm pháp, không cảm thấy linh lực tăng mạnh, nhưng tâm trạng thì rất tốt.

 

Kiểu như là buông hết mọi gánh nặng?

 

Dù bình thường cậu cũng khá buông rồi.

 

Dư Thanh Đường xoa xoa mũi, tâm trạng phức tạp, nhưng vẫn lễ phép cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ..."

 

Còn chưa nói hết câu, mắt đã tối sầm, bị đá ra ngoài. Đối phương rõ ràng rất sốt ruột muốn đuổi khách.

 

Cậu loạng choạng lao ra cửa, suýt nữa không đứng vững.

 

"Dư cô nương, nhanh vậy?" Tiêu Thư Sinh khá ngạc nhiên, "Thành công rồi chứ?"

 

Hắn đầy vẻ quan tâm: "Lấy được tâm pháp gì thế?"

 

"Ờm..." Dư Thanh Đường có chút chột dạ, né tránh ánh mắt.

 

"Dư cô nương, chúng ta nói rồi đấy nhé." Tiêu Thư Sinh vội chắp tay, "Không thể nuốt lời đâu."

 

"Cũng không phải ta không nói." Dư Thanh Đường ngửa đầu nhìn trời, "Chủ yếu là ta sợ nói ra, ngươi lại không tin."

 

Tiêu Thư Sinh đã rút sẵn bút ra, mặt đầy chân thành: "Nghe đây, nói đi."

 

Dư Thanh Đường ghé lại gần: "Ngươi có từng nghe đến... Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh chưa?"

 

Tiêu Thư Sinh mặt ngơ ngác: "Hả?"

 

Dư Thanh Đường một hơi nói luôn: "Tức là mỗi ngày làm việc tốt, rồi chờ trời ban đại phúc."

 

Tiêu Thư Sinh: "..."

 

Hắn từ từ cất bút đi, thở dài: "Dư cô nương..."

 

Hắn vỗ vai Dư Thanh Đường, đầy vẻ an ủi: "Thử thách của Văn Thánh Học Đường xưa nay khó khăn, nếu không qua được cũng là bình thường, đừng buồn."

 

Dư Thanh Đường: "Xì, tin hay không tùy ngươi. Mai này phúc đến, không chia phần cho ngươi đâu!"

 

Cậu ngoắc tay: "Ta bán cho ngươi tin tức khác, năm trăm linh thạch."

 

Tiêu Thư Sinh giật mình: "Kết quả của Diệp huynh cũng có rồi à?"

 

"Còn lâu." Dư Thanh Đường khoát tay, thử thách chiêu thức trong Văn Thánh Học Đường yêu cầu người học phải chịu đòn trong lúc học chiêu.

 

Diệp Thần Diễm đang đấu với một thiên kiêu thời xưa sử dụng trường thương, vừa đánh vừa học, trụ được càng lâu học được càng nhiều.

 

Nguyên tác viết, hắn trụ được một ngày một đêm, học hết cả bộ Thập Điện Diêm La Thương.

 

"Không phải của hắn, là của Kim Dương Tử." Dư Thanh Đường hạ giọng dụ dỗ, "Tin tức này ngươi có thể bán lại, đổi lấy chỗ khác."

 

"Oh?" Tiêu Thư Sinh hứng thú ghé lại gần: "Ngươi biết cả chuyện của Kim Dương Tử?"

 

Dư Thanh Đường hạ giọng: "Tất nhiên rồi."

 

"Lần này hắn không chỉ lấy được truyền thừa Liên Hoa Cảnh của Đạt Ma Viện, mà còn học được một chiêu tuyệt mật trong Văn Thánh Học Đường Thiện Ác Vô Minh."

 

"Chi tiết thì.." Tiêu Thư Sinh vừa định hỏi tiếp, mặt đột nhiên biến sắc, vung quạt đè đầu Dư Thanh Đường xuống, đồng thời đánh ra một chiêu ngăn cản bàn tay trắng bệch bất ngờ vươn tới.

 

Hai bên chạm chiêu, Tiêu Thư Sinh loạng choạng bay ngược ra sau, cố lắm mới đứng vững, nhưng vẫn không quên kéo theo Dư Thanh Đường.

 

"Cái gì thế?!" Dư Thanh Đường không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng bản năng chạy trốn cực nhạy, lập tức kéo nhau bỏ chạy.

 

Quay đầu lại sau lưng cậu là Kim Dương Tử.

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Cái Phúc Duyên Kinh kia có phải hàng thật không đấy?! Mới tu luyện được một lần đã bị tóm tại trận vì nói xấu sau lưng người ta?

 

"Khụ." Tiêu Thư Sinh giấu bàn tay còn đang run nhẹ ra sau, mặt vẫn cố cười như thường: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi mà."

 

"Kim huynh xuất hiện lần này, chắc là thu hoạch lớn lắm?"

 

Dư Thanh Đường nhỏ giọng nhắc: "Hắn không họ Kim, Kim Dương Tử là đạo hiệu."

 

"Ta biết." Tiêu Thư Sinh cười gượng: "Tại ta hồi hộp quá."

 

Dư Thanh Đường thì thào: "Làm sao giờ?"

 

Tiêu Thư Sinh cũng hạ giọng: "Hắn giờ khí thế kinh người, mới không gặp có chút xíu mà ta đã thấy như không địch nổi."

 

Dư Thanh Đường gật đầu thành khẩn: "Không phải ảo giác đâu."

 

Nếu nhớ không nhầm, ngươi đúng là đánh không lại hắn thật.

 

"Vậy thì yên tâm rồi." Tiêu Thư Sinh thở phào, "Chạy lẹ."

 

Dư Thanh Đường bám chặt áo hắn: "Dắt ta theo!"

 

"Được!" Tiêu Thư Sinh còn khá có nghĩa khí, lập tức tung người bỏ chạy giữa không trung.

 

Kim Dương Tử đứng ở cửa học đường, chậm rãi ngẩng đầu.
Nếu lúc này hai người quay lại, sẽ thấy đôi mắt xưa nay luôn nhắm của hắn đã mở một màu đen thẳm như bị u ám bao phủ, giữa trán hiện ra một chữ Ác đỏ như máu, nào còn phong thái Phật giả trời sinh, giờ hắn chẳng khác gì tu la ác quỷ.

 

Hắn giơ tay, phi luân đen kịt lập tức lao theo hai người, hắn cũng phóng lên theo.

 

Tiêu Thư Sinh lập tức xoay người, tay phải cầm bút nhanh như chớp viết ra chữ Thư, tay trái vung quạt chữ ấy mang theo sức mạnh nặng nghìn cân, va chạm khiến phi luân chững lại.

 

"Huynh đài, có gì từ từ nói" Tiêu Thư Sinh vừa mở miệng, bóng Kim Dương Tử trước mặt đột ngột biến mất.

 

"Cúi đầu!"

 

Giọng của Dư Thanh Đường vang lên từ phía sau, khiến Tiêu Thư Sinh giật bắn, theo bản năng cúi đầu theo lời nhắc. Mông còn bị Dư Thanh Đường đá một cú không nặng không nhẹ, hắn cũng chẳng phản kháng, phối hợp bay người nhào ra trước, may mắn tránh được cú chưởng định xuyên tim của Kim Dương Tử.

 

Tiêu Thư Sinh quay đầu lại trong bộ dạng chật vật, nụ cười cố gắng giữ phong độ cũng bắt đầu cứng lại: "Huynh đài xuất thủ tàn độc quá rồi... có hơi... dư cô nương!"

 

Hắn biến sắc, bởi vì Dư Thanh Đường đã bị Kim Dương Tử túm cổ nhấc lên như con gà con.

 

Kim Dương Tử lúc này hoàn toàn không giống với vẻ ngày thường, trạng thái cực kỳ bất thường. Hắn kéo Dư Thanh Đường lại gần, gằn giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được ta học được chiêu gì?"

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Khoan, để cậu nghĩ xem nên bịa thế nào cho hợp lý đã.

 

Tiêu Thư Sinh mặt đầy do dự, dường như đang giằng co điều gì, tay cầm bút đã nắm chặt có vẻ định thật sự ra tay.

 

"Khoan đã!" Dư Thanh Đường vùng vẫy ngẩng đầu, đôi mắt rưng rưng khuyên nhủ, "Đừng kích động, Tiêu Thư Sinh! Ngươi không phải đối thủ của hắn đâu!"

 

"Ta cũng thấy thế!" Tiêu Thư Sinh cười khổ, "Nhưng không thể bỏ mặc ngươi mà đi!"

 

"Đừng lo cho ta, ngươi mau chạy đi!" Dư Thanh Đường nhắm mắt như thể nhìn thấu vận mệnh. Cậu biết mà, bị phản diện bắt cóc chính là định mệnh của tuyến nữ chính như cậu.

 

Tiêu Thư Sinh cảm động đến nghẹn lời: "Dư cô nương... thế thì"

 

Dư Thanh Đường lập tức mở mắt bật dậy: "Không đúng, cũng không thể mặc kệ ta hoàn toàn, ngươi chạy đi gọi người đến cứu ta!"

 

Tiêu Thư Sinh cắn răng, ôm quyền tung người lên không: "Kim Dương Tử, Đại hội Kim Đan là thử thách của tiên môn, chư vị đồng đạo Cửu Châu vốn chung một nhánh, ngươi không thể lấy mạng nàng!"

 

"Dư cô nương, ta nợ ngươi năm trăm linh thạch, quyết không bỏ rơi ngươi! Ta đi gọi người đến cứu!"

 

Dư Thanh Đường giãy giụa ngẩng đầu hét lên: "Là một nghìn!"

 

Tiêu Thư Sinh suýt vấp ngã giữa không trung.

 

Trong lúc bay đi, hắn vẫn không quên tung bút viết lên không một chữ Nguy cực đậm.

 

Thấy hắn chạy mất, Dư Thanh Đường mới lén lút ngước mắt nhìn Kim Dương Tử đối phương dường như không hứng thú với Tiêu Thư Sinh, cũng chẳng có ý cản lại.

 

Dư Thanh Đường không dám cử động cổ bị hắn nắm, dè dặt mở lời: "Ta hỏi chút được không, ngươi luyện xong Liên Hoa Cảnh rồi à?"

 

Kim Dương Tử lúc này chẳng còn chút nào phong thái lãnh đạm, xa cách trước kia, giờ nét mặt tà khí hiện rõ, nụ cười tuỳ tiện: "Nếu ta chưa luyện thành, ngươi tính làm gì?"

 

Dư Thanh Đường trả lời nhỏ xíu: "Thì ngươi còn chưa thể sát sinh, ta sẽ dũng cảm kêu cứu."

 

Kim Dương Tử như thấy chuyện gì vui lắm, cười nheo cả mắt: "Thế nếu ta luyện thành rồi?"

 

Dư Thanh Đường rụt cổ: "Vậy ta im lặng chút, tạm thời không kêu."

 

Kim Dương Tử ngửa đầu cười lớn như phát điên, tinh thần có vẻ càng lúc càng không ổn: "Ha ha! Thú vị, thú vị! Diệp Thần Diễm lại bị ngươi..."

 

Hắn cúi đầu nhìn cậu, biểu cảm bỗng trở nên kỳ quái, đột ngột buông cổ cậu ra rồi dùng tay nắm mặt cậu, kéo sát lại nhìn.

 

Dư Thanh Đường bị bất ngờ, ngẩng lên đụng ngay ánh mắt toàn đen trắng không có tròng mắt, đen sì sì cả mắt. Cậu giật mình, ánh mắt lập tức đảo loạn tránh né.

 

Kim Dương Tử lại bật cười, lần này cười càng to, đến nỗi gần như cong người lại: "Thì ra là vậy! Thì ra là vậy! Ngươi lại là..."

 

"Diệp Thần Diễm bị ngươi lừa rồi! Hắn lại bị ngươi lừa rồi, ha ha ha!"

 

Dư Thanh Đường: "!"

 

Theo nguyên tác, Kim Dương Tử sở hữu loại dị đồng thuật cực mạnh, không được tuỳ tiện mở mắt. Trước giờ hắn luôn nhắm mắt còn giờ thì, dù mắt đen ngòm, hắn đã mở mắt thật rồi.

 

Không lẽ... hắn vừa nhìn ra...?

 

Dư Thanh Đường từ từ đưa tay che ngực, giọng lí nhí, hơi thở yếu ớt như muốn giấu đầu hở đuôi: "Ngươi... ngươi đừng nói linh tinh, người ta chỉ là... hơi hơi bằng phẳng thôi mà."

 

..........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Kim Dương Tử: Tinh thần ta hoàn toàn ổn định, không điên, ngươi nhìn xem có giống ta có bệnh không hả.

 

Bình Luận (0)
Comment