Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 43

"Khà." Kim Dương Tử thấy cậu sợ tới mức không dám đối mắt, cố tình dí sát mặt lại gần, đôi mắt đen như mực gần như áp sát vào mắt cậu, mỉm cười nói:
"Ngươi lừa không nổi ta, đôi mắt này của ta nhìn rõ cốt cách ngươi rõ ràng là một nam nhân."

 

X-quang bằng mắt à!?

 

Dư Thanh Đường ngẩng đầu nhìn trời, không biết Thiên Cơ Tử là quên hay cố tình, mà hiện tại tên cậu với Diệp Thần Diễm vẫn đang được che mờ liên đới cả cái tên Kim Dương Tử cũng mờ nốt.

 

Nghĩ theo hướng tích cực, ít ra câu hắn vừa nói, người ngoài nghe không thấy.

 

Cậu lặng lẽ buông cái tay đặt vô dụng xuống, tưởng tượng xem bản thân trong con mắt kia hiện lên thế nào, không khỏi cảm thán: "Công năng thế này mà không đi làm pháp y thì thật phí của trời."

 

"Ha ha ha!" Kim Dương Tử trở nên cực kỳ thích cười, chỉ là nụ cười đó không được thân thiện cho lắm.

 

Hắn lôi Dư Thanh Đường rời đi, mà cậu cũng rất biết điều, không hề phản kháng, biểu hiện đầy thiện ý kiểu chỉ cần không đánh là còn cơ hội thương lượng.

 

Dù có dao kề cổ, nhưng chưa chém xuống thì vẫn còn nước cứu vãn!

 

Dù gì hiện tại cậu cũng đi theo tuyến nữ chính dùng sắc đẹp hy sinh vì đạo, lão Thiên Đạo chó dù có tàn cũng không đến mức cho cậu ngỏm ở đây luôn chứ.

 

Kim Dương Tử không ở lại lâu, tùy tiện tìm một sơn động, bố trí cấm chế rồi bắt đầu nhập định điều tức.

 

Hắn ném Dư Thanh Đường sang một bên, còn mình khoanh chân vận công.
Cậu lén nhìn, chỉ thấy ấn Ác giữa trán Kim Dương Tử đang biến đổi, như muốn rút lại thành chấm đỏ, nhưng lại bị tà khí cưỡng ép giữ nguyên hình.

 

Theo nguyên tác, Kim Dương Tử chưa nên gặp Long Ngạo Thiên lúc này. Hắn sẽ phải lần lượt học được Liên Hoa Cảnh và Thiện Ác Vô Minh, rồi mới làm Boss cuối cùng trong đại khảo Học phủ, đánh một trận long trời lở đất với Long Ngạo Thiên.

 

Thua cực đẹp, có thể nói là phong quang đại táng (đám tang hoành tráng).

 

Dư Thanh Đường chống cằm nghĩ ngợi. Trong truyện, lúc ấy Diệp Thần Diễm muốn tìm Kim Dương Tử báo thù cho đại sư huynh và đồng môn, nhưng không thấy người vì hắn lúc đó đang bế quan, hai công pháp tương khắc, nội thể loạn thành nồi cám.

 

Giờ nhìn hắn đang đau đớn lăn lộn trong lửa nghiệp đen kịt, Dư Thanh Đường không khỏi cảm thán, công pháp càng lợi hại thì càng lắm tai họa. Xét theo cách đó, bộ Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh của cậu còn khá là ổn.

 

Tuy không khiến người ta kỳ vọng, nhưng ít ra không cần bỏ công bỏ sức gì cả.

 

"Phù..." Kim Dương Tử cuối cùng cũng mở mắt, đôi mắt vẫn một màu đen như mực.

 

Hắn chỉ vừa hé cười thì lại đột ngột phun ra một ngụm máu, nghiệp hỏa bùng lên mãnh liệt. Hắn ôm mắt thét lên một tiếng thê lương, đến khi ngẩng đầu lại thì đôi mắt đã nhắm chặt, chữ "Ác" giữa trán cũng biến về một chấm đỏ.

 

Đây mới là Kim Dương Tử thật sự trở lại.

 

Dư Thanh Đường len lén rút lui về góc, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.

 

Kim Dương Tử khụy người chống đất, còn chưa kịp lau máu ở khóe miệng đã hừ lạnh một tiếng: "Hừ."

 

Dư Thanh Đường: "Há."

 

Kim Dương Tử người hơi cứng lại, chầm chậm quay đầu.

 

Dù đôi mắt đã nhắm, nhưng Dư Thanh Đường vẫn cảm nhận rõ hắn đang trừng cậu.

 

Cậu lập tức đưa tay bịt miệng thật sự là không hiểu sao cái miệng này không biết tiết chế nữa, cái màn song tấu Hừ - Há tuyệt diệu như này, sao cứ phải lựa đúng lúc sống còn mà bung cơ chứ!

 

Kim Dương Tử định hừ thêm phát nữa, mà cuối cùng nhịn lại, sửa thành: "Khà."

 

"Ngươi cũng biết điều đấy, không hề nhân lúc ta yếu mà giở trò."

 

Dư Thanh Đường gật đầu như bổ củi: "Vâng vâng, ưu điểm của ta không nhiều, chính là người tương đối thành thật."

 

"Thành thật?" Kim Dương Tử cười lạnh, "Vậy ngươi sao biết được ta tu luyện Thiện Ác Vô Minh"

 

Dư Thanh Đường quay đầu né ánh mắt hắn, nhưng bị Kim Dương Tử túm cằm, ép phải nhìn thẳng: "Nói."

 

Cậu hít sâu một hơi: "Thật ra là ngoài ý muốn thôi."

 

Cậu mắt long lanh chân thành: "Ngươi biết đấy, Học phủ lâu năm không ai trông, dễ xuống cấp, rồi sẽ xuất hiện vấn đề."

 

"Ví dụ như cách âm không tốt."

 

"Ngụy biện!" Kim Dương Tử nhíu chặt mày, rõ ràng không tin.

 

"Không thì ngươi bảo ta biết bằng cách nào?" Dư Thanh Đường chớp mắt, "Chẳng phải ta đi ngay sau ngươi ra khỏi học đường à, hỏi Tiêu Thư Sinh đi."

 

"Ngươi nghe qua câu này chưa loại bỏ mọi khả năng, thứ còn lại dù khó tin cũng là sự thật!"

 

"Chỉ là trùng hợp nho nhỏ thôi!"

 

Kim Dương Tử trầm mặc hồi lâu, bỗng nói: "Đánh đàn."

 

Dư Thanh Đường chưa kịp hiểu: "Gì cơ?"

 

Kim Dương Tử bóp mạnh mặt cậu, mặt không vui: "Từ giờ, nếu ta chưa cho phép, cấm ngươi mở miệng."

 

"Đánh đàn, bản khúc ngươi dùng để trấn an Ôn Như Băng Vấn Tâm khúc."

 

Dư Thanh Đường bừng tỉnh trách sao hắn chỉ nhắm vào mình, không để ý Tiêu Thư Sinh, ngoài thù hận cũ với Diệp Thần Diễm, còn là thèm khúc đàn của cậu!

 

Cậu lề mề sờ nhẫn trữ vật, rề rà ôm đàn lên đùi, liếc hắn một cái.

 

Kim Dương Tử lại khoanh chân nhập định: "Đánh."

 

Dư Thanh Đường mặt như đưa đám gảy đại mấy cái, đàn âm loạn xạ, nốt thừa nốt thiếu, chẳng đâu vào đâu giờ cậu mới thấy rõ, cường hóa bản thân cũng có mặt trái! Ngày xưa gảy sai vài nốt là gục ngay, giờ khỏe hơn, lại phải chịu đựng thêm.

 

Kim Dương Tử nghe đến mức nhíu cả mày, cuối cùng không nhịn được quát: "Ngươi đánh cái gì đó!? Vấn cái tâm gì chứ!?"

 

Dư Thanh Đường chỉ chỉ miệng.

 

Kim Dương Tử giận tới mức phất tay áo: "Nói!"

 

Cậu mới chậm rãi mở lời: "Vấn... vấn tâm can của ngươi."

 

Kim Dương Tử: "..."

 

Hắn giơ tay, đầu ngón tay lóe kim quang, Dư Thanh Đường đã cuộn tròn lại, lí nhí nói: "Âm tu bọn ta là thế, khúc nhạc theo tâm mà ra, giờ ta sợ hãi, đánh ra được nhiêu đây là khá lắm rồi!"

 

Thấy phi luân chưa bay ra, Dư Thanh Đường gan to hơn tí, liếc hắn một cái rồi nhỏ giọng: "Muốn nghe bản hoàn chỉnh, phải đợi tâm tình ta phù hợp"

 

"Vớ vẩn!" Kim Dương Tử giận tới đập tay vào vách đá, cả động rung bần bật, bụi đá rơi lả tả, "Chẳng lẽ ta còn phải dỗ ngươi vui à"

 

"Nghe vậy ghê ghê, thôi khỏi." Dư Thanh Đường nhích mông vào góc thêm tí nữa, "Ngươi để ta yên lặng một mình, tự dưng ta nghĩ thông là được."

 

Cậu chân thành nói: "Dù gì ta cũng cần khôi phục linh lực, vừa ra khỏi thử thách, ta yếu lắm, đánh dở cũng là lý do chính đáng."

 

"Phế vật." Kim Dương Tử xoay người.

 

"Vâng vâng là ta." Dư Thanh Đường nhận luôn, không hề xấu hổ, còn hơi tự hào nữa cơ.

 

Kim Dương Tử đầy tức giận, nhưng cuối cùng cũng không ép cậu đàn tiếp.

 

Dư Thanh Đường vừa nhẹ nhõm, thì nghe hắn âm u nói: "Ngươi mà dám giở trò, ta sẽ chặt đầu ngươi đem tặng Diệp Thần Diễm. Như vậy, ngươi còn có thể tiếp tục lừa hắn cả đời."

 

Dư Thanh Đường cười khan hai tiếng: "Ha ha, làm gì có chuyện đó."

 

Ngoài cảnh giới Cổ Học Phủ, chuyện về Diệu Ngọc Hồng Nhan Đan tạm thời khép lại, lúc này Thiên Cơ Tử mới sực nhớ ra phải thả Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm ra ngoài.

 

Mây mù tan dần, hình ảnh bên trong hiện rõ trở lại, Thiên Cơ Tử sững sờ: "Ơ?"

 

Ông trợn mắt: "Sao lại là Kim Dương Tử với con dâu ta ở cùng nhau!? Vậy đồ đệ ta đâu rồi!?"

 

Ông giận tím mặt: "Mấy người Kim Quang Môn các ngươi sao cái gì cũng ăn trộm vậy hả!?"

 

Liệt Dương trưởng lão nghe không nổi nữa, lập tức nổi đóa: "Ý gì đấy! Kim Quang Môn ta quang minh lỗi lạc, chưa từng trộm cắp gì hết!"

 

"Phì!" Thiên Cơ Tử xắn tay áo, vạch mặt luôn, "Các ngươi chẳng phải là trộm bí truyền mà dựng nên à? Năm xưa trộm học Phật gia, lại trộm học Đạo gia, mới đẻ ra cái thứ Kim Quang Môn chẳng ra Phật chẳng ra Đạo như các ngươi!"

 

Ông chỉ sang hai người Mật Tông: "Không tin thì hỏi đi, thiên hạ vận hành Mật Tông đều có ghi chép, hỏi họ xem!"

 

Liệt Dương trưởng lão tức đến mặt đỏ bừng, nhưng lại lộ vẻ kiêng dè, không dám hỏi nhiều bởi vì ai lập phái chẳng bịa ra một cái truyền thuyết tổ sư có máu mặt chứ?

 

Chuyện vị tổ sư được đồn là từng tham ngộ với Phật sống và chân tiên ấy, thật ra xuất thân từ đâu, chính ông cũng không biết rõ.

 

Lúc này mà tra, không khéo lại thành thật. Chi bằng cứ để Thiên Cơ Tử mang tiếng chửi bậy là xong.

 

Ông hừ một tiếng, quay mặt đi, không nhắc tới chuyện Mật Tông nữa.

 

"Xì." Thiên Cơ Tử tuy chiếm thế thượng phong, nhưng không hề đắc ý, vẫn lo lắng nhìn xuống phía dưới, lẩm bẩm: "Thằng nhãi Diệp Thần Diễm này, đến giờ còn chưa ra tay là sao hả?"

 

Ngũ sư huynh bên cạnh cũng chau mày, nhắm mắt không biết đang âm thầm cầu thần thánh phương nào cho Dư Thanh Đường.

 

"Đừng lo, đừng lo." Thiên Cơ Tử vỗ vai an ủi, "Người hiền tự có thiên tướng."

 

Học phủ có dính dáng đến bí truyền, giống như Hóa Long Trì năm đó, sẽ có che chắn, phải đợi hai đứa đó ra mới biết chuyện gì xảy ra.

 

Hiện giờ ông chỉ có thể chăm chú theo dõi Kim Dương Tử và Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường thì đang chăm chăm chờ Kim Dương Tử bản thiện xuất hiện.

 

Bí thuật Thiện Ác Vô Minh kia thật sự đặc biệt, tu luyện đến cảnh giới cao có thể tạo ra Thiện Ác Pháp Thân.

 

Pháp thân ác có lực chiến cực mạnh, không biết đau, có thể bộc phát sức mạnh vượt hơn bản thể gấp đôi. Pháp thân thiện thì phòng thủ vững như núi, linh lực không dứt, sinh cơ bất tận, gần như bất bại.

 

Chưa hết, hai pháp thân còn có thể thay nhau tồn tại. Dù bị thương chí mạng, chỉ cần còn chút sức để đổi thân, là tương đương với có thêm hai cái mạng.

 

Ngay cả khi cả hai pháp thân đều bị trọng thương, thì với bản thể cũng chỉ là tiêu hao linh lực lớn, không đến mức mất mạng.

 

Nhưng lợi hại vậy thì đương nhiên cũng có điểm chết người chính là, hai thân thiện ác quá độc lập, một bên chí thiện, một bên cực ác, nhìn nhau chướng mắt, ai cũng muốn tách khỏi đối phương.

 

Nếu không thể áp chế được hai thân ấy, thì chúng sẽ tranh quyền đoạt thể, cố gắng đuổi bên kia khỏi thân thể, kết quả là như Kim Dương Tử bây giờ điên điên dại dại, tinh thần phân liệt.

 

Dư Thanh Đường thầm thở dài, cậu đang đợi cái bản thiện của Kim Dương Tử xuất hiện, thả mình một con đường sống.

 

Trong lúc chờ đợi, cậu tranh thủ luyện thêm mấy lần Tĩnh Đãi Phúc Duyên Kinh, mong rằng phúc duyên mau tới.

 

"Khụ."

 

Chờ rồi lại chờ, cuối cùng đại thiện nhân Kim Dương Tử cũng có động tĩnh.

 

Hắn run nhẹ mí mắt, chậm rãi mở mắt con ngươi nhạt như hổ phách, kim quang thu liễm, trông như được đúc từ kim lưu.

 

Ấn đỏ giữa trán lại mở ra, hiện lên một chữ Thiện bằng máu đỏ rực.

 

Lúc này Kim Dương Tử cụp mắt, thần sắc từ bi, khí tượng trang nghiêm, nhẹ giọng than một tiếng: "Aii..."

 

Dư Thanh Đường chờ hắn đã lâu, vội chắp tay khẩn cầu, không vòng vo gì hết: "Thả ta đi nha!"

 

"Được." Kim Dương Tử nói ngắn gọn, "Chạy xa một chút, tránh nơi này."

 

Hắn vung tay giải trừ cấm chế trong động, Dư Thanh Đường mừng rỡ, mới chạy được hai bước thì lại bị một bàn tay bóp cổ ấn xuống đất.

 

Cái kỹ thuật bóp cổ này, nhìn phát biết là bản ác.

 

Dư Thanh Đường nước mắt lưng tròng, quay đầu đối mắt với đôi mắt đen như vực sâu: "Ngươi cũng đổi nhanh quá đấy chứ!"

 

Có cho ba giây nghỉ không vậy!?

 

"Hửm?" Kim Dương Tử bản ác nheo mắt đầy nguy hiểm, "Ngươi nói cái gì nhanh?"

 

Dư Thanh Đường lập tức thức thời: "Ta nói cái tên Kim Dương Tử vừa rồi không đáng tin, yếu quá, biến mất nhanh quá trời luôn."

 

"Hà hà, đúng, đúng" Kim Dương Tử bản ác cười lớn, cười một hồi liền đột ngột sát lại, sát khí bùng lên: "Đúng là hắn nên biến mất vĩnh viễn!"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: A Thiện! Mau tỉnh lại cứu mạng a!!

Bình Luận (0)
Comment