Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 56

Dư Thanh Đường còn chưa đứng vững trên đài, đã cảm thấy một luồng sát khí u minh ập tới, suýt nữa chân mềm nhũn ngã nhào xuống dưới.

 

Cậu vừa mới đặt chân lên mép đài, như giẫm phải lửa nóng, lập tức co lại rồi quay đầu bỏ chạy. Không ngoài dự đoán, lại bị Diệp Thần Diễm ôm ngang eo kéo trở lại.

 

Dư Thanh Đường hoảng hốt kêu: "Ngươi làm gì đấy làm gì đấy!"

 

Dưới ánh mắt của bao người, hắn chẳng lẽ định đánh cậu thật sao! Rõ ràng cậu có lộ tẩy gì đâu!

 

Diệp Thần Diễm nhìn cậu, khoé mắt hiện ý cười, cố ý doạ: "Kêu nàng lên đài tỷ thí, không lẽ còn là chuyện khác? Ta muốn thử thương pháp trên cảnh giới Liên Hoa của nàng xem sao."

 

Dư Thanh Đường trừng lớn mắt, không thể tin hắn lại tuyệt tình như vậy, lập tức mở miệng nhận thua: "Ta..."

 

Diệp Thần Diễm vừa thấy cậu há miệng đã đoán được định nói gì, liền đưa tay bịt chặt miệng cậu. Hai người gần như đồng thời hô lên: "Ta nhận thua."

 

Chỉ có điều, một tiếng vang dội, một tiếng nghẹn ngào, nhưng vẫn kiên quyết xuyên qua kẽ tay Diệp Thần Diễm mà vang lên.

 

Dưới đài, cả hội trường lập tức xôn xao.

 

Dư Thanh Đường lập tức nghi ngờ không biết có phải mình hô lớn quá, át luôn cả lời Diệp Thần Diễm không, sao chỉ nghe thấy tiếng của mình "ta nhận thua" vang vọng mãi.

 

Cậu ngây ngẩn nhìn hắn, xác nhận lại: "Ngươi vừa nói gì?"

 

Diệp Thần Diễm cười nhẹ, cuối cùng buông tay, lùi một bước, mỉm cười nói: "Ta nhận thua."

 

"Ngươi... ngươi... ngươi nhận thua làm gì?" Dư Thanh Đường trong đầu như rối bời, vốn đã không lanh lợi nay càng rối loạn hơn, "Ta cũng vừa nhận thua mà! Ta còn hô nhanh hơn ngươi!"

 

"Ta lại thấy là ta nói nhanh hơn." Diệp Thần Diễm ngẩng đầu nhìn Kim bảng, chờ thay đổi tên.

 

Nhưng chờ một hồi vẫn không có phản ứng, hắn nhíu mày: "Hỏng rồi sao?"

 

Dư Thanh Đường nhìn Kim bảng, ngửa đầu thở dài có khi không chỉ là bảng hỏng, mà ngay cả thiên đạo cũng bị doạ hỏng rồi.

 

Long Ngạo Thiên vậy mà lại nhận thua.

 

Nghĩ kỹ lại, vốn không nên trông mong kẻ luôn hiếu thắng như Long Ngạo Thiên sẽ vì một tên hòa thượng mà nhận thua.

 

Nhưng tại sao lại chịu nhận thua với cậu chứ.

 

Ngay cả trong nguyên tác, hắn cũng chưa từng nhận thua với bất kỳ nữ chính nào!

 

Trước kia vì hắn quá hiếu thắng, đến cả với nữ chính cũng chẳng nhường nhịn, còn bị độc giả cười chê chắc chắn không có bạn gái, chứ nếu có thì dám cãi kiểu này là bị đập cho vỡ đầu rồi.

 

Dư Thanh Đường ngơ ngẩn nhìn lên trời chẳng lẽ Long Ngạo Thiên có bạn gái rồi? Cả cốt truyện bị viết lại? Hố kia có lấp nổi không?

 

Tên "Diệp Thần Diễm" trên đỉnh Kim bảng loé lên, như được thêm hiệu ứng đặc biệt.

 

Sau đó tên "Dư Thanh Đường" ở cuối bảng cũng loé theo.

 

Hai cái tên cứ thế đồng thời sáng rực, nhưng vị trí thì không hề thay đổi.

 

Tiêu Thư Sinh nhẹ gõ cây quạt vào tay, mỉm cười nói: "Hỏng rồi, lần này chắc làm khó linh trí học phủ rồi."

 

"Học phủ chi linh?" Xích Diễm Thiên tò mò hỏi, "Là cái gì?"

 

"Chỉ là suy đoán thôi." Tiêu Thư Sinh không giấu giếm, "Chúng ta tra cổ thư, đoán rằng toàn bộ Văn Thánh học phủ là một kiện linh khí nhất phẩm."

 

"Nó không có uy lực gì khác, nhưng có thể mở ra một vùng không gian, tự sản sinh linh trí, vận hành theo quy tắc riêng."

 

Hắn cười, chỉ vào Kim bảng: "Nhưng chắc đây là lần đầu tiên nó gặp tình huống thế này."

 

Bên ngoài cổ học phủ, các đại năng nhìn bảng xếp hạng Kim bảng chớp nháy cũng có phần khó xử.

 

"Thật lạ." Thanh Trúc tiên sinh nheo mắt, trầm ngâm, "Nó thật sự không thể phân định thắng bại sao?"

 

"He he." Thiên Cơ Tử nheo mắt nhìn tên "Dư Thanh Đường" không nhúc nhích, cười hòa ái: "Dù sao cũng là linh khí nhất phẩm, có tính tình cũng bình thường thôi. Không muốn phối hợp theo mấy đứa nhỏ làm loạn cũng dễ hiểu."

 

"Hoặc cũng có thể là cũ kỹ quá rồi, đồ cổ thường hay trục trặc." Hắn giả vờ xoa lưng, "A, mấy hôm nay lưng ta cũng đau"

 

"Hừ." Văn Thiên Hạ nhìn hắn như cười như không, "Rõ ràng ngươi linh khí sung mãn, mấy ngày nay còn tinh tiến, giả bộ cái gì?"

 

Thiên Cơ Tử định phản bác, Văn Thiên Hạ lại hờ hững liếc sang bảng Phi Tiên, cười nhạt: "Nếu thật có vấn đề, chưa chắc đã do linh khí này."

 

Thiên Cơ Tử khẽ khàng khép miệng, cười he he giả ngu.

 

"Ồ?" Thanh Xà trưởng lão tò mò, "Còn có cái gì sai?"

 

Văn Thiên Hạ mỉm cười, chỉ vào Dư Thanh Đường trên màn ảnh: "Cây cổ cầm trên người hắn."

 

Lại chỉ vào Kim Dương Tử: "Tấm gương trên người hắn."

 

Vừa định chỉ tiếp, thì phía sau có người ho nhẹ, hắn lại mỉm cười ngậm miệng.

 

Thanh Xà trưởng lão truy hỏi: "Không nói tiếp à? Sai chỗ nào?"

 

Văn Thiên Hạ cười: "Muốn biết chi tiết, mời chờ xem Kỳ văn đại tỷ Kim Đan năm nay."

 

Liệt Dương trưởng lão lạnh lùng mở miệng: "Chỉ cần đừng viết lung tung. Có một số chuyện..."

 

"Văn huynh tự biết chừng mực." Thiên Cơ Tử cười, "Tứ quý thư viện dám lắm mồm bao năm, mà chưa từng bị diệt môn, đương nhiên biết cái gì nên viết, cái gì không nên."

 

Văn Thiên Hạ vẫn tươi cười: "Đương nhiên, đương nhiên."

 

Trong khi các đại năng khẩu chiến bên ngoài học phủ, bên trong, Dư Thanh Đường len lén nhích ra mép đài: "Không đổi vị trí thì nghĩa là ta nói nhanh hơn. Nhận thua cầu xin tha mạng là tuyệt học của Biệt Hạc Môn, lần này tính là ta thắng."

 

"Nếu không còn gì, ta đi trước..."

 

Lại bị Diệp Thần Diễm đặt tay lên vai giữ lại.

 

"Có gì đó không ổn." Hắn ngẩng đầu nhìn Kim bảng, không để cậu chạy, "Bảng này rốt cuộc là..."

 

Giọng nói uy nghi cuối cùng cũng vang lên, lần này nghe ra có phần tức tối: "Láo xược! Thật sự quá láo xược!"

 

"Đại khảo học phủ, sao có thể làm trò như vậy!"

 

"Nếu các ngươi đều không cần cái nhất, vậy thì đừng ai lấy!"

 

Diệp Thần Diễm nhíu mày, định mở miệng, nhưng cả Văn Thánh học phủ đã rung lắc dữ dội.

 

Hắn lập tức kéo Dư Thanh Đường lại, đề phòng bất trắc.

 

Ngoài học phủ, Thiên Cơ Tử hơi nhướng mày, tay kết ấn trong tay áo, ngọc bài bên hông Dư Thanh Đường khẽ rung lên, nhưng lúc này cả học phủ đang chấn động, không ai chú ý tới.

 

Chỉ có lão giả Mật tông thoáng nghi ngờ nhìn qua, nhưng Thiên Cơ Tử đã che đậy xong, làm bộ ngáp một cái.

 

Trong học phủ, tên "Dư Thanh Đường" ở vị trí cuối bảng đột nhiên di chuyển.

 

Trước kia không nhúc nhích, giờ vừa nhúc nhích là như bắn pháo hoa, vượt qua bao tên thiên kiêu, thẳng tiến l*n đ*nh, sánh vai cùng "Diệp Thần Diễm", hai cái tên lấp lánh chói mắt.

 

Dư Thanh Đường há miệng, không thể tin được mà cúi đầu nhìn ngọc bài bên hông, lại ngẩng đầu nhìn Kim bảng.

 

Gì vậy trời!

 

Diệp Thần Diễm thoáng nhận ra khác thường, nhưng chuyện đúng như mong muốn của hắn, nên giả vờ như không biết, thu hồi ánh mắt, còn tiện tay che giúp ngọc bài của Dư Thanh Đường.

 

Tên đã động, học phủ cũng ngừng rung, giọng nói uy nghi vừa rồi còn giận dữ, giờ lại khẽ khàng: "Ừm?"

 

"Ơ?" Tiêu Thư Sinh cũng ngẩng đầu, ngạc nhiên, "Cái này đồng hạng nhất?"

 

Hắn đảo mắt, nhìn qua lại giữa Diệp Thần Diễm và Dư Thanh Đường, lộ vẻ trầm tư.

 

"Đâu có chuyện đồng hạng nhất?" Lý Linh Nhi tròn mắt, "Tỷ võ phải có thắng bại, từ trước tới nay chưa từng có!"

 

"He he." Tiêu Thư Sinh lắc quạt, tỏ vẻ thâm sâu, "Lý cô nương không hiểu rồi, vì hiếm nên mới quý."

 

"Ái tình, chính là phải kinh tâm động phách, hiếm có trên đời, sai lệch trùng hợp, cuối cùng xứng đôi vừa lứa."

 

"Như vậy mới bán chạy..."

 

"Ồ... ta hiểu rồi!" Xích Diễm Thiên đập tay, "Nhất định là vì mai rùa của Dư Thanh Đường cứng quá, Diệp Thần Diễm đánh không nổi."

 

"Nhưng nàng cũng chỉ có cái mai, không thắng được Diệp Thần Diễm. Thế nên, tính ra là hoà rồi"

 

Tiêu Thư Sinh ngẩn ra: "Xì, Xích huynh đúng là..."

 

"Lợi hại nhỉ?" Xích Diễm Thiên cười đắc ý, "Vừa rồi rung chuyển chắc là linh trí gì đó diễn luyện rồi cho ra kết quả thế này."

 

Nghe xong còn có mấy phần hợp lý.

 

Trừ Tiêu Thư Sinh biết nội tình, nhiều người khác thật sự tin.

 

Hòa thượng Bảo Định nghiêm trang gật đầu: "Liên Hoa Cảnh của Phật môn ta, nếu tiểu thành, đã là kim cương bất hoại."

 

"Nhưng Dư cô nương chỉ trong mấy ngày đã đạt thành tựu thế này, xem ra thực sự có duyên với tuyệt học này."

 

"Ít ra lợi hại hơn để trong tay các ngươi." Thiện Tuệ nhìn Dư Thanh Đường mỉm cười, "Phật độ hữu duyên nhân, xem ra, Liên Hoa Cảnh này vốn nên thuộc về Dư cô nương."

 

Giọng nói uy nghi im lặng một lúc, Kim bảng quét một lượt nhưng rốt cuộc không tìm ra điểm bất thường, đành nói: "Đệ nhất đã định, còn ai không phục?"

 

Giọng điệu dường như còn mang theo chút chờ mong.

 

Dư Thanh Đường cũng đầy mong đợi nhìn quanh, Diệp Thần Diễm đứng sau cậu, nheo mắt đầy ý cảnh cáo quét qua các tu sĩ.

 

Cả hội trường im lặng.

 

Dư Thanh Đường tròn mắt sửng sốt, cậu đã có uy thế này rồi?

 

Diệp Thần Diễm cười cười, đặt tay lên đầu cậu xoay lại đối diện: "Xem ra, chúng ta định sẵn đồng hạng nhất rồi."

 

Giọng uy nghi có chút giận dữ: "Hừ, thôi vậy, vào đi!"

 

Trên đài sáng lên, hai người biến mất tại chỗ.

 

"Những đài khác, tỷ thí tiếp tục!"

 

Dư Thanh Đường và Diệp Thần Diễm tiến vào một vùng tiên cảnh mờ ảo, trước mắt xuất hiện một bóng người hư ảo, khí chất phiêu dật, tay cầm một cây linh thụ thu nhỏ là Bồ Đề trồng trong thức hải.

 

Giống cây từng thấy ở Đăng Tiên Lâu, nhưng loại này cao cấp hơn hẳn.

 

Đây chính là bảo vật lẽ ra thuộc về Diệp Thần Diễm trong nguyên tác, nay...

 

Giọng uy nghi vang lên: "Đệ nhất chỉ có một, bảo vật cũng chỉ có một. Cây Bồ Đề này, hai người các ngươi..."

 

Dư Thanh Đường lập tức lùi một bước: "Cho hắn, ta không mê tu luyện, hắn thích thì lấy đi. Quả bồ đề lại không ăn được, ta giữ cũng vô dụng!"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Vậy nàng ấy lấy gì?"

 

Giọng nói hỏi tiếp: "Ngươi muốn gì? Công pháp, thần thông, pháp bảo... Ta phá lệ, cho phép ngươi chọn lại."

 

Dư Thanh Đường ngẩn người, có chút ngượng ngùng: "Cái gì cũng được sao?"

 

"Hừ." Giọng uy nghi có vẻ khó chịu, "Phải tương đương giá trị với Bồ Đề."

 

Diệp Thần Diễm cười nhẹ, cổ vũ cậu: "Nàng cứ nói, cùng lắm hắn bảo không được, thì thương lượng lại."

 

Dư Thanh Đường ho nhẹ, nói nhỏ: "Vậy ta nói thật đấy nhé."

 

Cậu hơi ngại ngùng, lấy hết dũng khí, nhìn bóng người hư ảo, chân thành hỏi: "Ngươi có thần thông nào... tu rồi phát tài không?"

 

Giọng uy nghi và Diệp Thần Diễm cùng lúc bật ra một tiếng: "Hả?"

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: "Ngươi biết đấy, Biệt Hạc Môn chúng ta từ bé đã nghèo rồi QAQ"

Bình Luận (0)
Comment