Kiếm Sơn Hà sắc bén vô song, chém đứt cấm chế phất trần mà Thiên Cơ Tử tiện tay bày ra như chém bùn.
Diệp Thần Diễm vừa thoát khỏi khống chế liền lập tức lao ra cửa: "Ngươi ở lại, nếu lão già tới bắt ta, nhớ cản hắn cho ta!"
"Á?" Lý Linh Nhi tròn mắt kinh hãi, "Khoan đã, ta đi với ngươi"
"Ngươi đi làm gì?" Diệp Thần Diễm nhướng mày, "Ta..."
"Đi cứu người chứ sao" Lý Linh Nhi trượng nghĩa vác kiếm Sơn Hà lên vai, "Lỡ ngươi đánh không lại thì sao"
Diệp Thần Diễm vốn định từ chối, nhưng lại bất chợt đổi ý, ánh mắt như có điều suy nghĩ nhìn nàng: "Ngươi đi cũng được."
Lý Linh Nhi ôm chặt Thiểm Điện, bỗng thấy lạnh sống lưng, vô thức lùi lại một bước, giơ kiếm chắn trước ngực: "Ngươi không phải đang mưu tính chuyện gì đấy chứ?"
"Sao có thể." Diệp Thần Diễm cười dịu dàng, "Ta đâu phải loại người đó."
"Y....." Lý Linh Nhi rùng mình xoa cánh tay nổi da gà.
Ở biên giới Thanh Châu, Dư Thanh Đường cùng Ngũ sư huynh bay một đường dài, mới vừa dừng lại nghỉ chân.
Đã rời trung tâm Thanh Châu được một đoạn, quán trọ vùng này giá cả rẻ hơn nhiều.
Dư Thanh Đường trước đó đã hai lần lắc Tụ Bảo Bồn, tuy đều gặp vận đen, nhưng vẫn nhặt được chút linh thạch ít ra cũng khá hơn khoản tiền cày ruộng mà Ngũ sư huynh kiếm được.
Có điều...
Ngũ sư huynh lắc đầu: "Tu sĩ quen ăn gió nằm sương rồi , ta thấy chẳng cần phí linh thạch vào mấy chỗ thế này."
Dư Thanh Đường vội gật đầu, chứng minh bản thân chưa bị đường mật của Diệp Thần Diễm làm lung lay: "Đúng đúng! Chúng ta để dành linh thạch, ta còn có thể luyện thêm dọc đường, dùng thêm vài lần Tụ Bảo Bồn, chờ về Kim Châu còn có thể mua hai cái giò Nguyên Anh cho sư huynh đệ ăn"
Ngũ sư huynh phì cười, xoa đầu hắn: "Có lòng là tốt, không cần phải nóng ruột dùng hết linh thạch."
Hắn hơi cảm khái, "Ngươi cũng khác trước nhiều rồi."
Dư Thanh Đường hoảng hồn trợn to mắt: "Không, không có mà"
Ngũ sư huynh bật cười: "Ngươi trước đây tuyệt đối không chủ động nhắc tới chuyện tu luyện."
"Ồ." Dư Thanh Đường thở phào nhẹ nhõm, "Ngươi nói cái này."
"Ta còn tưởng ngươi phát hiện cái gì cơ..."
Ngũ sư huynh vừa định nói tiếp, tai khẽ giật, ánh mắt nghiêng về phía tây nơi đó vừa phát ra tiếng đá lăn rất khẽ.
Hắn là âm tu, nhạy cảm với thanh âm hơn người thường, tự nhiên không bỏ qua được dị động nhỏ như vậy.
Hắn lập tức chú ý, nghiêng tai nghe kỹ, lại phát hiện dao động trong không khí có phần dị thường tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Cảm giác như có cường giả nào đó đang đè ép tiếng gió, khiến toàn bộ gió đều phải câm miệng.
Sắc mặt Ngũ sư huynh chợt nghiêm lại: "Tiểu sư đệ, mau trốn đi, quanh đây có điểm bất thường."
"Á?" Dư Thanh Đường nghi hoặc nhìn quanh, hắn mới Trúc Cơ lại còn đang thất thần, căn bản chẳng cảm nhận được gì khác lạ, "Sao vậy?"
"Có cao nhân ở gần đây." Ngũ sư huynh nhíu chặt mày, "Không biết có nhằm vào chúng ta không, tốt nhất nên tránh trước."
"Được." Dư Thanh Đường ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn giữ vững tinh thần lạc quan, "Chắc không sao đâu, dạo này Đại hội Kim Đan đang diễn ra ở Thanh Châu, cao nhân từ khắp nơi tới, có khi gặp đúng người về nhà thôi."
Ngũ sư huynh hơi gật đầu: "Mong là thế."
Từng đi nhiều nơi lịch duyệt phong phú, hắn luôn cẩn trọng hơn người.
Hắn đưa Dư Thanh Đường tìm được một sơn động bí ẩn để ẩn thân, vẽ mấy nét bày cấm chế ở cửa động, phong bế khí tức, rồi dùng ảo thuật giấu kín lối vào.
Dư Thanh Đường còn móc ra một cây trâm từ nhẫn trữ vật đưa hắn: "Cái này cái này, che khí tức được đó!"
"Tốt" Ngũ sư huynh treo nó lên trận pháp, lặng lẽ lùi lại, ra hiệu Dư Thanh Đường giữ im lặng.
Hai người vừa nấp được một chốc, chẳng bao lâu sau, trên không liền có hai bóng người đáp xuống.
Dư Thanh Đường trốn trong động lén ngẩng lên nhìn, nhịn không được mở to mắt chẳng phải lão giả và thánh nữ của Mật Tông đó sao? Sao họ lại đến đây?
Hai người lơ lửng giữa không trung, như đang dò xét xung quanh, có vẻ sắp phát hiện ra chỗ họ ẩn thân, tim Dư Thanh Đường lập tức thắt lại đây là môn phái cổ đại có thực lực hàng đầu trong nguyên tác, chút trò mèo của bọn họ e là không giấu được.
Nhưng nhìn theo hướng tích cực, Mật Tông vốn chính phái, hẳn không vì chuyện gì mà ra tay với hai nhân vật phụ vớ vẩn như họ, dù có bị phát hiện chắc cũng không đến nỗi.
Dư Thanh Đường âm thầm chuẩn bị tinh thần lộ diện, thì đột nhiên có thêm hai tiếng phá không vang lên, Diệp Thần Diễm cùng Lý Linh Nhi cũng hạ xuống khu vực này.
Đôi bên vừa thấy nhau liền đồng loạt ngẩn người, biểu cảm mỗi bên đều phức tạp khó tả.
Cuối cùng vẫn là Diệp Thần Diễm chủ động phá tan im lặng, khách khí chào hỏi: "Tiền bối."
"Ừm." Mật Tông lão giả nheo mắt đáp lại, thần sắc có chút mất tự nhiên, "Là đệ tử của Quy Nhất Tông, đứng đầu Đại hội Kim Đan lần này, cũng xem như anh tài trẻ tuổi."
"Ngươi cứ đi đi, chỗ này..."
"Xin thứ lỗi." Diệp Thần Diễm không nhúc nhích, "Vãn bối tới nơi này để tìm người, chỉ e..."
Mật Tông lão giả chau mày, sắp sửa quát tháo, thì thánh nữ Mật Tông Cơ Như Tuyết, vốn vẫn im lặng đứng sau hắn, bất ngờ lên tiếng.
"Ngươi đang tìm người cùng đồng hành trong Đại hội Kim Đan lần trước?"
Giọng nàng mang theo hàn ý nhè nhẹ, tựa hồ băng sương phủ núi tuyết, khiến người ta khó lòng tiếp cận, tự khắc lùi bước ba phần.
"Đúng là!" Mắt Diệp Thần Diễm sáng rực, hoàn toàn không để tâm khí chất lạnh lùng cao lãnh của đối phương, vội vàng hỏi tiếp, "Cô nương từng gặp nàng rồi?"
Dư Thanh Đường núp trong động, tuy không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng nhìn thấy Diệp Thần Diễm và Cơ Như Tuyết đứng nói chuyện với nhau thì nét mặt lập tức trở nên vi diệu.
Hắn nhịn không được nghĩ bụng quả nhiên, bất kể tình tiết có đổi thế nào, hai người họ cuối cùng vẫn sẽ gặp lại.
Quả không hổ là nam nữ chính.
Nhìn kỹ lại, hai người đó đứng cạnh nhau quả thật rất xứng đôi, đến mức Lý Linh Nhi và lão giả Mật Tông ở bên cạnh đều như biến thành phông nền.
Mà giữa không trung, Cơ Như Tuyết ngẩng tay, đầu ngón trắng ngần tựa ngọc, khẽ khàng chỉ về phía sơn cốc: "Hắn ở đó."
Diệp Thần Diễm giật mình quay đầu lại, ánh mắt tựa như xuyên qua khoảng cách xa vời và tầng tầng cấm chế, chạm phải tầm mắt hắn.
Dư Thanh Đường theo bản năng lùi lại nửa bước, dù biết đối phương không thể nhìn thấy mình, vẫn vô thức né tránh ánh nhìn kia.
Một câu "đa tạ" của Diệp Thần Diễm còn chưa kịp thốt ra, sau lưng liền nghe thấy giọng Cơ Như Tuyết nhàn nhạt vang lên: "Ngươi có biết, nàng là người đến từ ngoài cõi..."
Sắc mặt hắn lập tức đại biến, trầm giọng quát khẽ với Lý Linh Nhi: "Sư muội, rút kiếm"
"Á?" Lý Linh Nhi còn đang ngẩn người, nhưng phản xạ tay nhanh hơn đầu, Sơn Hà Kiếm lập tức vang lên tiếng ngân dài, kiếm khí rít gào, ngay cả không khí cũng trở nên trầm trọng.
Kiếm vừa rút ra, Diệp Thần Diễm lập tức xông về phía sơn động nơi Dư Thanh Đường đang ẩn thân, nhưng hắn còn chưa bước ra được mấy bước thì lão giả Mật Tông đã hừ lạnh một tiếng, giơ tay quát lớn: "Cuồng vọng"
Lão vừa ra tay nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, lại khiến người ta có cảm giác như dù liều mạng thế nào cũng không thể thoát nổi.
Nếu không có Sơn Hà Kiếm trong tay Lý Linh Nhi chống đỡ, chỉ sợ lão già này đối phó hai người bọn họ chẳng cần đến năm ngón tay, một móng tay thôi là đủ.
Dư Thanh Đường tròn mắt kinh hãi không phải chứ, mới gặp nhau một câu, sao lại động tay động chân rồi? Rõ ràng trong nguyên tác, Mật Tông tuy có ý chia rẽ đôi lứa, nhưng chí ít cũng phải để hai người thành đôi trước đã...
Ngay khi Lý Linh Nhi suýt không chống đỡ nổi uy áp, thì kiếm Sơn Hà trong tay nàng bỗng khẽ rung, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tự thoát khỏi tay nàng, bay vút về phía lão giả Mật Tông.
"Hửm?" Lão giả giật mình, không dám sơ suất, lập tức đưa tay chặn lại, nhưng kiếm quang quá sắc bén, buộc lão phải lui về sau một bước.
"Ôi." Trên trời vang lên một tiếng thở dài quen thuộc, Thiên Cơ Tử chống cằm lười biếng xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống tràn đầy bất đắc dĩ, "Hai đứa các ngươi thật là..."
"Sư thúc" Lý Linh Nhi vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, "Thì ra người cũng ở đây"
Thiên Cơ Tử bày ra vẻ mặt đau đầu: "Ngươi đúng là to gan, dám trộm cả Sơn Hà Kiếm của chưởng môn, lần này dù mẫu thân ngươi có che chở, cũng khó mà không bị nhốt vài ngày đấy."
Lý Linh Nhi rụt cổ, nhưng lại ngẩng cằm lên, mặt đầy chính khí: "Dư... Dư Thanh Đường từng giúp đại sư huynh, giúp biết bao đệ tử Quy Nhất Tông, ta không thể biết hắn có nguy hiểm mà khoanh tay đứng nhìn, như thế là thất nghĩa"
"Còn cha ta... Dù sao ông ấy cũng không dám đánh ta thật!"
Thiên Cơ Tử bất ngờ nhướng mày: "Nguy hiểm?"
Hắn nhìn sang Diệp Thần Diễm, khẽ cười, "Ngươi đoán mò à? Vậy mà lại đoán đúng."
Diệp Thần Diễm cau mày: "Hắn thực sự gặp nguy hiểm? Vì sao Mật Tông lại..."
Chưa nói hết câu, hắn đã nghĩ ra nguyên nhân.
Thiên Cơ Tử nhìn ra mệnh số Dư Thanh Đường khác lạ, là người ngoài cõi, Mật Tông dĩ nhiên cũng nhìn ra được.
Vừa rồi Cơ Như Tuyết cũng đã buột miệng nói ra hai chữ "ngoại vực ".
Diệp Thần Diễm lặng lẽ lùi nửa bước, thấp giọng nói: "Lão đầu, ngươi cản bọn họ, ta đi cứu người"
"Bớt mơ đi." Thiên Cơ Tử liếc hắn một cái, đưa tay nghênh tiếp chưởng lực của lão giả Mật Tông, "Một tiểu tử Nguyên Anh như ngươi, còn chưa đủ sức trốn thoát dưới mắt chúng ta đâu."
Lão giả Mật Tông cùng lúc đối phó kiếm Sơn Hà và Thiên Cơ Tử, rốt cuộc cũng bắt đầu cảm thấy khó ứng phó, khẽ liếc mắt ra hiệu cho thiếu nữ bên cạnh.
Cơ Như Tuyết lập tức động thân, bóng người lướt đi như gió, trong chớp mắt đã xuất hiện trước sơn động nơi Dư Thanh Đường đang ẩn mình, giơ tay chưởng ra một chiêu, hàn khí lạnh buốt cuộn trào, như muốn đông cứng cả linh hồn.
Diệp Thần Diễm từ không trung giáng xuống, trường thương trong tay cắm thẳng xuống đất, cưỡng ép ngăn cản một chiêu kia.
Nhưng sơn thể nơi Dư Thanh Đường ẩn thân cũng bị dư lực đánh trúng, đỉnh núi như cái nắp nồi bị hất tung, bay vèo ra ngoài, lộ ra hai con chim cút nhỏ bên trong.
Dư Thanh Đường tròn mắt nhìn, miệng hơi há ra: "Ngươi, ngươi..."
Hai người các ngươi cũng đánh nhau nữa hả?!
Diệp Thần Diễm đá văng một chưởng của Cơ Như Tuyết, Dư Thanh Đường vô thức kinh hô: "Ngươi sao lại dùng chân đá tay người ta!"
Đó là chính thất tương lai của ngươi mà!
Diệp Thần Diễm "chậc" một tiếng, đổi thành dùng thương gạt ra, rồi nhắc hắn: "Ngẩn người làm gì, chạy đi!"
"Chạy cái gì mà chạy!" Lão giả Mật Tông đột nhiên tế ra một khối tiểu ấn, nhắm thẳng mặt Dư Thanh Đường mà nện tới.
Ngũ sư huynh biến sắc, lập tức rút kèn xô na, thổi vang một tiếng như sấm động, sóng âm rung chuyển làm ai nấy đều chấn động dù không hẳn vì sát thương, nhưng là một loại uy h**p tinh thần mãnh liệt.
Đây chính là tuyệt chiêu đánh úp bất ngờ của âm tu
Dư Thanh Đường nhân cơ hội nhảy bật ra, nhưng còn chưa chạy được bao xa, đầu liền đau nhói, trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống đất.
Là ai! Dám đánh lén ta, một con cá mặn vô hại
"Chậc." Thiên Cơ Tử bỗng bay vút lên trời, nhìn về phía xa quát khẽ một tiếng: "Đã đến rồi thì đừng trốn nữa"
Ánh sáng trên kiếm Sơn Hà lóe lên, rơi vào tay Thiên Nhất Kiếm Tôn.
Ông cau mày, tựa như có chút khó xử, nhưng Thiên Cơ Tử đã nhanh tay tóm lấy Diệp Thần Diễm, Dư Thanh Đường và Ngũ sư huynh mà chuồn thẳng, còn ngoái đầu hô lớn: "Linh Nhi, trông cậy vào ngươi đấy"
Lý Linh Nhi thành thục quỳ phịch xuống, giọng mếu máo: "Cha, con biết sai rồi"
"Cha cứu mạng aaaa!"
Thiên Nhất Kiếm Tôn: "......"
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: "Là ai! Dám đánh lén một con cá mặn yếu đuối như ta!"
Diệp Thần Diễm: "Là ai! Dám đánh lén con cá mặn của ta!"
Dư Thanh Đường: "?"