Thoát khỏi chiến trường hỗn loạn, Ngũ sư huynh thở dài một hơi, chắp tay cảm tạ: "Đa tạ hai vị, không biết chuyện này rốt cuộc là..."
"Họa từ trên trời rơi xuống." Diệp Thần Diễm liếc mắt cảnh cáo Thiên Cơ Tử, ngầm bảo hắn đừng dại dột nói ra sự bất thường của Dư Thanh Đường, cho dù đối phương là sư huynh hắn đi nữa.
"Hê." Thiên Cơ Tử bĩu môi lật trắng mắt, nhưng cũng phối hợp gật đầu, "Tiểu Dư trên người có chút dị thường, bị Mật Tông để ý, muốn tra rõ."
Hắn cười nói, "Ngươi cũng biết đấy, Mật Tông tự cho mình là thiên mệnh chi nhân, suốt ngày lấy danh nghĩa phò trợ thiên hạ đi lo chuyện bao đồng."
"Á?" Ngũ sư huynh nhíu mày lo lắng, "Vậy tiểu sư đệ của ta..."
Vừa nói được nửa câu liền nghẹn lại, ngẩng đầu nhìn hai người, Thiên Cơ Tử lập tức cười ha hả: "Yên tâm, bọn ta đã biết từ lâu."
"Mật Tông muốn dẫn hắn về điều tra, cũng chưa chắc là muốn hại hắn, chỉ là một khi vào được thì khó ra, còn bị họ giám sát nghiêm ngặt."
Thiên Cơ Tử lắc đầu, "Tiểu tử này quen sống thong dong, e là chịu không nổi mấy kiểu ràng buộc đó."
Ngũ sư huynh cau chặt mày, trầm mặc hồi lâu.
Diệp Thần Diễm ôm quyền: "Ngũ sư huynh, không bằng để hắn theo ta về, Quy Nhất Tông ta nhất định bảo hộ hắn chu toàn."
Thiên Cơ Tử liếc hắn một cái, thở dài, không so đo chuyện hắn kéo cờ Quy Nhất Tông ra lúc này, cũng phối hợp nói: "Không phải ta nói lời khó nghe, lão đầu Nhàn Hạc bình thường nhàn hạ quen rồi, chẳng buồn tu hành, giờ chắc khó mà giành được người từ tay Mật Tông."
Ngũ sư huynh nhìn họ thật sâu một cái, cúi đầu ôm quyền: "Ta tự nhiên tin được hai vị, vậy chờ tiểu sư đệ tỉnh lại, ta sẽ..."
Thiên Cơ Tử lắc đầu: "Không kịp đâu."
"Ta phải lập tức đưa bọn họ đến Nam Châu, giao cho vài người bạn cũ, nơi đó long xà hỗn tạp, ngay cả Mật Tông cũng không tiện nhúng tay."
Hắn cười híp mắt, vỗ vai Ngũ sư huynh: "Hài tử lớn rồi thì phải ra ngoài bôn ba, làm trưởng bối chỉ có thể buông tay cho hắn bay thôi."
"Chút nữa đến biên giới, ta sẽ thả ngươi xuống trước."
Ngũ sư huynh cau mày khó xử, nhìn Dư Thanh Đường thêm một lúc, cuối cùng nhắm mắt hạ quyết tâm: "Vậy phiền hai vị vậy."
Hắn chân thành nói: "Tiểu sư đệ của ta bình thường được môn phái nuông chiều, ham ăn sợ đau, tu luyện thì lười biếng, nhưng tuyệt đối không có tâm xấu."
"Nếu sau này vô tình thất lễ, khiến hai vị không hài lòng, ta xin thay nó nhận lỗi trước, nhưng xin hãy giữ nó bình an!"
"Đương nhiên." Thiên Cơ Tử cười tủm tỉm, vỗ vai Diệp Thần Diễm một cái.
Diệp Thần Diễm mím môi, nghiêm túc gật đầu: "Nhất định."
Ngũ sư huynh có vẻ căng thẳng, lải nhải kể đủ chuyện thời thơ ấu của Dư Thanh Đường, từ khẩu vị khi ăn đến mánh khóe trốn tu luyện đều khai hết ra.
Mà lúc này Dư Thanh Đường đang nửa mê nửa tỉnh, nằm ngửa trên tầng mây chẳng hề hay biết, bản thân đã bị người ta âm thầm hoàn thành nghi thức cá mặn trao tay từ Biệt Hạc Môn sang Quy Nhất Tông.
Diệp Thần Diễm nghe cực kỳ nghiêm túc, không bỏ sót một chi tiết nào. Mãi đến khi Thiên Cơ Tử thả Ngũ sư huynh xuống, hắn mới ôm quyền cáo biệt: "Ngũ sư huynh yên tâm, chờ mọi chuyện qua đi, ta nhất định sẽ đưa hắn về Biệt Hạc Môn."
Hắn cúi đầu liếc nhìn Dư Thanh Đường, khẽ bật cười, "Cam đoan trên người hắn không thiếu một miếng thịt."
Ngũ sư huynh lúc này mới quyến luyến nhìn theo bọn họ rời đi.
Rời khỏi tầm mắt Ngũ sư huynh, Diệp Thần Diễm lại ngồi xuống bên cạnh Dư Thanh Đường, lúc này mới có thời gian cẩn thận nhìn cậu, cậu đã thay lại y phục nam nhân.
Gương mặt này lúc không biểu cảm thì có vẻ xa cách lãnh đạm, thoạt nhìn chẳng khác mấy trước kia, chỉ là môi có vẻ nhợt nhạt hơn thường ngày.
Diệp Thần Diễm như bị ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra, Thiên Cơ Tử liền ho nhẹ một tiếng: "Khụ."
Diệp Thần Diễm hoàn hồn, trừng mắt nhìn hắn, Thiên Cơ Tử liếc qua: "Ta còn ngồi đây đấy, ngươi đừng có làm gì kỳ quặc."
Vừa nói, hắn vừa ném sang một khối ngọc bài.
Diệp Thần Diễm đón lấy, nhướng mày đây chính là ngọc bài mà Dư Thanh Đường từng đeo bên hông khi tham gia Đại hội Kim Đan.
Hắn hỏi: "Thì ra là ngươi đưa cho hắn?"
"Ừ." Thiên Cơ Tử gật đầu, "Ta sớm đoán được hắn có một kiếp với Mật Tông, nên mới đưa ngọc bài này, không chỉ để che giấu dị tượng khi vào Kim Đan, mà còn giúp hắn tránh bị phát hiện thân phận."
"Tạch cái là..." Thiên Cơ Tử hơi cảm thán, "Hắn đi rồi còn để lại ngọc bài cho ta, kèm theo một phong thư cảm tạ, bên trong còn để thêm một cây Linh Tâm Thảo."
"Ôi, ta thì cần gì mấy thứ đó, chỉ là có lòng là được, xem như một đứa nhỏ tốt bụng."
Vừa nói, hắn vừa lôi từ trong ngực ra một cây linh thảo linh khí bừng bừng, giơ lên trước mặt Diệp Thần Diễm lắc lắc, "Ngươi không có nhỉ?"
Diệp Thần Diễm hít sâu một hơi, cười híp mắt, bất ngờ vươn tay định cướp, ai ngờ Thiên Cơ Tử ngửa người tránh né, cười toe toét: "Ê, đoạt không"
"Không phải hắn cũng để lại cho ngươi quà đó sao?" Thiên Cơ Tử cố ý nói, "Làn sương mù màu hồng kia, chẳng phải để ngươi mộng đẹp đấy à?"
"Ngươi" Diệp Thần Diễm lập tức quay đầu, hít sâu một hơi, "Người biết Mật Tông muốn làm khó hắn mà không cho ta tới"
"Hê, không biết tốt xấu." Thiên Cơ Tử lại lật trắng mắt, "Mật Tông có tìm hắn, cũng chỉ biết hắn là người từ vực ngoại tới, chưa chắc đã làm gì."
"Nhưng hắn đụng phải mệnh số của ngươi."
Thiên Cơ Tử chỉ trán hắn, "Hai đứa mà ở chung, Mật Tông liếc cái là biết, ha, chặn khí vận người ta, tóm sống tại trận, rồi hắn cứ chờ bị nhét vào Bổ Thiên Lô đi"
Diệp Thần Diễm tim khẽ nhói, thấp giọng hỏi: "Vậy giờ họ đã nhận ra chưa?"
"Ta làm sao biết." Thiên Cơ Tử mắt trợn trắng, "Tóm lại, trước khi ngươi tiến vào Xuất Khiếu kỳ, ngoan ngoãn mà ở lại Nam Châu cho ta, bên đó có người bảo hộ."
Hắn ngừng lại một chút, "Có người bảo vệ ngươi, thì cũng sẽ có kẻ không phục ngươi, ta biết tính ngươi, không sợ va vấp."
"Nhưng giờ ngươi còn phải bảo vệ thêm hắn, Nam Châu không giống những nơi khác, long xà hỗn tạp, yêu ma lẫn lộn, thủ đoạn hạ lưu tầng tầng lớp lớp, ngươi muốn bảo vệ hắn, không chỉ cần bản lĩnh, còn phải có đầu óc."
"Ta biết." Diệp Thần Diễm cúi đầu nhìn Dư Thanh Đường, cẩn thận xoa xoa sau gáy cậu, "Vừa rồi là ai đánh hắn? Ta không nhìn rõ ra tay nặng như vậy."
"Là vị thánh nữ kia." Thiên Cơ Tử liếc mắt nhìn hắn, "Ngốc, rõ ràng là nàng ta mềm lòng, nên mới tranh ra tay trước lão già Mật Tông, khẽ đánh cho hắn ngất."
"Hừ." Diệp Thần Diễm hừ mũi một tiếng, nhớ tới cảnh Dư Thanh Đường vừa nãy còn không cho hắn đá người ta, sắc mặt thoắt cái trở nên vi diệu có chút khó chịu.
Dư Thanh Đường ngủ một giấc yên ổn, thẳng tới khi tự mình tỉnh lại.
Cậu duỗi người một cái, nằm trên giường ngáp dài cứ cảm thấy hôm nay hình như thiếu thiếu cái gì, vừa rồi trong mộng mới nghĩ ra thiếu một giấc ngủ.
Tu luyện thâu đêm rốt cuộc vẫn không ổn, dù tinh thần có trụ được, trong lòng vẫn chẳng thấy dễ chịu.
Ngủ bù xong, Dư Thanh Đường thoải mái vô cùng, trở mình một cái, lúc này mới mơ mơ hồ hồ phát hiện căn phòng này, cậu chưa từng thấy qua.
Cậu lập tức lật mình như cá mặn sống lại, bật ngồi dậy, căng thẳng nhìn quanh đánh giá bản thân một vòng, sờ sờ bụng Kim Đan còn nguyên, không bị người ta mổ bụng lấy thận.
Cậu cảnh giác đánh mắt xung quanh, trong phòng bài trí giản dị, chẳng giống gì khách đ**m xa hoa, vật liệu cất nhà cũng không phải gỗ thường, mà giống như trúc?
Ngoài phòng truyền đến hương thơm thoang thoảng, hình như có người đang nướng gì đó.
Dư Thanh Đường: "......"
Nghe là thấy khả nghi.
Cậu dè dặt bước xuống giường, khẽ vén cửa sổ một góc, len lén nhìn ra ngoài.
Phía trước là rừng trúc rậm rạp, có một con suối nhỏ uốn quanh, ngay bên bờ suối là một bóng lưng quen thuộc Diệp Thần Diễm đang ngồi xổm bên suối không biết đang bày trò gì.
Hắn dường như cảm nhận được ánh nhìn của Dư Thanh Đường, bất ngờ ngoảnh đầu lại nhìn sang, còn giơ tay lên là một con cá nướng.
Một con cá nướng.
Dư Thanh Đường chột dạ, nghiêm trọng nghi ngờ đây là một loại uy h**p ngầm, giật mình đến mức "phập" một tiếng đóng sập cửa sổ lại.
Không bao lâu sau, cửa sổ bị người ta mở ra, Diệp Thần Diễm chống tay lên bệ cửa, cười tủm tỉm hỏi: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Dư Thanh Đường cứng đờ quay đầu lại, ngượng ngập gật đầu: "Ừm."
Vừa lên tiếng mới phát hiện cậu đang mặc y phục nam tử.
Giọng nói cũng không giả được.
Ngực càng khỏi phải nói, phẳng như mặt hồ.
Cậu lạnh sống lưng, cúi đầu hoảng hốt nhìn lại, Diệp Thần Diễm cũng cúi đầu nhìn theo, hai người đồng thời ngẩng đầu bốn mắt giao nhau.
Diệp Thần Diễm bật cười, vừa định mở miệng: "Ta sớm..."
Dư Thanh Đường vội vã lùi lại một bước, khẽ ho khan, cố gắng dùng giọng trầm khàn nghiêm trọng nói: "Lần... lần đầu gặp mặt, dám hỏi huynh đài, đây là nơi nào?"
Nụ cười trên mặt Diệp Thần Diễm dần cứng lại.
Hắn từ từ thu lại ý cười, nắm lấy khung cửa sổ, gằn từng chữ xác nhận: "lần đầu gặp mặt?"
"Ừ, ừm." Dư Thanh Đường ra sức duy trì khí âm gợi cảm, "Tại hạ vừa rồi đột nhiên mất đi ý thức, tỉnh dậy đã thấy ở nơi đây."
"Chỗ này à?" Diệp Thần Diễm rút tay về, nhoẻn miệng cười mà chẳng có thiện ý gì, đáp nhẹ nhàng, "Ha ha, Nam Châu."
"Đâu cơ?" Dư Thanh Đường trợn trừng mắt, khí âm cũng không giữ nổi nữa.
"Nam Châu." Diệp Thần Diễm mỉm cười tiến lại gần, nhấn từng chữ, "Giáp ranh giữa Thủ Tinh Các, Đại Hoang Sơn, Quái Hoan Môn, vùng đất hỗn loạn không ai chiếm thế thượng phong Mê Tiên Lâm."
Hắn ngoắc tay gọi cậu ra xem: "Ngươi nhìn kìa, thấy tấm giới bia kia không?"
Dư Thanh Đường rón rén thò đầu ra ngoài cửa sổ, theo hướng hắn chỉ nhìn sang, trên tấm bia đá cũ kỹ kia viết rõ ràng...
Dư Thanh Đường nghi hoặc lẩm bẩm: "Mễ Sơn Mộc?"
"Là Mê Tiên Lâm." Diệp Thần Diễm sửa lại cho cậu, "Niên đại lâu quá, góc chữ bị mẻ rồi."
"Ồ ồ." Dư Thanh Đường gật đầu lia lịa, định nói lại thôi, lén lén nhìn hắn.
Diệp Thần Diễm chống tay lên bệ cửa, cười híp mắt hỏi cậu: "Đã nói là lần đầu gặp mặt, vậy dám hỏi huynh đài đại danh?"
"Ta họ Dư..." Dư Thanh Đường buột miệng đáp, lập tức nghẹn lời, mắt nhìn đông nhìn tây: "Dư... cái đó..."
Trúc, đá, sông, cá nướng...
Chưa kịp bịa ra cái tên nào cho ra hồn, đã nghe Diệp Thần Diễm cười tủm tỉm nói: "Ồ..., Dư Nội Các huynh."
Dư Thanh Đường: "Cũng... được thôi."
Diệp Thần Diễm bật cười khẽ, ôm quyền đáp lễ: "Tại hạ..."
Hắn ngừng lại một chút, ánh mắt cong cong, "Gọi là Hoa Thời Miễu đi."
Dư Thanh Đường sợ đến mức "phịch" một tiếng ngã ngồi xuống đất.
"Ấy?" Diệp Thần Diễm vội vươn tay kéo cậu, "Dư huynh sao thế?"
Dư Thanh Đường cười khan mấy tiếng: "Không không không có việc gì, chỉ là cái tên này, nghe... có chút quen tai."
"Vậy sao?" Diệp Thần Diễm chống cằm nhìn hắn cười, "Chắc là có duyên với ngươi đấy."
"Ha ha." Dư Thanh Đường ôm mông đứng dậy, nhỏ giọng hỏi hắn, "Vậy nếu ta muốn rời đi thì..."
"Không ra được đâu." Diệp Thần Diễm cười chân thành, "Mê Tiên Lâm đã bị phong rồi, trừ khi có lệnh bài của ba thế lực, bằng không vào được mà ra không được."
"Gì cơ?" Dư Thanh Đường hoảng hốt trợn to mắt, vào đoạn này rồi à? Sao nhanh vậy!
"Nói ra cũng hổ thẹn." Diệp Thần Diễm cười áy náy, "Chuyện phong lâm có liên quan đến ta, nếu ngươi muốn rời khỏi đây, e là phải chờ thêm một thời gian."
Hắn giơ con cá nướng trong tay lên, cười tít mắt hỏi: "Ăn cá không?"
Dư Thanh Đường lòng như lửa đốt, xua tay liên tục: "Ngươi ăn, ngươi ăn đi."
"Được." Diệp Thần Diễm cười càng sâu, cầm cá nướng đứng dậy, nhìn trời một chút, "Trời sắp tối rồi, ngủ thôi, Dư huynh."
Dư Thanh Đường chưa kịp phản ứng: "Hở?"
Diệp Thần Diễm đã đẩy cửa bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, khoác vai hắn kéo thẳng về phía giường: "Chúng ta chen nhau chút."
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thần Diễm: "Ăn cá không?"
Dư Thanh Đường: "Ngươi ăn, ngươi ăn đi."
Diệp Thần Diễm: "Cảm ơn cảm ơn."
Dư Thanh Đường: "?"