"Ha ha ha" Nhiên Kim Tôn cười lớn, "Cô nương này thú vị thật đấy"
"Ngẫu nhiên tương phùng cũng là duyên, đã có duyên thì ta giúp một tay."
Vừa dứt lời, hắn phất nhẹ tay áo, toàn bộ cửa tiệm bỗng chốc nhiệt độ tăng vọt. Đám Phúc Trùng ẩn núp trong tiệm ngã lăn quay ra đất từng tên một, mặt đỏ như gan lợn, trên đầu bốc khói trắng nghi ngút, nhiệt độ cao đến kinh người.
"Ấy?" Tiếu Hồ Điệp tò mò đá một cái vào gã vừa ngã, lập tức rú lên, rụt chân lại, "Nóng quá"
Nàng đảo mắt, thấp giọng hỏi Dư Thanh Đường: "Người này là ai vậy? Có thể điều động cả hỏa mạch dưới lòng đất? Công pháp điều khiển hỏa này thật sự lợi hại"
Xích Diễm Thiên đang bò dậy, khó nhọc ngẩng đầu: "Là tổ sư thúc của ta... Ta đã tra rồi, danh tính của người, đúng là có ghi lại trong cổ tịch của Thiên Hỏa Giáo ta"
"Không dám nhận không dám nhận." Nhiên Kim Tôn cười khà khà, "Ngươi cứ coi như ta chết một lần rồi. Chuyện xưa ấy mà, cho qua được thì cho qua đi."
Hắn khẽ thở dài, "Dù sao cố nhân cũng chẳng còn ai, ta coi như chính mình cũng không còn nữa."
"Tiền bối lẽ nào là..." Tiêu Thư Sinh lập tức đánh hơi thấy có chuyện hay, còn chưa nói xong thì đã nhảy dựng lên, "A cháy cháy cháy, nước này sao lại đột nhiên sôi sùng sục thế?"
"Các ngươi trúng độc thôi, chuyện nhỏ." Nhiên Kim Tôn lười nhác mở miệng, "Nướng tí là được, chịu đau một lát nhé."
Dư Thanh Đường nhíu mày, dựng tai lên nghe động tĩnh, rồi ngoái đầu lại: "Có người tới."
Đệ tử thủ vệ của Thủ Tinh Các mặc huyền y xếp thành hai hàng tiến vào, thần sắc nghiêm nghị, nhanh chóng khống chế đám tộc nhân Phúc Trùng đang nằm lăn ra đất. Thiên Tâm ngồi xe lăn, chậm rãi dừng lại trước mặt Dư Thanh Đường: "Ngươi không sao chứ?"
"Không sao" Dư Thanh Đường vội vàng gật đầu, "Vận khí tốt, gặp được tiền bối cứu mạng, chưa chịu khổ bao lâu bọn chúng đã ngã gục cả rồi"
"Ừm." Vẻ mặt Thiên Tâm vẫn chẳng thư giãn tí nào, chậm rãi quay về phía căn phòng nơi Nhiên Kim Tôn đang ở, trầm giọng hỏi: "Tiền bối chính là vị cao nhân mấy ngày trước không màng ai ngăn cản, phá trận xông vào chi nhánh Trì Lang nhất mạch của Khoái Hoạt Môn, để lại một con dao cổ rồi bỏ đi?"
Dư Thanh Đường từ từ quay đầu: "Ủa?"
Nhiên Kim Tôn chẳng chối cãi, chỉ hừ một tiếng: "Ta biết cướp đồ người khác là phạm pháp. Nhưng cho người khác đồ cũng phạm à?"
"Dĩ nhiên không phải." Thiên Tâm thản nhiên đáp, thái độ không kiêu không nịnh.
Phía sau nàng, các đệ tử Thủ Tinh Các thao tác gọn gàng như diễn tập quân sự. Chỉ trong chớp mắt đã thu dọn xong đám Phúc Trùng đang ngã vật ra, tiện tay còn đón lấy con cún nhỏ yêu quái đang run cầm cập trong lòng Dư Thanh Đường, ôm sang bên cạnh dỗ dành một lát, giúp nó biến lại hình người, mặc y phục tử tế.
Nhìn là biết làm không dưới trăm lần, tay nghề thuần thục đến mức khiến người ta đau lòng.
"Chỉ là nơi này đặc biệt, mà thân phận tiền bối e rằng cũng chẳng tầm thường." Thiên Tâm tay đặt lên tay vịn xe lăn, giọng thoáng đề phòng, "Nếu tiền bối không chê, xin nể mặt đến gặp trưởng bối của ta một phen."
"Không đi không đi." Trong phòng vọng ra tiếng nước bì bõm, hình như lão đang xoay người trong thùng tắm, "Ta với Thủ Tinh Các các ngươi chẳng quen biết, gặp làm gì?"
Thiên Tâm hơi bất đắc dĩ: "Vậy ít nhất cho đệ tử ta diện kiến chân dung tiền bối một lần."
Nhiên Kim Tôn bật cười, cố ý nói: "Được thôi, lại gần đi."
Bánh xe lăn lạch cạch chuyển động, Thiên Tâm bắt đầu tiến về phía trước. Nhiên Kim Tôn lập tức kêu oai oái: "Ấy ấy ấy, ngươi tới thật à? Tiểu nha đầu, đạo gia ta đang tắm mà, không mặc gì đâu đó"
"Không sao." Thiên Tâm thản nhiên như thường, "Ta mù."
"......" Nhiên Kim Tôn nghẹn họng.
Hắn lầm bầm: "Bao nhiêu năm rồi con gái bây giờ ai cũng khó đối phó thế à..."
Dư Thanh Đường len lén bước tới trước cửa phòng, hạ giọng hỏi: "Tiền bối, người có chuyện gì bất tiện à?"
Nhiên Kim Tôn cười gượng: "Cũng không có gì"
"Ồ." Dư Thanh Đường gật đầu rồi định quay đi, thì bị lão kéo lại: "Chờ chút, thật ra là có một chút"
Lão hạ giọng, ho khan mấy tiếng: "Đợi ta một lát."
Một lúc sau, Nhiên Kim Tôn mặc đồ xong, đẩy cửa bước ra, ánh mắt kiêu ngạo đảo quanh một vòng, thấy không ai dám nhìn thẳng, mới ghé vào tai Dư Thanh Đường nói nhỏ: "Khụ... ở cái chỗ chết dẫm kia lâu quá, lúc ra ta quên mang đồ."
Dư Thanh Đường chớp mắt ngơ ngác.
Nhiên Kim Tôn mặt hơi đỏ, khẽ xoa hai ngón tay lại với nhau.
Dư Thanh Đường bừng tỉnh: "À... Linh thạch"
"Đúng rồi" Nhiên Kim Tôn vỗ tay cái bốp, vừa quay đầu lại thì thấy mấy người đang dỏng tai hóng hớt lập tức quay mặt làm bộ không nghe.
Lão mới tiếp tục nói: "Khụ, ta ở chỗ này cũng mấy ngày rồi, một phần vì suối lưu huỳnh nhà hắn thật sự thoải mái, đặc biệt tốt cho tu sĩ hệ hỏa. Mặt khác..."
Lão cười gượng: "Hắn chắc cũng chẳng ngờ đạo gia ta oai phong như vậy lại không đem theo linh thạch, ta lại ngại mở miệng đòi tắm chùa..."
Dư Thanh Đường ngơ ngác: "Vậy nên người tắm mãi tới tận bây giờ luôn?"
Nhiên Kim Tôn cười hề hề: "Thì đang ngâm nước nghe được tiếng quen quen mà, trời không tuyệt đường người mà"
Dư Thanh Đường móc cái chậu tích trữ ra, cho lão xem đống tiền riêng tích góp dưới đáy, chân thành nói: "Ta chỉ còn chừng này."
Nhiên Kim Tôn á khẩu, nhìn cậu bằng ánh mắt tràn đầy thương cảm: "Tiểu tử này cũng khổ thật."
Dư Thanh Đường liếc sang Tiếu Hồ Điệp: "Dù sao thì người cũng vì trả đồ cũ cho các ngươi, hay là..."
"Việc nhỏ" Tiếu Hồ Điệp khoát tay, "Phụ thân ta đã nói rồi, mọi chi phí của ngươi ở Nam Châu, Khoái Hoạt Môn ta lo hết."
Thiên Tâm gật đầu: "Thủ Tinh Các cũng vậy."
"Hử?" Nhiên Kim Tôn nhướng mày, "Tiểu tử này có mặt mũi dữ?"
Dư Thanh Đường vội xua tay: "Không phải ta, là Diệp Thần Diễm."
"Chính là tên nhóc mà ngươi truyền cho Thiên Lang Kiếp ấy hả"
"Cái tên ranh con đó" Nhiên Kim Tôn nhớ ngay ra, lẩm bẩm như thấy điều gì kỳ lạ, "Hắn thật sự có lai lịch gì à?"
Lão phất tay, quay sang Thiên Tâm: "Đi với ngươi một chuyến cũng được, nhưng có chuyện ta phải hỏi trước."
"Cái Các gì của các ngươi, ta trước giờ chưa từng nghe qua. Có liên quan gì tới Mật Tông không?"
Thiên Tâm lắc đầu: "Không có."
"Vậy được." Nhiên Kim Tôn lại hỏi, "Gần đây bọn chúng có tìm đến các ngươi không?"
Thiên Tâm gật đầu: "Có."
"Chậc, ta biết ngay mà." Nhiên Kim Tôn hừ lạnh, "Tìm các ngươi làm gì?"
"Tìm tung tích của người." Thiên Tâm đáp ngay, "Và hai người khác."
Dư Thanh Đường thần sắc khẽ động có thể là cậu và Diệp Thần Diễm?
"Còn có..." Thiên Tâm hơi do dự, nhưng vẫn nói tiếp, "Bọn họ hỏi về nơi ở của thuần huyết Thiên Ma."
"Hửm?" Tiếu Hồ Điệp nheo mắt lại, "Đám già kia hỏi cái đó làm gì?"
Thiên Tâm lắc đầu: "Không rõ."
"Nhưng có lẽ cũng giống việc chúng đi tìm tu sĩ mang thể chất đặc biệt."
"Hứ." Tiếu Hồ Điệp khoanh tay, "Bọn ta là Ma tộc, chả thèm đi theo chúng, chuyện này ta phải về bẩm báo với phụ thân"
Thiên Tâm lắc đầu: "Tối qua tại hội nghị định kỳ Nam Châu, ta đã thông báo việc này cho bảy mươi hai bộ Ma tộc."
Nàng nghiêng đầu, nói nhẹ: "Phụ thân ngươi bảo ngươi ham chơi, không chịu thay mặt tộc Bách Ảo Điệp đi họp"
"Ờ..." Tiếu Hồ Điệp gãi đầu lảng tránh, "Hình như có chuyện đó thiệt."
"Dù sao thì giờ ta cũng biết rồi mà?"
Nàng đảo mắt nhìn Nhiên Kim Tôn: "Tiền bối, ngài cũng không ưa đám Mật Tông đó à?"
Cô nàng còn cố tình chỉ vào Dư Thanh Đường: "Lũ xấu xa kia trước đó còn muốn bắt cậu ấy đấy"
"Cái gì?" Nhiên Kim Tôn nhếch môi, hừ lạnh: "Được lắm, chờ đó. Đợi đạo gia rảnh tay, ta đích thân đến Mật Tông gây chuyện với tụi nó một chuyến"
"Hê, ta ngược lại muốn xem thử, bao nhiêu năm rồi, bọn họ còn có phải là đại vật sừng sững trên mây không"
Trong mắt Tiếu Hồ Điệp lóe lên ý cười: "Hay đó, ta thích nhất là nhìn người ta đi gây chuyện với bọn họ"
"Khụ." Nhiên Kim Tôn chắp tay sau lưng, "Tóm lại, chỉ cần các ngươi không phải một lũ cùng hội với Mật Tông, vậy thì còn nói chuyện được."
Thiên Tâm thần sắc điềm đạm: "Thủ tinh các thủ tín, cố thủ Nam Châu, giữ cho nơi này bình an. Ngoài ra, tất theo tâm ý."
"Hừm." Nhiên Kim Tôn gật gù, "Cũng coi như có chút khí cốt, được, đi thôi"
Hắn quay đầu gọi Dư Thanh Đường, sau khi giải quyết xong chuyện nợ nần thì lại bật cười sảng khoái: "Tiểu oa nhi, có duyên lại gặp nhau, ta đi trước gặp mấy nhân vật lớn thời nay cái đã, ha ha! Yên tâm, món nợ với Mật Tông đó, ta nhớ giùm cho ngươi rồi"
Trước khi rời đi, Thiên Tâm thấp giọng nhắc nhở: "Mật Tông tuy không được Thủ Tinh Các ta giúp, nhưng người Nam Châu ai cũng có thể đến, các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút."
Nàng giơ tay, con cơ quan điểu kia lại bay trở về đậu lên vai Dư Thanh Đường: "Có chuyện thì tìm ta."
Tiếu Hồ Điệp mắt sáng rỡ, bám lấy lưng xe lăn của Thiên Tâm làm nũng: "Chim đẹp quá đi mất, ta cũng muốn một con, sư tỷ tốt, sao tỷ không tặng cho muội một con, muội đi lại ở Nam Châu cũng sợ nguy hiểm mà, còn muốn tìm sư tỷ giúp đỡ đó nha"
Thiên Tâm giơ tay bắt một con bọ cạp, bình thản đặt lại vào tay nàng: "Thế cũng không thể ăn trộm."
"Tháng này điểm tích lũy của các ngươi, Bộ Bách Ảo Điệp lại bị trừ tiếp, ngươi sắp bị cấm túc nữa rồi đấy."
Nụ cười của Tiếu Hồ Điệp cứng đơ trên mặt, chờ đến khi Thiên Tâm đi khuất, nàng mới tức tối dậm chân: "Đồ keo kiệt"
Rồi lại lén lút sán tới Dư Thanh Đường: "Cái con chim đó, cho ta mượn chơi một tí"
"Một lát, một lát." Dư Thanh Đường qua loa cho xong, "Trước tiên phải xem mấy người kia thế nào đã, cũng không biết lửa của tiền bối có đuổi sạch được độc không."
Dư Thanh Đường nghiêm túc nhắc nhở: "Cậu cũng nên quan tâm đến Bảo Sơn một chút đi."
"Ái da" Tiếu Hồ Điệp lúc này mới sực nhớ, "Chết rồi, quên mất tiểu hòa thượng"
Nàng cuống cuồng mở cửa: "Tiểu hòa thượng, ngươi còn sống không đó?"
"Rầm" Nàng giật mạnh cánh cửa, trong phòng vang lên tiếng la hoảng hốt thảm thiết của Bảo Sơn: "A a a... cô nương không được, không được mà, đừng nhìn"
Dư Thanh Đường bình tĩnh quay đầu lại: "Khí lực còn dư, chắc không sao."
Xích Diễm Thiên đã khoanh chân bắt đầu vận công, Dư Thanh Đường không quấy rầy, chuyển sang xem Tiêu Thư Sinh.
Tiêu Thư Sinh thường ngày mặc y phục trông yếu ớt, lúc này cởi áo ngoài ra, thân thể phía dưới lại gọn gàng rắn chắc, cơ bắp mảnh mai mà rõ ràng, hiển nhiên cũng là người được huấn luyện đàng hoàng.
Hắn nằm sấp bên cạnh thùng tắm, cố gắng cầm bút ghi chép, miễn cưỡng nở một nụ cười với cậu: "Dư huynh, ngươi tới rồi à?"
"Không sao đâu, vết thương nhỏ thôi, ta vẫn còn viết được."
Dư Thanh Đường: "......"
Bên này xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.
Cậu quay lại, kéo Tiếu Hồ Điệp đang nhấp nhổm muốn chui vào phòng tiểu hòa thượng, dọa hắn rút vào thùng tắm khóc không ra nước mắt, lôi ra ngoài.
Vừa quay người đối mặt là một cái mặt chó dữ tợn
Dư Thanh Đường: "......"
"Á! Nhân Bất Lý, ngươi đích thân tới luôn à?" Tiếu Hồ Điệp vui vẻ chào hỏi, xem ra là quen thân từ lâu.
"Ừm." Yêu tu trước mắt trông y hệt con cẩu yêu lúc nãy, vai vẫn đội đầu chó, chỉ là thân hình to lớn hơn nhiều, đầu gần như đụng nóc nhà. Mặt mũi dữ tợn, trên một bên mắt có vết sẹo dài, trông rất có chuyện, cũng rất khó dây vào.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Dư Thanh Đường, khí thế áp bức kinh người.
Dư Thanh Đường nuốt nước miếng: "Chào, chào tiền bối."
"Xì" Yêu tu hít sâu một hơi, sắc mặt lập tức biến đổi, khẩn trương nhìn Tiếu Hồ Điệp: "Hắn...hắn...hắn chào ta kìa!"
"Phải, phải rồi." Tiếu Hồ Điệp rõ ràng biết rõ hắn là dạng gì, hạ giọng nói với Dư Thanh Đường, "Hắn lớn lên như vậy, bình thường ít ai dám thân cận. Ngươi dỗ hắn mấy câu, là cái gì hắn cũng chịu cho ngươi."
Dư Thanh Đường: "......"
Nghe kỳ quặc quá vậy.
Nhưng cậu nghĩ nghĩ, vẫn cố nặn ra nụ cười thân thiện: "Chào tiền bối, ta..."
"Ta tên Nhân Bất Lý." Yêu tu cúi xuống, dí sát mặt lại gần hơn, "Chào ngươi, tiểu nhân loại."
Hắn dường như cũng muốn học Dư Thanh Đường cười theo, kết quả càng cười càng dữ.
Dư Thanh Đường: "Chào."
Tiếu Hồ Điệp nâng tay cậu lên, cho cậu chạm vào vuốt của đối phương.
Nhân Bất Lý lập tức trợn tròn con mắt độc, bật ra một tiếng "gâu u" r*n r*, ôm ngực ngồi xổm một góc: "Ta sờ móng tay của người ta rồi"
Dư Thanh Đường: "......"
Hay lắm, đúng là chó nhỏ dính người phiên bản yêu quái
.........................................
Tác giả có lời muốn nói:
Một bạn thỏ giấu tên: Tiểu Dư có chó khác rồi đó nha
Diệp Thần Diễm: !
Bạn thỏ: Tận hai con.
Diệp Thần Diễm: !!
Bạn thỏ: Không giống ngươi, là chó thật tu hành, còn lông xù xù nữa đó!
Diệp Thần Diễm: Thả...ta ra