Dư Thanh Đường kinh ngạc nhìn về phía Tiếu Hồ Điệp, hạ thấp giọng hỏi: "Chuyện này cũng tính là bình thường sao?"
"Với yêu tộc thì không bình thường." Tiếu Hồ Điệp khẽ cười, "Nhưng với hắn thì bình thường."
Nàng lập tức nâng giọng, hướng ra ngoài quát: "Người đâu hả, cái tiệm này còn buôn bán được không vậy? Cái thể loại gì cũng dám tới đây quậy phá là sao..."
"Xin lỗi." Giọng của Nhậm Bất Ly khôi phục lại bình thường, hắn xoay người, "Vừa rồi ta bị người dẫn ra ngoài, xem ra là kế điệu hổ ly sơn."
Tiếu Hồ Điệp sửng sốt: "Ồ, ngươi mà cũng nhận ra hả? Từ khi nào lại thông minh ra vậy?"
Nhậm Bất Ly gãi đầu: "Cũng không hẳn là thông minh..."
Hắn len lén liếc Dư Thanh Đường một cái: "Là ta nhớ ngươi nói, nhân loại hôm nay tính khí tốt, có thể cho sờ, nên ta liền vội vàng quay về."
Dư Thanh Đường: "..."
Về gấp để hút thêm một hơi khí người? Trời xui đất khiến mà bắt gặp... À không, cũng không phải bắt gặp gì.
Chỉ có thể nói, ông chủ này yêu người quá sâu nặng.
Nhậm Bất Ly quay đầu nhìn về ba gian phòng còn lại, vẻ mặt đầy lo lắng: "Bọn họ không sao chứ? Ta nghe nói độc của Phúc Trùng rất lợi hại"
"Yên tâm đi." Tiếu Hồ Điệp hất tay, ra chiều chẳng buồn để tâm, "Muốn dùng mấy người này uy h**p ta thì trước hết phải giữ mạng cho họ, không dám hạ độc mạnh đâu."
"Ta vừa kiểm tra rồi, chỉ là mê dược phổ thông, mặc kệ cũng chỉ ngủ hai ngày là tỉnh."
"Nếu muốn tỉnh nhanh hơn thì..."
Nàng cười tươi rói, vươn tay để một con tiểu xà xanh biếc bò lên cổ tay:
"Để bảo bối của ta cắn một cái, hút độc ra là xong, chỉ xem bọn họ có dám không thôi"
Nàng quay đầu nhìn về phía Dư Thanh Đường, cậu trừng to mắt: "Nhìn ta làm gì, ta có trúng độc đâu"
"Nhưng ta thấy ngươi da mịn thịt mềm nhất đó nha." Tiếu Hồ Điệp cười hí hửng tiến lại gần, đưa con rắn đến sát mặt dọa cậu: "Ta đoán bảo bối nhà ta thích cắn ngươi nhất."
Dư Thanh Đường khoanh chân ngồi xuống, tòa kim liên đài hiện ra dưới thân, cậu đắc ý duỗi tay ra đùa với con rắn: "Cho nó thử đi?"
"Chơi ăn gian" Tiếu Hồ Điệp hừ một tiếng, xách con rắn quay đầu chạy vào phòng Xích Diễm Thiên.
Xích Diễm Thiên gắng sức ngẩng đầu: "Ê, ngươi tùy tiện xông vào làm gì... á, cái gì cắn ta đấy"
Hắn giận dữ vịn thành bồn tắm định đứng dậy, nhưng lập tức kinh hỉ: "Có sức rồi"
Tiêu Thư Sinh hoảng loạn nói: "Dư huynh, đóng cửa giúp ta một cái, rắn vào thì được, người thì thôi..."
"Không được nha" Tiếu Hồ Điệp cười tủm tỉm thò đầu vào: "Có gì mà không thể nhìn? Để ta xem thử."
"Chát" Tiêu Thư Sinh vội mở quạt che mặt.
Tiếu Hồ Điệp cười lăn cười bò: "Chỉ che mặt làm gì"
Nàng vung tay, tiểu xà bò trở lại, bụng nó đã phình lên một vòng.
Dư Thanh Đường tò mò hỏi Tiêu Thư Sinh: "Thấy khá hơn chưa? Cảm giác thế nào?"
Tiêu Thư Sinh hạ quạt, lộ ra đôi mắt trầm ngâm: "Hiệu quả cực nhanh, thậm chí còn hơn cả giải độc đan thông thường."
"Không trách sư phụ ta bảo Nam Châu có nhiều thứ quái lạ đáng để trải nghiệm..."
Mắt hắn lóe sáng, hạ giọng nháy mắt với Dư Thanh Đường: "Dư huynh, tiếp theo cắn tiểu hòa thượng kìa"
Dư Thanh Đường thò đầu ra lén nhìn, ai ngờ Tiếu Hồ Điệp đã sớm đóng cửa phòng Bảo Sơn tiểu hòa thượng lại, còn nhướng mày nhìn cậu: "Nhìn cái gì?"
Dư Thanh Đường bàng hoàng: "Hết rồi?"
Tiêu Thư Sinh càng không thể tin, gắng sức thò đầu ra: "Vậy là xong rồi á?"
"Hừ" Tiếu Hồ Điệp đi ngang qua hai người, trong mắt tràn đầy ý cười gian tà: "Muốn coi kịch vui hả? Ta không cho xem đó"
"Được rồi, đám phiền phức đi hết rồi, giờ là lúc ngâm mình sảng khoái."
"Nhậm Bất Ly, lần này ngươi phải đãi tụi ta cho tử tế vào"
"Yên tâm." Nhậm Bất Ly vui vẻ đồng ý: "Hôm nay không thu linh thạch, các vị cứ chơi thoải mái."
Nói xong lại nhìn sang Dư Thanh Đường, chìa vuốt ra đầy mong chờ: "Cho ta sờ thêm cái nữa nha?"
Dư Thanh Đường phối hợp vươn tay ra.
Nhậm Bất Ly lập tức ôm ngực r*n r* như thụ hưởng đại đạo:
"Món gì cứ nói với A Hoàng, nó chắc tỉnh rồi... ta, ta đi trước"
Xích Diễm Thiên nghe thấy "ăn", lập tức bám thành bồn kêu to: "Đưa cái pháp khí lên món ra đây cho ta xem với"
"Đương nhiên được." Nhậm Bất Ly bước tới cửa phòng hắn, chần chừ một chút rồi dè dặt đưa tay ra: "Ngươi cũng muốn sờ một cái không?"
Xích Diễm Thiên nhìn vuốt hắn, tùy tiện đụng một cái, Nhậm Bất Ly lập tức co người lại, ôm ngực chạy trốn: "Cảm ơn các ngươi, gâu uuuu~"
Hắn lao ra ngoài: "A Hoàng, đổi nước, dọn món, phải dọn phần to đó nha"
Sau một hồi lăn lộn, cả nhóm cuối cùng cũng được ngâm mình trong suối lưu huỳnh an toàn vô hại, xanh sạch đẹp.
Dư Thanh Đường nằm dài bên bồn tắm, ngậm nửa con sâu độc trông cực kỳ gớm ghiếc, nhắm mắt thưởng thức: "Tiêu huynh, huynh nhắm mắt lại ăn thử xem, giống hải sản lắm, tươi lắm"
Tiêu Thư Sinh cười khổ: "Ta e là không có phúc phần ấy"
"Nhát gan, sợ con sâu nhỏ xíu mà." Tiếu Hồ Điệp cười chọc, "Đồ đại ngốc, còn ngươi thấy sao?"
Xích Diễm Thiên nhóp nhép miệng: "Mùi vị cũng ổn, nhưng nhiều vỏ ít thịt, ăn mất công, ta vẫn thích cục thịt to."
"Hứ." Tiếu Hồ Điệp bĩu môi lầm bầm: "Chẳng có khẩu vị gì cả, vẫn là Tiểu Dư đáng yêu nhất, bình thường nhát như chuột, ăn thì gan to như trâu."
Dư Thanh Đường nghiêm mặt chỉnh lại: "Ta đâu có nhát, ta gọi là thận trọng"
Tiếu Hồ Điệp cười khanh khách, bỗng hỏi: "Tiểu hòa thượng sao nãy giờ im ru vậy? Không phải ngất rồi chứ? Ta qua cứu nha"
"Ta không sao" Bảo Sơn hốt hoảng trả lời, "Ta còn ăn thử cả yến tiệc nấm độc này, quả thực mỹ vị vô song!"
"Ồ~~~" Tiếu Hồ Điệp kéo dài giọng.
Dư Thanh Đường lập tức cảm thấy chẳng lành, quả nhiên thấy một cái đầu bò cạp lóng lánh dầu bị nàng tiện tay phóng đi, vẽ một đường cong hoàn hảo giữa không trung, đáp thẳng vào phòng của Bảo Sơn.
Dư Thanh Đường còn chưa kịp mở miệng, chỉ nghe bên kia vang lên một tiếng hét chói tai.
Dư Thanh Đường: "Đừng có tiện tay ném vỏ sâu vào bồn tắm của bạn"
Cái kết giới này chỉ chống người và phòng nhìn trộm, chứ không chống rác bay tự do à.
Tiêu Thư Sinh nhân cơ hội thăm dò: "Nói vậy chứ, ta vẫn chưa hỏi, Tiếu Hồ Điệp cô nương tại sao lại nhắm vào Tiểu Bảo Sơn? Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?"
Tiếu Hồ Điệp bật cười: "Làm gì có chuyện đó."
"Lúc đại hội Kim Đan, chẳng phải phụ thân nàng nói rồi sao?" Xích Diễm Thiên lại nhớ rất rõ, "Là mẫu thân nàng bảo nàng bắt một đệ tử lợi hại nhất của Đạt Ma Viện về, coi như xuất sơn thành công."
Hắn cảm thấy lạ: "Sao lại là kiểu khảo nghiệm này? Mắc gì cứ phải chọn Đạt Ma Viện?"
"Chuyện này có nguyên nhân đấy." Tiếu Hồ Điệp cũng chẳng giấu: "Mẫu thân ta trước khi gặp phụ thân ta, cũng muốn tới Đạt Ma Viện bắt một tên hòa thượng, người cũng nhắm sẵn rồi, bắt về luôn rồi, suýt nữa thì..."
Bảo Sơn không nhịn được phản bác: "Đệ tử Đạt Ma Viện chúng ta, tâm kiên như sắt, cho dù có bị bắt cũng tuyệt đối không nảy tà niệm"
"Xì~ Tiểu hòa thượng, ngươi thật quá thật thà rồi, bị đám hòa thượng hói lừa gạt mà không hay." Tiếu Hồ Điệp vung tay quậy nước vài cái, cố tình khiêu khích: "Hòa thượng Đạt Ma Viện các ngươi chưa chắc đã đoan chính như tưởng đâu, càng chưa từng thấy đời thì càng không chịu nổi cám dỗ."
Bảo Sơn hiếm khi lớn tiếng phản bác: "Tuyệt đối không thể có chuyện đó"
"Ồ? Thật sao?" Tiếu Hồ Điệp đột nhiên hỏi Tiêu Thư Sinh: "Ngươi là người Tứ Quý Thư Viện, chắc biết vụ kia nhỉ? Năm xưa vụ Phật môn diễm sự kinh thiên động địa kia đó."
"Ngày ấy thủ tọa Đạt Ma Viện được cử tới Bạch Vân Am giao lưu Phật pháp, rồi giao lưu... giao lưu tới giường của sư thái người ta luôn..."
"Khụ khụ" Tiêu Thư Sinh vội ho khan ngắt lời, "Chi tiết mời xem cuốn Chuyện xưa thời thiếu niên của các đại năng mà bạn chưa biết - tập 32, hiện tại xin phép tiết chế, tiết chế một chút."
"Ồ, tiết chế." Tiếu Hồ Điệp gật gù, "Vậy thì đại ngủ đặc ngủ, ngủ rồi lại ngủ."
( ngủ thật nhiều, ngủ rất sâu, ngủ liên tục, ngủ hết lần này tới lần khác)
"Hiểu không?"
Không khí lặng ngắt như tờ.
Tiêu Thư Sinh nghiêm mặt nói: "Cô nương văn tài phi phàm, tám chữ ngắn ngủi, chấn nhiếp tâm thần."
Tiếu Hồ Điệp khẽ cười: "Cảnh giới Liên Hoa của Bạch Vân Am cũng từ khi ấy mà truyền sang cho Đạt Ma Viện."
"Nói là truyền, nhưng là vị sư thái kia cam tâm tình nguyện dâng lên, hay bị đám hòa thượng gian trá bên Đạt Ma Viện dỗ ngon dỗ ngọt lừa cho, thì chẳng ai biết rõ đâu."
Bảo Sơn lắp ba lắp bắp định phản bác, nhưng chẳng nói được gì, chỉ quanh đi quẩn lại mấy chữ: "Không... không thể nào"
Dư Thanh Đường vẫn còn xuýt xoa trước mớ chuyện xưa đào được, bỗng cảm thấy nhẫn trữ vật rung nhẹ, vội quay đầu lấy ra một khối truyền âm thạch phát sáng lấp lánh là khối mà Diệp Thần Diễm đưa cho cậu trước đó.
Cậu lập tức ra hiệu cho mấy người hạ giọng: "Suỵt..."
"Người ta đang tám chuyện về Đạt Ma Viện đấy, mình lén..."
Nói chưa dứt câu, Dư Thanh Đường phát hiện xung quanh yên lặng đến kỳ quái, Tiếu Hồ Điệp và Bảo Sơn đều ngậm miệng như bị điểm huyệt. Cậu khụ một tiếng, nghi hoặc: "Làm gì đấy, cả đám lén nghe lén phải không?!"
Tiêu Thư Sinh là người đầu tiên bật cười: "Làm gì có, ha ha"
"Bọn ta chỉ lo Diệp huynh gặp chuyện mà thôi"
"Ủa?" Xích Diễm Thiên thật thà chen lời: "Ta thì đúng là đang..."
"Khụ" Tiêu Thư Sinh vội vàng cắt ngang, "Dư huynh, huynh cứ nói chuyện đi, đừng để ý đến bọn ta"
Ngay lúc ấy, đầu bên kia truyền âm thạch vang lên giọng nói lãnh đạm của Chúc Cửu Âm: "Chuyện tám nhảm gì?"
Dư Thanh Đường run rẩy: "Tiền bối"
Tiếu Hồ Điệp hơi ngạc nhiên: "Phụ thân? Phụ lấy truyền âm thạch của người ta làm gì vậy?"
Chúc Cửu Âm điềm tĩnh nói: "Xảy ra chút chuyện. Con có thể quay về được không? Muộn chút cũng được, hắn còn gắng được."
Dư Thanh Đường biến sắc: "Sao lại đến mức phải gắng gượng?"
"Ta lập tức quay lại"
Không thể nào!
Rõ ràng trong nguyên tác, Diệp Thần Diễm thuận buồm xuôi gió kế thừa huyết mạch Ma tộc, vì không đè nén bản tâm mà còn bộc phát, mạnh mẽ quét sạch bảy mươi hai bộ... Làm gì có sự cố nào?
Dư Thanh Đường mới thay y phục xong đã vội vàng lao ra ngoài, phía sau Tiêu Thư Sinh mấy người cũng hô to chạy theo, cả đám rầm rập kéo nhau về hướng Thủ Tinh Các.
Nhậm Bất Ly lưu luyến vẫy tay chào ở phía sau: "Lần sau lại tới chơi nha, rảnh thì nhớ ghé"
Dư Thanh Đường chạy một mạch về tới Mê Tiên Lâm thấy Chúc Cửu Âm đang câu cá bên hồ.
Dư Thanh Đường lập tức thắng gấp, quay sang nhìn mấy người theo sau, ngay cả sư tỷ Thiên Tâm của Thủ Tinh Các cũng theo tới. Cậu gượng cười hai tiếng: "Còn câu cá được, chắc không có chuyện gì to nhỉ?"
"Không chắc đâu." Tiếu Hồ Điệp lắc đầu, "Phụ thân ta đó, dù nhà cháy cũng có thể ngồi xếp bằng ngắm cảnh."
Nàng đi đến gần, lắc lắc đầu Trục Cửu Âm: "Phụ thân rốt cuộc là chuyện gì mà phải lo lắng thế?"
Chúc Cửu Âm để mặc con gái lắc, chậm rãi ngẩng đầu lên: "Không gấp. Ta nói rồi, hắn còn chịu được."
Ông đưa cho Dư Thanh Đường một vòng sắt đen sì: "Hắn tu vi tăng tiến quá nhanh, suýt không áp chế nổi đột phá."
"Nhưng trong người hắn tiên khí ma khí chưa cân bằng, lúc này mà đột phá thì hỏng. Phải cưỡng ép đè xuống."
"Đeo khóa linh hoàn này vào, khóa tu vi lại là được. Nhưng khi đeo cần có người phối hợp dùng linh lực phong bế các huyệt đạo người của Thất Thập Nhị Bộ không áp được hắn, nên phải đợi ngươi tới."
Dư Thanh Đường chết lặng: "Thất thập nhị người đều không áp được, ta thì được chắc?"
Chúc Cửu Âm nhàn nhạt đính chính: "Thất thập nhị bộ không phải bảy mươi hai người."
Tiếu Hồ Điệp nôn nóng giật tóc phụ thân mình: "Trời ơi, ngốc chết đi được, người đeo là hắn, người khóa là ngươi, đâu có bắt ngươi đè đâu"
"Hắn đâu rồi? Mau đưa tên cá đần này đi đi"
.......................................
Tác giả có lời muốn nói:
Dư Thanh Đường: Hình như nàng ấy vừa mắng ta ngốc một cách rất tự nhiên (siết tay).