Sau Khi Giả Nữ Trêu Ghẹo Long Ngạo Thiên

Chương 85

Ứng Vô Quyết giơ tay đỡ lấy một chiêu.

 

Hắn vốn có tu vi cao hơn nhiều, nên không quá để tâm, ai dè một chiêu này lại khó đối phó hơn tưởng tượng.

 

Ứng Vô Quyết lui lại hai bước, thân hình xoay chuyển, dẫm cong một nhành trúc xanh. Hắn khẽ nhíu mày, trong mắt thoáng lướt qua một tia nghiêm trọng.

 

Hắn nhắm mắt một thoáng, nén giận, cố giữ bình tĩnh mà nói: "Ta vốn không muốn ra tay với các hạ. Nếu ngươi chịu xin lỗi vì lời lẽ vừa rồi, ta..."

 

"Lắm lời." Diệp Thần Diễm lại ép sát, giọng trầm xuống, ánh mắt hung hiểm thoáng hiện, "Ta mắng chính là Mật Tông đấy, thì sao?"

 

Hai người lại lao vào cận chiến, Diệp Thần Diễm nghiến răng ken két: "Lũ già cứng đầu vô dụng, ít tới làm phiền hắn đi."

 

"Ngươi..." Ứng Vô Quyết tóc trắng tung bay, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, giơ tay triệu ra pháp khí.

 

Một cây cung trắng bạc xuất hiện trong tay hắn, toàn thân toả ra hào quang lưu chuyển.

 

Hắn lập tức nhảy lên, kéo giãn khoảng cách, lấy linh lực làm tên, ánh mắt lạnh lẽo vô tình: "Đắc tội rồi."

 

Dư Thanh Đường chọn chỗ an toàn nhất núp sau xe lăn của sư tỷ Thiên Tâm, mắt nhìn trận chiến mà lòng thấp thỏm.

 

Tuy tình tiết truyện này đã chạy lệch đường không chỉ một hai lần, nhưng mỗi lần Diệp Thần Diễm đều xứng danh Long Ngạo Thiên. Có điều vị sư huynh này xuất hiện hơi sớm. Dù tu vi có giảm chút, vẫn là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong đấu với Nguyên Anh sơ kỳ, e rằng trận này không dễ đánh.

 

Dư Thanh Đường nhỏ giọng cầu cứu: "Sư tỷ..."

 

"Yên tâm." Thiên Tâm khẽ gật đầu, "Nếu quá đà, ta sẽ ra tay ngăn lại."

 

Mũi tên linh lực từ cung trắng phát ra, khí thế lẫm liệt, vừa nhìn đã khiến mắt người đau nhức.

 

Tên rời dây bắn thẳng tới, Thiên Tâm hơi động sắc mặt, định ra tay trợ giúp. Xe lăn kêu một tiếng cạch, một khối Định Tinh Mộc bật ra, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

 

Khói bụi tan đi, linh lực cuộn trào tán loạn. Ứng Vô Quyết sắc mặt không đổi, nhẹ giọng: "Một mũi tên này không lấy mạng ngươi, chỉ là cảnh cáo, mong ngươi sau này ăn nói..."

 

Chưa dứt lời, dưới chân hắn đột nhiên rỗng không, còn chưa kịp phản ứng đã bị Diệp Thần Diễm lôi thẳng xuống đất.

 

"Ngươi..." Ứng Vô Quyết định thoát thân, nhưng vừa rồi trúng chiêu, hành động chậm nửa nhịp, bị Diệp Thần Diễm từ trong hố nhảy lên đấm thẳng vào mặt.

 

"Ui..." Dư Thanh Đường hít vào một hơi lạnh, "May mà là tu sĩ, chứ phàm nhân thì mắt chắc tím ba ngày."

 

Diệp Thần Diễm giơ nắm đấm lần nữa, Thiên Tâm bật cười nhẹ, mở miệng ngăn lại: "Được rồi."

 

"Đến đó thì nên dừng."

 

Diệp Thần Diễm còn đang túm cổ áo người ta, nghe vậy liền bĩu môi, buông tay, phủi tay đi về phía Dư Thanh Đường.

 

Dư Thanh Đường giơ ngón cái khen trước, rồi ghé tai thì thầm: "Đánh người thì đừng đánh mặt."

 

Diệp Thần Diễm cũng ghé tai, hạ giọng đáp: "Nhưng ta thấy mặt hắn ngứa mắt."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Ngươi còn nói vần nữa hả.

 

"Khụ." Thiên Tâm nhắc nhở, khóe môi nhếch lên: "Diệp sư đệ, ngươi cũng nên kéo hắn lên rồi."

 

Dư Thanh Đường quay đầu nhìn lại, thấy Ứng Vô Quyết trong hố đang giãy giụa không ngừng, mà đất xung quanh dường như bị linh lực làm thay đổi cấu trúc, cứ như bãi cát lún, càng giãy càng lún sâu.

 

Diệp Thần Diễm hừ lạnh: "Đệ tử Mật Tông cơ đấy, cái hố cũng bò không lên."

 

"Ngươi..." Ứng Vô Quyết th* d*c, không nén được lửa giận, "Ngươi rõ ràng dùng dị thuật, mảnh đất này..."

 

Dư Thanh Đường nhớ lại lúc nãy Diệp Thần Diễm nhảy ra từ dưới đất, lưng còn bung ra hình xăm đồ đằng, bỗng vỗ đùi cái bốp: "Là con lợn rừng không lông vừa rồi"

 

Diệp Thần Diễm mặt đang đắc ý liền đơ lại, giận đến run tay: "Là Li Lực không phải lợn rừng"

 

Dư Thanh Đường tròn mắt vô tội: "Ta nói đồ đằng là lợn rừng, có nói ngươi là đâu."

 

"Đồ đằng cũng không phải lợn rừng" Diệp Thần Diễm cực lực phản bác,
"Sáng mai còn phải gặp người của Thất Thập Nhị Bộ, nếu ngươi nói trước mặt họ là lợn rừng..."

 

"Ta đâu đến mức vô duyên vậy." Dư Thanh Đường gật gù, chỉ vào Ứng Vô Quyết, "Trước tiên kéo con lợn... à không, vị đạo hữu Mật Tông này lên đi đã."

 

Diệp Thần Diễm hừ một tiếng, miễn cưỡng ra tay.

 

Kéo xong là buông ngay, như sợ dính bẩn, còn vỗ tay phủi phủi: "Thua rồi thì đừng bám theo nữa, đừng lấy đại nghĩa đạo lý ra ép người."

 

Ứng Vô Quyết có chút chật vật, nhưng mắt vẫn không lung lay: "Thiên hạ sắp nghiêng..."

 

Dư Thanh Đường thở dài: "Lại nữa... Đoạn này ngươi học thuộc lắm hả."

 

Ứng Vô Quyết định quay sang nói gì đó, Dư Thanh Đường lập tức lui một bước, giơ tay cắt lời: "Đừng có hòng đạo đức trói buộc ta."

 

Hắn ưỡn ngực hít sâu, mặt đầy kiêu ngạo: "Vì ta vốn không có đạo đức, không có chí hướng, cũng không có lương tâm"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày, ánh mắt cười cười: "Ngươi đang nói ai vậy?"

 

"Ta đó." Dư Thanh Đường nghiêm mặt, chỉ vào mũi mình, "Lạnh lùng vô tình như ta, chẳng lẽ không giống à?"

 

"Hừm" Diệp Thần Diễm giả vờ khó xử, nhíu mày ra chiều suy nghĩ.

 

Dư Thanh Đường hạ giọng cảnh cáo: "Đừng có phá hỏng hình tượng, cho ta diễn tròn vai một lần đi."

 

Ứng Vô Quyết sốt ruột: "Sao ngươi có thể..."

 

"Ta chính là người lạnh lùng vô tình ấy." Dư Thanh Đường gật đầu đầy tự tin,
"Cứu thế giới thì cứ để ngươi làm, còn ta á, không trông mong gì đâu."

 

Ứng Vô Quyết siết chặt nắm đấm.

 

"Người có chí hướng khác nhau." Thiên Tâm lạnh nhạt nói, "Hắn cũng chẳng làm chuyện thương thiên hại lý, chỉ là không muốn đi con đường mà Mật Tông đã định."

 

Nàng khẽ bật cười, tựa hồ đã nhìn thấu từ lâu: "Ứng công tử miệng nói vì thiên hạ thương sinh, nhưng trong lòng liệu có thật sự không thẹn với lương tâm, chỉ vì thương sinh, tuyệt không tơ hào tư tâm?"

 

Ứng Vô Quyết ngẩn người, vẻ mặt hiện lên một thoáng bối rối, vội vàng quay đầu đi: "Ta tự nhiên... tự nhiên là vì thiên hạ thương sinh"

 

Hắn phất tay áo giận dữ bỏ đi, không nấn ná lại Mê Tiên Lâm.

 

"Này" Dư Thanh Đường nhắc nhở hắn, "Không có sư tỷ Thiên Tâm dẫn đường thì ngươi ra không được đâu đó"

 

Thiên Tâm khẽ lắc đầu: "Ta đi tiễn hắn."

 

Dư Thanh Đường thở phào một hơi, không nhịn được than phiền với Diệp Thần Diễm: "Ta nói chứ, cái tên đệ tử Mật Tông kia, mắt mũi nhất định có vấn đề, vậy mà lại nói ta là trời sinh chí tôn"

 

Diệp Thần Diễm nhướng mày: "Ồ?"

 

Dư Thanh Đường thở dài như trút gánh nặng: "Quả thực là lời lẽ giật gân hù dọa người ta."

 

Diệp Thần Diễm nghiêng đầu nhìn cậu, ánh mắt loáng lên ý cười: "Đúng là kinh thiên động địa."

 

"Dù sao người sẽ làm thiên hạ chí tôn là ta, ngươi chỉ có thể xếp sau thôi..."

 

Hắn nhắm mắt, nghiêm túc cân nhắc một hồi, định nghĩ giúp Dư Thanh Đường một danh hiệu xứng đáng.

 

Dư Thanh Đường hớn hở nhìn hắn: "Là gì vậy?"

 

Diệp Thần Diễm gật đầu đầy nghiêm trang: "Thiên hạ đệ nhất chiêu ong gọi bướm, trêu hoa ghẹo cỏ, giữa loạn vẫn rảnh rỗi hưởng phúc đại tướng quân."

 

Dư Thanh Đường: "..."

 

Mười sáu chữ mà một nửa toàn là tư tâm riêng tư.

 

Cậu nghiêm mặt từ chối tám chữ đầu: "'Giữa loạn vẫn rảnh rỗi hưởng phúc đại tướng quân thì được, đoạn trước bỏ đi."

 

Diệp Thần Diễm lẩm bẩm: "Bỏ được thì tốt..."

 

Dư Thanh Đường chọt hắn một cái: "Ngươi chuẩn bị xong chưa? Ngày mai là trận cuối rồi đó, càng về sau càng khó, lại còn đấu với tộc Đằng Xà bộ tộc cường đại nhất trong Thất Thập Nhị Bộ Tộc, càng thêm gian nan."

 

Cậu hơi có chút lo lắng: "Tuy nói là ngươi tự mình chuốc họa, chỉnh độ khó lên tay, nhưng mà..."

 

Diệp Thần Diễm cười khẽ, nghiêng đầu nhìn cậu: "Sao, ngươi thấy ta đánh không lại à?"

 

"Không có đâu" Dư Thanh Đường phủ nhận cái rụp.

 

Diệp Thần Diễm cười rạng rỡ, mắt sáng long lanh: "Ngươi tin ta là được rồi."

 

Hắn vươn vai một cái: "Phù, trước đại chiến, quả là hơi mất ngủ... Thôi được, đêm nay vẫn nên chăm chỉ tu luyện."

 

"Được" Dư Thanh Đường vỗ ngực nghĩa khí, "Đã là thời khắc quan trọng, hôm nay ta liều mạng bồi quân tử, tu luyện với ngươi suốt đêm luôn"

 

Diệp Thần Diễm có hơi bất ngờ: "Thật à?"

 

Dư Thanh Đường chắc nịch: "Thật"

 

"Được rồi." Diệp Thần Diễm mỉm cười, kéo cậu tới bên suối, cùng khoanh chân ngồi xuống: "Vậy ta tin ngươi."

 

Chưa đến nửa canh giờ, Diệp Thần Diễm đã nghe thấy tiếng hô hấp đều đều bên cạnh, mở mắt ra, bất đắc dĩ nhìn qua

 

Dư Thanh Đường đang gật gù như chim mổ thóc, đầu lắc lư không ngừng, đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt.

 

Cậu nghiêng một phát suýt đổ, Diệp Thần Diễm phản xạ cực nhanh nhét một cái gối vào sau đầu cậu.

 

Dư Thanh Đường choàng tỉnh, mở to mắt ngơ ngác nhìn cái gối dưới đầu.

 

"Tỉnh rồi à?" Diệp Thần Diễm chống cằm, cười nhìn cậu, "Ta còn tưởng ngươi định thuận theo lòng trời mà ngủ luôn đấy."

 

Dư Thanh Đường sững người chỉ cái gối: "Sao nó lại chui xuống dưới đầu ta?"

 

Diệp Thần Diễm cười cong mắt: "Chắc là thấy ngươi mệt, biết điều nên tự mọc chân chạy tới đó."

 

Dư Thanh Đường thuận miệng phụ họa: "Cảm ơn gối nha, gối ngoan lắm."

 

"Thịnh tình khó chối, ta chợp mắt chút đây."

 

Diệp Thần Diễm nheo mắt, chọc mặt cậu: "Ngươi tin thật à? Gối làm gì mọc được chân?"

 

Dư Thanh Đường trở mình, hé mắt nhìn hắn: "Ngươi có đem mền theo không? Cảm ơn trời sinh chí tôn Diệp Thần Diễm sư đệ ngoan hơn cả gối, hiểu chuyện hơn cả gối."

 

Diệp Thần Diễm bật cười, lấy chăn trong nhẫn trữ vật đắp cho cậu: "Ta biết ngay ngươi không trụ nổi mà, cố làm gì? Về phòng ngủ đi."

 

Dư Thanh Đường ngáp một cái: "Ngươi không hiểu."

 

Cậu lim dim siết nắm tay: "Ta là đội khí thế thức trắng đêm tu luyện. Dù không tu được mấy, tâm ý nhất định phải đủ."

 

Cậu bình thản nhắm mắt, lẩm bẩm một câu: "Ngươi biết lòng ta luôn ở bên ngươi là được rồi."

 

Diệp Thần Diễm khựng lại, cúi đầu nắm lấy tay cậu: "Thật sao?"

 

Hắn nghiêng người xuống, khẽ hỏi: "Không phải tùy miệng nói chơi dỗ ta đấy chứ?"

 

Dư Thanh Đường ngủ rất say, chép miệng một cái.

 

Diệp Thần Diễm: "..."

 

Hắn giơ tay, định chọt chọt vào mặt cậu, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ đánh thức, đành ngồi lại xếp bằng, thở dài:

 

"Hỏi thế gian tình là chi..."

 

Hắn liếc sang nhìn Dư Thanh Đường: "Là thứ khiến người ngứa ngáy trong lòng, cả răng cũng ngứa."

 

Hôm sau.

 

Dư Thanh Đường ngủ một giấc ngon lành, tinh thần phơi phới.

 

Cậu vừa quay đầu lại, thấy Diệp Thần Diễm luyện cả đêm mà vẫn chiến ý dồi dào, không chút mệt mỏi, không khỏi cảm thán: "Người với người quả nhiên không giống nhau, có người tới mức không cần ngủ nữa kìa"

 

"Ai nói?" Diệp Thần Diễm hơi thu khí tức, ánh mắt sáng hơn mọi khi, đầy ẩn ý: "Vẫn cần đấy."

 

Chúc Cửu Âm đứng ngoài rừng trúc, chắp tay sau lưng, thấy bọn họ đi tới mới chậm rãi xoay người lại.

 

"Ta chỉ nhắc lại lần cuối." Hắn lãnh đạm nói, "Nếu ngươi thất bại trong thử thách cuối cùng, thì bất kể trước đó biểu hiện có kinh tài tuyệt diễm thế nào, cũng không xứng với danh hiệu Ma Tôn."

 

"Nhưng nếu giờ bỏ cuộc, với thành tích bảy mươi mốt thắng, cũng đủ phục chúng. Về phần thiểu số phản đối, ta sẽ xử lý."

 

Hắn nhìn chằm chằm Diệp Thần Diễm: "Ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"

 

Phía đối diện, hai người vẻ mặt quái dị.

 

Dư Thanh Đường giơ tay chỉ chỉ trán hắn, Chúc Cửu Âm không hiểu ra sao, đưa tay sờ thử, liền dính đầy son đỏ chót.

 

Chúc Cửu Âm ngẫm nghĩ một lát, ngẩng đầu gật gù:
"Chắc tối qua chọc A Thanh nổi giận, bị nàng giở trò. Thất lễ rồi."

 

.........................................

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Dư Thanh Đường: Sau khi thành nhân vật lớn, danh hiệu của ta ngày càng dài, từ tiểu hàm ngư chờ vận tốt đã tiến hóa thành bận mà rảnh, tu mà sướng, đại tướng quân hưởng phúc! 【kính mát lạnh lùng tung một phát】

Bình Luận (0)
Comment